Mặc dù Mạnh Hoài Khiêm nhiều lần chứng mình là mình có bạn gái liền quên bạn tốt, nhưng lần này anh vẫn đến cuộc hẹn.
Thời điểm anh đến, Dung Khôn đã bơi mấy vòng ở hồ bơi, khoác áo choàng tắm, "Tới rất nhanh, sao vậy, hôm nay bà chủ Trì có chuyện sao?"
"Cô ấy đến sinh nhật một người bạn."
"Mình biết ngay mà." Dung Khôn vặn nắp chai, uống mấy ngụm nước lại hỏi anh, "Cậu biết hôm nay mình tìm cậu là có chuyện khác đúng không?"
Nếu là bơi lội thì ở nhà mình bơi cũng được, nơi nào còn cần hẹn bạn đi bơi.
Thần sắc Mạnh Hoài Khiêm nhàn nhạt gật đầu.
"Bác sĩ chuẩn đoán, trí nhớ của A Tiềm bắt đầu hỗn loạn." Dung Khôn nhắc tới chuyện này, giữa hai lông mày trần đầy vẻ buồn rầu, "Không thể xác định được loại bệnh này sẽ kéo dài bao lâu, bác sĩ đã nghiên cứu thảo luận qua, cũng cho một ít đề nghị.
Vừa hay Lương thị cũng muốn khai thác thị trường hải ngoại, cậu ấy qua ấy cũng thuận tiện chữa bệnh."
Mạnh Hoài Khiêm trầm mặc nghe, liên quan đến tình huống của Lương Tiềm, dĩ nhiên anh cũng biết.
Chẳng qua là hai người ngày càng cách xa điều đó không thể tránh được, bất luận là anh hay Lương Tiềm, cũng không muốn thấy đối phương quá nhiều.
"Có thể nhặt được cái mạng trở về đã không tệ rồi." Dung Khôn nói, "Cho nên tình huống bây giờ, chúng ta đều có thể tiếp nhận, ít nhất cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà, bây giờ cậu ấy cần phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra, một khi cậu ấy đi công tác mà trạng thái không thích hợp, mình cùng A Việt cũng không biết làm sao để ngăn cản."
"A Tiềm lo lắng những người ở Lương gia nhìn chằm chằm như hổ đói vậy, cậu ấy quyết định lúc mọi phương diện đánh giá bình thường, lúc cậu ấy còn thanh tỉnh thì lập một phần di chúc." thời khắc Dung Khôn chú ý đến vẻ mặt của Mạnh Hoài Khiêm, thấy anh không có vẻ không vui, lúc này mới cẩn thận tiếp tục nói, "Ba mẹ cậu ấy cũng không còn, vì vậy cậu ấy muốn đem tài sản của mình để lại cho ai không cần mình nói cậu cũng đoán được, chuyện này cậu ấy không muốn để lộ ra, nhưng mà, mình vẫn muốn để cho cậu biết."
"Ừm" Mạnh Hoài Khiêm nhận chai nước Mạnh Hoài Khiêm đưa tới, mở nắp chai, lại không uống, anh xuất thần nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn, không có lên tiếng.
"Cậu nghĩ như thế nào " Dung Khôn cũng gặp khó khăn.
"Mình sợ ngày nào đó chuyện này truyền tới tai cậu, trong lòng cậu sẽ không thoải mái, thà để mình nói cho cậu biết trước còn hơn biết từ những người khác."
"Mình hiểu."
Yên lặng một lúc, Mạnh Hoài Khiêm nói, "Cậu ta là muốn đem tất cả những gì mà bản thân có cho Trì Sương, người mà ngày ấy cậu ấy muốn đính hôn."
Dung Khôn sửng sốt, vừa cười vừa gật đầu, dứt khoát dùng chai nước suối đụng anh một cái, "Gãi đúng chỗ ngứa, cậu biết là tốt rồi."
"Vậy cậu để ý sao?"
"Để ý?" Mạnh Hoài Khiêm thưởng thức từ này, "Di chúc đề có thể tùy thời sửa đổi, không có gì phải bận tâm."
"Mình nhìn ra được, trong đầu cậu ấy quả thật là muốn đưa cho."
"Vậy sao?" Mạnh Hoài Khiêm bình thản nhìn về phía Dung Khôn,"Cậu cảm thấy mình hẳn lên có phản ứng gì, cậu ta cũng không phải là cho mình, cậu hỏi lầm người rồi."
Dung Khôn cảnh giác nhìn xung quanh, tay phải lại kéo mạnh tay áo Mạnh Hoài Khiêm.
Mạnh Hoài Khiêm quả quyết ngửa về phía sau, tránh đụng chạm của cậu ta, cau mày, "Làm cái gì vậy?"
"Mình nghĩ bà chủ Trì không có ở chỗ này nha, chẳng lẽ trên người cậu đặt thiết bị ghi âm, về nhà hai tay dâng lên cho cô ấy kiểm tra?" Dung Khôn nhạo báng, "Nếu không sao cậu lại có khát vọng sống mãnh liệt như vậy?"
Mạnh Hoài Khiêm không biết phải làm sao.
Dung Khôn tò mò truy hỏi, "Nếu như, mình nói là nếu như, đến lúc đó cậu định làm gì?"
"Mượn lời may mắn của cậu." Mạnh Hoài Khiêm cùng anh ta đụng chai.
Dửng dưng uống mấy ngụm nước, yết hầu ở cổ họng khẽ lăn, thần sắc vẫn bình tĩnh, như là hoàn toàn không bị ảnh hưởng của chuyện này.
"Cái gì?"
"Mình cảm thấy cậu ta sống thêm 50 năm cũng không thành vấn đề.
Cậu hỏi vấn đề này, không phải là chúc phúc mình khi đó vẫn ở bên cạnh Trì Sương hay sao?" Mạnh Hoài Khiêm cười một tiếng, "Chẳng lẽ không phải là lời may mắn sao? Cho nên, mượn lời chúc tốt lành của cậu, cảm ơn."
Dung Khôn:"..."
Anh ta quên uống nước, thiếu chút nữa vô tình làm đổ nước lên áo choàng tắm.
Anh ta uống, hoàn toàn chịu phục.
"Nếu quả thật đến lúc đó, tài sản cho cô ấy, tự nhiên để cô ấy đến xử lý." Mạnh Hoài Khiêm đạm thanh nói, "Cô ấy muốn xử lý như thế nào thế nào đều được."
"Hình mẫu, đây chính là hình mẫu." Dung Khôn từ trong thâm tâm khen ngợi.
Nhưng mà đều là anh em bạn bè nhiều năm, ai còn không biết ai.
Anh ta nhìn ra được,trong lòng Hoài Khiêm cũng muốn băm A Tiềm thành từng mảnh.
Cái này không....!bàn tay cầm chai nước siết chặt, anh ta cũng không muốn nhắc nhở chai nước suối sắp bị anh bóp dẹp.
Tương tự như vậy, A Tiềm đối với Hoài Khiêm thù hận chỉ sâu nặng hơn.
Khoảng thời gian này trí nhớ của A Tiềm hỗn loạn, nhưng dường như đều dừng lại ở hai năm yêu đương với Trì Sương kia, mà bọn họ cũng không thể không ngăn cản hắn đi tìm Trì Sương, mỗi một lần nhắc nhớ bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh Hoài Khiêm, hắn sẽ chậm chậm phục hồi tinh thần lại, từ lúc bắt đầu ánh mắt mờ mịt đến một mảnh tĩnh mịch lạnh lùng.
...
Chuyện này cũng không có lộ ra, người biết được cũng không có mấy ai.
Mạnh Hoài Khiêm cũng không có nói cho Trì Sương nghe, rất lâu trước kia, ở lúc Lương Tiềm còn chưa trở lại, cô đã cùng anh thỏa thuận cả đời này sẽ không nhắc đến tên người này trước mặt cô.
Nếu như ban đầu không thể nói như vây bây giờ nửa chữ anh cũng không muốn nói.
Đường Uyển quán đã sớm thuận lợi thu công.
Dưới sự thúc đốc thúc hạ của Trì Sương, thành quả coi như không tệ, nhưng mà muốn vào ở thì cần một đoạn thời gian rất dài, tạm thời vẫn ở Ngọc Tinh Thành.
Mạnh Hoài Khiêm thường thường tới đây ngủ lại.
Nếu như không phải thỉnh thoảng Trì Sương cũng cần có không gian riêng, vô cùng phiền anh thời khắc dính cô, anh đã xách vali đến ở.
Hôm nay, anh tới tương đối trễ, gần đây có nhiều công việc, tăng ca cũng là trặn thái bình thường.
Anh mới cửa đi vào huyền quan, liền nghe được âm thanh của cô truyền tới, anh nghe một lúc, chắc chắn cô đang trò chuyện video với cha mẹ, rón rén đổi dép, cúi đầu nhìn kỹ Mạnh Hoài Khiêm, đem tay áo cuộn tới cùi trỏ kéo xuống cài đàng hoàng lại, lại đem nút áo trên cùng sau khi xuống xe cởi ra cài lại....
Trừ những thứ này ra, ngay cả âu phục để trên khuỷu tay cũng mặc vào.
Hình dáng đàng hoàng này tùy thời đều có thể đi đến mấy hội nghị quan trọng.
Trì Sương một bên gọi video một bên anh trái cây, chẳng qua là cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Hoài Khiêm một cái lại thu hồi tầm mắt, ngược lại là cha mẹ bên video kia nhạy bén phát giác biểu tình nhỏ của cô, liền vội vàng hỏi, "Là tiểu Mạnh tới à?"
"Giờ này thì có thể là ai nữa." Trì Sương cười hì hì nói.
Mạnh Hoài Khiêm bước chân trầm ổn tới, đến gần ống kính, lễ phép hỏi thăm sức khỏe, "Dì, chú, buổi tối khỏe."
"Tiểu Mạnh, cháu đây là mới tan việc sao?" Thành Đan Phượng hỏi.
"Dạ." Mạnh Hoài Khiêm dừng lại mấy giây, lơ lãng bổ sung, "Ở bên này xã giao mới kết thúc ạ, thuận tiện đến đây nhìn Sương Sương."
điện thoại di động chỉ quay nửa người trên của bọn họ.
Đầu dây bên kia không thấy nửa người dưới, Trì Sương bị trò đùa của Mạnh Hoài Khiêm chọc cười.
Không nhịn được mà nhấc chân giậm lên mu bàn chân của anh,: đối trá!!!
chân mày Mạnh Hoài Khiêm không nhíu một cái, vẻ mặt không thay đổi.
Thành Đan Phượng nói, [Công việc của con cũng thật cực khổ]
Mạnh Hoài Khiêm :[Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi ạ, tăng ca cũng là việc bình thường, nhưng cũng không có nhiều như vậy."
[Ăn chưa?]
[Ăn rồi ạ].
Mạnh Hoài Khiêm vừa cười nói, [Nhưng mà dì hỏi như vậy làm cháu lại đói, muốn chút nữa hẹn Sương Sương ra ngoài ăn bữa khuya ạ]ư
Trò chuyện một hồi, cha mẹ cũng biết hai người sống ở thành phố lớn, công việc cũng bận bịu, nếu có chút rảnh rỗi thì đều đi hẹn hò, liền không quấy rầy nữa, thấy thời gian không còn sớm liền lấy lý do kết thúc cuộc gọi video.
Mạnh Hoài Khiêm không thể không thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm trước kia đọc sách đối mặt với thầy chủ nhiệm cũng không có khẩn trương như vậy.
Trì Sương đưa điện thoại để sang một bên, "Em cũng không muốn ăn khuya, không phải thuận tiện nhìn một cái sao, thấy thì cũng thấy rồi, anh cũng đi nhanh đi!"
Mạnh Hoài Khiêm giơ tay lên, đánh nát vẻ ngụy trang.
Đầu tiên đem đồng hồ đeo tay tháo ra để lên bàn uống trà, tiếp theo cởi âu phục, sau đó tháo cà vạt cùng nút áo đều cởi hết.
Nơi nào còn có vẻ nghiêm chỉnh như vừa nãy nữa.
"Không xem đủ."
"Anh người này thật dối trá mà." Trì Sương đem vấn đề khó khăn này cho anh, "Nếu như ngày nào đó nửa đêm cha mẹ em gọi video tới, anh nằm ở bên cạnh em, lúc ấy anh phải nói thế nào?"
Mạnh Hoài Khiêm trầm ngâm nói, "Máy sưởi trong phòng em bị hỏng rồi, anh là người cung cấp ấm áp."
Trì Sương:"..."
Máy sưởi trong phòng cô không bị hỏng, nhưng vào lúc này cô cảm thấy bị đông cứng người rồi.
"Anh thật là có bệnh, có bệnh nặng." Trì Sương bắt đầu hoài nghi đời người, "Ban đầu em thật sự là mù mắt mà, nếu không sao bị anh lừa chứ?"
Nếu không làm sao đầu óc lại bất tỉnh mà gật đầu đáp ứng anh chứ?
Mạnh Hoài Khiêm chẳng hề xấu hổ mà lại gần, mỉm cười, "Hai chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, làm sao có thể nói là lừa gạt chứ?"
"Cút đi, ai cùng anh lưỡng tình tương duyệt, anh thật là chán ghét mà!"
Mạnh Hoài Khiêm cười ôm lấy cô, làm sao cũng không buông tay.
Đêm khuya , Trì Sương nằm ở trong ngực Mạnh Hoài Khiêm chìm vào giấc ngủ.
Mà đêm khuya này, Mạnh Hoài Khiêm cũng trong giấc mộng nằm mơ thấy lần đầu tiên gặp mặt Trì Sương.
Rượu qua ba vòng, anh đi ra ngoài phòng bao hóng mát, ánh sáng trên hành lang không hề sáng ngời, xa xa anh nhìn thấy cô từ phòng vệ sinh bên kia đi tới.
Trong tay cô cầm điện thoại di động, đang cùng người đầu dây bên kia nói chuyện, "Gặp được rồi, chỉ có thể nói đều là người đứng đắn đi, đều là người giỏi giang, chính là..."
Nói tới chỗ này cô dừng lại.
Ước chừng muốn mắng ai đó, nhưng cố kỵ đây là tiệm cơm bên ngoài, chỉ có thể đem lời nói nuốt vào, "Ai nha, dù sao trở về cũng nói với mấy người, mình sắp vào phòng bao rồi, không nói nữa."
Cô mới vừa cúp điện thoại, liền đụng phải anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh bình thản gật đầu.
Cô cũng kẽ mỉm cười, nhưng trong mắt đối với anh rất xa lạ.
Hai người trên hành lang đi ngang qua nhau.
Đột nhiên, đi được mấy bước, anh quay đầu lại, nhưng chỉ thấy lưng cô, cùng với cô bước nhanh đi, cùng người kia nắm tay thật chặt, mơ hồ anh còn nghe thấy đôi tình nhân thì thầm -------
"Có phải mệt mỏi hai không?"
"Xong rồi, đây chính là ba người bạn kia của anh?"
"Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Hoài Khiêm, chính là người ngồi đối diện chúng ta, anh cùng cậu ấy sinh ra đã quen biết ròi.
Như thế nào, mấy người bạn này của anh đã vượt qua vòng kiểm tra chưa?"
Mạnh Hoài Khiêm từ trong mộng tỉnh lại, vẫn còn thở hổn hển.
Đối với anh mà nói, đó là cơn ác mộng, ánh mắt xa lạ của cô, bóng lưng của cô chạy về phía người khác, như bóp chặt cổ họng của anh làm anh hô hấp khó khăn.
Anh xua tay, làn da của cô dưới bàn tay anh, giống như ngồi xe qua núi, đang thời điểm hoảng sợ nhất đột nhiên vững vàng rơi xuống đất, ở bên môi cô dao động, muốn tìm được nhiều thực cảm hơn.
Trong giấc mộng Trì Sương phiền hết mức, từ trong ngực anh giãy giụa, cau mày mê sảng, "Mạnh Hoài Khiêm anh có phiền hay không nha!"
Cô như là nửa tỉnh nửa mê, đây là theo thói quen nói.
Than phiền, nũng nịu đều có cả.
Mạnh Hoài Khiêm kéo cô vào trong ngực, môi dán lên gò má của cô, quyến luyến hôn một cái.
Anh sợ đây chỉ là một giấc mộng.
Anh sợ thức dậy sẽ không còn gì cả.
Trì Sương khó chịu, nhấc chân lên đạp vào đùi anh một cái, "Cút đi!!!"
Mạnh Hoài Khiêm hài lòng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...