Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 268: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (31)
 
Vất vả lắm mới leo lên sườn núi, tìm được mấy cây hạt dẻ, An Tử Thạch, Bạch Chỉ Lan và An Trọng Anh đều thấm mệt, bất chấp dưới đất ẩm ướt, đặt mông ngồi xuống.

An Lãng chụp nón cói lên đầu Lâm Đạm, dịu dàng nói: “Tôi đi rung cây, cô đứng xa ra chút.”

“Anh chờ đã.” Lâm Đạm lấy nón của con gái, chụp lên đầu An Lãng giống mình: “Loại mũ rơm này có hơi mỏng, anh đội hai cái mới an toàn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

An Lãng khẽ cười một tiếng, vẻ mặt hớn hở.

An Tử Thạch thở dài nói: “Chúng ta không phải tới hái hạt dẻ, chúng ta là tới ăn cẩu lương.”

Dường như Bạch Chỉ Lan có chuyện muốn hỏi An Tử Thạch, miệng hé mở rồi lại mím chặt. Dù có thế nào, cô sẽ không để mẹ mình bị tổn thương.

Ở bên này, An Lãng bắt đầu rung cây hạt dẻ, hạt dẻ chín rơi xuống như mưa, vỏ ngoài đầy gai nứt ra một cái khe, lộ ra phần hạt đầy đặn. Lâm Đạm cầm cây búa nhỏ gõ vỡ vỏ ngoài, cất hạt dẻ vào sọt. Lúc này An Tử Thạch mới thấy hứng thú, đội mũ rơm lên đi đến dưới tàng cây, cười hì hì nói: “Thì ra hạt dẻ chín là thế này à, giống như  con nhím.”

Lâm Đạm chưa kịp đáp lời, An Lãng đã chia việc: “Cháu đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau giúp dì Lâm đập vỡ vỏ?”

“Không cần đâu, chỉ có một cây búa, để tôi làm.” Lâm Đạm xua tay từ chối.

An Tử Thạch không dám cãi lời chú, vội vàng giật lấy cây búa, lấy lòng nói: “Dì Lâm dì nghỉ ngơi đi, để cháu làm.”


“Những việc này nên giao cho đàn ông làm, cô qua bên cạnh nghỉ ngơi đi.” An Lãng lại tiếp tục nói.

Lâm Đạm rất ít khi được mọi người quan tâm như thế, không khỏi cảm thấy có chút mới mẻ. Bà ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú, ánh mắt dịu dàng, chăm chú, lạ lẫm, nhìn đến khi đối phương bất giác ho khan lên mới chậm rãi dời ánh mắt đi, khóe môi treo một nụ cười như có như không.
 
An Lãng nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Đạm, không nhịn được khẽ bật cười.

An Tử Thạch trêu: “Chú, nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì xuống giúp cháu nhặt hạt dẻ. Những việc này là của đàn ông chúng ta, chú cũng không được làm biếng.”

Lúc này An Lãng mới nhảy xuống khỏi cây, nhặt một hòn đá cuội, đập vỏ hạt dẻ ra. Lâm Đạm cũng không rảnh rỗi, đi vào trong rừng trúc hái một ít nấm tre, đào một ít măng, chuẩn bị mang về nhà nấu ăn. An Trọng Anh rất muốn giúp nhưng cơ thể không chịu nổi, đành phải tránh ống kính, nghỉ ngơi dưới tàng cây. Bạch Chỉ Lan cũng nhặt một hòn đá lên muốn giúp An Lãng nhưng bị An Tử Thạch đuổi đi: “Chỗ này không cần cháu, cháu đi giúp mẹ cháu hái nấm đi.”

Ánh mắt Bạch Chỉ Lan tối sầm lại, sau đó rời khỏi đó.

Nhặt hạt dẻ xong, đoàn người vội vã quay về nhà. Mấy lần Bạch Chỉ Lan muốn đến gần An Tử Thạch nhưng đều bị cậu ta khéo léo tránh đi. Lúc đi ngang qua một ngôi nhà nông nhỏ, một người phụ nữ mang thai được một bà cụ đỡ, đang đi đến gần. Lâm Đạm tránh sang ven đường, hỏi: “Bác Phương, đây là con gái của bác ạ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đúng vậy, Tiểu Mai, đây là Lâm Đạm, con gái của bác Lâm, mau chào hỏi đi.”

Người phụ nữ mỉm cười, “Chào chị Lâm.”

“Chào em.” Lâm Đạm mỉm cười gật đầu, thấy hai mẹ con cẩn thận đi qua con đường hẹp quanh co, không khỏi cau mày. Người trên núi bắt gặp đội quay phim của chương trình, chắc chắn sẽ cảm thấy mới mẻ mà đến chào hỏi đôi câu, còn người phụ nữ mang thai này không hề có lòng hiếu kỳ, ngược lại đầy vẻ lo lắng, xem ra hẳn trong nhà đã xảy ra chuyện. Nhưng nếu người ta đã không đề cập đến thì Lâm Đạm cũng không chạy lên hỏi thăm, chỉ suy nghĩ trong lòng một chốc rồi thôi.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, Bạch Chỉ Lan rất muốn tìm cơ hội tới gần An Tử Thạch nhưng đều không trốn được ống kính, chỉ có thể từ bỏ. Vất vả lắm mới về đến cửa nhà, thấy mấy chuyên viên quay phim đều lo quay mẹ mình và An Lãng, lúc này cô mới kéo mạnh An Tử Thạch sang một bên.


An Tử Thạch không biết phải làm sao, vẫy tay với cô mình rồi mới đi theo Bạch Chỉ Lan đi ngoài cửa, tránh máy quay.

Bạch Chỉ Lan tắt micro của mình, tỏ ý bảo An Tử Thạch làm theo.

“Cô muốn làm gì? Nói trước, dù chú tôi có muốn theo đuổi mẹ cô, tôi cũng sẽ không phối hợp với cô tạo scandal đâu. Tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, tôi không thích cô.” An Tử Thạch nghiêm túc nói rõ từng câu từng chữ.

Bạch Chỉ Lan bình tĩnh gật đầu, “Vừa hay, tôi định gọi anh ta nói rõ là tôi cũng không thích anh. Lúc trước tôi theo đuổi anh là vì anh nói trên Weibo rằng anh rất thích Bạch Trúc.”

“Chỉ vì vậy mà cô theo đuổi tôi?” An Tử Thạch hết sức ngạc nhiên.

Bạch Chỉ Lan thành thật nói: “Đúng thế, do anh thích Bạch Trúc nên tôi mới theo đuổi anh. Anh biết đó, tôi và cô ta là chị em cùng cha khác mẹ, cô ấy lớn lên trong sự bảo bọc thương yêu, còn tôi thì chẳng có gì cả, cho nên phải không ngừng cướp lấy đồ của cô ta. Quần áo cũng được, trang sức cũng được, nếu tôi không tranh không cướp, chỉ có thể sống như ăn xin. Đương nhiên là, dù tôi có tranh cỡ nào cũng chẳng khá hơn ăn xin bao nhiêu, thăng cấp làm kẻ cướp ấy mà.”
 
Bởi vì chú nhìn trúng dì Lâm, một tháng gần đây, An Tử Thạch điều tra về Bạch gia không ít nên tất nhiên biết cuộc sống trước đây của Bạch Chỉ Lan ra sao. Trong lòng cậu ta xúc động nhưng không biểu hiện ra mặt.

Bạch Chỉ Lan tiếp tục nói: “Có một bộ phim tên là 《Charlie và nhà máy chocolate》, anh xem chưa?”

Tốc độ đổi đề tài quá nhanh, An Tử Thạch sửng sốt một lúc lâu mới gật đầu nói, “Xem rồi, là một bộ phim thiếu nhi.”

