Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 267: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (30)
 
Cuối thu, màu xanh của núi rừng đã nhuộm cam và màu vàng sáng, cảnh sắc này hiện lên trong sương mù sau cơn mưa giống như một bức tranh thủy mặc. Mùi nồng của đất và hương thơm của cỏ xanh lượn lờ trong không khí theo cơn gió mùa thu, thấm vào ruột gan.

An Tử Thạch đứng ở chân núi hít sâu một hơi, cảm thán: “Môi trường ở chỗ này tốt thật, sống ở đây chắc sẽ thoải mái lắm.”

Bạch Chỉ Lan gật đầu nói: “Tất nhiên, chỗ này non xanh nước biếc, cỏ cây rậm rạp, rất tốt cho sức khỏe. Nếu không cơ thể của tôi làm sao khỏe lên nhanh như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

An Tử Thạch mỉm cười cởi mở nhưng không hề đáp lại. Mặc dù bây giờ cậu ta bị vẻ đẹp của Bạch Chỉ Lan làm kinh hoảng, thế nhưng cậu ta từng bị cô kéo vướng vào scandal, cho nên khó mà buông xuống lòng phòng bị.

Dường như Bạch Chỉ Lan cảm giác được, cô bĩu môi, không nói chuyện nữa.

Đoàn người chậm rãi di chuyển trên con đường bùn lầy để lên núi, Lâm Đạm và An Lãng đi nhanh nhất nên đi ở phía trước, ba người An Tử Thạch, Bạch Chỉ Lan và An Trọng Anh rơi lại ở sau. Mắt thấy lớp bùn ngày càng dày, sắp nuốt trọn chân, An Lãng quay đầu lại nói: “Tử Thạch, cháu đỡ Chỉ Lan và cô cháu đi.”

An Tử Thạch đáp một tiếng, miễn cưỡng đưa tay ra đỡ Bạch Chỉ Lan, nhưng thấy cô vòng một vòng lớn đi đến bên cạnh cô mình, hoàn toàn không muốn có tiếp xúc da thịt gì với mình. Cậu ta không khỏi ngẩn người, sau đó sờ mũi mỉm cười. Chút tâm tư này của cậu ta đã bị bà cô này nhìn thấu.

Dưới chân núi chất rất nhiều chậu hoa, trong chậu trồng nhiều loại hoa khác nhau, một số đang nở rộ, một số đang ra nụ, một số thì khô héo chỉ còn lại có một ít cành khô. Một ông cụ đang vén tấm bạt lên kiểm tra.

“Bác Tần, sao bác còn chưa về nhà? Đã là giờ này, chắc cháu trai bác tan học rồi nhỉ?” Lâm Đạm đứng ở cách đó không xa chào hỏi ông cụ.

“Ơ, là Tiểu Lâm à! Bác đến kiểm tra hoa. Cháu yên tâm đi, ngày hôm qua trời mưa nên bác trải tấm bạt lên, giờ ổn rồi, không bị chết úng. Bác đoán tối hôm nay trời sẽ mưa tiếp nên bác không mở tấm bạt ra, cháu thấy được không?” Ông cụ hét lớn.


“Được ạ, bác mau về nhà nấu cơm cho cháu bác đi.” Lâm Đạm khoát tay, ông cụ cười ha hả đi mất.

An Lãng chỉ vào mấy chậu hoa hỏi: “Đây là do cô trồng?”

“Đúng vậy.”

“Nơi này giao thông không thuận tiện, trồng rồi có bán đi được không?”

“Không bán được cũng phải trồng, để cho các ông lão bà lão đơn chiếc trong thôn có việc làm.” Lâm Đạm thản nhiên nói.

“Cho nên mỗi tháng cô còn phải trả lương cho bọn họ?” An Lãng không khỏi cau mày.

Lâm Đạm lơ đễnh nói: “Tiền công 1000 tệ một tháng, anh có cảm thấy nhiều không?”

“Thật sự không nhiều lắm.” An Lãng lắc đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đối với chúng ta không nhiều lắm nhưng đối với những người già bọn họ thì cũng đủ để bọn họ cho cháu trai đi học, ăn cơm, mua thêm quần áo và văn phòng phẩm. Thứ tôi mua không phải sức lao động, mà là tương lai của bọn trẻ và các ông lão bà lão ấy, thế thì tại sao tôi không làm?” Không biết tại sao, Lâm Đạm xem việc giúp đỡ người già và trẻ con như chuyện đương nhiên.  Bà nhớ mang máng hình như mình đến từ một thế giới rất lạc hậu và nguy hiểm, ở đó, người già và trẻ con cần được bảo vệ nhất. Cũng vì vậy, sau khi đến thôn Tiểu Điền, bà vẫn giữ thói quen này.

An Lãng nhìn vườn hoa được che bạt ở phía xa, rồi quay đầu lại nhìn Lâm Đạm, khẽ cười nói: “Tôi giúp cô nghĩ cách bán số hoa đó đi nhé?”

Lâm Đạm định lắc tay từ chối thì nghe An Lãng nói tiếp: “Như vậy cô có thể trả nhiều tiền công cho những ông lão bà lão đó hơn.”


“Được, vậy cảm ơn anh.” Lâm Đạm lập tức gật đầu đồng ý.

An Lãng cười rộ lên. Y biết con người không ai hoàn hảo cả, Lâm Đạm trên màn ảnh và Lâm Đạm trong thực tế chắc chắn có sẽ khác nhau, cho nên y đã chuẩn bị chấp nhận sự chênh lệch này. Nhưng y nào ngờ, Lâm Đạm ngoài đời thật sẽ tốt bụng như vậy. Lâm Đạm hào phóng, thẳng thắn, tuy lòng cảnh giác rất cao nhưng không hề kiểu cách, sự giúp đỡ nên nhận thì vui vẻ đón nhận, cám dỗ nên từ chối thì kiên định tránh xa. Dáng vẻ này của Lâm Đạm còn mê người hơn, hoàn hảo hơn tưởng tượng của y.

Lâm Đạm không biết An Lãng đang cười cái gì, không khỏi phải nhìn y mấy lần rồi mới tiếp tục đi lên núi.

Người xem trong phòng livestream bắt đầu khen ngợi việc thiện của mẹ Bạch, sau đó rối rít tặng thưởng, nhưng vẫn có một ít bình luận không hài lòng:

【Cắt, giả tạo! Tiền công một tháng 1000 tệ mà mẹ Bạch Chỉ Lan còn nói là không nhiều? Bà không có công việc đàng hoàng, thậm chí chỉ trồng hoa ở một thôn núi nhỏ mà hoa còn không bán đi được nữa thì xin hỏi bà ấy lấy tiền ở đâu để trả cho những ông cụ bà cụ đó? Mỗi người 1000 tệ, mười người là 10000 tệ, bà ấy đi trộm à? Ồ đúng rồi, bà ấy đâu cần trộm cướp, bà ấy còn có một cô con gái ngoan mà! Mười lăm năm không gặp, phát hiện con gái đã thành ngôi sao lớn nên chạy tới nhận, đó không phải là muốn tiền của con gái thì là gì? Lấy tiền mồ hôi nước mắt của con gái đi làm từ thiện, bà ta không biết xấu hổ à? Mười mấy năm trước bà có nuôi con gái mình không? Giả nhân giả nghĩa, giả làm Bạch Liên Hoa, tởm!】

【Thớt trên nói đúng đó, tôi cũng cảm thấy mẹ Bạch Chỉ Lan quá tởm lợm! Con gái mình thì không nuôi, ngược lại đi nuôi người ở đâu đâu, còn lấy tiền con gái mình để diễn trò, giành lấy tình cảm của An tổng, tôi khinh! An tổng, tôi tưởng rằng ông là người rất giỏi và mắt nhìn người, thế nhưng bây giờ tôi thật sự thất vọng về ông! Người như mẹ Bạch Chỉ Lan cũng nhìn trúng, mắt ông mù rồi à?】
 
Trên thế giới này, người không ăn được nho chê nho chua rất nhiều, bình luận tương tự kiểu này nhiều vô số kể, xóa cũng không xóa hết. Trong mắt mọi người, Lâm Đạm chẳng có gì cả, còn có thêm một người con của chồng trước, như thế bà không có tư cách làm từ thiện, càng không có tư cách gả vào hào môn*.
 
*Gia đình giàu sang và quyền thế.

Có điều who cares? Lâm Đạm chẳng buồn để ý đến đánh giá của người khác, bà chỉ làm việc bà muốn làm, vì thế vừa leo lên núi vừa nói: “Nếu muốn bán hoa đi thì phải sửa đường.”

“Đúng thế, cho nên tôi đã chuẩn bị bỏ vốn sửa một con đường cái, từ thôn Tiểu Điền đến nội thành.” An Lãng gật đầu nói.

“Chắc phải tốn rất nhiều tiền?”


“Không sao, tôi sẽ bàn bạc với chính quyền địa phương.”

“Vậy tôi cũng ra một khoản tiền vậy.”

“Được.”

Cuộc trò chuyện kết thúc như thế, hai người một trước một sau đi trong bùn lầy, thái độ thản nhiên giống như đang bàn luận về thời tiết hôm nay.

Anti độc miệng nói:【Bàn về giả tạo, tôi chỉ phục mỗi mẹ Bạch Chỉ Lan. Vừa mở miệng đã nói muốn ra tiền sửa đường, bà ta tưởng bà ta là An tổng, nhà có mỏ à?】

【Để ra vẻ mình hào phóng, xứng với hào môn, bà ta phải diễn chút chứ? Không thì làm sao An tổng nhìn trúng bà ta được? Như đã nói, ra 1000 tệ cũng coi như là ra mà? Ha ha ha ha ha…】

【Hạng rẻ tiền như mẹ Bạch Chỉ Lan khác với chúng ta, giả vờ ngây thơ, giả vờ tốt bụng, làm ra vẻ giàu có, lừa gạt An tổng.】

【Làm loại chuyện này còn phải xem mặt, nếu không cô thử để một người xấu xí đến nói mấy lời này đi. Là từ thiện thật hay là từ thiện giả, trong lòng An tổng hiểu rõ nhưng không vạch trần mà thôi. Đàn ông mà, thấy phụ nữ xinh đẹp có ai mà không muốn chơi đùa một chút? Cho bà lên mặt chút trong chương trình cũng không mất gì. Mọi người cứ chờ xem qua tập này hai người bọn họ có thể ở bên cạnh nhau được không, có khi qua vài hôm là giải tán.】

Trong khi antifan đang mỉa mai, một chân Lâm Đạm giẫm phải hố, thiếu chút nữa bị ngã, bà cố gắng rút chân ra, chân thì rút ra được nhưng ủng và tất thì mắc kẹt ở trong lớp bùn dày. May mà Lâm Đạm giỏi giữ thăng bằng, lập tức đứng vững, không ngã xuống đất.

An Lãng vội đi qua đỡ Lâm Đạm, sau đó ngồi sụp xuống, rút ủng của bà ra, rồi đưa tay vào ủng cao su lấy vớ.
 
Mặt Lâm Đạm hơi đỏ lên nhưng không từ chối sự giúp đỡ của y. Bùn ở dưới chân rất mềm, nếu bà lại di chuyển bừa bãi, không chừng sẽ bị lún sâu hơn.

“Cô đạp chân lên đầu gối tôi đi.” An Lãng quỳ một chân xuống, thấy chuyên viên quay phim nhích đến gần, dường như muốn quay cận cảnh, lập tức đưa bàn tay to ra che cái chân ngọc ngà trắng như tuyết của Lâm Đạm lại, quét đôi mắt lạnh lùng qua, buộc đối phương lùi lại.

Chuyên viên quay phim đổi góc quay, đi quay đôi má ửng hồng giống như quả đào của Lâm Đạm.


“Anh đừng quỳ dưới đất, quần sẽ bẩn đấy.” Lâm Đạm khoát tay từ chối.

An Lãng đã quỳ một chân xuống trong bùn, một tay nắm lấy mắt cá chân Lâm Đạm bắt Lâm Đạm phải giẫm lên đầu gối mình, một tay khác nhẹ nhàng mang vớ vào giúp bà, sau đó đứng lên, đỡ Lâm Đạm mang ủng cao su. Đầu gối y dính đầy bùn, dáng vẻ có thể nói là chật vật nhưng biểu cảm thì hết sức quan tâm, “Bám vào tôi này, đường lên núi rất trơn, nếu bị ngã, người xem cả nước sẽ nhìn thấy bộ dạng lăn trong bùn của cô đấy.”

Lâm Đạm không thể từ chối sự giúp đỡ của y được, không khỏi mỉm cười: “Tôi bám vào anh, nếu phải ngã cũng là hai chúng ta cùng ngã. Tôi lăn qua lăn lại trong bùn thì không sao, anh đây đường đường là An tổng, lăn trong bùn là đẹp mặt ngay.”

An Lãng nhìn Lâm Đạm bằng ánh mắt kỳ lạ, khẽ cười nói: “Tôi không ngờ cô cũng biết đùa.”

“Tôi đâu phải khúc gỗ, tất nhiên là tôi biết nói đùa rồi.” Lâm Đạm bước về phía trước hai bước, An Lãng lập tức đuổi theo, kiên quyết nắm cánh tay Lâm Đạm.

Lâm Đạm né tránh nhưng không tránh được, hơn nữa đường dưới chân rất trơn đành phải thỏa hiệp. Bạch Chỉ Lan và An Trọng Anh đỡ nhau đi ở phía sau, không ai quan tâm đến An Tử Thạch, cậu ta đã ngã mấy lần, cả người dính đầy bùn, còn phải chịu đựng bị cô mình và nhân viên công tác cười nhạo, đúng là khổ không nói nổi.

Người xem trong phòng livestream im lặng một lúc mới than:【Quỳ một chân xuống mang vớ, còn không cho chuyên viên quay phim quay chân mẹ Bạch, đây không phải đùa đâu, đây là nghiêm túc đó!】

【Thớt trên nói nhảm! An tổng là người tùy tiện thế à? Nếu y muốn chơi đùa, ngầm liên lạc với mẹ Bạch Chỉ Lan là được mà, cần gì phải lên chương trình để cho mọi người đều biết?】

【Tôi cứ nghĩ An tổng là một người lạnh lùng, nào ngờ ngoài đời ấm áp ghê. Bạn trai tôi còn chưa quỳ một chân mang vớ cho tôi!】

【Dưới đất nhiều bùn như vậy, y quỳ xuống không chút do dự, nếu không phải thực sự thích mẹ Bạch, y làm thế để làm gì?】

【Fan Bạch Chỉ Lan bớt khiến người khác ghê tởm đi. Tổ chương trình làm sao, mọi người đều biết thì sao, những người có tiền như bọn họ sẽ quan tâm đến cái này sao? Cứ chờ xem, chênh lệch giữa mẹ Bạch Chỉ Lan và An tổng quá lớn, bọn họ sẽ không có kết quả tốt đâu!】

Không chỉ người xem nghĩ vậy, ngay cả Bạch Chỉ Lan cũng nghĩ như thế. Cô nhìn mẹ mình đang được An Lãng nắm bàn tay, vẻ mặt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận