Nữ Hoàng Của Thế Giới Phép Thuật - Linda Nguyễn

Do chứng kiến cảnh cô không còn nhớ anh, ông nội cô đã ra vườn cùng anh. Đang đứng, bỗng có một bàn tay đặt lên vai anh. Giật mình, theo phản xạ tự nhiên anh quay mình lại. Thấy ông nội cô, anh lễ phép:

-Cháu chào ông!

-Cháu nghĩ Akiko quên cháu vì điều gì?

-Cô ấy không yêu cháu chăng?

-Không phải đâu, anh chàng ngốc ạ!– Ông mỉm cười đôn hậu, tiếp tục: - Thực ra nó rất yêu cháu nhưng vì....

Ông kể từ đầu đến đuôi cho anh nghe. Ông kết thúc lời kể của mình cũng là lúc anh hiểu ra sự thật. Anh vừa vui vừa đau. Vui vì cô yêu anh, nhưng đau vì cô đã phải chịu rất nhiều đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần vậy mà anh không thể ở bên cạnh cô, còn trách cô vì sao đã quên mình. Ngước đôi mắt lên nhìn bầu trời đầy sao, anh tự hứa sẽ không buông tay cô... dù có chuyện gì đi nữa. Lát sau, anh quay người bước vào lâu đài, hòa nhập vào buổi tiệc sinh nhật của nữ hoàng Akiko. 

.................

Sáng mai, đại học Phép thuật, cô cùng Tomomi và Takeshi nói chuyện vui vẻ bước vào trường. Nhìn thấy cô, tất cả học viên vây lại quanh cô chào hỏi, có người còn xin cô chữ kí. Đáng lẽ cô sẽ lạnh lùng dùng phép thuật để họ tránh xa mình nhưng... cô lại cười tươi đáp lại sự chào đón của mọi người. Từ lúc cô đánh thắng Demon, cô trở thành một con người hoàn toàn khác. Thay thế cho Akiko lạnh lùng, tàn nhẫn, bất cần của 5 năm trước là một Akiko hoàn toàn mới – vui vẻ, hòa đồng, nóng tính, nhí nhảnh. Bước vào lớp AVIP, bỗng Sakura chạy lại ôm chầm lấy cô. Vì hôm qua Sakura mệt nên nhỏ không thể dự sinh nhật của cô. Nhỏ vui mừng nói:

-Mình nhớ cậu quá! Con nhóc này, sao có thể ngủ lâu như vậy, hả? Hả?

-Hì!

Tiết học đầu tiên là tiết học dùng tay để vẽ ra thứ nghĩ trong đầu (Akiko có sử dụng mấy lần rồi đó mọi người) của giáo viên chủ nhiệm. Cô giáo đã xếp cô ngồi cạnh Akira do anh yêu cầu mặc dù cô cứ nằng nặc đòi ngồi cạnh Sakura. Hậm hực đi xuống bàn, cô thấy Akira đang ngồi cười – nụ cười của sự chiến thắng, bực mình cô ngồi xuống nói gần như hét:


-Vui lắm mà cười à! Cười như cái con khỉ!

-Ê! Nói ai con khỉ hả? Thích chết không?- Akira cũng không vừa, ngừng cười quay qua cô hét.

-Ngon nhào zô. Bổn tiểu thư đây không ngán nhá! – Cô hếch mặt

Khi cuộc chiến đang đến lúc cao trào thì... tiếng cô giáo như hổ gầm:

-CÁC EM COI TÔI LÀ KHÔNG KHÍ À? ĐI RA ĐỨNG HÀNH LANG. CHIỀU DỌN SÂN TRƯỜNG CHO TÔI!

Vậy là cô và anh lủi thủi đi ra hành lang đứng trong tiếng cười của cả lớp.

-Tại anh đó, đồ con khỉ! – đứng lâu mỏi chân cô quay qua nhăn mặt hét vào mặt anh.

-Gì tại tôi? Tại cô á! Ai bảo gây chiến?

-Ai bảo anh cứ bắt tôi ngồi cạnh anh. Xí.

-Này nhá, đừng tưởng cô là nữ hoàng thì tôi không dám làm gì nhá.

-Tôi thách anh á. – Cô hếch cằm.

-Nể mặt cô là con gái, tôi tha cho cô. – Anh quay đi chỗ khác không cãi nhau với cô nữa.

-Chứ không phải anh sợ à?- Cô cười

-Cô nói ai sợ? – Anh quay sang nhăn mặt nói

-Tôi nói trúng ai thì trúng à, có tật thì giật mình. Đúng là thùng rỗng kêu to! – Cô lè lưỡi nói.

-Cô...Cô- Anh tức đến nỗi mặt đỏ bừng mà không nói được gì.

-Tôi sao? Xinh đẹp nè, dễ thương nè, tài giỏi nè.... Là con người hoàn hảo nè... Haizzz chứ hổng như cái đồ chí phèo nhà anh. – Cô làm mặt thở dài.

-AAAAAAAAAAAAAAAA ! TỨC CHẾT MẤT THÔI!!! – Anh không nhịn được nữa hét lớn.


Chợt giáo viên chủ nhiệm đi ra mặt tức giận:

-Đã bị phạt còn nói chuyện hả? Các cô các cậu giỏi lắm! ĐI DỌN SÂN TRƯỜNG CHO TÔI!

-Nhưng cô ơi, không phải tại em...

Không để cô nói hết câu, bà cô hét lên:

-LÀM ĐI! NGAY VÀ LUÔN CHO TÔI!

-Vâng ạ! – Cô và anh đồng thanh khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của bà giáo. 

Thế là giữa thời tiết nắng như lửa đốt, có 2 con người đang đi đến từng bồn cây để tưới cây. Sau khi đã tưới hơn 100 cây. Do có dùng phép thuật, cô và anh ngồi nghỉ một lát trên bồn cây. Chợt một chiếc khăn trắng đưa lên trước mắt cô, cô quay sang nhìn anh khó hiểu. Thấy ánh mắt của cô, anh trả lời:

-Lau mồ hôi đi!

-Cảm ơn! – Không hiểu sao, một tia ấm áp len lỏi trong lòng cô. Cô chợt thấy vui. Nhìn sang thấy trán anh đầy mồ hôi, cô đưa tay lau những giọt nước trên trán anh một cách nhẹ nhàng. Biết được hành động của cô anh ngồi im không nói gì, chợt trong lòng cảm xúc hạnh phúc dâng trào. Anh... sẽ làm cô yêu anh trở lại.

Bầu không khí im lặng diễn ra một lúc thì anh đứng dậy kéo cô đi, cô la oai oái:

-Này, đồ khỉ kia, làm gì vậy hả?

-Quét sân xong tôi dẫn cô đến một nơi!

Thế là anh và cô cùng nhau làm. Sau 1 giờ đồng hồ hì hục làm việc cùng với sự giúp đỡ của các bạn học sinh sau khi tiết học kết thúc, anh và cô đã làm xong. Khi mà trường đã như mới, anh lại kéo cô chạy, chạy thật lâu như không có điểm dừng. Do đã thấm mệt cô hỏi:


-Anh đưa tôi đi đâu? Còn xa không?

-Sắp đến rồi! – Anh cười.

Cuối cùng thì anh đã dừng lại. Cô đang cúi gập người thở dốc thì anh lấy tay mình bịt mắt cô lại. Cô khó chịu hỏi:

-Này, làm gì thế hả?

-Từ từ rồi biết! Cứ đi theo tôi! 

Nói rồi anh dẫn cô đi. Lát sau anh bỏ tay ra. Hiện ra trước mắt cô là một cánh đồng hoa bồ công anh đẹp tuyệt. Ở giữa có một lối đi dẫn đến một khoảng trống hình trái tim. Ở giữa hình trái tim là những bông hoa hồng kiêu sa khoác trên mình chiếc áo xanh lộng lẫy. Cô không kìm được mà hét lên:

-ĐẸP QUÁ!

-Thích chứ? – Anh cười hỏi.

-Thích, cảm ơn anh nhiều, yêu anh nhất! – Cô cười quay lại ôm lấy cổ anh, nói vô tư mà không biết lời nói khiến anh tưởng thật, anh hỏi:

-Yêu tôi thật hả?

Nhưng cô không trả lời chỉ buông anh ra rồi chạy xung quanh cánh đồng, để lại anh cười mếu máo với sự ngốc nghếch của mình. Rồi anh cũng đuổi theo cô. Thế là 2 người cùng nhau nô đùa vui vẻ.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận