Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Dường như Phùng Hạc Thành chỉ tới muốn lấy danh thiếp, hàn huyên một lúc, cũng không định lưu lại nữa, ôn hòa nói, "Cô Trì, sếp Trình, sếp Mạnh, tôi đi trước về bồi trưởng bối trong nhà, tạm thời không quấy rầy nữa.

"
Nhờ có ai đó mà bầu không khí có chút quái dị.

Trì Sương vội vàng mỉm cười nói, "Được.

sếp Mạnh khách sáo rồi.

"
Trình Việt còn đang ngó chừng sắc mặt Mạnh Hoài Khiêm, hôm nay ánh mắt của anh ấy có chút bận rộn, nhìn đi nhìn lại giữa hai người bọn họ, không biết làm sao không có đủ chứng cứ, tạm thời phân tích không ra nguyên do.

Phùng Hạc Thành thỏa hiệp đem danh thiếp cất đi.

Hiển nhiên đây là một động tác nhỏ xúc phạm đến Mạnh Hoài Khiêm, vùng giữa hai lông mày đầy vẻ nghiêm nghị.

Chờ Phùng Hạc Thành đi càng xa, Trình Việt mới tò mò hỏi, "Đây là tình huống gì, Trì Sương, làm sao cô lại biết Phùng Hạc Thành?"
"Có thể là do anh ngoại tuyến quá lâu.

" Trì Sương đùa giỡn nói, "Tóm lại, tình cờ quen biết, một hai câu không thể nói rõ được.

"
"Không có sao nha!" Trình Việt liếc Mạnh Hoài Khiêm một cái, đi tới bên cạnh Trì Sương, "Dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi, bao nhiêu câu cũng có thời gian nghe.

"
Trì Sương:"! "
Trước kia sao lại không biết Trình Việt lại hóng hớt như vậy?
Mạnh Hoài Khiêm mím chặt môi, không nói một lời, trường hợp như vậy anh cũng không có khả năng cảm xúc gì cũng viết ở trên mặt, nhưng người quen biết anh đều biết, vào lúc này cảm xúc của anh không tốt lắm.

Nhưng mà Trì Sương không thèm để ý, Trình Việt lại càng không thèm để ý.

Mùi giấm chua trôi dạt đến lỗ mũi cũng tạm thời nâng cao tinh thần, tỉnh não.

"Nói một chút đi.

" Trình Việt thúc giục.

"Trước có buổi tụ tập, cô Nhạc cũng tới, tôi cùng cô ấy trò chuyện còn cảm thấy có duyên, sếp Phùng là anh họ của cô ấy.

" Trì Sương cho Trình Việt một ánh mắt chỉ có hiểu ý mà không thể truyền lời, " Trước đây không lâu, tôi đi tham ra một buổi họp, vừa vặn lại đụng phải sếp Phùng, ngày đó tôi quên mang danh thiếp, nói lần sau gặp thì sẽ đưa cho anh ta, không nghĩ tới lần sau lại nhanh như vậy.


"
"Chờ một chút.

"
Trình Việt phát hiện điểm mù, "Cô cùng Phùng Hạc Thành làm sao lại xuất hiện ở cùng một buổi họp được?"
Trì Sương xoay mặt, mỉm cười nhìn anh ta, trong ánh mắt cũng mang đao.

Trình Việt ho nhẹ một tiếng, che giấu nói, "Tôi không phải có ý đó.

"
"Nói ít mấy câu nhảm thì sẽ muốn mạng của cậu sao?" Mạnh Hoài Khiêm làm bối cảnh một lúc, không thể nhịn được nữa lạnh lùng lên tiếng.

Dĩ nhiên Trì Sương cũng biết ý tứ trong lời nói của Trình Việt.

Phùng gia kinh doanh ẩm thực đạt đến trình độ cao nhất, Trì Trung Tiểu Uyển của Trì Sương mặc dù mở Bắc Kinh mở chi nhánh thứ hai, kinh doanh cùng tiếng vang cũng leo lên, nhưng như vậy so với ông lớn, thật sự là đàn em trong số các đàn em, tân binh trong số tân binh.

Dưới tình huống như vậy, Trì Sương cùng Phùng Hạc Thành bởi vì công việc mà xuất hiện ở cùng một buổi họp đó là khả năng quá nhỏ, trừ phi có người lợi dụng cơ hội mà thôi.

Ngay cả Trình Việt cũng có thể nhìn ra chuyện này, làm sao cô lại không biết chứ.

Nhưng mà vậy thì sao, lại cũng không đến đến trước mặt cô tác quái mà.

Trình Việt lấy cùi chỏ thọt vào Mạnh Hoài Khiêm, cố làm giận dữ, "Mình đây là vì ai?"
"Cậu coi chừng một chút.

" trong lòng Trình Việt vẫn là hướng về phía người anh em, nhân cơ hội này nhỏ thuốc nhỏ mắt, rất nhanh đối với Trì Sương nói, "Đàn ông có quá nhiều tâm kế thì cũng không được.

"
Trì Sương khẽ mỉm cười, giơ ly lên, "Thật tốt nha, các người quen biết hơn hai mươi năm, dĩ nhiên lại càng hiểu rõ nhau.

"
Trình Việt:"?"
Anh ta không nói lão Mạnh, người anh ta nói là tên họ Phùng kia!.

Vừa quay đầu, lại đối mặt với lão Mạnh đang nhìn bằng ánh mắt chết chóc.

"Khát thì cậu uống nhiều một chút.

" Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh nhắc nhở, dĩ nhiêu nếu không phải là chú ý đến chuyện lớn của Dung Khôn, anh đã sớm động thủ để Trình Việt an tĩnh như gà.


Trì Sương không khỏi tức cười.

"Được, cậu được !" Trình Việt mạnh mẽ uống nửa ly rượu vang.

Có hai vị hộ pháp, Trì Sương cũng coi là trải nghiệm một cái gọi là tiêu điểm cùng trung tâm của một buổi xã giao.

Đột nhiên cô hiểu vì sao Dung Khôn lại gọi cô đến.

Cái này cũng chính là điều mà bọn họ đối với cô, "Bảo vệ"
Trừ cái này ra, cũng có thể là ý thay Lương Tiềm "chuộc tội.

"
Rất rõ là nói cho ngoại giới biết, cô cũng là bạn của bọn họ.

!
Mạnh Hoài Khiêm tới nhà vệ sinh, đang muốn tháo đồng hồ đeo tay xuống rửa tay, từ bên ngoài có một người tiến vào, chính là Phùng Hạc Thành.

Trên mặt Phùng Hạc Thành kinh ngạc mấy giây sau, rất nhanh anh ta cũng đi tới, đứng bên người Mạnh Hoài Khiêm, khách sáo nói, "Sếp Mạnh.

"
Anh ta cúi đầu mở vòi nước, ung dung thong thả rửa tay, ngẩng đầu một cái, hướng về Mạnh Hoài Khiêm ở trong kính, lại một lần nữa trầm ổn gật đầu.

"Sếp Phùng.

"
Chờ sau khi rửa sạch hai tay, Mạnh Hoài Khiêm dùng khăn giấy lau cùi, ước chừng ngại đồng hồ đeo tay cản trở, lần này không đeo lên, mà tiện tay bỏ vào túi âu phục.

"Đáng tiếc thời cơ không đúng" Phùng Hạc Thành khẽ mỉm cười, "Mới vừa rồi thật không thể cùng sếp Mạnh trò chuyện thật tốt.

"
Không cẩn thận tính sai, lại lấy danh thiếp của Trì Sương ra, giọng điệu của anh ta mang vẻ xin lỗi nói, "Xin lỗi, cầm nhầm,"
Tiếp sau đó đưa danh thiếp của mình ra, "sếp Mạnh nếu rảnh rỗi, có thể cùng sếp Dung, còn có sếp Trình tới Hạc Niệm ngồi một chút.

"
Mạnh Hoài Khiêm nhận lấy, bình thản nói, "Sếp Phùng khách khí rồi, có đôi lời nói không sai, chính là là thời cơ không đúng.

"

Thời cơ không đúng, không có gì phải hối tiếc.

Phùng Hạc Thành thưởng thức những lời này, nhưng cũng chỉ là như có điều suy nghĩ cười một tiếng, liền lễ phép rời đi trước một bước.

Mạnh Hoài Khiêm lãnh đạm thu hồi tầm mắt.

Buổi yến hội này kéo dài đến tận lúc chạng vạng mới kết thúc,Mạnh Hoài Khiêm gọi tài xế của mình đưa Trì Sương về nhà, vừa lên xe, Mạnh Hoài Khiêm liền chuẩn bị dép đặt ở bên chân cô.

Trì Sương cũng hoài nghi anh có phải cố ý đi học bổ túc hay không, nếu không làm sao còn chuyên nghiệp hơn trợ lý cuộc sống trước kia của cô?
Cô chú ý tới trên cổ tay anh không có gì cả, thuận miệng nói một câu, "Anh không đeo đồng hồ à?"
Chủ yếu vẫn là muốn nhắc nhở anh, có phải hay không làm rơi đồng hồ ở khu nghỉ dưỡng.

Mạnh Hoài Khiêm hỏi sửng sốt, rõ ràng cho thấy là đang nhớ lại, cười một cái ngắn ngủi, "Ở trong túi âu phục.

"
Sau khi nói xong, anh đưa tay vào túi.

Ai biết, cầm đồng hồ đeo tay, nhưng cũng mang danh thiếp kia ra ngoài, đánh rơi ở bên chân, anh muốn nhặt lên, nhưng mà lơ lãng đạp vào một góc danh thiếp, động tác này, giống như muốn dùng lực độ nghiền nát nó.

Trì Sương cúi đầu nhìn theo.

Mạnh Hoài Khiêm cũng lơ đãng giải thích, "Ở phòng vệ sinh đụng phải sếp Phùng, cùng anh ta nói vài câu, anh ta đưa danh thiếp cho.

"
Anh không chỉ có thể làm tốt công việc trợ lý, còn rất có ý thức làm người theo đuổi, cùng có khả năng trở thành bạn trai chính thức, cho dù chỉ có khả năng vô cùng nhỏ, _____ cho nên, ở mọi phương diện sinh hoạt, anh sẽ báo cáo từng chi tiết nhỏ về lịch trình của mình.

Theo đuổi và được theo đuổi là một quan hệ một chiều.

Một chiều trung thành, thẳng thắn, tỉ mỉ và kiên nhẫn.

Duy chỉ không có cậy quyền cậy thế yêu cầu đối phương đáp lại.

Ánh mắt Trì Sương di chuyển như tìm ra sự chân thật vậy, từ trên xuống, từ chỗ danh thiếp ở giữa tay anh đến mu bàn tay, cổ tay đến mặt anh.

Cô còn nhớ lần đầu nhìn thấy anh, anh kiêu căng cùng lãnh đạm, luôn cao cao ại thượng an tĩnh nhìn kỹ người ngoài, mang vẻ xa cách ngàn dặm.

Mà bây giờ!.

Nhớ tới điều Trình Việt dặn dò, : đàn ông tâm kế quá là không được.

Phùng Hạc Thành có mưu tính hay không cô không quan tâm.

Nhưng mà lòng Mạnh Hoài Khiêm so với quỷ còn nhiều hơn, cái này rất có ý tứ.

"Cho nên tháo đồng hồ đeo tay xuống phải không?" Trì Sương nghiền ngẫm suy nghĩ, ngại trên xe còn có tài xế, cô nhẹ giọng nói, như tơ nhện quấn quanh bên tai anh lúc gần lúc xa, "Tôi tò mò là, anh ta đưa danh thiếp trước khi anh tháo xuống, hay là sau sau đó.

"

Mạnh Hoài Khiêm bị lời nói này mê hoặc, yết hầu ở cổ không tự chủ lăn một chút, ngước mắt nhìn cô, bốn mắt chạm nhau.

Cô thẳng thừng cùng anh đối mặt, lại không có phân nửa dao động.

Xe chạy yên tĩnh ở trên đường, ngay cả đèn đường cũng lười biếng, bên trong xe nửa sáng nửa tối.

Thỉnh thoảng ánh mắt cô cũng rõ ràng, thỉnh thoảng lại mơ hồ.

"Tôi đoán là trước đó.

"
Trì Sương miễn cưỡng dựa vào phía sau một chút, tay dựng ở một bên, phảng phất vô tình chạm tới, cửa kính xe hạ xuống, trong nháy mắt gió rét chui vào,không khí bên trong xe bị loãng đi một chút.

Qua một lúc lâu, Mạnh Hoài Khiêm mới ừ một tiếng.

Chô cô câu trả lời khẳng định.

Trì Sương bị chọt trúng điểm cười, ban đầu còn có thể kìm nén, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Mạnh Hoài Khiêm kéo vách ngăn lên, một khắc kia đem phía ngồi phía trước và phía sau chia thành hai thế giới, cô không nhịn được, cất tiếng cười to.

Người đàn ông này nha.

Diễn viên này ngày càng giỏi.

Nửa năm nay số lần cô cười phân nửa đều do Mạnh Hoài Khiêm bao thầu.

Phải cho anh ấy phần thưởng mới được.

Trên mặt Mạnh Hoài Khiêm không có chút quẫn bách cùng ngượng ngùng nào khi bị phơi bày, vẻ mặt thản nhiên.

Tình yêu vốn là cuộc chiến tranh.

Anh muốn là người sống sót.

Anh ấy hy vọng những người có dụng tâm khác với Trì Sương đều chết hết, làm sao lại không được chứ?
-
Bởi vì Lương Tiềm khoe khoang, hội đồng quản trị cũng lo lắng anh ta sẽ gây ra sóng gió gì, mấy tháng này chú ý tới cử động của anh ta.

Dưới sự quan sát cùng giám sát, bất kỳ hành động nào của Lương Tiềm cũng sẽ phóng đại vô hạn, tập đoàn cạnh tranh hạng mục, ai cũng không có biện pháp đảm bảo mười phần nắm chắc chín phần, nhưng mà hội đồng quản trị vẫn ở hội nghị đưa ra sự nghi ngờ_____
Tình thế ngay lập tức vạn biến, sự nghiệp của anh ta đã trống không hơn một năm, có lẽ là năng lực làm việc của anh ta đã thụt lùi.

Bới lông tìm vết, Lương Tiềm cũng chỉ có thể nhịn.

Ai kêu đám nguyên lão này đều không phải đèn dầu đã cạn chứ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận