Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 287: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (50)
 
Giải thưởng Golden Melody Awards là giải thưởng âm nhạc có sức ảnh hưởng nhất, năm đầu tiên Bạch Chỉ Lan debut đã được đề cử “Giải thưởng người mới xuất sắc nhất”, nhưng vì công ty không xem trọng, không để cô làm tốt công tác xã giao, do đó lỡ mất cơ hội tốt nhận thưởng. Năm thứ hai, cô được đề cử “Nữ ca sĩ được yêu thích nhất, “Giải thưởng album hay nhất” và “Giải thưởng ca khúc vàng thường niên”, nhưng lại bị cô ca sĩ nào đó có người đứng sau cứng hơn giành lấy.

Năm thứ ba, lần nữa cô được đề cử “Nữ ca sĩ được yêu thích nhất” nhưng vì bị đoàn đội của Bạch Trúc chơi xấu mà bị ban tổ chức xoá tên. Bọn họ cho rằng nhân cách cô không đủ để nhận giải thưởng này, nói dễ nghe một chút là đạo đức không xứng với vị trí. Nhưng thực tế thì, dõi mắt nhìn hết giới âm nhạc, ca sĩ có nổi tiếng hơn cô, có tác phẩm hay hơn cô, có doanh số nhiều hơn cô căn bản không tồn tại, dựa vào đâu cô không thể nhận giải?

Bạch Chỉ Lan rất thẳng tính, like bình luận của một cư dân mạng mỉa mai giải thưởng Golden Melody Awards, làm mối quan hệ với quan tổ chức đổ vỡ, đồng thời cũng gây thù với rất nhiều nam nữ ca sĩ nổi tiếng. Có lẽ sau này Giai điệu vàng sẽ không đề cử cô dù âm nhạc cô xuất sắc đến đâu, mãi mãi không được khẳng định. Đây cũng là nguyên nhân Bạch Chỉ Lan chuyển hướng sang phim điện ảnh và truyền hình. Hết lần này đến lần khác cô đấu tranh cho chính mình, nhưng hết lần này đến lần khác bị hiện thực tàn khốc chống lại, làm sao mà không trầm cảm?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe thấy Tiểu Quả hò hét không đầu không đuôi, cô theo phản xạ nghĩ đến giải thưởng ca khúc vàng Trung Hoa, nhưng lại không dám tin. Cô biết người tổ chức giải Ca khúc vàng Trung Hoa ghét cô cỡ nào, những người trong ban tổ chức còn từng phát ngôn bừa bãi bảo rằng nhạc rock and roll của cô là ô nhiễm tiếng ồn, không xứng với ba chữ “Giai điệu vàng”.

“Đề cử gì cơ?” Cô đi đến ven sườn dốc, khô khan hỏi.
j
Tiểu Quả chạy đến bùn đầy người, thở hồng hộc nói: “Đề cử ở Golden Melody Awards, giải Nữ ca sĩ được yêu thích nhất, chị được đề cử rồi! Vừa rồi ban tổ chức gọi cho em, bảo chị ngày mốt đến Thượng Hải* tham gia đêm trao giải.”
 
*Từ gốc là 魔都 (Thành phố kỳ diệu), Thượng Hải còn được gọi là thành phố kỳ diệu.

Bạch Chỉ Lan sững sờ, trong lòng vừa mới nóng lên, nhưng nhanh chóng lạnh xuống. Cô debut được ba năm, đề cử ba lần, rất nhiều giải thưởng đều bị bỏ qua. Cô cũng từng nghĩ đến nguyên nhân mình không được nhận thưởng, là do cô thực lực kém, không đủ nổi tiếng, doanh số không tốt chăng? Nhưng khi so sánh với những người được giải cô mới biết mình thua chỗ nào.

Không phải cô không có tài năng, mà là chưa học được cách cúi đầu trước hiện thực. Chỉ cần cô chấp nhận bán đứng mình đi nịnh nọt thì sẽ không đi đến bước này. Nhưng cô thà trầm cảm đến chết cũng không muốn làm trái lòng mình, cho nên đối với cô mà nói giải thưởng kia đã không còn ý nghĩa gì.


Tiểu Quả vẫn còn đang thuật lại lời ban tổ chức, Bạch Chỉ Lan vẫn đứng trên sườn dốc, không tập trung nghe. Đột nhiên, cô nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ đứng sừng sững trong sương mù, nhìn thấy bóng người bận rộn trong sân. Một ý nghĩ không thể kìm nén hiện lên trong đầu cô, khiến trái tim cô nóng lên: Mẹ đã từng dùng hết toàn bộ số tiền tích góp của mình để ủng hộ sự nghiệp của mình, nếu bà biết mình được đề cử Golden Melody Awards, không biết bà có cảm thấy tự hào về mình không?

Năm chữ “Làm mẹ thấy tự hào” chiếm giữ tâm trí của Bạch Chỉ Lan, khiến cô rơi vào sự phấn khích kỳ lạ. Gò má cô phiếm hồng, vội cắt ngang lời Tiểu Quả: “Mẹ chị biết chuyện này chưa?”

“Hả? Em, em quên nói với dì Lâm rồi.” Tiểu Quả cúi đầu xuống, cảm thấy mình quá sơ xuất. Tin tốt thế ày tại sao không nói cho dì Lâm biết trước chứ, chắc chắn dì Lâm sẽ vui lắm nhỉ?

Có điều Bạch Chỉ Lan chỉ khẽ mỉm cười: “Mẹ chị chưa biết à? Vậy để chị về nói với mẹ.” Dứt lời vội vã nhảy xuống sườn dốc, chạy một mạch làm bùn văng tung tóe.

Tiểu Quả bị bùn lên khắp người, không khỏi bối rối.

An Trọng Anh nhìn bóng dáng vội vã của cô gái thở dài nói: “Lúc chị còn bé khi mà cha vẫn còn sống, mỗi lần thi được hạng nhất cũng chạy như bay như thế để báo tin cho ông ấy. Nếu có thể làm cho cha vui mừng cười mấy tiếng, khen vài câu, chị có thể vui tận nhiều ngày sau.”

An Lãng nhảy xuống sườn dốc, khẽ cười nói: “Quay về cùng chia sẻ niềm vui với bọn họ đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vâng.” An Tử Thạch đỡ cô mình chậm rãi quay về, trong đầu lặp đi lặp lại nụ cười vui vẻ khó nén của Bạch Chỉ Lan. Thì ra khi cô rút đi gai nhọn khắp người, để lộ con người thật thì lại ngây thơ đáng yêu như vậy. Nghĩ đến đây cậu ta lắc đầu, mỉm cười khó hiểu.

Lúc Bạch Chỉ Lan vọt vào nhà gỗ nhỏ thì đã biến thành một cái tượng đất, thế nhưng đôi mắt lại phát sáng, liên tục gọi, “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu?”

“Sao thế?” Lâm Đạm bước ra từ bếp.


“Mẹ ơi, con được đề cử giải Nữ ca sĩ được yêu thích nhất của Golden Melody Awards!” Bạch Chỉ Lan nhìn Lâm Đạm đầy mong đợi.

Lâm Đạm chỉ sửng sốt một giây rồi nở nụ cười vui sướng, chân thành nói: “Quá tuyệt vời! Lan Lan nhà ta giỏi quá!” Dứt lời bà ôm Bạch Chỉ Lan vào lòng, dùng ngón tay lau những giọt bùn trên mặt cô, khóe mắt và đuôi lông mày tràn ngập sự tự hào.

Trái tim của Bạch Chỉ Lan như quả cầu lửa đang bốc cháy. Nói thật, ba lần bị ngăn ngoài cửa không nhận được giải thưởng không quan trọng, danh lợi cũng không quan trọng, quan trọng là sự công nhận của mẹ đối với cô. Thấy mẹ tự hào về mình, mỉm cười vì mình, cô còn cảm động hơn là nhận được giải thưởng lớn như Grammy.

Hốc mắt Bạch Chỉ Lan lặng lẽ ửng đỏ, chỉ có thể đem vùi đầu vào cổ mẹ mình để che giấu vẻ hạnh phúc. Khi người con vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới lạnh lẽo này, mẹ có thể xuất hiện bên cạnh con thật tốt quá…

Dường như Lâm Đạm cảm thấy được gì đó, vươn tay vỗ về lưng Bạch Chỉ Lan, đôi mắt tràn đầy ánh sáng dịu dàng. Thấy An Tử Thạch đỡ An Trọng Anh đi vào cửa, bà nhanh nhẹn nói: “Lan Lan được đề cử Golden Melody Awards, buổi trưa chúng ta tùy tiện ăn gì đó đi, ăn xong lên trấn trên mua một ít gà vịt cá thịt về, buổi tối tôi làm một bữa tiệc lớn, mời mọi người ăn mừng Lan Lan.”

Lúc này Bạch Chỉ Lan mới lưu luyến buông mẹ ra, ngượng ngùng nói: “Ăn mừng cái gì chứ, chỉ là đề cử thôi, chưa chắc đoạt giải.”
 
“Ở trong lòng mẹ, con hoàn toàn xứng đáng là Nữ ca sĩ được yêu thích nhất.” Lâm Đạm nói chắc như đinh đóng cột.

Gò má Bạch Chỉ Lan đỏ ửng như máu nhưng khóe miệng lại cong lên, dáng vẻ vừa ngốc vừa đáng yêu.

An Tử Thạch không nhịn được liếc tới liếc lui nhìn cô, bổ sung thêm: “Dì Lâm, chúng ta mua một ít champagne đi ạ? Trấn trên có cửa hàng bánh gato không, chúng ta mua thêm một cái bánh to đi! Quá tam ba bận, chắc chắn lần này Lan Lan có thể được giải!”

“Được thôi, còn muốn mua gì nữa không? Không được, dì phải lấy sổ ghi lại.” Lâm Đạm vội đi vào phòng làm việc, quên luôn đồ ăn đang nấu trong nồi.


Bạch Chỉ Lan ngửi thấy mùi khét vội chạy vào phòng, tắt bếp gas. Mẹ làm việc luôn thận trọng, vì mình mà trở nên bừa bộn, không phải vì quan tâm là thì là gì? Nghĩ vậy, lòng cô còn ngọt hơn ăn mật. Lo chi giải thưởng “Nữ ca sĩ được yêu thích nhất”, “Ca khúc vàng thường niên”, “Album hay nhất”, có liên quan gì đến cô à? Cô đã có được thứ cô muốn nhất rồi.

Nhưng chẳng ai biết được suy nghĩ thật của Bạch Chỉ Lan, người xem chỉ biết cô lại được đề cử giải Golden Melody Awards, cô không bị loại ra khỏi sân khấu âm nhạc Trung Hoa như truyền thông dự đoán.

【Vui quá đi! Chắc chắn lần này Lan Lan nhà ta sẽ đoạt giải!】

【Lần trước ban tổ chức xóa tên Lan Lan tôi đã nói rồi, đảm bảo đó là quyết định sai lầm của bọn họ, sớm muộn gì bọn họ cũng phải hối hận!】

【Không có Lan Lan Golden Melody Awards còn được gọi là Golden Melody Awards à? Doanh số album của Đinh Ninh còn không được một nửa của Lan Lan, dựa vào đâu mà cô ta thay thế Lan Lan nhận thưởng? Ca sĩ, cô ta xứng sao?】

【Đừng tức giận đừng tức giận, không phải lần này Đinh Ninh bị đánh hiện nguyên hình rồi ư?】

【Cái gì mà bị đánh hiện nguyên hình! Không phải cô ấy vẫn có tên trong danh sách đề cử như thường à? Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy có năm người được đề cử đấy, những năm trước toàn là bốn thôi!】
 
【Hy vọng lần này Lan Lan nhà tôi không phải đi cho đủ đội hình. Chúng ta mau đi bình chọn đi!】

【Nhanh nhanh bình chọn thôi, lần này Lan Lan lại trượt giải, chắc chắn Golden Melody Awards có mờ ám!】

Người xem giống như được tiêm máu gà liều mạng bình chọn cho Bạch Chỉ Lan, chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi mà cà mấy chục triệu phiếu bầu khiến cho máy chủ của ban tổ chức bị sập luôn.

An Tử Thạch đưa Bạch Chỉ Lan về phòng lập tức tránh chuyên viên quay phim chạy ra ngoài sân, phát hiện chú cũng đứng ở ngoài sân, đang cầm điện thoại gọi điện.

“Là ai đề cử Chỉ Lan? Nhiếp gia đánh tiếng? Ừm, tôi biết rồi, không, tôi chỉ muốn xác nhận xem cháu ấy có đoạt giải hay không. Cậu biết đấy, tôi không muốn là ai đó thất vọng. Đoạt giải thì tốt, lần này mà Chỉ Lan lại trượt giải, sang năm tôi cũng sẽ dừng tài trợ cho các cậu. Công bằng? Cậu cho rằng gạt bỏ tên Chỉ Lan là công bằng sao? Các cậu có dám công khai số liệu phiếu bầu thực tế hàng năm không?”


Bên kia giải thích rất nhiều lời, An Lãng mới gật đầu nói: “Nước trong giới giải trí quá sâu, điều này tôi biết. Người khác có thể thao túng phiếu, tất nhiên tôi cũng có thể, cậu tin không, tôi sẽ khiến Kim khúc thường niên trao giải cho Chỉ Lan? Không cần? Tốt lắm, khi nào về Bắc Kinh tôi sẽ mời cậu uống rượu.”

Sau khi cúp điện thoại, An Lãng mới phát hiện cháu trai đang dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn mình.

“Sao vậy?” An Lãng thờ ơ lướt WeChat.

“Không có gì.” An Tử Thạch lặng lẽ nhét điện thoại vào túi quần.

An Lãng nhướng cao một bên đuôi lông mày nói: “Cháu cũng chạy ra gọi điện thoại? Hỏi thăm tin tức cho Chỉ Lan à?”

An Tử Thạch bị ánh mắt sắc bén của chú quét qua, đành phải thành thật thừa nhận: “Cháu cũng định móc nối quan hệ cho cô ấy. Công ty quản lý của cô ấy tài nguyên không tốt, quan hệ không đủ, cháu sợ cô ấy lại buồn.” Cuối cùng cậu ta vội bổ sung thêm: “Lan Lan có năng lực, giải thưởng này cô ấy nên nhận được từ mấy năm trước rồi, cô ấy xứng đáng có mọi thứ.”

An Lãng gật đầu không lên tiếng, An Tử Thạch càng mất tự nhiên, đang định giải thích thêm thì thấy một chiếc xe chở hàng chạy từ cổng thôn đến, dừng lại trước sân  Lâm gia, một vài người mặc đồng phục công nhân nhảy xuống.

“An tổng, hàng ông cần chúng tôi đã đưa đến rồi, bây giờ lắp đặt luôn chứ?” Một công nhân lịch sự hỏi.

“Bây giờ lắp luôn đi.” An Lãng xua tay nói.

Các công nhân lập tức mở cửa xe, khiêng từng món hàng đã đóng gói kỹ lưỡng xuống.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận