Chương 288: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (51)
Lâm Đạm nhìn thùng carton ở đầy dưới đất hỏi: “Mấy cái này là gì vậy? Anh mua à?”
“Đây là hệ thống an ninh tôi đặt cho cô, sau khi chương trình phát sóng chỗ này của cô không còn an toàn như trước đây nữa, tôi không yên tâm.” An Lãng cầm cây dao nhỏ tháo thùng carton.
Lâm Đạm thấy cũng đúng, vui vẻ đón nhận: “Anh suy nghĩ chu đáo thật, cảm ơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Chỉ Lan ngồi sụp xuống cạnh một cái thùng carton to hỏi: “Chú An, chú mua hết tất cả những thứ này ạ? Trong ngoài nhà cháu toàn là đồ.”
“Mua mấy cánh cửa chống trộm, một hệ thống theo dõi, một hệ thống báo cảnh sát.” Trong khi nói chuyện An Lãng mở một cái thùng lấy cánh cửa sắt nặng ra, đặt bên cạnh tường. Y hơi dùng sức, từng khối cơ nổi trên cánh tay, căng ra những đường cong đẹp và mạnh mẽ, trong không khí tràn ngập hormone nam tính, khiến người xem không khỏi đỏ mặt.
【Á á á á! An tổng đẹp trai quá! Tôi thích kiểu ông chú mạnh mẽ và đẹp trai thế này!】
【Quỳ xuống ôm đùi vàng của An tổng liếm! Ông trời cho y khuôn mặt đẹp và tiền tài bất tận rồi, không nên cho y cơ thể hấp dẫn muốn mạng người như thế chứ! Y như vậy là phạm tội!】
【An tổng nam tính quá! Muốn mỗi ngày…】
Người xem trong phòng livestream nhìn màn hình nhỏ dãi ròng ròng, Lâm Đạm cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, duy chỉ có Bạch Chỉ Lan là đi theo sau lưng An Lãng đi tới đi lui, giống như chú chó nhỏ, mỗi khi nhìn thấy món nào mới mẻ lập tức tò mò hỏi, không còn vẻ dè dặt như lần đầu gặp.
“Chú An đây là cái gì?”
“Đây là máy quay, tia hồng ngoại, buổi tối vẫn quay được rõ.”
“Còn cái này?”
“Đây là khóa vân tay, sau này phải gắn trên cửa.”
“Chỗ này nhiều đinh quá, dùng để làm gì ạ?”
“Đây là đinh chống trộm trên đầu tường.”
“Ối, cái này sắc kinh khủng, nếu đặt trên tường nhà cháu, chắc ăn trộm không dám trèo tường đâu nhỉ?”
“Cũng sẽ có người liều mạng leo vào, cho nên chúng ta còn phải gắn hệ thống báo cảnh sát quanh sân. Có người tự tiện xông vào, còi báo động trong nhà sẽ kêu lên, tín hiệu báo động sẽ gửi đến sở cảnh sát và điện thoại của chú.” Nói tới đây, An Lãng quay đầu lại nhìn Lâm Đạm, hỏi: “Nếu hai người gặp nguy hiểm, tôi muốn là người đầu tiên chạy đến, như vậy có được không?”
Y thật sự không yên tâm để hai mẹ con ở thôn núi nhỏ này. Cụ già và trẻ con trong thôn đều rất đơn thuần chất phác, nhưng lúc đón Tết, người trẻ tuổi ra ngoài làm việc sẽ quay về, bọn họ đã nhìn thấy những phù phiếm bên ngoài, khó là không nảy sinh lòng tham. Hơn nữa trên mạng tốt xấu lẫn lộn, tội phạm ẩn núp không ít, bây giờ y phải khiến cho những người này biết khó mà lui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt Lâm Đạm đỏ ửng, bà nói: “Có thể.” Người này thật sự quan tâm kết nối hệ thống báo cảnh sát đến điện thoại y, nếu đổi là người khác, làm gì có ai lo lắng mình có gặp kẻ gian hay không? Thôn Tiểu Điền cách Bắc Kinh xa như vậy, hoàn cảnh lại tồi tệ, ai chịu chạy đến chạy đi?
“Cảm ơn anh, làm thế này trong nhà an toàn hơn nhiều.” Lâm Đạm nói thật lòng.
Môi An Lãng hơi cong lên, giọng cười trầm thấp: “Không cần cảm ơn, chẳng qua là tôi không yên tâm về cô.”
Lâm Đạm không trả lời nhưng tai lại đỏ, Bạch Chỉ Lan che miệng cười trộm mấy tiếng nhưng vẫn ngồi tại chỗ làm bóng đèn. Cô mới vừa tìm được mẹ, cô không đi đâu!
An Lãng lắp khóa thông minh xong rồi gắn lên cửa chống trộm, sau đó chỉ đạo công nhân tháo cửa gỗ, thay thành cửa chống trộm bằng thép thật dày; tường rào cao thêm nửa thước, có thêm đinh chống trộm; các góc đều có máy quay an ninh và cảm biến, khi có người trèo tường vào, còi báo động sẽ kêu lên.
Hai tay Bạch Chỉ Lan chống cằm nhìn An Lãng bận bịu, líu ríu nói: “Mẹ ơi, nếu con có cha, chắc giống như chú An nhỉ? Việc lớn nhỏ trong nhà gì ông ấy cũng lo chu toàn, việc lớn việc nhỏ gì cũng tranh làm, ông sẽ quan tâm đến vợ và con gái, gánh hết gánh nặng gia đình trên vai.”
Lâm Đạm xoa đầu cô không nói gì.
Người xem nghe thấy lời Bạch Chỉ Lan nói đáy lòng vô cùng chua xót. Bạch Bằng Phi là cha của Bạch Chỉ Lan, nhưng hiện tại, cô lại có vẻ khao khát như thế với một người xa lạ, thế nên có thể thấy đối với cô tình thương của cha là thứ lạ lẫm biết bao. Thậm chí cô còn không biết cảm giác được trưởng bối quan tâm yêu thương là gì. “Nếu con có cha”, những lời này hoàn toàn để lộ tâm tình của cô, cô không cách nào nhận Bạch Bằng Phi làm cha được.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, Tiểu Quả đứng ở ngoài ống kính, giơ một tấm bảng viết đầy chữ lên:【Chị Chỉ Lan, cha chị gọi đến, nhận hay không ạ? Từ một tiếng trước đến tận bây giờ, đã gọi mười tám cuộc rồi, em không chịu nổi nữa!】
Bạch Chỉ Lan chỉ liếc qua không phản ứng lại, sau khi tắt micro cô mỉa mai với Lâm Đạm: “Mẹ, Bạch Bằng Phi đúng là không biết xấu hổ, ông ta bảo con lừa mẹ lấy mấy chậu lan ở đây cho ông ta, nói là định tặng ai đó, còn nói chuyện này liên quan đến mối làm ăn lớn của ông ta.”
Hoa lan và làm ăn thì liên quan gì? Dường như theo phản xạ, Lâm Đạm nhớ tới ông cụ Nhiếp Hải Thành, lập tức tắt micro nói: “Đi nghe điện thoại đi, nếu ông ta hỏi con ông cụ Nhiếp đến chỗ mẹ làm gì, con nói với ông ta là tới khám bệnh, nếu ông ta hỏi thăm bệnh tình, con nói với ông ta là mẹ không chữa được.”
“Hả?” Đầu Bạch Chỉ Lan toàn là dấu chấm hỏi.
“Đi đi, nói với ông ta là mẹ không trị được.” Lâm Đạm vỗ đầu con gái.
“Vâng cũng được.” Bạch Chỉ Lan miễn cưỡng chạy đi, một lát sau quay lại, ghé vào tai Lâm Đạm nói: “Quả thật ông ta hỏi lý do ông cụ Nhiếp đến, con nói với ông ta mẹ không trị được bệnh của ông cụ Nhiếp, giọng điệu ông ta nghe có vẻ rất vui.”
Môi Lâm Đạm hơi cong lên, mỉm cười lạnh lùng.
Bạch Chỉ Lan chạm chạm bả vai mẹ mình, hạ thấp giọng nói: “Mẹ, vừa rồi mẹ cười giống trùm cuối ghê!”
“Trùm cuối là gì?” Nụ cười trên mặt Lâm Đạm lập tức ấm áp lại.
“Trùm cuối giống như mẹ vậy, vô cùng xinh đẹp, cực kỳ giỏi, chuyện gì cũng làm được, nhân vật chính sẽ ăn hành dưới tay mẹ. Con chính là nữ phụ ác độc được xếp đặt chuyên làm nhân vật chính tức giận, không sống quá ba tập, nhưng con có mẹ là trùm cuối, cho nên con có thể hưởng hào quang của mẹ khắp nơi, sống còn thoải mái hơn nhân vật chính.” Bạch Chỉ Lan càng nói càng hăng say, tự bản thân cũng không nhịn cười được.
Nhưng Lâm Đạm lại không cảm thấy buồn cười, nghiêm túc nói: “Chỉ cần mẹ còn sống trên đời này, mẹ sẽ bảo vệ con, để con hạnh phúc hơn ai hết.”
Bạch Chỉ Lan cười đến chảy nước mắt, ôm cổ Lâm Đạm, cọ cái đầu bù xù vào má bà. Cô hoàn toàn không phát hiện ra, từ sau khi nói rõ mọi chuyện, cô bắt đầu chủ động gọi Lâm Đạm là mẹ, sau đó như cái đuôi bám dính lấy mẹ mình, giống như con mèo nhỏ còn nuôi bằng sữa. Căn nhà gỗ này không phải địa điểm ghi hình tạm thời mà là nhà cô.
An Tử Thạch một bên giúp chú gắn cửa chống trộm, một bên không nhịn được đi nhìn Bạch Chỉ Lan.
An Trọng Anh chuyển một thùng nước suối tới cửa, trêu: “Lan Lan rất dễ thương đúng không?”
An Tử Thạch lập tức thu ánh mắt lại, giả vờ nghiêm túc nghiên cứu khóa cửa. An Lãng liếc nhìn cậu ta một cái, biểu cảm cười như không cười.
Sau khi lắp xong hệ thống an ninh, An Lãng mở máy chiếc xe nông tàn tạ đưa cả nhà đi trấn trên mua đồ. Đây không phải lần đầu Bạch Chỉ Lan được đề cử giải Kim Khúc, nhưng là lần đầu tiên có người thật lòng chúc mừng cô, cho nên dọc theo đường đi cô hết sức hạnh phúc, mỉm cười ngọt ngào, trông vô cùng ngây thơ.
An Tử Thạch liên tục pha trò nói chuyện với cô, cố tình hỏi cô nếu bây giờ trượt giải phải làm sao đây, Bạch Chỉ Lan không hề nổi giận, ngược lại hào phóng khoát tay: “Không sao, lần sau cố gắng hơn.” Bệnh trầm cảm của cô đã dần hồi phục, điều này ai cũng nhận ra.
Cùng lúc đó, có rất nhiều người mắc bệnh trầm cảm vào phòng livestream sau khi nhìn thấy hot search. Bọn họ lặng lẽ rơi nước mắt khi xem hai mẹ con trong màn hình. Các cô có thể phá tan sương mù tắm ánh mặt trời, các cô có thể leo lên vực sâu quay về cuộc sống bình thường thì người khác cũng có thể. Không phải không thể chiến thắng bệnh trầm cảm, hai người họ chính là ví dụ sống.
Vào thời điểm đó, cuộc khảo sát của《The Lancet*》cho thấy tỷ lệ mắc bệnh trầm cảm của Trung Quốc là 6.1%. Nói cách khác, người mắc bệnh trầm cảm ở Trung Quốc đến 90 triệu người. Đây là con số đáng sợ cỡ nào, không ai biết rằng, khi một người mỉm cười nói “Tôi ổn” nhưng khi xoay người đi họ lại lựa chọn cái chết. Bọn họ cũng muốn tự cứu mình nhưng không còn cách nào khác, bởi vì họ không tìm thấy chút hy vọng nào.
*Tạp chí y khoa.
Nhưng hiện tại, Bạch Chỉ Lan ở trong màn hình cười ấm áp rạng rỡ đến vậy, ánh mặt trời xuyên qua đôi mắt cô chiếu vào trong lòng mọi người, vì thế cô đến để chữa lành cho mọi người, vì hy vọng mà đến, thậm chí chỉ là chọc phá lời nói dối của cô mà thoáng chốc đến cả người bệnh trầm cảm cũng cảm nhận được một nguồn lực phấn khởi.
Trong vòng nửa ngày rating tăng cao đến con số kinh người khó mà tưởng tượng được, số tiền tặng thưởng cũng đủ lập mấy quỹ từ thiện. Tổ chương trình vui đến không thấy phía Bắc luôn, nghiêng tất cả các tài nguyên ghi hình qua bên Bạch Chỉ Lan.
Sau khi nhận được điện thoại của Bạch Bằng Phi, tâm trạng cực kỳ tệ của Lưu Mạn Ni chuyển biến tốt như kỳ tích, thiết kế trang phục ở trước mặt người xem, kỹ năng hội họa xuất sắc và khả năng thưởng thức cái đẹp độc đáo ngược lại cũng đã giành được sự ủng hộ của người xem.
【Khoan hãy nói, thật ra Lưu Mạn Ni rất có tài hoa, bà có gu thời trang rất độc đáo, tôi cảm thấy quần ác bà thiết kế rất sang trọng, vừa dễ nhìn vừa dễ mặc, không hổ là nhà thiết kế thời trang chuẩn mốt. So sánh với bà, mẹ Bạch Chỉ Lan chỉ mặc sơ mi trắng với quần jean, không thời trang chút nào.】
【Giới thời trang khó vào hơn giới giải trí, mẹ Bạch Chỉ Lan thu xa mẹ của Tiểu Trúc bọn tôi!】
Bạch Trúc cũng có nhóm fan của mình, tất nhiên là bọn họ sẽ giúp đỡ idol mình chà đạp Lâm Đạm và Bạch Chỉ Lan. Có điều gần đây, những bình luận như vậy ngày càng ít dần, bởi vì mọi người dần dần nhận ra, Lưu Mạn Ni không có gì hơn được Lâm Đạm cả. Bàn về tài sản, tài hoa, nhân phẩm, độ nổi tiếng, Lâm Đạm vốn bị người xem xem thường nhất lại là người thắng toàn diện, khiến cho Lưu Mạn Ni mất hết mặt mũi, cực kỳ thảm hại. Điều duy nhất bà ta hơn được Lâm Đạm chính là thời trang, cho nên fan chỉ có thể túm lấy điểm này để nói.
Nói đến ăn mặc, ngày mốt là lễ trao giải Golden Melody Awards, ngay ngày hôm đó công ty quản lý của Bạch Chỉ Lan đã cho người thuê một bộ lễ phục đắt đỏ, chạy từ Bắc Kinh xa xôi đến thôn Tiểu Điền cho cô mặc thử. Thời gian gấp gáp, đợi bọn họ đến Thượng Hải đã là ngày trao giải, không kịp hẹn trước với nhà tạo mẫu.
“Chị Chỉ Lan, bộ lễ phục này kỳ quá.” Tiểu Quả xoắn xuýt nhìn Bạch Chỉ Lan đi từ phòng ngủ ra.
Người xem livestream:【…】
Lâm Đạm chau mày, không có vẻ lo lắng.
An Trọng Anh lắc đầu, định bình luận vài câu, thợ trang điểm công ty quản lý phái tới lại đi lên trước, vừa nói “Rất đẹp” vừa kéo mạng khóa của bộ lễ phục, một tiếng roẹt vang lên, khóa kéo thế mà bị cô ta làm đứt ra luôn.
Đây là một chiếc váy trễ trai, khóa kéo sau lưng lỏng làm toàn bộ váy sẽ tuột xuống vai Bạch Chỉ Lan, mà xung quanh đều là máy quay, lúc này lại đang livestream, không che lại được cũng không cắt nối biên tập được, tất cả mọi người đều nhìn thấy cơ thể trần trụi của Bạch Chỉ Lan.
Lâm Đạm ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nhưng không có cách nào chạy đến bên cạnh con gái trong nháy mắt được. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, An Tử Thạch ở gần nhất chạy tới, khoác áo của mình lên người Bạch Chỉ Lan che cô kín mít lại, hai tay còn giữ chặt cánh tay cô để tránh váy tuột tiếp nữa. Cậu ta ghé vào bên tai cô dịu dàng nói: “Đừng sợ, không ai nhìn thấy đâu.”
Bạch Chỉ Lan sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, dựa vào lòng ngực An Tử Thạch liên tục hít vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...