Bạch Chỉ Lan khẽ cười nói: “Hồi trước tôi đã xem bộ phim này rất nhiều lần nhưng mãi không hiểu, tại sao gia đình Charlie nghèo như thế mà không nỡ bán tấm vé vàng đi. Có điều giờ tôi đã hiểu, tiền là tiền, chocolate là chocolate, tiền thì lạnh lẽo còn không thể ăn nhưng chocolate thì ngọt, ăn vào khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Ngày trước tôi sẽ không do dự mà chọn tiền nhưng bây giờ thì tôi lại chọn chocolate. Cho nên anh yên tâm đi, tôi sẽ không chọc vào anh nữa.”

An Tử Thạch tiêu hóa một lúc lâu mới bừng tỉnh nói: “Tôi biết rồi.”


“Vậy thì tốt, lúc livestream anh tự nhiên chút, đừng trốn tôi mãi, tôi không bám lấy anh đâu. Anh càng là trốn, người xem càng suy đoán bậy bạ, ngược lại không hay.” Bạch Chỉ Lan gật đầu rồi đi mất.

An Tử Thạch lặng lẽ đứng ở ngoài cửa chừng năm, sáu phút, sau đó lắc đầu mỉm cười. Cuối cùng cậu ta cũng hiểu được ý nghĩa những lời này, điều mà Bạch Chỉ Lan thật sự muốn nói là: Trước đây cô theo đuổi vật chất, giờ thứ cô theo đuổi chính là tinh thần. Còn cậu ta đối với cô mà nói, cậu ta giống như một phần thưởng, hoặc là một chiến lợi phẩm, có thể mang ra ngoài khoe khoang, cũng có thể dùng để công kích Bạch Trúc, thế nhưng trên thực tế thì còn chẳng bằng một viên chocolate. Ít nhất chocolate có thể mang đến cho cô hương vị ngọt ngào, mà cậu thì chỉ mang đến rắc rối cho cô.

So với ngày trước, cô đã thông suốt nhiều thứ, cũng trưởng thành lên nhiều, cô đã thoát ra khỏi vũng bùn của Bạch gia từ lâu, tìm được nhà máy chocolate của mình. Trái tim cô ngọt ngào nên cô không cần dùng những thứ xinh đẹp trang điểm cho bề ngoài của mình nữa.

Nghĩ đến đây, An Tử Thạch không khỏi lắc đầu cười khổ. Cậu ta đang định mở micro lên lại thì nhìn thấy An Trọng Anh đang dựa nghiêng vào tường, trêu: “Tiểu Thạch ơi Tiểu Thạch à, xem ra sức quyến rũ của cháu không mạnh như trong lời đồn nhỉ, căn bản cô nhóc không có thích cháu.”

Mặt An Tử Thạch hơi đỏ lên, cậy mạnh nói: “Cô ấy không thích cháu là tốt, giờ cháu cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.”

An Trọng Anh cười khẩy, quay đầu rời đi.

Hai cô cháu quay lại sân thì thấy An Lãng đang lượn lờ quanh Lâm Đạm. Lâm Đạm bảo y bóc hạt dẻ và bóc tỏi, y thật sự ngồi xuống làm việc đàng hoàng; Lâm Đạm bảo y hái rau, y lập tức xắn tay áo lên đi vào trong vườn đầy bùn đất; Lâm Đạm bảo y ra sân sau bắt gà, y quay lại với người toàn lông gà. Rõ ràng bị sai bảo quay mòng mòng nhưng không hề than phiền câu nào, còn vui vẻ hớn hở làm, trông hết sức hưởng thụ.

“Chắc cháu mù rồi, đây là chú của cháu á?” An Tử Thạch đỡ trán thở dài.

An Trọng Anh quay đầu đi nhịn cười.
 
Người xem trong phòng livestream cảm thán:【Trông An tổng lạnh lùng đẹp trai như thế, không ngờ là kiểu sợ vợ! Sau này kết hôn rồi, chắc chắn sẽ bị mẹ Bạch ăn thịt.】

Antifan đang định phản bác thì thấy Lâm Đạm xua tay nói: “Đừng quay cảnh giết gà, sẽ khiến người xem khó chịu. Anh đi ra xa chút.”

“Ừm.” An Lãng lập tức xách con gà và dao phay đi ra ngoài, vô cùng nghe lời.

Hắc tử yên lặng che mặt, mừng là mình chưa kịp lên tiếng vì An tổng.


Tất cả việc của Bạch Chỉ Lan đều được An Lãng làm xong hết, đành phải xách bình nước ra ngoài sân sau tưới hoa lan trong nhà kính. An Tử Thạch không biết tại sao nhưng cũng đi theo.

“Tôi giúp cô.” Cậu ta ôn tồn nói.

“Không cần đâu. Mỗi ngày những bông hoa này đều được tưới với lượng nước cố định, nếu tưới bừa sẽ làm nó chết úng. Anh nhìn tờ giấy này nè, là mẹ tôi viết đó, tôi phải chăm sóc những hoa cỏ ở đây dựa theo quy định trên đấy, không thể đụng lung tung.” Bạch Chỉ Lan chỉ vào tờ quy định dán trên kính.

An Tử Thạch nhìn chăm chăm tờ quy định, không khỏi chắc lưỡi. Tờ quy định này toàn là chữ, ghi còn chi tiết hơn các điều khoản pháp luật, chăm sóc những bông hoa này còn khó hơn thi chứng chỉ luật sư. An Tử Thạch vội lùi về sau, xua tay nói: “Vậy thôi, cô tự làm đi.”

Trong lúc nói, cậu ta không cẩn thận đụng vào giá đựng hoa phía sau lưng, làm đổ mấy chậu hoa. Chỉ nghe “loảng xoảng” mấy tiếng giòn vang, mấy bụi hoa lan nở rộ nằm trong những mảnh gốm vụn.

Bạch Chỉ Lan hết sức đau lòng, vội đưa tay ra nhặt hoa, lại bị An Trọng Anh đứng ở cửa lạnh giọng ngăn cản: “Đừng đụng vào! Dù có gì cũng không được đụng vào! Dì đi gọi mẹ cháu! An Tử Thạch, tên ngu ngốc này, từ nhỏ đến lớn cứ gây rắc rối mãi! Nếu mấy chậu hoa này chết, cô không giúp cháu đền tiền đâu! Cháu đứng đàng hoàng ở đó không được nhúc nhích cho cô!” Dứt lời vội vã chạy đi.

Bạch Chỉ Lan ngồi sụp xuống đất, không biết phải xử lý như thế nào.

An Tử Thạch nhìn chằm chằm mấy bụi hoa lan, mặt dần dần chuyển sang màu xanh. Lúc ông cụ An còn sống đam mê trồng lan, cho nên về phương diện này người An gia cũng có hiểu biết chút ít. Vừa rồi cậu ta không nhìn kỹ, cho nên chưa nhận ra gì khác thường, giờ rõ rồi, trái tim không khỏi nhói đau.

Fan cậu ta không rõ đầu đuôi nên mỉa mai:【Cô An làm lố quá, làm vỡ mấy chậu hoa thôi mà mắng nam thần chúng ta thích gây chuyện. Bà không bồi thường thì chúng tôi giúp nam thần bồi thường, mấy chậu hoa có là gì!】

【Đúng! Nam thần có đập nát cái nhà kính trồng hoa này cũng không sao, bọn em đền tiền cho anh!】

Thế nhưng, cũng có một vài người tương đối có kiến thức, không nhịn được bình luận: 【Mong người nào đó đừng có nói linh tinh. Để lộ ra sự ngu dốt của mình. Mấy người đúng là vừa ngu ngốc vừa độc miệng! Đền tiền? Mấy người lấy cái gì đền? Mặc dù An Tử Thạch là một siêu sao nhưng nếu phải rút ra mấy chục triệu tiền mặt trong lòng cũng xót lắm đấy. Một vài tấm hình minh hoạ đây nè, cho mấy người phổ cập kiến thức khoa học, tôi đã nói rồi, mẹ của Bạch Chỉ Lan không phải người bình thường!】

Một liên kết xuất hiện ở khu bình luận, có rất nhiều người tò mò ấn vào, sau đó trợn tròn mắt.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui