Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Trì Sương là người không dễ dàng động tâm.
Chuyện bánh sủi cảo chiên kia có thể khiến cô ngạc nhiên vui vẻ, nhưng rất khó làm cô xúc động.
Sau khi tiến vào giới giải trí hoa lệ làm làm người ta hoa cả mắt.
Không phải chưa từng có ai vì cô mà bỏ tiền ra, cũng không phải là không có người chưa từng bỏ rất nhiều tiền để tạo cho cô sự ngạc nhiên mừng rỡ, nếu lần nào cũng động tâm thì một năm 365 ngày thì cô phải thay đổi biết bao nhiêu bạn trai mới đây?
Lòng cô như sắt đá, không có bí quyết nắm giữ thì cho dù có lấy một địch mười cũng không thể rung chuyển được cô.
Giờ phút này cô phải thừa nhận, cô rung động vì Mạnh Hoài Khiêm.
Anh thừa dịp mà tiến vào.
Anh vững vàng nắm bắt được cơ hội này, cô là trọng tài nhưng không có cách nào khác vẫn phải giơ thẻ vàng lên.
Mạnh Hoài Khiêm thấy Trì Sương yên lặng, hiểu lầm cô tức giận vì anh tự chủ trương, lấy giọng điệu thương lượng hỏi cô: “Nếu như không muốn về nhà cũng được, là do tôi không tốt, hoặc là cô nói muốn đi đâu giải sầu, cho dù là nơi nào đều cũng có thể.”
Trì Sương nhìn chằm chằm anh một hồi, lắc đầu một cái, “Về nhà đi, anh nói đùng, nơi anh toàn nhất là nơi có ba mẹ tôi ở đấy.

Tôi cũng muốn đi về nhìn một chút.”
Từ lúc ăn tết cho đến bây giờ cũng hơn ba tháng rồi.
Lúc này về thăm nhà một chút cũng rất tót.
Ngực Mạnh Hoài Khiêm buông lỏng, “Vậy tôi đưa cô trở về.”
Có vẻ anh ấy nhận ra rằng mình có vẻ như đã đi quá giới hạn, anh ấy ngay lập tức sửa lại: "Yên tâm đi, chỉ là đưa cô về thôi, rồi đưa cô trở lại Bắc Kinh."
Trì Sương lườm anh một cái, “Vậy anh còn muốn làm gì khác?”
Mạnh Hoài Khiêm ho nhẹ một tiếng, che giấu sự lúng túng.
“Đi thôi.” Trì Sương đi qua bên người anh, thản nhiên bỏ lại một câu, “Vừa hay tôi thiếu một vệ sĩ.”
Cô bước nhanh về phía trước, không để cho
Tên khốn này nhìn thấy nụ cười sắp không thể che giấu của cô, nếu không anh sẽ đắc ý đến kiêu ngạo.
Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt mấy giây cũng vội bước theo.

Đây vốn là ý tưởng bất thình lình được quyết định, Trì Sương trừ một túi xách ra cái gì cũng không mang, Mạnh Hoài Khiêm cũng thế, dễ dàng lên máy bay.

Cho đến khi máy bay cất cánh, một khắc mất trọng lực kia, Trì Sương theo bản năng nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm.
Cô mím môi cười, lại cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.

Mạnh Hoài Khiêm cũng chú ý đến động tĩnh của Trì Sương.
Thấy cô bình tĩnh, liền nhẹ nhàng thở phào một cái.
-
Tập đoàn Lương thị.
Lương Tiềm không co tâm tư gì để làm việc, đơn giản là xử lý vài email anh ta đã cảm thấy nhức đầu, luôn nhìn về phía hình chụp chung trên bàn mới miễn cưỡng ổn định tâm trạng.

Lúc xế chiều, điện thoại riêng của hắn reo lên, anh ta ngẩn nha, vội vàng cầm lên, lại không phải là cuộc gọi anh ta mong muốn nhất.
Anh ta bấm nghe, giọng không có kiên nhẫn nào.
“Chuyện gì?”
Đầu bên kia Dung Khôn vừa muốn mắng chửi, giọng điệu so với hắn còn bết bát hơn, “Cậu đang làm chuyện gì? Mới vừa rồi quản lý phòng ăn của Trì Sương gọi điện cho mình, nói tìm thấy đồng hồ đeo tay trong phòng riêng của mình, mình đây không cần đi xem cũng biết là do tiểu tử cậu cố ý làm rơi.

Cậu đây là muốn hại mình?”
Cho tới bây giờ anh ta cũng không muốn rơi vào vũng nước đục này, luôn giữ thái độ trung lập.
Hành động này của Lương Tiềm đã chạm vào lông của hắn.
Việc này làm sao có thể đẻ hắn bo bo giữ mình nữa?
“ Cũng may không phải Trì Sương gọi điện cho mình, nếu không mình lại bị cô ấy mắng chửi ngập đầu à?” Dung Khôn sầu não, “Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào mà làm ra hành động ngu xuẩn như vậy chứ?”
Lương Tiềm không nói tiếng nào.
Dung Khôn nói chậm lại, khuyên nhủ, “Nếu không, cậu coi như xong đi, cậu mất tích một năm này cũng xảy ra rất nhiều chuyện, mình nói lời công đạo, coi như không có Hoài Khiêm thì vẫn sẽ có người khác.

Ở thời điểm mọi người đều coi cậu đã chết, cậu cũng không thể yêu cầu Trì Sương chờ cậu được, làm gì có đạo lý này chứ? Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng cậu cần gì phải dây dưa không dứt?”
Lương Tiềm lạnh lùng nói,”Những lời nói nhảm này cậu có thể nói với cậu ta.”
“Mình cmn đã nói không biết bao lần!” Dung Khôn cất giọng, “Cậu cho rằng mình cái gì đều không làm sao?”
“Vậy cậu ta nghe?” giọng Lương Tiềm lạnh băng, “Cậu ta còn không nghe những lời nói nhảm này, cậu cho rằng mình sẽ nghe sao?”
Dung Khôn:”…”
Anh ta hít một hơi thật sâu, lại nhụt chí, giọng cũng thương tang rất nhiều, “Mặc kệ mấy người, nhưng mà mình đã cảnh báo trước rồi, anh em ruột thịt còn tính sổ rõ ràng, công ty của mấy người chúng ta đều có hạng mục hợp tác, sau này hai người các cậu có đánh hỏa táng tràng bọn mình cũng không quản.

Nhưng nếu ảnh hưởng đến công việc, ảnh hưởng đến anh em mình kiếm tiền, vậy sau này đừng làm anh em bạn bè gì nữa, chính là kẻ địch.”
Lương Tiềm không thay đổi sắc mặt cúp điện thoại.

-
Máy bay hạ cánh an toàn.
Trì Sương híp thở không khí quê hương, nghe khẩu âm quen thuộc, cả người cũng chậm rãi thanh tĩnh lại.

Đây là nơi cô chào đời, cô ở chỗ này lớn lên, tất cả những kí ức tươi sáng trong trí nhớ đều ở nơi này.

Cảm giác quen thuộc đập vào mặt, quả nhiên Mạnh Hoài Khiêm nói không sai, nơi đây đối với cô mà nói mới là địa phương an toàn nhất.
Mạnh Hoài Khiêm làm việc vẫn luôn tỉ mỉ đáng tin.
Cô là người địa phương còn ngồi xe anh an bài trở về nhà.

Hai người ở ngã tư đương chia ra, Mạnh Hoài Khiêm xuống xe trước, gần nhà cô có một khách sạn.

Trì Sương nằm trên cửa sổ xe, do dự muốn nói lại thôi, anh bị bộ dáng của cô chọc cười, ôn nhu nói, “Trở về đi, vừa vặn có thể kịp bữa cơm tối.”
“Vậy anh thì sao?”
Trì Sương có chút do dự.
Theo lý mà nói, cô hẳn nên mời anh đến nhà ăn cơm, chỉ tiếc là trước mắt quan hệ của bọn họ, cô còn chưa nghĩ đến có nên đi tiếp không.
Kinh nghiệm hơn hai mươi năm sống trên đời cho cô biết, không nên ở thời điểm xúc động đưa ra bất kỳ quyết định trọng yếu nào.
Mạnh Hoài Khiêm ngưng mắt nhìn cô, thoải mái cùng cô làm trò đùa, “Tôi là một người sống sờ sờ, còn có thể chết đói sao?”
“Cũng đúng.” Trì Sương phối hợp với anh, “Ngài đây là ai chứ? Coi như có ném ngài ra sa mạc, ngài cũng có thể không chút tổn thương nào quay trở lại.

Tôi vẫn nên lo lắng cho bản thân mình đi.”
Mạnh Hoài Khiêm rất biết cách trả lời, “Dạ, còn có thể mang đặc sản trở về cho cô nữa.”
“Anh mau trở lại khách sạn nghỉ ngơi đi.” Trì Sương không khỏi buồn cười, vẫy tay với anh.
Mạnh Hoài Khiêm đưa mắt nhìn xe ngày càng xa, biến mất ở cuối con đường, lúc này mới chậm rãi đi vào khách sạn.
Trì Sương cũng lo lắng lúc trở về nhà không có một bóng người cho nên lúc lên máy bay đã gọi điện thoại cho cha mẹ.
Đẩy cửa bước vào nhà, liền ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc, cha cô đang đeo tạp dề bưng chén đi ra, thấy cô liền cười vui vẻ nói, “Bé cưng, cha làm canh cá mà con thích nè, mau đi rửa tay đi.”
Trong nháy mắt mọi sự mệt mỏi của cô đều tan biến.

Thật ra nếu thế giới này dù là thật hay giả cũng có quan hệ gì với cô chứ?
Chỉ cần cô là thật, người cô yêu là thật, vậy là đủ rồi, sao cô lại phải xoáy vào vấn đề này làm gì chứ? Cho dù đây là thế giới giả tạo, trừ cô ra, không co người nào có thể quyết định con đường trong tương lai cô phải đi.
Cha mẹ không hỏi tại sao cô đột nhiên trở lại.
Các này giống như một loại ăn ý giữa bọn họ.
“Đây, ăn cái này đi, ba con mới thay đổi công thức mới, sườn chua ngọt có mùi vị ngon hơn.” Mẹ cô gắp cho cô một miếng sườn nhỏ, “nước ở Bắc Kinh đều không nuôi người mà, nhìn mặt con gầy chưa!”
Ba người nhà họ ngồi trước bàn ăn cơm, cũng không có quy củ ăn không nói, ngủ không nói, tán gẫu chuyện trời nam đất bắc, hứng thú dồi dào, cha cô mở tủ rượu lấy chai rượu ra, Trì Sương vội vàng ngăn lại, “Lão Trì, đừng như vậy, ngày mai hãng uống, ngày mai con bồi cha uống rượu, chút nữa con còn có việc, không thể uống rượu.”
“Chút nữa con còn muốn ra ngoài sao?”
Trì Sương bồi cha mẹ ăn cơm rồi xem ti vi một lúc, cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa.
Mạnh Hoài Khiêm nhận được điện thoại của cô còn rất kinh ngạc, anh vội vàng xuống lầu khách sạn, chỉ thấy trước cửa đậu một chiếc xe đen, còn chưa đến gần, cô đã mơ cửa sổ ra vẫy gọi anh.
“Mau lên đây, ở đây tôi cũng được coi là niềm tự hào của quê hương, bên này nhiều người nhận biết tôi.”
Mạnh Hoài Khiêm mở cửa xe, ngồi lên ghế phó lái thắt dây an toàn, “Là xe của chú?”
“Ừ”, Trì Sương cũng không biết làm sao, “Khả năng do anh ngồi qua chiếc xe tiện nghi nhất quen rồi, không có biện pháp khác, tôi muốn đổi xe cho cha, nhưng cha tôi không chịu, nói là có cảm tình với chiếc xe này rồi.”
“Nhìn ra được chú rất quý trọng chiếc xe này.”
Mạnh Hoài Khiêm nhìn xung quanh xe, anh tĩnh lại chỉnh tề.
“Ăn cơm chưa?” Trì Sương hỏi.
“Ăn ở phòng ăn tại khách sạn rồi.”
“Vậy cũng tốt, tôi trực tiếp xuất phát.”
Mạnh Hoài Khiêm tò mò, “Đi nơi nào.?”
“Một địa phương tốt.” Trì Sương đối với thành phố này không thể không quen thuộc hơn nữa, nhất là con đường kia, không biết đã đi qua bao nhiêu nhiêu lần, cũng không cần chỉ đường cũng có thể đi đến đích.
Cho đến khi lên cao tốc hướng đi ra sân bay, Mạnh Hoài Khiêm mới phát giác ra,”Cô đưa tôi đến sân bay?”
Trì Sương phóng nhanh trên đường cao tốc.
Trong bóng đêm, vẻ mặt Trì Sương cũng ôn nhu rất nhiều, “Mạnh Hoài Khiêm, tôi biết công việc của anh vô cùng bận rộn, vốn là nên mời anh đến nhà ăn một bữa cơm, nhưng gần đây tâm trạng tôi không tốt lắm.

Lần này trở về cũng quá đột ngột, cho nên để lần sau đi, lần sau có cơ hội mời ăn thử món sở trường của cha tôi.”
“Đừng như vậy.” Trì Sương thấy anh không nên tiếng, bật cười, “Anh quá bận rộn, tôi có thể thấy anh muốn dành ra mấy ngày này mà phải làm việc không kể ngày đêm, vô cùng cực khổ đi, tôi cũng đặt vé máy bay cho anh rồi, anh trở về đi.”
Mạnh Hoài Khiêm cũng không biết bây giờ có tâm tình gì, nhưng mà anh cũng biết đây là ý tốt của cô.
Đúng là anh vội vàng tới đây, sau này phải làm thêm nhiều giờ hơn.
“A lô!”
Trì Sương vẫn là Trì Sương, hiếm khi thấy mình có ý tốt, nhưng nửa ngày anh không đáp lại, một giây sau liền biến sắc, cô tức giận mắng anh,” Mạnh Hoài Khiêm, anh bị điếc à?! Anh có biết hay không, trừ người nhà và hai người bạn của tôi ra, cho đến bây giờ tôi chưa từng thân thiết với ai đâu!”
Anh không cảm động đến nước mắt nước mũi chảy ra thì thôi đi, lại cho cô một bộ dạng yên lặng như này.
Đây là đang ở trên cao tốc, nếu là đoạn đường khác, không khéo anh bị cô một cước đá xuống xe rồi, để cho anh trải qua một buổi tối ở nơi ngoại ô hoang vu đi.
Mạnh Hoài Khiêm buồn cười, “Được, tôi trở về.”

“Anh thật là đáng ghét mà!” cô còn chưa hết giận, “Tôi sẽ thu hồi những đãi ngộ của anh ở nơi này.”
“Tôi chẳng qua là,” anh cười, “Thụ sủng nhược kinh.”
“Không nhìn ra1”
“Xin lỗi, cô nói đúng, tôi là người mặt chết.”
“Anh lại đang âm dương quái khí à?”
Mạnh Hoài Khiêm cảm thấy đã lâu không được thoải mái như vậy.

Anh không quen nhìn cô chán nản, dĩ nhiên, lúc cô làm anh thúc thủ vô sách, anh cũng đau lòng.

Bây giờ cô lại như trước hung hăng mắng anh, ngược lại anh lại an tâm.
Đây mới là cô ấy.
Vô cùng hoạt bát.
Theo thói quen anh bồi tội xin lỗi cô, rốt cuộc lúc đến sân bay, anh mới dụ được cô mỉm cười.
Khi anh đi kiểm tra an ninh, cô từ trong túi xách ra ném một cây kẹo mơ cho anh, tựa như trở về lúc đó vậy.

Lần này, cô đưa mắt nhìn anh đi qua cửa an ninh rồi mời rời đi.

Lúc lái xe chạy trên đường, sau khi xuống cao tốc, cô lại hăng hái dừng xe bên đường, mở cửa sổ ra, thò đầu nhìn về phía bầu trờ đêm.
Đến rạng sáng sớm Mạnh Hoài Khiêm mới trở về nhà, hôm nay thật đúng là mệt mỏi, anh an tĩnh ngòi trên ghế salon, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mới đi tắm, sau đó mới đi xử lý công việc còn chưa xong.

Anh đang nghỉ ngơi, cũng đang suy nghĩ về cô.
Vạn vật đều im lặng.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, anh có chút nghi ngờ, đứng dậy đến chỗ huyền quan, trên màn hình hiển thị bên ngoài sảnh tầng một.
“Chào anh, là anh Mạnh đúng không? Tôi là shipper giao hàng cho anh.”
“Là cô Trì đặt hàng.”
Lúc này Mạnh Hoài Khiêm dựa vào cạnh cửa, ấn mở cửa, chờ shipper đi thang máy lên.
Shipper đưa túi đồ ăn cho anh rồi rời đi, anh đóng cửa lại, đem túi đựng đồ ăn đặt lên bàn cơm, mở túi đựng ra, xé bao bì đựng dụng cụ ra mới phát hiện đây là sủi cảo chiên của anh Lưu.
Anh ngẩn ra, dường như không biết phải làm sao, sau đó lại bật cười.
Anh vì cô mà chuẩn bị sự ngạc nhiên, cuối cùng lại biến thành một viên đạn, một viên trực tiếp bắn vào tim anh.
-----
Hết chương 54: .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận