Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Đối vối Trì Sương mà nói, cuộc sống ở nhà vẫn là thoải mái nhất.
Nhưng mà ở quê cũng không thể ngây ngô quá lâu.Hai ngày này chỉ làm một chính sự là trao đổi phương thức liên lạc với ông chủ tiệm bánh trung thu, những thời gian khác hoặc là ăn cơm hoặc là đang trên đường đi ăn cơm, mỗi ngày đều cùng Mạnh Hoài Khiêm duy trì tần suất liên lạc như cũ.
Buổi sáng mới tỉnh lại, cô cũng không gấp gáp thức dậy, mà chuyển đổi qua lại giữa wechat và weibo như thường lệ.
Hôm nay hotsearch trên weibo trong nháy mắt làm cô tỉnh táo .
Hotsearch hôm nay đều là Quách Sâm, nguyên lai hai tháng này Quách Sâm đều ở đoàn làm phim, thời gian trước anh ta mới tiếp thị là người kính nghiệp, cưỡi ngựa cũng không cần thế thân, toàn bộ quá trình đều tự mình ra trận.

Ai biết lúc quay vào ban đêm không cẩn thân, từ trên lưng ngựa té xuống, bây giờ đã được công ty đưa đến bệnh viện.
Quan hệ công chúng của Tinh Khải được coi là số một số hai trong nghề, đối với việc bảo vệ nghệ sĩ dưới trướng rất tốt, đến nay mới ngưng, Quách Sâm ở bệnh viện nào cũng không có một tin tức tiết lộ.
Dẫu sao cũng từng là đồng nghiệp.

Quách Sâm cũng từng gọi cô một tiếng chị, Trì Sương nghĩ ngợi một lúc, hỏi thăm chỗ chị Chung tin tức sức khỏe: [Em thấy trên weibo, Quách Sâm có sao không?]
Chị Chung hẳn đang bận rộn, không thấy trả lời tin nhắn.
Cô suy nghĩ một lúc, lúc này không nên gọi điện thoại tới, chị Chung nhất định phải xử lý nhiều chuyện, không có thời gian rảnh rỗi.
Cô rời giường đi rửa mắt, đang ngồi trên bàn trang điểm dưỡng da, wechat truyền đến tiếng cuộc gọi video, cầm lên nhìn một cái, là chị Chung gọi tới, cô nghe máy, rất nhanh gương mặt của chị Chung xuất hiện trên màn hình.
“Sương Sương” âm thanh của chị Chung truyền tới, “Chị đang muốn gửi tin nhắn cho em, Quách Sâm không phải đang quay phim thì bị té ngựa bị thương sao? Ước chừng sẽ có tin tức nhắc đến em.”
Trì Sương nhướng mày, “Nhắc đến em làm gì ?”
“Là trước kia em cũng không dùng thế thân mà.” Chị Chung chột dạ, “Mấy diễn phiên phái thực lực của Tinh Khải chúng ta đều theo con đường này sao?”
“Đừng đội mũ cho em cao nữa.” Trì Sương đỡ trán, “Trước kia chị thông cáo đầy trời nói em chuyên nghiệp, chị, chị ơi, cái này cũng mấy năm rồi, chị có thể tăng lên một chút tài nghệ nghiệp vụ của bản thân được không?”
Chị Chung:”…’
“Thôi quên đi.” Trì Sương nói, “Hiện tại Quách Sâm thế nào rồi?”
Chị Chung thở dài một tiếng, “Cũng không có nghiêm trọng lắm, nhưng mà cậu ta cũng bị hù dọa, dù sao cũng nhân cơ hội này xin đoàn phim nghỉ mấy ngày, để cho cậu ta nghỉ ngơi một chút.”
Trì Sương đang muốn an ủi chị Chung đang sứt trán mẻ đầu, đột nhiên trong màn hình bắt gặp được một bóng người hơi quen thuộc.
“Chờ một chút, chị Chung.” Trì Sương cau mày, “Chị xoay người, chuyển động camera một chút, cho em xem.”
Chị Chung không rõ là sao, xoay người lại, hướng camera về phía hành lang dài.
Trì Sương nhanh chóng chụp màn hình ại.

Càng xem càng thấy quen thuộc, quá quen thuộc! Đây không phải trợ lý phụ trách cuộc sống của Mạnh Hoài Khiêm sao? Cô cùng người trợ lý này qua lại mấy lần, đối với hắn vẫn có chút ấn tượng.

Phải chăng xảy ra chuyện gì đó, nên trợ lý cuộc sống của Mạnh Hoài Khiêm mới xuất hiện ở…bệnh viện?
“Có được không?” chị Chung nhỏ giọng, “Chị không phải cẩu tử, cả tòa nhà này đều là phòng VIP, chị hành động như vậy có không thích hợp.”
“Được rồi.”
Chị Chung như được đại xá,” Em làm gì vậy?”
Trì Sương lắc đầu, “Thấy một người quen, hình ảnh bên chị không rõ lắm, em cũng không chắc có phải nhìn nhầm không?”
“…”
Trì Sương nghĩ ngợi một chút lại nói, “Chị Chung, chị giúp em chuyện này với.”
Da đầu chị Chung tê dại, “Có thể từ chối không?”
Trì Sương:”Có thế, nhưng mà yêu cầu của em không được thỏa mãn, chị biết em rất có khả năng nổi điên trên weibo mà.”
Chị Chung: “Nói!”
Mười phút sau, chị Chung bất lực, trong ánh mắt kinh ngạc của Quách Sâm tựa như nhìn thấy quỷ vậy, giống như nhân viên môi giới nhà đất, cầm điện thoại di động chụp toàn bộ ngóc ngách phòng bện.
Quách Sâm suy yếu nói, “Chị Chung, chị làm gì vậy?”
Chị Chung, “Đừng hỏi, không có quan hệ gì với em.”
Quách Sâm:”…”
Chị Chung lại đi ra khỏi phòng bệnh, đem video gửi cho Trì Sương, [Làm cái gì vậy? Em muốn bắt gian ai?]
Trì Sương: [Bắt kẻ lừa đảo]
Người kia tám phần là trợ lý cuộc sống của Mạnh Hoài Khiêm, làm sao lại vừa hay xuất hiện ở trên hành lang phòng bệnh vip được? Nếu trong này không có chút mờ ám nào cô cũng không tin.

Dĩ nhiên, cũng có thể là người trợ lý này đến thăm bạn tốt thì sao? Nhưng nếu như thì sao?
Vì vậy, cô kìm nén lại, đợi đến khi buổi trưa Mạnh Hoài Khiêm gọi điện cho cô, cô mới lơ lãng hỏi, “ Chúng ta gọi video nhá?”
Mạnh Hoài Khiêm ở bên kia điện thoại sững sờ một chút, “Cái gì?”
“Gọi video, không phải đã mấy ngày không gặp anh rồi sao?” Trì Sương chế nhạo, “Sao vậy, anh đang cùng ai lêu lổng vậy? Không thể gọi video được sao?”
Mạnh Hoài Khiêm dừng lại, “Có thể, nhưng mà phải chờ một chút, chút nữa tôi sẽ gọi video lại cho cô,sẽ không quá lâu đâu.”

Anh hoài nghi cô đã biết, nếu không sẽ không đột nhiên muốn gọi video với anh.
Sau khi cúp điện thoại, anh vọi vàng kêu trợ lý đem quần áo đã được giặt sạch đến.

Một bên khó khăn cởi quần áo bệnh nhân trên người xuống, một bên bấm gọi cho Dung Khôn, đầu kia rất nhanh nghe máy, “Có chuyện gì?”
“Có thể cô ấy đã biết.” Mạnh Hoài Khiêm thấp giọng nói.
Dung Khôn, “Cậu nói Trì Sương?”
“Ừm”
“Không thế nào”.

Dung Khôn không hề nghĩ ngợi liền bác bỏ, “Chuyện cậu nằm viện lừa gạt vô cùng gắt gao, nay cả chú Mạnh cũng không nhận được tin tức gì, Trì Sương làm sao có thể biết được.

Hôm qua mình mới đi Trì Trung Tiểu Uyển, một giọt rượu đều không uống.

Làm sao cô ấy biết được?”
Mạnh Hoài Khiêm không cẩn thân đụng phải vết thương, rên một tiếng.
Dung Khôn vội hỏi, “Sao vậy?”
Mạnh Hoài Khiêm một tay mặc áo sơ mi, “Không có sao, mình đang thay quần áo.”
“Thay quần áo?”
“Cô ấy nói mấy ngày không thấy mình, nên muốn gọi video.”
Dung Khôn yên lặng trong chốc lát, nếu không phải cố kỵ Mạnh Hoài Khiêm còn đang bị thương, anh ta muốn mở miệng mắng to, cố nhịn lại, “Cũng vì cô ấy muốn gọi video cho cậu, cậu liền cho là mấy người anh em miệng không kín, đúng không? Còn nữa, cậu cũng thật là, cô ấy muốn gọi video cho cậu, cậu nằm trên giường bệnh còn muốn thay quần áo, để cho cô ấy không hoài nghi?”
“Trước kia cô ấy không như vậy.”
“Tắt máy đây.” Dung Khôn vô cùng khí phách, học Trình Việt nói, “Những chuyện tán tình ve vãn nhau này ít nói ra làm người khác phiền.”
Không đợi Mạnh Hoài Khiêm trả lời, anh ta trực tiếp cúp điện thoại.
Mạnh Hoài Khiêm thần sắc không đổi, tiếp tục thay quần áo, chờ sau khi ăn mặc chỉnh tề, lại cố ý đi vào phòng vệ sinh, chắc chắn mình không có bộ dáng yếu ớt, ngồi ngăn ngắn trên ghế salon ở phòng bệnh, nghiêm túc bấm video gọi điện thoại.

Trì Sương không hoảng hốt không vội vàng nghe máy.
Rất nhanh, bọn họ cùng xuất hiện trên màn hình di động của đối phương.
Trì Sương tùy ý nhìn lướt qua.

Mạnh Hoài Khiêm ngồi trên ghế salon, trong bội cảnh xuất hiện một bức tranh trong một góc… nếu như không phải trước đo cô nghiên cứu qua, cô thật không nhìn ra anh bây giờ đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện.
Cũng thật là.
Người này nhìn giống như bình thường không có gì khác nhau, tinh thần phấn chấn, giống như có thể làm việc thêm 48h nữa.
“Làm sao lại muốn gọi video.” Anh dịu dàng hỏi.
“Muốn thì muốn thôi.” Trì Sương chuyển chủ đều, bổ sung thêm, “Chẳng lẽ còn phải xin phép anh? viết lý do muốn gọi video? gọi lúc nào? Sau đó nộp báo cáo để cho anh phê duyệt vào đóng dấu sao?”
Mạnh Hoài Khiêm dở khóc dở cười.

“Tôi không có ý này.”
Chẳng qua là thụ sủng nhược kinh.
Chẳng qua là không nghĩ tới cô muốn nhìn hắn.
“Ở nhà quá nhàm chán, tùy tiện muốn tìm niềm vui.” Cô nói.
“Vậy muốn về sớm không?”
“Không phải đã nói với anh rồi sao.

Bạn học trung học đệ nhị của tôi muốn kết hôn nha!” cô cắt ngang anh, “Lười nói lời vàng ngọc với anh, cúp đây.”
Mạnh Hoài Khiêm vẫn chưa kịp nói xin lỗi, cô đã tắt video.

Mắt anh vẫn không rời khỏi màn hình hiển thị thời lượng gọi video.
..
Trì Sương cũng không về Bắc Kinh trước thời hạn, cô mới không bồi anh diễn vở kịch đau khổ vì tình đâu! Nếu như anh nằm viện, anh lại giấu giếm cô, phân nửa là không muốn cô lo lắng, cô biết người đàn ông này uống thuốc câm, thời khắc mấu chốt lại giả câm, căn bản không xứng lấy được sự thương tiếc của mình.
Có thể thật sự anh nằm viện ___ không.

Là nhất định, lấy sự hiểu biết của cô, nếu như người nằm viện kia không phải là anh, anh nhất định sẽ đem chuyện này nói cho cô biết.

Một người đã kể chi tiết về một ngày ba bữa cơm của mình, thậm chí ngay cả ra ngoài đi xã giao, ăn cơm với ai, ăn ở đâu anh cũng nói chi tiết không giấu giếm cô.

Rõ ràng anh xuất hiện ở bệnh viện, lại không chủ động nói với cô, vậy chính là có quỷ.
Nhưng mà không sao, người này không chết là được, nhìn trong video anh vẫn còn tinh thần có thể sinh long hoạt hổ được, còn không đáng để cô thay đổi kế hoạch, ném chim bồ câu cho bạn học rồi chạy như bay về Bắc Kinh đi xem anh.
Mạnh Hoài Khiêm cũng cảm thấy Trì Sương đối với mình lãnh đạm.
Bây giờ buổi sáng anh gửi tin nhắn, có thể phải đến tận tối cô mới trả lời, hơn nữa trả lời cũng có chút kỳ quái.

Gọi điện cho cô, cô hoặc là không nhận, hoặc là sau khi nhận cũng chỉ nói được đôi câu rồi tắt máy.
Những thay đổi của cô tự nhiên cũng ảnh hướng đến tâm trí của anh.
Anh suy nghĩ, có phải có câu nào anh nói chưa đứng không? Nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc nhiều lần, đêm khó ngủ, rốt cuộc anh cũng xác nhận, cô chắc chắn biết anh bị thương nhập viện rồi.
Anh cũng không nên tin vào những lời nói của Dung Khôn, Dung Khôn căn bản không hiểu cô ấy, hơn nữa, trên thế giới này vốn không có cái gọi là hoàn mỹ cả, giọt nước cũng không có chuyện lọt được, là anh tự cho là mình đúng, do anh truyền nước nhiều, đầu óc bắt đầu không còn tỉnh táo nữa.
Thật ra Trì Sương đang vui vẻ chạy tới các bữa cơm.
Nhóm thân thích, bạn học cũ đều rất vui vẻ, ngày bạn học trung học đệ nhị kết hôn cũng rất náo nhiệt, cô dường như đều chưa từng nghĩ tới Mạnh Hoài Khiêm.
Dường như.
Ban ngày Trì Sương một mực vui chơi ở bên ngoài, đến đêm khuya mới trở về nhà.
Đang chuẩn bị nằm một chút rồi đi tắm, điện thoại di động của cô reo lên, trên màn hình hiện ra Mạnh Hoài Khiêm đang mời gọi video.
Cô cũng không biết có chuyện gì, có thể là ngón tay rút gân đi, rõ ràng muốn từ chối không nghe, nhưng lại bấm nghe ---- có thể hôm nay ở hôn lễ kí tên quá nhiều đi, ngón tay mệt mỏi, thỉnh thoảng phạm một sai lầm cũng có thể tha thứ được.
Trong màn hình điện thoại di động, Mạnh Hoài Khiêm đang mặc quần áo người bệnh ngồi trên giường, vẻ mặt câu nệ nhìn cô.
Anh không nên tiếng,
Cô cũng không nói chuyện.
Ai người như vậy, nhìn vào đối phương trên màn hình.
Trong lòng họ biết rõ.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Hoài Khiêm không có mở miệng xin lỗi ngay, anh cũng biết cô không muốn nghe những từ này.
Trì Sương liền đặt điện thoại di động trên giường, cô đi vào nhà tắm tẩy trang, chờ đến lúc đi ra, đã là một giờ sau.
Trên điện thoại di đọng của cô vẫn thu hình trần nhà của cô, Mạnh Hoài Khiêm cũng nghiêm túc nhìn trần nhà một giờ.
Anh nhớ lại lúc đó Dung Khôn nghi ngờ, không khỏi cười khổ.
Nò có khổ nhục kế gì, cho dù cô chỉ lo lắng cho anh một giây đồng hồ, anh đều cảm thấy đó là lỗi lầm, làm sao dám dương dương tự đắc tính toán chứ.
---
Hết chương 58: !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận