Một năm này, Mạnh Hoài Khiêm đi Thượng Hải công tác tương đối nhiều.
Em gái họ của Trì Sương cũng đi học, đi làm ở Thượng Hải.
Thời gian dài, những em trai em gái này cũng bắt đầu kháng nghị, anh rể tương lai luôn đi lại giữa Bắc Kinh và Thượng Hải, làm sao cũng không nói ra để bọn họ gặp mặt một lần?
Nhìn các em mình nhảy nhót nói chuyện phiếm trong nhóm, Trì Sương chỉ trả lời hai chữ và một dấu câu, [Anh rể?]
Nhất thời, mấy người em trai em gái khí thế con hung hăng liền ngừng công kích, thừa nhận còn nhanh hơn so với người khác.
Trì Phong [đây không phải là do gọi quen miệng...!sao?]
Tưởng Thư Quyên: [chị Sương nói đúng! Chỉ khi nào lĩnh chứng rồi kết hôn làm chú rể của chị Sương thì mới được gọi là anh rể, những thứ khác nhiều nhất cũng chỉ là người được chọn mà thôi!]
Trì Sương: [@Trì Phong, chị cũng có thể làm điều đó với em, dẫu sao em cũng gọi bạn gái của mình là vợ vào năm ba trung học, đến nay trí nhớ của chị vẫn rõ nha]
Tưởng Thư Quyên: [hahahahhahahahhahah!]
Trì Phong: [....!Em muốn chết, chị Sương, tha cho em đi!]
Nhưng mà, Trì Sương đối với em trai em gái đòi gặp Mạnh Hoài Khiêm, chuyện này cũng có thể hiểu, trưởng bối trong nhà đối với anh đều rất tò mò, người nào biết người như vậy, cũng là ở trong vòng bạn bè của cô nhìn được hình, nhưng hết lần này đến lần khác còn chưa thấy qua người thật.
Trưởng bối cũng không thể cố ý chạy tới Bắc Kinh để nhìn xem một vãn bối được.
mọi người đều suy nghĩ, những người vai vê ngang mình có thể gặp mặt được mà!
Trì Sương dĩ nhiên phải tôn trọng ý kiến của Mạnh Hoài Khiêm, ở buổi tối mấy ngày trước khi anh đi công tác, cô thuận miệng nói mấy câu, “Chính là bọn họ đùa giỡn, dù sao gặp hay không đều được”
“Phải gặp” Mạnh Hoài Khiêm như đinh chém sắt nói, “Không bằng như vậy đi, anh mời em trai em gái ăn một bữa cơm thật ngon?”
“...Ngược lại anh vô cùng tích cực nha”
“Không có biện pháp, anh còn chưa giải được câu hỏi lần sau là khi nào, trước tiên ở trên bài thi viết “bài làm” trước tiên.”
Mạnh Hoài Khiêm bây giờ công lực âm dương quái khí ngày càng thâm hậu.
Trì Sương mấy lần bị anh làm cho nghẹt thở.
Tại sao người đàn ông này lại muốn gặp cha mẹ mình thế chứ.
“Nói trước, tuổi tác của bọn họ mặc dù không lớn.” Trì Sương nói, “Nhưng mà đều là con nít vô cùng hiểu chuyện, là con nít nhà em.”
Cô nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
Trên người Trì Sương có rất nhiều phẩm chất, tính bao che tuyệt đối có thể được xếp hạng đầu tiên.
“Vậy thì phải phiền toái họ bao dung anh nhiều hơn, một ông già.” Mạnh Hoài Khiêm chẳng biết xấu hổ nói, “Nói với mấy người em trai em gái một chút, người đàn ông lớn tuổi tính cách tương đối cổ quái, nếu như lời nói không thích hợp, nơi nào không đủ chu đáo thì xin bọn họ tha thứ.”
Trì Sương:”...”
Người này ngày càng nhỏ mọn, thù dai.
Cô không phải là vô tình trêu đùa một chút à, người đàn ông ba mươi tuổi như ức gà vậy, thịt rất bở mà.
Anh liền nhớ đến bây giờ.
Vậy chẳng lẽ lời cô nói không phải thật?
Cô véo cơ bụng của anh, “Được, em nhất định sẽ nhắc nhở bọn họ kính già yêu trẻ!”
Ham muốn chiến tháng của người đàn ông không thể giải thích được, từ sau bài phát biểu cảm nghĩ tuyệt vời của cô về ức gà, Mạnh Hoài Khiêm ngày càng nghiêm túc hơn, ngày nào đó cô đến văn phòng làm việc của anh để đợi cô, lại phát hiện trong phòng nghỉ ngơi bất ngờ có thêm một máy chạy bộ, tiếng cười thiếu chút nữa là lật cả tòa cao ốc Áo Lãng.
Đúng, chính là bạn phải có kỷ luật tự giác.
Trì Sương cũng không hy vọng ngày nào mơ mơ màng màng ngủ, đưa tay mò tới bụng tròn bạn trai, cô bị sợ mà hét ầm lên.
Có mấy lần bọn họ ra ngoài ăn cơm, cũng sẽ đi ngang qua sạp nhỏ ven đường, mùa hè nóng bức này, mấy người đàn ông đầu mập tai to không hẹn mà cùng vén áo lên, tự hào đắc ý lộ ra cái bụng siêu cấp bự, Trì Sương ôm chặt cánh tay Mạnh Hoài Khiêm, đi một đoạn đường cô mới như sống lại từ kiếp sau vậy, yếu ớt nói, “Mạnh Hoài Khiêm, nếu như ngày nào đó anh biến thành như vậy, vậy thì đồng nghĩa với việc chúng ta chết già cũng không lui tới với nhau.”
Mạnh Hoài Khiêm:”...”
Muốn làm bạn trai của Trì Sương, phải vượt qua các bài kiểm tra chém tướng.
Muốn ngồi vững vị trí bạn trai này, phải vượt qua mọi chông gai.
Từ bạn trai thăng cấp làm vị hôn phu thậm chí là chồng, phải phục hổ hàng long.
Trì Sương quay đầu thông báo cho em trai em gái trong nhóm, [Mạnh Hoài Khiêm hai ngày nữa đến Thượng Hải, chờ một chút nữa chị sẽ tạo một nhóm mới, kéo anh ấy vào là được, đến lúc ấy anh ấy sẽ hẹn với mấy đứa thời gian, mấy đứa muốn ăn gì cứ trực tiếp nói với anh ấy]
Trì Phong: [ok!!! Nhưng mà em có chút khẩn trương là chuyện gì đã xảy ra!]
Tưởng Thư Quyên: [không phải, bọn em nên xưng hô với anh ấy thế nào nha?]
Trì Sương:[đây là một vấn đề đấy]
Trì Phong: [kêu anh ấy là anh tư đi]
Tưởng Thư Quyên: [?]
Trì Phong [Chị Sương yêu đương bao nhiêu lần em cũng không rõ, nhưng em biết hẳn đây là lần thứ tư đi, kêu anh ấy là anh tư có được không?]
Tưởng Thư Quyên: [cmn]
Trì Phong: [Anh cả Trầm, anh hai Nhậm, anh ba Lương, anh tư Mạnh, mời vỗ tay vì ý tưởng diệu kỳ này của em! Vỗ tay!]
Trì Sương: [Tiếng mẹ đẻ chị đây cũng không nói được]
Dĩ nhiên đây là trò đùa giỡn vô hại của chị em bọn họ, Trì Phong cùng Tưởng Thư Quyên tuổi còn nhỏ, nhưng đều có chừng mực, thấy Mạnh Hoài Khiêm đều khách sáo gọi “anh”, hai người em trai em gái cũng rất có đầu óc buôn bán, biết trưởng bối trong nhà đối với Mạnh Hoài Khiêm tò mò, lại cố ý ở trong nhóm nói, bọn họ có thể phát trực tiếp, nhưng mà phải trả phí trở thành hội viên mới có thể vào nhóm xem trực tiếp.
Trì Sương: “?”
Chuyện gì đang xảy ra, sao cô lại phải trả tiền!
không có biện pháp nào khác, cô cũng tò mò, nên đã nhéo mũi và trả 50 tệ khổng lồ để được vào trong nhóm.
Vừa vào cô cũng vô cùng ngạc nhiên, ngoại trừ dì của cô đang chờ “ảnh lậu “được tung ra, thậm chí còn không muốn trả một xu thì tất cả mọi người trong gia đình đều vào.
Trong phòng ăn nào đó ở Thượng Hải.
Trì Phong tương đối quen, nhỏ giọng hỏi Mạnh Hoài Khiêm: “Anh Hoài Khiêm, là như vậy, chị Sương muốn em chụp anh mấy tấm hình, chị ấy nhớ anh, có được không?”
Cô nhớ anh.
Mạnh Hoài Khiêm hơi hoảng hốt.
Sau khi bình tĩnh lại, bình thản gật đầu, “Dĩ nhiên có thể.”
Trì Phong tự nhiên sẽ không chụp chính diện, cùng với Tưởng Thư Quyên hai người cũng chỉ chụp món ăn tinh xảo, mà Mạnh Hoài Khiêm sẽ vô tình lọt vào ống kính.
[hình ảnh.jpg]
[Anh tư quá tốt, vẫn luôn chiếu cố chúng em! Chúng em hỏi vấn đề nào, anh ấy cũng đều kiên nhẫn trả lời, hôm nay làm tiểu kết nhỏ, em cho là anh tư xứng với chị Sương của chúng ta!]
Cha Trì luôn lặn xuống nước đột nhiên nổi bọt lên: [anh tư?]
Trì Phong: [chị Sương nói anh ấy muốn tranh vị trí thứ tư, chính là anh tư]
Thành Đan Phượng: [người ta mới ba mươi tuổi, không nên nói bậy]
Trì Sương [?]
...
Mạnh Hoài Khiêm đang cùng em họ của Trì Sương tiến hành tiếp xúc giao hữu thân mật, thì Trì Sương lại một mình đâm đầu vào trong nhà hàng, vừa làm xong việc chuẩn bị ra ban công hóng mát, thì đụng phải đám người Dung Khôn.
Lương Tiềm ngồi ngay ngắn ở một bên, thấy cô tới theo bản năng nhớ tới người, nhưng lại băn khoăn khác, bình thảng cúi đầu cái gì cũng chưa nói.
Đừng nói là người ngoài, chính là Dung Khôn và Trình Việt thỉnh thoảng cũng sẽ quên Trì Sương và Lương Tiềm từng có một đoạn tình cảm.
Sự thật là bây giờ Trì Sương và Mạnh Hoài Khiêm quá là ngọt ngào, cũng quá ổn định.
“Hoài Khiêm đâu?” Dung Khôn hỏi.
Trì Sương bưng ly, mỉm cười môt cái nói, “Mấy người không phải là một phe sao.
Anh ấy đi đâu mà anh không biết sao?”
“Oan uổng nha!” Dung Khôn bật cười, “Trước đó thanh minh, không có bất kỳ trách móc gì, bây giờ chúng tôi muốn hẹn Hoài Khiêm gặp mặt cũng phải hẹn rất nhiều lần.”
“Được, chấp nhận ý kiến của anh, chờ anh ấy trở về tôi sẽ truyền đạt lại.”
“Đừng mà!” Trình Việt lập tức giơ tay, “Đừng đem tôi vào, điều này không liên quan gì đến tôi.!”
Ba người cười cười nháo nháo.
Lương Tiềm an tĩnh lắng nghe.
Hắn biết bây giờ cô sống rất tốt, cũng chính là vì vậy mà hắn mới không nhúc nhích được, người luôn mâu thuẫn.
Một mặt hắn hy vọng cô không nên quá hạnh phúc, chỉ cần Mạnh Hoài Khiêm làm cô thương tâm đau khỏ, anh ta mới có cơ hội xuất hiện trước mặt cô một lần nữa; nhưng mặt khác, hắn lại nghĩ đến bộ dáng cô khó chịu, lúc cô buồn, hắn lại buồn bã hy vọng cô so với người khác cũng phải hạnh phúc hơn.
“Người trang trí nhà cho cô thế nào?” Dung Khôn tò mò hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Trì Sương hoàn toàn mất bình tĩnh.
Muốn nổi điên thành mà, tự mình sửa sang đi.
Muốn lập tức thành phật, tự mình sửa sang đi.
Vì chuyện này mà Mạnh Hoài Khiêm bị thương, ngay cả mấy người bạn cũng không biết.
Anh cho là chỉ là một chuyện nhỏ, nếu muốn hưng sư hỏi tội, ngược lại không tốt cho lắm.
Dĩ nhiên Trì Sương phải tôn trọng ý kiến của anh, cô biết anh sợ chuyện này truyền tới tai cha mẹ anh sẽ làm họ lo lắng, giống như ban đầu anh bị người ta đâm bị thương ở xe, đem chuyện này lừa gạt ngay cả một giọt nước cũng không lọt trước mặt bọn họ.
“A di đà phật” Trì Sương đọc một câu, tức giận nói, “Mỗi ngày đều đọc kinh một lần, bây giờ tôi đối với công ty lắp đặt thiết bị gây phiền phức ấy tâm ổn định như phật.”
“Khoa trương như vậy sao?”
“Không tin thì anh thử một chút đi.”
Trì Sương lại hung hăng mắng bên kia, đối với hai người Trình Việt nói, “Không còn sớm nữa, tôi đi làm việc đây, mấy người từ từ nói chuyện.”
Thật ra thì Mạnh Hoài Khiêm cũng trưng cầu ý kiến của cô, có muốn để anh ra mặt thương lượng với công ty lắp đặt kia một chút không.
Cô suy nghĩ máy, vẫn là cự tuyệt.
Dù sao cũng là nhà của cô, cũng là chuyện của cô và công ty sửa chữa, đem Mạnh Hoài Khiêm kéo vào chuyện này, không phải là đang dùng danh tiếng của anh gây áp lực cho người ta sao?
Đều là người đi làm cả, cô thà để bản thân chống nạnh cùng người ta ồn ào, cũng không muốn dùng phương thức như vậy.
Cô không thích nhất là cụm từ mượn cáo oai hùm này.
Cô tin tưởng mình có đủ thực lực cùng bên kia chiến đấu tám trăm hiệp, thẳng đến khi lấy được chiến thắng thì mới thôi!
Mạnh Hoài Khiêm ôm cô cười to, cuối cùng vẫn thừa nhận quan điểm của cô.
...
Ba ngày sau, Mạnh Hoài Khiêm buổi tối trở về Bắc Kinh, bây giờ anh thỉnh thoảng sẽ mặt dày ở chỗ của cô tá túc, chia cách gần một tuần, lòng giống như mũi tên vật, trên đường trở về Ngọc Tinh Thành, anh nhận được một thông báo điện thoại, nghe bên kia thuật lại xong, trong mắt anh một mảnh yên lặng, nhìn bóng đêm đen như mực ngoài cửa sổ, anh thấp giọng nói, sau đó kết thúc cuôc nói chuyện.
Nếu như không có một mồi lửa, tro tàn làm sao có thể bốc lên được.
Mặc dù chỉ là một mồi lửa nhỏ, anh cũng sẽ đem nó nghiền nát.
Lúc Mạnh Hoài Khiêm tới, Trì Sương đã ngủ rồi.
Anh đi về phòng cho khách rửa mặt, lặng yên không một tiếng động tới phòng, vén chăn lên, rón rén đem cô ôm vào ngực, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, anh không khỏi cảm thán một tiếng.
Lúc anh tỉnh lại, Trì Sương đã rửa mặt xong, còn chưa thay quần áo ngủ ra, anh từ phía sau lưng cô ôm cô đòi hôn.
Cô vung tay tát nhẹ vào mặt anh, né tránh, “cút ra”
Người này căn bản không sạch sẽ!
không đánh răng đã đòi hôn rồi, coi đó là giữ mình trong sạch.
Mạnh Hoài Khiêm cười nhẹ một cái, đàng hoàng ở bên cạnh cô cầm bàn chải đánh răng nặn kem đánh răng ra, cô phun sương ở trên mặt, anh thì rửa mặt.
Chờ anh cả người mang hơi nước cùng mùi bạc hà đi ra, Trì Sương đang gặp khó khăn trong phòng thay đồ, không biết hôm nay phải mặc gì.
Anh từ phía sau dính vào, một người cao một mét tám mươi bảy cúi người, ở rái tai và cổ của cô di chuyển.
Cô cũng có nhược điểm, trong một tháng luôn có mấy ngày, so với ngày bình thường dễ ý loạn tình mê hơn.
Anh luôn quan sát phản ứng của cô ở mọi thời khắc, tự nhiên nắm được quy luật, nhớ tới chu kỳ của cô vững chắc hơn là mật mã kẽ sắt.
Anh gọi đó là một bài kiểm tra mở sách.
Câu trả lời nằm ngay trong bàn tay anh, thấm đầy chất lỏng và dịch thể (ủa man, mị dịch mà thấy hơi hoang mang nha, chả lẽ lại có cảnh H)
Mồ hôi nhễ nhại, ngọt ngào.
Anh muốn đạt được điểm tối đa.
Nếu như việc lấy lòng Trì Sương là một câu hỏi, anh không ngại ở bản nháp trả lời hàng trăm ngàn lần, chỉ vì muốn lấy được câu trả lời chính xác.
Hơi thở quấn quýt, mười ngón tay nắm chặt.
Như thủy triều lên xuống, phập phồng không ngừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...