Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Bán đảo Tinh Ngữ, nơi Trì Sương từng khóc lóc nỉ non, thống khổ, tuyệt vọng hôm nay trở thành một nhà tù.

Từ lúc cô dọn đi ra chưa từng nghĩ tới sẽ trở về.

Có người đi, có người tới.

Có người mãn hạn tù được thả ra, nhưng có người bị phán tù chung thân.

Lương Tiềm phong trần từ nước ngoài trở lại, động tác đổi giày rất nhẹ nhàng, dì giúp việc đeo tạp dề bước ra mang theo mùi thơm đậm đà của phòng bếp, “Sếp Lương, cậu trở lại rồi, vừa hay thức ăn cũng đã chín.”

“Ừm” hắn bình thản gật đầu một cái, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía lầu, nhỏ giọng hỏi, “Sương Sương còn chưa thức dậy à?”

Dì ngạc nhiên.

Không phải nói sếp Lương ra nước ngoài chữa bệnh sao?

Làm sao lại có cảm giác bệnh ngày càng nghiêm trọng hơn?

Tiền lương mà sếp Lương trả rất cao, trong một năm đa số thời gian hắn đều ở nước ngoài, bà vô cùng thoải mái, chỉ cần mỗi tuần tới quét dọn một lần giữ cho phòng sạch sẽ là tốt rồi.

Bà cũng biết, sở dĩ sếp Lương rả lương cao cho bà có hai nguyên nhân.

Một là, bà từng ở nơi này chiếu cố cô Trì và hắn.

Hai là, bà nguyện ý phối hợp.

Dì giúp việc rất nhanh phục hồi tinh thần, cười nói, “Cô Trì còn chưa có dậy đâu.”

Mặt Lương Tiềm lộ ra nụ cười, “Vậy dì xong sớm rồi về sớm một chút, chờ cô ấy tỉnh lại tôi cùng cô ấy ăn.”

Dì không đổi sắc mặt gật đầu.

Thu thập xong nhà bếp, bà rời khỏi biệt thự, không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái.

Đột nhiên bà không nhịn được suy nghĩ, thật ra sếp Lương khỏi bệnh là tốt hay không tốt có gì khác nhau đâu.

Vận may trêu người thôi, bà nhớ lại, lần trước thấy cô Trì là cuối năm ngoái.

Khi đó bà cùng người nhà đi siêu thị mua sắm nguyên liệu nấu ăn, vừa hay đối diện đụng phải cô Trì và cậu Mạnh.

Cô Trì còn nhớ bà, cùng bà hàn huyên mấy chuyện tầm thường.

Cậu Mạnh vẫn giống như quá khứ, bình tĩnh và trầm ổn.

Hai người họ tay trong tay đẩy xe đựng đồ chọn mua trái cây, cậu Mạnh khom người cúi đầu nói gì đó ở bên tai cô Trì, chọc cho cô Trì hờn dỗi, hai người vừa nháo lại vừa cười.

Tính toán thời gian, từ lần đầu tiên bà thấy cô Trì đến bây giờ cũng được mấy năm rồi.

Là do là minh tinh nên chăm sóc bản thân rất tốt sao, bà cảm thấy, cô Trì vẫn giống như lần đầu tiên bà gặp vậy, một chút cũng không thay đổi, dung mạo, ánh mắt, tính tình đều không đổi, điều bất đồng duy nhất chính là người đàn ông bên cạnh cô ấy thay đổi.

...

“Bà chủ Trì, cơm của cô tôi không dám ăn nha.”

Dung Khôn nhìn một bàn đầy thức ăn, cũng không dám động đũa, hắn ngồi quy củ, “Có chuyện thì nói chuyện, cô như vậy tôi rất sợ.”

Trì Sương ngồi đối diện hắn, nghe vậy cười, “Có cần khẩn trương như vậy không, chúng ta không phải là bạn bè sao, tôi mời bạn bè ăn một bữa cơm...!không được sao?”

“Cái này...”

Dung Khôn bất đắc dĩ buông tay, dùng tay làm dấu mời, “Nói thẳng đi.”

Trì Sương chống cằm, “Vậy tôi liền nói thẳng, sinh nhật của Mạnh Hoài Khiêm sắp đến, chuyện này làm tôi thấy thật phiền mà.”

“Phiền cái gì?” Dung Khôn không hiểu, đột nhiên nghĩ ra một phỏng đoán đáng sợ, “Chẳng lẽ cô đang do dự có muốn hay không...”

Hai chữ kia hắn không dám nói ra, chỉ sợ cung cấp ý nghĩ cho Trì Sương.


Trì Sương kinh ngạc nhìn hắn, “Muốn cái gì?”

Dung Khôn không lên tiếng, lực sát thương của chị gái này thật lớn mà.

Lực quá lớn làm hắn không thể quên được trước đây có một lần cô cùng Mạnh Hoài Khiêm tranh chấp, Hoài Khiêm cả đêm không ngủ chạy tới nhà hắn, trong mắt toàn tia máu, không nói một lời nào ngồi đó cả đêm.

Đến khi trời sáng Hoài Khiêm mới khàn khàn nói, “Mình đi trước.”

Kết quả hai ngày sau hai người lại tốt.

Mi mắt Hoài Khiêm tràn đầy ý cười, được thời đắc ý.

Trì Sương xì một cái, “Tình huống gì.”

“Tốt nhất là không có tình huống nào,” Dung Khôn chuyển đề tài câu chuyện, “Nhưng mà sinh nhật của Hoài Khiêm, cô phiền cái gì?”

“Phiền về quà tặng nha.” Trì Sương cố ý hoài nghi nhìn hắn, “Nếu không tôi làm sao mà phải phiền.”

“...!Vậy cô tìm tiểu nhân là?” mặt Dung Khôn tràn đầy vẻ hoài nghi.

“Hai người không phải đã quen nhau nhiều năm sao?” Trì Sương hỏi, “Anh ấy thích gì chẳng lẽ anh không biết?”

Dung Khôn kêu oan, “Tôi cùng cậu ấy quen biết hơn hai mươi năm, lại không địch lại cô cùng hắn quen nhau có ba năm, cậu ấy thích gì chẳng lẽ tôi lại rõ ràng hơn cô?”

Chuyện tặng quà sinh nhật, ý tứ là trả lễ lại.

Mạnh Hoài Khiêm Thái Thượng đạo*, ngày lễ gì cũng tặng quà cho cô, đừng nhắc tới sinh nhật, cô thuận miệng nói một câu nhớ bánh sinh nhật trong quá khứ anh có thể men theo đầu mối, đem người đầu bếp năm đó làm bánh sinh nhật cho cô làm cho cô một cái ----- quả nhiên vẫn là mùi vị đó!

"Thái Thượng Đạo" là một thuật ngữ trong văn hóa Trung Quốc, thường được sử dụng để miêu tả sự hiện thân của đạo lý tối cao và trạng thái tinh thần cao cả.

Nó thường liên quan đến những người có phẩm chất tốt, tâm hồn thanh cao, và đặc biệt là những người theo đuổi con đường của Đạo trong triết học Đạo giáo.

Sinh nhật anh cô cũng phải làm những gì anh muốn.

Có thể cái gì anh cũng có, cái gì cũng không thiếu, ngày thường cũng không thấy anh đặc biệt yêu thích thứ gì.

Mỗi ngày tới tới lui lui mấy địa phương, ngoài công việc thì nói chuyện phiếm ăn cơm với mấy người bạn.

Nếu như không phải là nói yêu đương, thì cuộc sống bận rộn của anh lại thanh nhàn, đơn giản hơn.

“Thật là phiền nha.” Trì Sương thở dài một cái, “Hoàn toàn không biết nên mua quà gì cho anh ấy.”

Dung Khôn yên lặng mấy giây, lộ ra nụ cười, “Tôi cho cô một chủ ý, bây giờ cậu ấy muốn gì nhất tôi cũng biết một chút.”

“Cái gì?”

“Một chức vụ của người chưa lập gia đình ngày nhớ đêm mong.”

Trì Sương cất giọng, “Anh rốt cuộc là nhà mẹ của ai?”

“Thấy kẽ hở liền cắm châm muốn dò la tin tức cho Mạnh Hoài Khiêm đúng không?”

Dung Khôn giơ tay cầu xin tha thứ, “Là cô hỏi tôi, tôi liền cho cô một chủ ý, bây giờ cậu ấy muốn nhất chính là cái này nha.” Nói tới chuyện này, anh ta cũng muốn vì người anh em mà nói mất câu, “Hai người đã bên cạnh nhau được hai năm rồi, cậu ấy không nóng lòng sao?”
“Còn chưa được hai năm!”

“Vậy tôi nói thật với cô.” Dung Khôn dừng một chút, “ Thời điểm cậu ấy và cô còn chưa ở bên nhau, cậu ấy đã muốn kết hơn với cô rồi, cô có tin không?”

“...Tin.”

làm sao lại không tin.

“Cô nghĩ như thế nào?” Dung Khôn hỏi, lòng cầu sống rất mạnh liền bổ sung, “Yên tâm, tôi đây chính là người qua đường tò mò mà thôi, tuyệt đối không tiết lộ, lúc đi ra khỏi nơi này, tôi sẽ tự nhiên quên đi.”

“Tạm thời không muốn thay đổi hiện trạng.” Trì Sương cũng thản nhiên trả lời , “Chỉ đơn gian như vậy.”

Dung Khôn giơ ngón tay cái lên , “tuyệt.”


Nhưng lý do này của Trì Sương hắn cũng hiểu được.

Con người một khi quá thoải mái, liên tùy tiện không muốn thay đổi, càng không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại.

Trì Sương nhớ lại cái gì liền cười nói, “Còn chưa đến lúc mở hộp pandora đâu.”

Dung Khôn: “Hộp pandora gì?”

Trì Sương xua tay, “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, anh trò chuyện chủ đề này, tôi sẽ có ảo giác như bị một số trưởng bối thúc giục sinh đứa thứ hai nha.”

Những lời này bùng nổ.

Dung Khôn lập tức im miệng, không quan tâm đến chuyện hôn nhân cưới gà nào nữa.

...

Sự thật chứng minh, thiên hạ không có bữa ăn chùa nào.

Dung Khôn vẫn là đão rỗng trong đầu nhớ lại, cuối cùng cung cấp cho Trì Sương một ít ý kiến hữu dụng, xuất phát từ nội tâm nào đó, hắn vẫn cẩn thận nhắc nhở, “Bà chủ Trì, đó là mong muốn năm mười bảy tuổi của Hoài Khiêm, bây giờ cậu ấy đã hơn ba mươi rồi, tôi không xác định cậu ấy còn muốn như vậy nữa không.”

“Không quan hệ!” Trì Sương trả lời, “Anh ấy không thích tôi thích, tôi cảm thấy vô cùng tốt là được.”

Cô vì Mạnh Hoài Khiêm mà chuẩn bị quà đó chính là lòng chân thành.

Nó được xếp hạng trong top ba về thời gian sử dụng.

Mạnh Hoài Khiêm nhất định là cảm động đến chảy nước mắt nước mũi mới miễn cưỡng vượt qua bài kiểm tra.

Đến ngày sinh nhật, Trì Sương rất cường thế ra lệnh cho anh sau khi tan làm thì thời gian để lại cho cô, dĩ nhiên anh không có ý kiến, đến một tuổi tác nhất định, đối với sinh nhật cũng mất hứng thú ___ ngay cả cha mẹ anh, những người nhiệt tình tổ chức sinh nhật cho anh nhất cũng chỉ đưa quà tặng đến rồi thôi.

“Thật đáng thương, sinh nhật vẫn phải đi làm.” Trì Sương lại hỏi, “Áo Lãng không có phúc lợi ngày sinh nhật sao?”

“Có.” Mạnh Hoài Khiêm thành thực trả lời, “Được một ngày nghỉ phép có lương, anh đã dùng nó vào sinh nhật em rồi.”

Trì Sương cười trọm.

Cùng anh ở chung một chỗ trải qua hai lần sinh nhật, đều do anh tổ chức.

Ngay cả Giang Thi Vũ và Tiếu Manh sợ choáng váng trước quy mô cục diện, hỏi riêng cô, “Tiểu Mạnh nhà cậu sẽ không phải lấy sinh nhật của cậu ra luyện tay, chuẩn bị cho sau này tổ chức yến hội đính hôn, hôn lễ cũng tự mình cử hành à?”

Trì Sương lần đầu tiên đến đúng giờ, gửi cho Mạnh Hoài Khiêm tin nhắn, [Không cần đến bãi đậu xe, trước tiếp xuống đất]

Một giây sau Mạnh Hoài Khiêm trả lời: [được]

Khi anh đi thang máy chuyên môn đến lầu một, đụng phải một ít nhân viên đều lịch sự gật đầu, thỉnh thoảng cũng đáp lại lời người khác, những người tan làm đi theo nhóm hai ba người, Mạnh Hoài Khiêm đang muốn nhìn xung quanh một lúc, tâm mắt lại vòng trở lại.

không có ai chú ý đến cô.

Cô ngồi trên chiếc xe phân phối lớn.

Trong nháy mắt, Mạnh Hoài Khiêm cho là mình trở về tuổi mười bày.

Tim trong ngực anh cơ hồ muốn phá khỏi lồng ngực.

Ngay cả nhân viên bên cạnh cũng nhỏ giọng nói, giờ phút này cũng trở thành bối cảnh của màn ảnh.

Mạnh Hoài Khiêm tăng nhanh nhịp bước, còn chưa tới gần, Trì Sương đã ném mũ bảo hiểm cho anh, cô vỗ nhẹ vào đầu xe máy, “Như thế nào, lễ vật này có thichsko?”

Thấy anh dường như đã ngây người, cô dương dương đắc ý nói, “Không có biện pháp, thích thì cũng phải để chỗ em một thời gian, ai kêu anh không có bằng lái nha~~~”

Gần đây cô tương đối thnah nhàn, cũng chỉ thuận tiện đi thi bằng lái xe máy, đồ chơi này ngày thường không dùng được, nhưng ai lại ngại mình có nhiều bản lĩnh.

Tại sao có người vĩ đại như vậy, trên người còn có kỹ năng và giấy chứng nhận nữa!


Vì để giữ mới phần ngạc nhiên mừng rỡ này, khoảng thời gian này cô cũng không dám ở trước mặt anh nói mò, không để cho anh phát hiện ra cô thi bằng lái, nếu không lấy sự khôn khéo của anh, nhất định sẽ đoán được cô chuẩn bị lễ vật gì.

“Lên đây đi.”

Trì Sương thấy Mạnh Hoài Khiêm còn đang bất động, đưa tay quơ quơ trước mặt Mạnh Hoài Khiêm, “Hồn trở về nha, làm sao vậy, đi làm đến ngu rồi?”

Mạnh Hoài Khiêm rất khó dùng ngôn ngữ hình dung được cảm thụ lúc này của anh.

Từ đầu đến cuối anh cho là, ở đoạn tình cảm này, anh thu hoạch so với cô nhiều hơn.

Ở phương diện này quá mức cằn cỗi, đạt được một phần ngạc nhiên thì vô cùng mừng rõ.

Đó là kho báu không cho phép bất kỳ người nào mơ ước.

Anh ở trước mặt cô cúi đầu, cố chấp muốn cô giúp anh đội nón bảo hiểm lên.

Hôm nay người được chúc thọ là lớn nhất, cô không thể làm gì khác hơn là làm theo.

Cách đó không xa mấy người nhân viên còn làm bộ nói chuyện phiếm, trên thực tế mắt ti hí không ngừng nhìn về bên này, một bên nhìn một bên thảo luận -----

“Thành thật mà nói tôi cảm thấy khá phức tạp()”

“Tôi cũng thấy vậy()”

“Khó trách bây giờ sếp Triệu cũng đi đường vòng, tôi có thể hiểu tại sao một số diễn viên không xuất hiện trên chương trình tạp kỹ, nói như thế nào nha, làm sao bây gườ tôi thấy sếp Mạnh, nói lời bất kính là tôi đã có ấn tượng khắc sâu.”

Cái gì mà ấn tượng khắc sâu chứ?

“Dùng ngôn ngữ quê quán của tôi, gãi tai đi.”

Trong tầm mắt của bọn họ, Mạnh Hoài Khiêm đội mũ bảo hiểm xong, đàng hoàng ngồi phía sau xe, đưa tay ôm lấy eo Trì Sương.

Cách chiếc mũ, giọng nói của cô phân tán, “Chuẩn bị lên đường.”

Mạnh Hoài Khiêm ôm cô chặt hơn.

Trì Sương không biết phải làm sao, “Anh muốn siết chết em sao?”

Anh nhàn nhạt trả lời, “Anh sợ.”

“...” Trì Sương cười khẽ, “Ngồi xong, yên tâm đi, huẩn luyện viên của em nói e là thiên tài trăm năm có một nha.”

Cưỡi xe, vèo một chút lao ra ngoài.

Sinh nhật cũng không hiếm lạ gì, cũng chỉ so với thời tiết hôm qua tốt hơn một chút, ánh nắng chiều cũng đẹp hơn một chút.

Mười bảy tuổi Mạnh Hoài Khiêm rất muốn có một chiếc xe như vậy, đó là do thời kỳ”phản nghịch” của nha, chỉ tiếc là cha mẹ anh lấy anh làm trọng, vì vậy mà tuyệt không cho anh đụng vào đồ nguy hiểm, anh nghĩ, chờ năm sau đi.

Nhưng mà thời điểm mười tám tuổi anh liền quên đi.

Anh biết trong đời có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, ngay cả, “muốn” cũng không lưu được thời gian quá dài, anh không có chấp niệm, cũng chưa cố chấp với điều gì.

Nhưng nếu đã “muốn” thì sẽ một mực tồn tại, cho dù anh đã hơn ba mươi tuổi.

“Thích không?” Trì Sương đem chìa khóa khác đặt ở lòng bàn tay cô, nhớ tới điều gì đó, cô lại co ngón tay lại, bắt được chìa khóa kia, “Trước đó nói xong, nếu anh không lấy được bằng lái, anh đừng nghĩ sẽ đụng vào.

Nếu như không có thời gian đi thi thì cũng không có quan hệ, “Cô muốn lên mặt một lúc, rốt cuộc cũng vào chủ đề chính, “Em có là được.”

Cô từ trong túi lấy ra bằng lái, hận không thể đâm vào hốc mắt anh khoe khoang, “Thấy không!”

Anh nhận lấy bằng lái, nhìn kỹ, thậm chí có chút ngứa tay, muốn đem hình ảnh trên giấy chứng nhận kia kéo xuống.

Hai người ở một chỗ lâu như vậy, đối với tất cả biểu tình của đối phương không thể quen thuộc hơn nữa, cô lập tức cướp đoạt, giấu ở phía sau ____ người này cũng không phải hoàn toàn đặc biệt tốt.

Anh, thích thu thập tất cả bức hình của cô.

Lần trước đến nhà cô, cô bị anh thuận tay lấy đi thẻ căn cước đã mất hiệu lực.

Trì Sương nhắc lại chuyện xưa.

Mạnh Hoài Khiêm vặn mi, uốn nắn, “Anh hỏi em rồi, em cũng đáp ứng, anh mới lấy đi.”

Anh cố ý nhấn mạnh, “Cầm” mà không phải” thuận”

“Khi đó em đang đánh bài!” Trì Sương lên giọng, “Em mới không rảnh nghe anh nói gì.”

Vừa nói vừa cười, cô giơ tay véo mặt anh một cái, “Được rồi, hôm nay là sinh nhật anh, em lười lật nợ cũ.”

“Cảm ơn”


Hôm nay là ngày làm việc nên không có nhiều người đi cắm trại.

ánh nắng chiều nghiêng trên đất, Trì Sương đột nhiên lấy củ trỏ đụng vào anh.

ánh mắt của anh còn không rời chiếc xe phân phối lớn cách đó không xa.

“Đi lấy bánh ngọt ra đi.” cô có lý chẳng sợ phân phó người được chúc thọ.

Người được chúc thọ vô cùng nhanh nhẹn đứng dậy, chui vào trong lều, quả nhiên trên bàn nhỏ bày một chiếc bánh ngọt.

Cả ngày hôm nay cô đều ở đây vì chuẩn bị cho sinh nhật của anh.

Mạnh Hoài Khiêm nghĩ tới đây, tâm cũng mềm mại.

Bánh ngọt rất nhỏ, cũng chỉ đủ cho hai người ăn.

Trì Sương:” Mặc dù bánh ngọt không phải do em làm, nhưng chữ phía trên là do em viết.”

không phải là Happy birthday.

Mà là Mysiri.

“Cảm ơn.” Mạnh Hoài Khiêm tiến tới, ôm mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Bây giờ anh không biết nói gì, sau này anh sẽ trình bày bài cảm nghĩ ba ngàn chữ trong buổi họp.”

Trì Sương haha cười lớn, “Viết tay nha!!!”

“Được.” anh không nhịn được, lại hôn một cái.

Nhưng thật ra anh có chút tiếc nuối.

Nếu như bây giờ anh mới mười bảy tuổi thì quá tốt ----- lúc ấy tình cảm của Mạnh Hoài Khiêm có lẽ sẽ phong phú hơn một chút, không như giờ phút này chỉ có thể nghèo nàn nói “cảm ơn”.

Cô trêu anh ngoài ba mươi mà thịt ức gà rất dai, anh biết là cô nói đùa nhưng tiếc nuối trong lòng anh là thật.

“Bật lửa.” Trì Sương cắm mấy cân nến trên mặt bánh ngọt xong, hướng anh xòe tay.

“Anh đã cai thuốc gần ba năm rồi.” anh biết cô đang lừa gạt, mỉm cười, “Làm sao lại có bật lửa chứ? Không có, sẽ không có, cả đời này cũng không có.”

Trì Sương lơ lãng chôn cạm bẫy trong cuộc sống.

Anh cũng từng tỉnh tỉnh mê mê, vô tri vô giác trúng chiêu mấy lần.

Hau người có thể nói là đấu trí so dũng trí.

Trì Sương nhấc chân đá anh, “Vậy anh đi mượn đi!”

Mạnh Hoài Khiêm mượn được bật lửa, đốt cây nến, hai người ở trong lều vải, so với bữa tối dưới ánh nến cách đây không lâu càng làm cho người ta chìm đắm.

“Cầu nguyện đi.”

Hai năm ở chung với nhau, Trì Sương cũng trải qua sinh nhật với anh.

Anh vẫn như năm ngoái, “Em tới đây.”

Đối với anh mà nói, đã hoàn thành nguyện vọng lớn nhất rồi, không dám có lòng tham.

Trì Sương mỗi năm đều có hai nguyện vọng.

Cô bắt đầu gặp khó khăn, bởi vì cô đột nhiên phát hiện ra mình thật giống như không có mong muốn đặc biệt nào.

Cây nến sắp cháy hết, Mạnh Hoài Khiêm cũng không thúc giục cô.

“Anh biết không.” Trì Sương mỉm cười, “Em thích nhất một thành ngữ là muốn làm gì thì làm, thật ra thì nó là nghĩa xấu, khi em viết nhật ký, dùng chính là từ này, em muốn cả đời muốn làm gì thì làm, , thầy giáo đã giúp em đổi thành tùy tâm sở dục.”

“Cái từ này có ý tốt, nhưng em cảm thấy không đúng lắm, không đúng ý em anh hiểu không?.”

“Đã nhiều năm như vậy, em vẫn cảm thấy muốn làm gì thì làm mới là tốt nhất.”

Cô chắp hai tay, nhắm mắt lại, nhẹ giọng cầu nguyện, “Như vậy sẽ mong cho cả đời này em muốn làm gì thì làm.”

Em sẽ.

Trong lòng cô nói.!

----
móa, sao chương dài dợ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận