Cho dù là rạng sáng, trên hành lang phòng vip của bệnh viên tư ở Bắc Kinh cũng phá lệ náo nhiệt, ngay cả lãnh đạo cao tầng cũng bị kinh động, cả đếm vội vàng chạy tới tổ thành ý.
Dưới sự khéo léo của bác sĩ, Mạnh Hoài Khiêm đã được băng bó vết thương, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh.
Những người này tạm thời còn chưa được đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn qua cửa sổ xuyên thấu nhìn vào trong, vô cùng sốt ruột.
Lương Tiềm là người cuối cùng bước đến, thần sắc anh ta vội vã chạy tới, sắc mặt âm trầm như mực.
Thấy anh ta tới, Trình Việt nhỏ giọng nói, “Cảnh sát bên kia nói thế nào?” anh ta cũng khó che giấu căm giận, “Anh họ của cậu của cậu có phải điên rồi không? Lại dám đánh lén Hoài Khiêm, hắn có phải chán sống rồi không?”
Lương Tiềm lạnh như băng nói, “Mình đi một chuyến, tạm thời còn đang tra hỏi, bây giờ mình cũng không biết rõ, để cho luật sư ở nơi đó rồi.”
Dung Khôn mắng một câu, “Chuyện khốn khiếp gì thế này?”
Ai cũng không nghĩ tới phát sinh chuyện như vậy.
Ít nhất đã biết trước tin nội bộ, vị anh họ này của Lương Tiềm đã theo dõi Mạnh Hoài Khiêm một thời gian rồi, hôm nay không biết làm sao lại phát điên, thừa dịp Mạnh Hoài Khiêm xuống xe, từ sau lưng nhào tới, dùng dao trong tay đâm Mạnh Hoài Khiêm.
May mà Mạnh Hoài Khiêm phản ứng kịp thời, mặc dù đã chế trụ được người anh họ này, nhưng bị thương không nhẹ.
Cũng may sau khi xảy ra chuyện, Mạnh Hoài Khiêm cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho nhân viên bảo vệ, lúc này mới đem anh đến bệnh viện.
Mặc dù là đêm khuya, nhưng vẫn kinh động đến vài người.
Dung Khôn ở trên đường tới, đều nhận được điện thoại, cẩn thận thăm hỏi, Mạnh Hoài Khiêm có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Trong cái vòng này ai cũng biết, một năm trước, Mạnh Hoài Khiêm vì ổn định Lương thị mà bỏ ra biết bao tâm huyết.
Trong đó người vui mừng nhất chính là người anh họ này của Lương Tiềm, ở trong công ty gia tộc bôn tẩu khắp nơi, muốn thừa dịp Lương Tiềm xảy ra chuyện mà phá hủy chướng ngại của mình, cùng lúc đó, Mạnh Hoài Khiêm cũng không nương tay, một lần lại một lần kiềm chế anh ta.
Nếu không chờ lúc Lương Tiềm trở lại, Lương thị vẫn là Lương thị, chỉ là đã không còn là Lương thị lúc anh ta nắm quyền nữa rồi.
Ai cũng không nghĩ tới, anh họ của Lương Tiềm lại ghi hận Mạnh Hoài Khiêm, làm ra chuyện ngu ngốc này.
“Cậu cũng cảm thấy là chuyện khốn khiếp.” Trình Việt đỡ trán, giọng vẫn không tốt chút nào, “Lương Tôn Bình kia cũng không nghĩ như vậy, anh ta không phải còn kém một chút là một bước lên trời sao?”
Trình Việt nhìn về phía Lương Tiềm, “A Tiềm, nói thật, giờ phút quan trọng này mình không nên nói cái gì, nhưng bây giờ Hoài Khiêm đang nằm trong đó, có lời này mình không nói thì trong lòng không thể thoái mái được.
Bây giờ câu trở về hết thảy đều tối, cũng là do Hoài Khiêm bận rộn thu xếp, nếu không cái đức hạnh đó của anh họ cậu không phải một năm này có người chế trụ hắn, hắn đã sớm gặm sạch Lương thị rồi.”
Lương Tiềm không thay đổi sắc mặt lắng nghe.
Trình Việt dĩ nhiên biết anh ta nghe hiểu.
Dung Khôn im lặng không lên tiếng.
Trước mắt chuyện này xảy ra quá đột ngột, làm người ta không kịp ứng phí, anh ấy còn chưa tỉnh lại, dĩ nhiên sẽ không tùy ý phát biểu ý kiến nào.
…
Rạng sáng, bác sĩ dặn dò mấy câu rồi rời đi, ba người bọn họ được phép vào phòng bệnh, Mạnh Hoài Khiêm đang nằm trên giường bệnh, hướng về phía bọn họ, âm thanh có chút khàn khàn, “Không có chuyện gì lớn, bị thương ngoài da mà thôi, đừng có bộ dáng ủ rũ như mình sắp chết đến nơi vậy.”
“Cậu còn nói được mấy câu đùa này, vậy xem ra là không có vấn đề gì.”
Trình Việt nói nhưng vẫn cố ý muốn đưa tay ra ấn vào vết thương của anh, nhưng lại dừng lại, mắng một câu, “ Từng người một, thật là không để cho người ta an tâm mà.”
Mạnh Hoài Khiêm cười một chút, lại trầm giọng dặn rò, “Bây giờ còn sớm, liên lạc với bên Áo Lãng một chút, phải phong tỏa hết mọi tin tức, cha mẹ mình còn ở nước ngoài du lịch, chuyện này mình không muốn để họ biết, tránh cho lại lo lắng, lại gây thêm sóng to gió lớn nữa.”
“Ừm” Trình Việt đáp ứng, “May mà chú Mạnh với dì Thân lúc này đều ở nước ngoài, nếu không chuyện này lại ầm ĩ lớn rồi.”
Ánh mắt của Mạnh Hoài Khiêm nhìn qua Lương Tiềm đang dựa vào vách tường cúi đầu suy tư, lại ngừng lại nhìn vào Dung Khôn đang dị thường trầm mặc, kêu anh ta lại.
“Có chuyện muốn nhờ cậu, cậu nhất định có thể làm được.”
Dung Khôn thấp giọng, “Cậu nói đi.”
“Bất luận cậu dùng biện pháp gì, chuyện này đừng để cho cô ấy biết.”
Mạnh Hoài Khiêm vẫn cảm thấy đau đớn, anh chậm chạp nhưng lại trấn định nói, “Mình không muốn để cho cô ấy biết, cho dù nửa điểm tin tức cũng không.
Một tuần sau cô ấy mới về Bắc Kinh, khi đó chắc là mình đã xuất viện, nếu như bác sĩ muốn mình nghỉ ngơi, mình sẽ nói với cô ấy mình đi công tác, tóm lại, đừng để cho cô ấy biết.”
Vừa nói anh vừa nhìn về phía Trình Việt, “Mấy cậu cũng phải đối chiếu lời khai, khoảng thời gian này không cần cố ý không đến đến Trì Trung Tiểu Uyển, cô ấy sẽ hoài nghi, vẫn là đi một hai lần đi, nhưng mà, vô luận là ai hỏi đến mình, cũng không cần nói lỡ miệng.”
Đây là những lời thật lòng của anh, nếu không anh cũng không cần nhắn mạnh nhiều lần, còn ân cần cảnh báo.
Người ở chỗ này đều nghe được, Mạnh Hoài Khiêm căn bản không muốn Trì Sương biết, anh hận không thể phong tỏa tất cả tin tức, nếu như không phải chuyện này đột ngột xảy ra, anh sẽ không muốn vào lúc này làm cho cô cuống cuồng, lo lắng.
May mắn là cô không có ở Bắc Kinh, nếu không chuyện này muốn lừa gạt cô cũng không dễ dàng.
Dung Khôn kinh ngạc không thôi, mấy người bạn của mình có tính tình gì anh ta rất rõ, vốn là anh ta có chút hoài nghi thằng nhóc này muốn chơi khổ nhục kế --- cái này cũng không thể trách hắn được, từ sâu trong nội tâm anh ta cảm thấy, giờ phút này Mạnh Hoài Khiêm có chút điên, vì muốn đạt được sự thương cảm từ phía Trì Sương mà không thể không đi bước này.
Bây giờ Mạnh Hoài Khiêm lại trịnh trọng dặn dò như vậy, chút nghi ngờ kia cũng tan biến.
Cùng là tranh đoạt nữ chính, diễn khổ nhục kế cho ai nhìn? Chẳng lẽ còn để cho ba người nam nhân họ nhìn sao?
“Mình đã biết, cậu yên tâm đi.” Dung Khôn gật đầu, “Nếu cậu cũng quyết định xong, chuyện này chắc chắn sẽ không lộ ra ngoài, mình cùng Trì Sương nói chuyện trời đất cũng sẽ cẩn thận hơn.
Bây giờ cô ấy không có ở Bắc Kinh, muốn gạt cô ấy cũng không khó.”
Ánh mặt của Mạnh Hoài Khiêm đi chuyển đến Trình Việt.
Trình Việt ngoài miệng luôn nói chuyện không phân biệt riêng tư, rất dễ dàng tiết lộ.
Trình Việt không thể làm gì khác ngoài việc giơ hay tay lên, làm động tác khóa miệng, “Chúng ta nói chuyện trước đi, nếu như Trì Sương biết, tin tức này nhất định không phải là mình nói,sau khi trở về bọn mình sẽ uống thuốc câm, cũng không đùa giỡn gì.”
Mạnh Hoài Khiêm cau mày, uốn nắn, “Cô ấy sẽ không biết, không có nếu như.”
Trình Việt cùng Dung Khôn hai người nhìn nhau một cái, đều không biết phải làm sao cả, người này nha, còn thiếu chút nữa muốn cầm cây đao cứa tay họ cắt máu tuyên thề ---- từ đầu đến cuối đều lo lắng sợ hãi là bọn họ, Trì Sương bây giờ còn đang trong mộng đẹp nha!
Quả nhiên người không nhân tính thường khác thường.
Từ đầu đến cuối Lương Tiềm đều không nói một chữ.
Chẳng qua anh ta giống như cây cung vậy, an tĩnh đứng ở một góc, tỉnh bơ quan sát biểu tình, câu nói của mỗi người.
“Đi thôi, để cho Hoài Khiêm nghỉ ngơi cho khỏe.” qua một lúc sau, thấy thời gian cũng không còn sớm, Dung Khôn đề nghị, “Dù sao bên này cậu ấy cũng không có chuyện gì lớn, chúng ta ở chỗ này ngược lại làm cho người khác chú ý.
Đi thôi.”
Ba người lần lượt đi ra khỏi phòng bệnh.
Lương Tiềm cố ý đi chậm hơn hai người kia nửa bước.
Lúc sắp rời khỏi phòng bệnh, trong nháy mắt đó, tâm linh tương thông, anh ta chợt quay đầu, khó có thể tin nhìn về phía giường bệnh của Mạnh Hoài Khiêm, hai người đối mặt, trong mắt Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh không chút gợn sóng giống như nhìn hắn như một người chết vậy.
Lương Tiềm bỗng hiểu ra.
Mạnh Hoài Khiêm làm sao dám giở thủ đoạn vô đạo đức này trong khi quan hệ với Trì Sương vẫn còn chưa rõ ràng.
Đây không phải khổ nhục kế, mà là…
Đánh trả.
Anh họ của hắn làm sao có thể tùy tiện đến gần Mạnh Hoài Khiêm được.
Lấy tính tình cẩn thận của Mạnh Hoài Khiêm, biết rõ có người đối với anh ta ghi hận trong lòng mà vẫn bình thường được.
Nếu như anh ta có tính tình như vậy, lấy thân phận người thừa kế Áo Lãng đã sớm chết ba trăm lần rồi.
Sở dĩ không giải quyết Lương Tôn Bình, có thể là đang chờ đợi cơ hội ra tay.
Là do hắn sơ sót, anh ta lại quên mất, thời điểm anh ta muốn xin video giám sát, có thể Mạnh Hoài Khiêm đã nhận được tin tức.
Anh ta muốn làm cái gì, người bạn tốt nhiều năm này chẳng lẽ lại không đoán được.
Tâm tư không thể bảo là không kín đáo, nhất định là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Có lẽ, chính là vì Trì Sương không có ở Bắc Kinh, anh ta mới có thừa dịp đánh trả.
Tốt biết bao, ngay cả hai người bạn kia đối với anh một chút cũng không hoài nghi.
Sau này, khi anh ta tung video này ra muốn tự tổn thương tám trăm để đả thương địch thủ một ngàn,anh ta hoàn toàn không có lý do chân chính.
Dẫu sao, nếu như không phải có Mạnh Hoài Khiêm, khi anh ta trở lại, ai còn nhận anh ta là sếp Lương của Lương thị nữa, vì thế, Mạnh Hoài Khiêm còn bị anh họ của hắn ghi hận trong lòng, còn bị thương nằm viện.
Được!
Được rồi!
Lương Tiềm khẽ mỉm cười, chậm rãi giơ ngón tay cái về phía Mạnh Hoài Khiêm, hoàn toàn chịu phục.
Anh ta không tính là thua thiệt, thua cũng không thể coi là oan uống được.
Người bạn tốt nhiều năm này, sợ vào lúc động tâm với Sương Sương, đã tính toán dọn hết chướng ngại vật, mà hắn, chính là chướng ngại lớn nhất.
Trăm phương ngàn kế, lòng lang dạ thú.
Hai người chỉ cách mấy bước, nhưng phảng phất đã cắn xé đối phương, đang là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của dã thú.
Bọn họ cảnh giác lẫn nhau, lại coi nhau là kẻ thù.
Nếu như người nào đó vọng tưởng giơ móng nhọn lên, đối phương sẽ không chút do dự nhào tới, đấu sống chết.
Bọn họ đã từng là những người bạn ăn ý nhất, mà khi có một ngày phần tình nghĩa này không còn nữa, tất lả quá khứ của đối phương đều hiểu, cũng sẽ biến thành những mùi tên lạnh lẽo, đâm thủng cổ họng đối phương cho đến khi không còn sự sống nữa.
Lương Tiềm thu liễm nụ cười trên mặt, mặt không thay đổi thu tay về, cho dù lá bài trong tay không thể đánh ra ngoài, cũng không có nghĩ người thua cuối cùng là hắn.
Mạnh Hoài Khiêm lạnh lẽo nhìn Lương Tiềm.
Rõ ràng là anh đang nằm trên giường, nhưng tựa như đang ngồi ở vị trí cao đưa mắt nhìn xuống Lương Tiềm, chỉ đợi thời cơ cười nhạo một tiếng ___
Cậu là thứ gì chứ?
---
Hết chương 57: !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...