Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Diệp Tri Vân giống như bị người dội xuống một chậu nước lạnh, ông chợt quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn: “Chính hắn nói?”

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu.

Diệp Tri Vân lắc đầu lẩm bẩm: “Không có khả năng, tuyệt không có khả năng.
Khẳng định hắn là người được bọn họ bồi dưỡng để chúng ta lẫn lộn. Cũng
có thể bọn họ có dã tâm, muốn mượn danh tiếng Hoàng hậu để mưu tư lợi.”

Ông hừ lạnh nói: “Lúc này để cho bọn họ ủng hộ lập Hoàng Phủ Tuyên và Hoàng Phủ Quyết là không có khả năng. Cho dù hắn giả trang là con trai của
Hoàng hậu thì triều đình hiện tại cũng không chấp nhận hắn. Chỉ có ngươi mới có thể làm cho đám thần tử tiền triều ủng hộ, triều đình hiện tại
cũng không phản đối. Tĩnh Nhi, ngươi có hiểu không?” Ông tràn ngập chờ
mong nhìn Hoàng Phủ Cẩn.

Hoàng Phủ Cẩn thống khổ vạn phần, chống
lại ánh mắt gần như cầu xin của cha nuôi, hắn không thể nói được lời cự
tuyệt. Thật lâu thật lâu trước kia lòng hắn đã chết với Hoàng cung này.
Nơi này không còn gì đáng giá để hắn lưu luyến. Nếu hắn miễn cưỡng lưu

lại, cũng chỉ có Mạt Nhi mà thôi, nhưng là, hắn không thể….

Diệp
Tri Vân biết nội tâm hắn đang tranh đấu với nhau thì lập tức đẩy Hoảng
Phủ Cẩn phun ra một búng máu, tự mình nâng tay áo lau đi.

Hoàng
Phủ Cẩn bước lên phía trước muốn chữa thương cho ông, Diệp Tri Vân lại
lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi. Nếu phải đi, lúc này là tốt nhất. Ai cũng
không bức ngươi.”

Hoàng Phủ Cẩn chậm rãi quỳ xuống, trầm giọng nói: “Con sẽ không đi.”

Hắn sẽ không vô trách nhiệm bỏ lại bọn họ. Hắn muốn tự do, phải là vô câu
vô thúc, không vướng víu gánh nặng trên người. Nếu hắn bỏ lại thân nhân
cùng bằng hữu ở trong nước sôi lửa bỏng, như vậy hắn đi cũng sẽ bị dày

vò.

Nhìn Hoàng Phủ Cẩn một tay mình nuôi lớn quỳ trên mặt đất
không tiếng động cầu xin, cảm xúc Diệp Tri Vân trở nên phập phồng, không ai có thể hiểu được Hoàng Phủ Cẩn hơn so với ông.

Hắn dùng sự
lạnh lùng để che dấu nội tâm thiện lương chính trực của mình, hắn dùng
sự lạnh lùng để che giấu nội tâm yếu ớt, trái tim khát khao ấm áp chưa
từng thay đổi giống như trước đây.

Diệp Tri Vân biết có người có
thể cho hắn tất cả ấm áp cùng yêu thích mà hắn cần, chính ông như đèn
dầu sắp tắt, cũng cảm thấy vui mừng.

“Nếu ngươi thật sự muốn mượn huyền băng châu, không phải không có khả năng. Nhưng là một mạng đổi một mạng.” Ông thản nhiên nói.

Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc, ngưng mắt nhìn về phía ông.

Diệp Tri Vân chậm rãi nói: “Ở mật huyệt trong cung Hoàng hậu, nằm trong đó
không chỉ có tiên hoàng mà còn có đại hoàng tử, hoàng huynh ngươi chưa
từng gặp mặt. Nếu muốn cứu Tần Nguyên Quân, ngươi sẽ phải lựa chọn. Là
tiên hoàng, hay là đại hoàng tử, ngươi nói xem?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận