Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Ban đầu hai chị em đã phân công rõ ràng, bởi vì trước đây Trì Sương là người của công chúng, cho nên một số công việc có thể tránh khỏi lộ mặt cùng người khác thì giao cho chị họ phụ trách.

Ví dụ như việc tuyển mộ nhân viên, Trì Sương sẽ không hỏi tới, dẫu sao phương diện này chị họ làm tốt hơn cô, cũng có kinh nghiệm hơn.
Trong máy tính hiển thị danh sách nhân viên mới mà quản lý gửi cho cô.
Tất cả thông tin của mọi người trong nhà hàng đều có ở trong đó.
Cô cũng không biết bản thân muốn tìm cái gì, chỉ có thể kiên nhẫn lật xem từng trang.

Cho đến khi dừng lại ở một trang hiển thị thông tin của một người.
Tên họ: Hứa Thư Ninh.
Hứa Thư Ninh? Thật ra đối với nữ chính cô không có ấn tượng gì nhiều, nhìn cô gái xinh đẹp trong bức ảnh này, cô rơi vào trầm tư, chẳng lẽ có người trùng tên trùng họ? Cô đọc lại từng câu từng chữ trong tài liệu.

Chẳng qua là hộ khẩu của cô ta không phải ở Ngọc Châu mà ở Khai Thành, nhìn thêm về quá trình học tập, học đại học ở Khai Thành, điều này cũng hợp lý ___ nếu như hộ khẩu của cô ta ở Ngọc Châu, chị họ không thể nào không chú ý đến.
Thật ra ở trong giấc mộng của cô, tất cả những người cô thấy gương mặt đều mơ hồ.
Chẳng qua là cô tìm người điều tra bạn tốt của Hứa Thư Ninh, thuận tiện cũng lấy được hình.

Mặc dù chỉ nhìn qua bức chân dung, thời gian không lâu nhưng cô vẫn có chút ấn tượng, cho nên lúc nhìn thấy Hứa Thư Ninh liền có cảm giác có chút quen mắt.
Trừ điều này ra, tất cả phương thức liên lạc khẩn cấp của người thân của nhân viên đều được ghi trong tài liệu.
Của Hứa Thư Ninh ghi là bạn thân nhất Phùng Giai.
Cô đã xác định, đây chính là người đã chiếu cố Lương Tiềm một năm trước, Hứa Thư Ninh, cũng là nữ chính trong sách.

May mà cô vắt hết óc nhớ lại giấc mộng mà cô không muốn nhớ dù chỉ một giây, cô xác định trong sách không có tình tiết này!
Tại sao vây? Bắc Kinh lớn như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác nữ chính lại xin việc trúng nhà hàng của cô vào làm nhân viên chứ? Điều này hợp lý sao?
Rõ ràng khả năng này cực nhỏ, nhưng sao lại xảy ra chứ?!
Càng làm cho người ta rợn tóc gáy là, cô chắc chắn chuyện này không phải do con người tạo ra.


Thứ nhất, Hứa Thư Ninh nhìn cô rất bình thường, giống như ánh mắt của những nhân viên khác vậy.

Hứa Thư Ninh cũng không nhận ra cô, chớ nói chi là biết quan hệ của cô và Lương Tiềm.

Thứ hai, sự việc này không phải do Lương Tiềm làm, cô tin tưởng, anh ta sẽ không mang đá đập lên chân mình, dù cho hắn tám trăm lá gan đi chăng nữa cũng tuyệt đối không đem người này đến chỗ cô, có khi ngay cả hắn cũng không biết Hứa Thư Ninh đã tới Bắc Kinh.
Cho nên đây là ảnh hưởng của cốt truyện?
Sau khi đi lòng vòng cuối cùng lại đến chỗ cô.
Chẳng lẽ chỗ này là đại căn cứ sao?
Trong lúc nhất thời, cô khí huyết cuồn cuồn, chỉ cảm thấy phòng làm việc của mình trở nên chật hẹp khác thường, cơ hồ cô không thể hô hấp được, đứng dậy cầm túi xách đi ra ngoài.

Lương Tiềm đừng ở trước của sổ sát đất trong phòng làm việc, mặt không biến sắc nhìn dòng xe chạy dưới lầu.
Trợ lý Trương cẩn thận đẩy cửa bước vào, thấy hắn đưa lưng đứng ở phía trước, đang cúi đầu nhìn điện thoại, nhìn như đang chờ điện thoại của ai đó.

Tình cảnh như này vô cùng quen thuộc, anh ta lập tức kết luận sếp Lương đang đợi điện thoại của cô Trì.
“Sếp Lương, tài liệu ngài cần tôi để trên bàn.” Trợ lý Trương mở miệng nhắc nhở/
Anh ta giống như thường ngày, sau khi nói xong liền quay người rời đi, ai ngờ, Lương Tiềm quay người lại, trầm giọng hỏi, “Đồ vậy trước đây Sương Sương để lại đây bây giờ ở đâu?”
Trợ lý Trương có chút ngây dại.
Thấy sắc mặt Lương Tiềm khó coi, anh ta không chút do dự, nhanh chóng trả lời, “Sếp Mạnh cho người cầm đi rồi.”
Sắc mặt Lương Tiềm âm trầm, âm thanh lạnh như bằng, “Sao vậy, Lương thị lúc nào đã trở thành chi nhánh của Áo Lãng vậy?”
Trợ lý Trương:”…”
Trên mặt nở nụ cười như trong lòng đang gào thét, sếp Lương, sếp Lương thân mến, tôi có thể làm gì khác sao?!
Anh ta có thể làm sao nữa? Cho dù là bây giờ ảnh hưởng của sếp Mạnh ở Lương thị còn chưa hoàn toàn biến mất chớ nói gì lúc ban đầu ___ sếp Mạnh muốn lấy đồ của cô Trì đi, chẳng lẽ anh ta có thể ngăn cản sao? Anh ta ngăn được sao?
Lương Tiềm thấy trợ lý Trương mặt mày ủ dột, lại giận không kiềm chế được.
Giận Mạnh Hoài Khiêm ra vào công ty của hắn như thế không có ai xung quanh vậy.

Giận người khác cũng nhìn thấu tâm tư của Mạnh Hoài Khiêm.
“Được rồi,cậu đi ra ngoài đi.” Lương Tiềm nặng nề vẫy tay một cái, cũng không muốn làm khó trợ lý Trương.
Tợ lý Trương như được đại xá vậy, nhanh chóng xoay người rời phòng làm việc, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Ban đầu hành động của sếp Mạnh làm anh ta không giải thích được, sau đó anh ta nhận ra, cũng chỉ dám than thở với vợ mình, người chết rồi quả nhiên cái gì cũng mất đi, tiền không có, vị hôn thê cũng mất.
Nhưng anh ta vạn vạn không nghĩ tới sếp Lương còn sống trở về!
Vậy chẳng phải bây giờ là…
Anh em bất hòa?
Trợ lý Trương thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy công việc này ngày càng khó khăn, bở vì rất có khả năng phải đối mặt với một ông chủ âm tình bất định.
-
Vào buổi trưa.
Mạnh Hoài Khiêm vẫn giống như hôm qua chụp bữa trưa của mình, đem hình gửi cho Trì Sương.
Trì Sương chưa trả lời.

Anh cất điện thoại di động, an tĩnh ăn cơm, dùng xong bữa trưa vân không thấy cô trả lời, anh có cảm giác không đúng lắm.

Sau khi chuẩn bị xong tư tưởng, bấm gọi dãy số của cô.
Lần này Trì Sương lại nghe điện thoại, chẳng qua là giọng điệu hôm nay trở lên lãnh đạm rất nhiều, hoàn toàn khác với sự vui sướng ngày hôm qua, “Này, có chuyện gì?”
Mạnh Hoài Khiêm chần chừ hỏi, “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Vậy bây giờ cô đang ở nhà hàng hay ở nhà?” anh lại hỏi.
“Tôi đang ở địa phương an toàn nhất trên thế giới này.” Trì Sương không nhịn được loại đối thoại kiểu nặn kem đánh răng thế này, không đợi anh hỏi nơi nào, cô lại nói, “Nơi ở của Phật Tổ.”
“Miếu?”
“Đúng vậy, tôi tới gột rửa tâm hồn.” dù sao cũng làm túi trút giận cho cô lâu thế, ban đầu cô còn có chút căng thẳng, trò chuyện mấy câu cô lại lộ ra nguyên hình, nhất thời lại giương nanh múa vuốt, “Là thật, nếu không mấy người các người đều không thể sống nổi, tôi không có nói đùa!”

Mặc dù giọng điệu của cô vẫn như trước, nhưng Mạnh Hoài Khiêm nhạy bén phát hiện ra sự chán nản của cô.
Anh trầm ngâm suy nghĩ, không kiềm chế được mà khẩn trương.
Biết cô lâu như vậy, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy vẻ mặt chán nản của cô, cho dù là thời gian hiểu lầm Lương Tiềm đã bỏ mạng, cô cũng chưa từng sụp đổ như vậy…
“Sao vậy, ai chọc cô mất hứng?”
Giọng anh ôn hòa, cô ở bên kia đầu dây điện thoại không thấy được vẻ mặt nghiêm túc của anh.
“Nói ra để anh cao hứng sao?” Trì Sương phiền não nói.
“Không phải.” anh bình tĩnh nói, “Chỉ muốn biết người làm cô không vui là ai.”
“Cho nên anh sẽ giúp tôi giết tên tên kia sao?” cô làm khó dễ.
“Điều này có chút khó khăn.” Nghe được thái độ của cô giãn ra, giọng anh ôn tồn chọc cô vui vẻ, “Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, nhưng mà, trong phạm vi pháp luật cho phép, nếu như cô không ngại, tôi có thể dùng phương thức không ôn hòa để khiến người kia gặp khó khăn.”
Dựa vào lan can bên bờ ao thả mồi cho cá ăn, trên mặt Trì Sương rốt cuộc cũng nở nụ cười châm biếm.
Hôm nay từ hàng hàng đi ra ngoài, quả thực cô không biết nên đi nơi nào liền lái xe đến miếu.

Sau khi bái Phật Tổ, ăn đồ chay, thả mồi cho cá ăn, tâm tình hết sức tệ hại vẫn không bình phục được, cho đến khi cô nhận điện thoại.
Mạnh Hoài Khiêm vô cùng kiên nhẫn cạy mở tâm sự của cô.
Một bên anh cầm điện thoại tán gẫu, một bên đi ra khỏi phòng làm việc, dùng cử chỉ và khẩu hình nhắc nhở trợ lý đem toàn bộ xã giao buổi chiều hoãn lại, tiếp theo đó anh lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Anh biết anh là người không chỉ nhàm chán mà buồn tẻ, cho nên anh chỉ có dùng phương thức của mình để dỗ dành cô.
Trì Sương nhàm chán đi dạo quanh ao cá, bên cạnh có một chú tiểu không nhìn nổi nữa, đi tới nhắc nhở cô, “Thí chủ, không thể cho ăn nữa, cô cho ăn đã lâu lắm rồi.”
Mạnh Hoài Khiêm cũng nghe thấy những lời này, không khỏi buồn cười, “Cô tìm nơi mát mẻ sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
“…”
Trì Sương hậm hực đem túi thức ăn cho cá đưa cho chú tiểu, làm theo lời đề nghị của Mạnh Hoài Khiêm, đi đến dưới cây đại thụ hóng mát, dần dần cũng mở ra cánh cửa trong lòng, “Mạnh Hoài Khiêm, anh đã xem bộ phim The Truman Show chưa? Khẳng định anh đã xem rồi…”
“Ừm”.
Mạnh Hoài Khiêm ngồi ở ghế sau xe, “Bộ phim ấy làm tôi có ấn tượng rất sâu, sao vậy?”
“Có lúc tôi cảm thấy tôi là nhân vật chính đó.

Không biết cái gì là thật, cảm giác thế giới đều là giả.”
Cô không hiểu, tại sao hết lần này đến lần khác đều là cô gặp phải chuyện này.
Tại sao không thể tránh được.
Mặc dù cô có lòng tự tin, nhưng vẫn không thể tránh được chán nản.


Tại sao vậy chứ, cái gì cô cũng không làm sai, chẳng lẽ hai mươi năm nay quá thuận lợi, ông trời không nhìn tiếp được nữa nên phải cho cô gặp phải trắc trở sao?
“Cái gì mới là thật chứ?” cô thấp giọng hỏi.
Không phải là đang hỏi Mạnh Hoài Khiêm, mà là hỏi chính cô.
Lúc biết mình là vai phụ trong quyển sách cô đã rợn cả tóc gáy, chẳng qua là cô chỉ cảm thấy mệt mỏi một cách khó chịu.
“Không biết” Mạnh Hoài Khiêm nói,”Tôi có thể chứng minh tôi là thật.”
Cô hỏi, “Làm sao anh có thể chứng minh anh là thật chứ?”
Mạnh Hoài Khiêm yên lặng.
Anh không coi cảm xúc lúc này của cô là “sự ngẫu nhiên”, anh cũng không cảm thấy cô là người thay đổi cảm xúc bất thường (??? Đoạn này lúc dịch mình không hiểu lắm á, nên để vậy)
Ngược lại, ở trong lòng anh, nội tâm cô mạnh mẽ, dù có gặp biết bao chuyện khó khăn, vẫn là người có sức sống dồi dào.
Anh không biết cô gặp phải chuyện gì, chẳng qua anh cảm thấy bản thân mình nên làm chút gì cho cô.
“Được rồi,” Trì Sương cười lên, “Cái vấn đề huyền ảo này nhất định tôi sẽ tìm được câu trả lời, thật ra cũng không phải chuyện đại sự gì… Đáng tiếc không thể tiếp tục cho cá ăn, tôi thấy đút cho cá ăn thêm nửa giờ nữa thì có sao?”
“Cô ở đâu, tôi đi đón cô.” Mạnh Hoài Khiêm thấp giọng,”Có được không?”
Trì Sương đọc tên chùa miếu ra, mất hết hứng thú nói, “Anh tới cũng tốt, tôi cảm thấy bây giờ mình không thích hợp để lái xe.”
Một giờ sau, Mạnh Hoài Khiêm xuất hiện trước mặt Mạnh Hoài Khiêm, cô đang cầm một chiếc lá, quan sát gân lá của nó.

Bây giờ tâm trạng cô tốt nên khá nhiều, thấy anh, cô còn vẫy tay giống như mèo chiêu tài vậy, “Tốt lắm, tài xế của tôi đã đến.”
“Tôi đã suy nghĩ.”
Mạnh Hoài Khiêm ngồi trước mặt cô, ngước mắt chuyên chú nhìn cô, “Tôi nghĩ làm sao để chứng minh thế giới này là thật.

Tôi muốn mang cô đến một nơi, có thể sẽ làm chậm trễ cô một hai ngày, có được không?”
Trì Sương kinh ngạc,” Cái gì?”
Cuối cùng cô vẫn gật đầu đáp ứng, quả thật cô có chút tò mò.
Nhưng mà, cô không sao nghĩ tới, anh sẽ mang cô đến sân bay, nơi diễn ra những cuộc chia tay và đoàn tụ mỗi ngày, những âm thanh huyên náo đều hòa quyện trong bối cảnh này, anh cầm hai vé máy bay trong tay, “Tôi cũng không biết làm sao chứng minh tôi là thật, nhưng tôi nghĩ, cha mẹ của cô nhất định là thật.”
“Trì Sương, nơi an toàn nhất trên thế gian này, tôi nghĩ đó chính là nhà của cô.”
Hết chương 53:
----------------
Sr mọi người, mấy nay mình bận quá không edit được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui