Nữ Hoàng Của Thế Giới Phép Thuật - Linda Nguyễn

Sau khi lão Demon đã chết, cô như không còn 1 chút sức lực, từ trên cao ngã xuống đất. Khi người cô sắp chạm đất bỗng... 1 thứ ánh sáng sáng đến kì lạ hiện ra, bước ra từ trong ánh sáng đó là một nàng tiên đẹp tuyệt trần với đôi cánh trắng, bộ váy trắng. Trên đầu nàng có đeo chiếc vương miện trắng. Đặc biệt hơn, nàng cũng có đôi mắt tím, hình trăng khuyết ở giữa trán và chiếc vòng cổ hình trăng khuyết... giống cô. Nàng tiên ấy nhanh chóng đỡ lấy cô và bay đi... hướng về phía tòa lâu đài của vị chúa tể.

........................................

Lâu đài của vị chúa tể...

Nàng tiên đến nơi thì thấy tất cả mọi người đều ngất dưới sàn. Đi đến bên cạnh chúa tể, nàng tiên đưa bàn tay trắng lên hướng về chúa tể, lập tức chúa tể tỉnh dậy. Mở mắt ra, chúa tể đưa tay che mắt vì ánh sáng kì lạ phát ra từ người nàng tiên. Khi đã nhìn rõ, ông thốt lên:

-Mẹ!

Nhìn xuống tay nữ hoàng Yuki, ông ngạc nhiên:

-Akiko! Cô cháu gái đáng thương của ta!


Nữ hoàng mỉm cười, lại gần và đặt cô vào trong bàn tay của chúa tể, một giọng nói dịu dàng, trong trẻo vang lên:

-Cô bé làm rất tốt và rất xứng đáng làm nữ hoàng của thế giới này. – Vừa nói nữ hoàng vừa tháo vương miện xuống đeo lên đầu cô – Con hãy chăm sóc cô bé thật tốt, ta đi đây! – Nói rồi, nữ hoàng bay đi để lại những hạt ánh sáng li ti rơi giữa không trung.

Ông nội ôm lấy đầu cô, một giọt nước rơi trên mặt ông, ông thì thầm vào tai cô:

-Cảm ơn cháu... đã cứu lấy thế giới này. Xin lỗi vì ta chẳng làm được gì để xoa dịu bớt nỗi đau cho cháu.

...........................................

5 năm sau, ở tòa lâu đài của cô, trong căn phòng quen thuộc, cô đang nằm trong tảng băng trên một phiến đá lớn. Trông cô như một thiên thần ngủ quên. Nhưng lúc ngủ... vẫn là sự lạnh lùng ngự trị trên khuôn mặt xinh đẹp. Chợt cô mở mắt ra, cùng lúc ấy tảng băng biến mất như chưa từng tồn tại. Đứng dậy, lia mắt quanh căn phòng chợt ánh mắt cô dừng lại ở một chàng trai đang ngủ gần cửa sổ. Anh chàng ấy có mái tóc bạch kim, gương mặt đẹp đến từng mi li mét. Cô chợt nhớ đến lúc cô đang ngủ... ngày nào cũng có giọng 1 người con trai trò chuyện với cô trong tiềm thức. Cô không biết có phải anh ta không nhưng hình như đây là lần đầu... cô nhìn thấy anh. Không có ý định thức tỉnh anh ta, cô đi xuống nhà. Thấy mọi người trong nhà bận rộn làm việc, hình như tất cả mọi người ở thế giới phép thuật đều đến đây. Hôm nay ... là ngày gì? Khi "mẹ" cô chạy qua, cô níu bà lại và hỏi:

-Hôm nay... là ngày gì?

-Sinh nhật của nữ hoàng, cô không... - Bà nhíu mày quay lại nói thì tất cả những đồ sứ, đồ thủy tinh tuyệt đẹp bà đang bưng trên tay rơi xuống. Nhưng khi chúng chỉ cách mặt đất 3 cm, cô đưa mắt về phía chúng, lập tức chúng ở trên tay cô. Còn mẹ cô thì vui mừng hét lên, tiếng hét vang cả tòa lâu đài và ôm chầm lấy cô:

-AKIKO! Ôi con gái ta, con đã tỉnh dậy rồi sao, ta rất nhớ con! – Nước mắt bà lăn dài trên má, bà âu yếm xoa tóc cô. Còn cô khi thấy mẹ như vậy cô mỉm cười.

Cùng lúc đó mọi người trong lâu đài nghe thấy tên cô liền chạy lại ôm lấy cô (gia đình và bạn bè) còn những người trong thế giới phép thuật thì vui mừng ôm lấy nhau vì nữ hoàng của họ đã tỉnh dậy rồi. Riêng Akira, anh nghe thấy tên cô thì thức giấc, nhìn về phiến đá không thấy tảng băng... không thấy cô... anh hốt hoảng chạy xuống dưới nhà, nói gần như hét:

-Akiko... biến mất rồi!


Lúc mọi người thấy anh, thì tự động tách sang 2 bên. Dần dần, hình ảnh người con gái xinh đẹp mà 5 năm anh luôn nhớ nhung, luôn vây lấy tâm trí anh hiện ra ngay trước mắt anh... Anh đơ người 1 giây rồi bỗng nhiên chạy lại ôm lấy cô, anh nói, trong giọng nói mang theo sự hạnh phúc:

-Anh rất nhớ em! Sao em có thể ngủ lâu như vậy, Akiko?

Lát lâu sau, vẫn chưa thấy cô ôm lại mình và lên tiếng, anh buông cô ra nhìn cô:

-Sao em không nói gì?

Trong bầu không khí yên lặng chỉ nghe những tiếng thở khẽ của mọi người, một giọng nói trong trẻo vang lên xé toạc bầu không khí:

-Anh... là ai?

Sau khi nhìn cô một giọt nước mắt từ đôi mắt anh rơi xuống, anh nghẹn ngào:

-Em... không nhớ anh?


Cô lắc đầu. 

Đau... anh đau lắm! Vì sao tất cả mọi người cô đều nhớ chỉ mình anh là... không còn trong kí ức của cô? Vì sao trong 5 năm hình ảnh cô luôn vây lấy tâm trí anh vậy mà ... cô lại không nhớ... anh là ai? Vì sao...?

-Em... không nhớ Akira sao? – Takeshi ngạc nhiên hỏi.

Cô gật đầu, nói:

-Đây là lần... đầu em... gặp anh ta.

Lời nói của cô nhẹ như gió thoảng nhưng nó lại giống như hàng ngàn chiếc dao găm đâm vào trái tim Akira. Cô quên anh thật rồi. Có lẽ hình ảnh anh trong mắt cô từ trước đến nay quá mờ nhạt chăng? Nghĩ vậy anh cười chua chát và đi ra vườn để lại mọi người đang trong tình trạng ngạc nhiên.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận