Nữ Cảnh Sát Xinh Đẹp! Anh Là Gì Của Em

Một cô gái mái tóc đỏ đang cặm cuội lau sàn.Trong đầu,bộ não đang hoạt động hết công suất,nó đang ghi nhớ lại tất cả những gì trong biệt thự,đang phân tích những thứ mình cần tìm o' đâu thì bỗng có một tiếng nói làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
…………………………………….
12.00 đêm
Ở trên một hành lang dài và rộng, không một ánh sáng dường như mọi người đều đã ngủ.Không khí mù mịt đen tối và cũng rất lạnh làm cho người ta có cảm giác ghê sợ đến rùng mình. Phía trước thấp thoáng lấp ló thấy có một bóng người con gái với mái tóc dài,màu đỏ.Đôi chân trần bước đi từ từ chậm rãi rẽ vào phía căn phòng số 1. Căn phòng yên tĩnh,không gian được bao trùm bở một màu đen,ai cũng đều ngủ,bỏ cô một mình ở đây. CẢm giác bây giờ của cô sẽ như thế nào nhỉ?Buồn?Tủi thân? Hay tức giận?Không! chả là gì cả! chả có cái cảm xúc gì cả.Khuôn mặt vô hồn,đôi chân trần ấy khẽ bước đến bên cửa sổ.Phải! hôm nay là rằm. LÀ ngày trăng tròn đẹp nhất,sáng nhất. Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt vô hồn ấy toát lên vẻ đẹp hút hồn. Đôi mắt màu xanh nước biển ngước lên nhìn về phía bầu trời,nơi các vì sao đang lấp ló.Cô cũng giống như các vì sao đó.Là ngôi sao lấp lánh thắp sáng và khuấy động cả bầu trời trong đêm tĩnh lặng. Nhưng bỗng,đôi mắt màu xanh ấy bỗng trùng xuống.
Đôi mắt đượm buồn,chứa đầy nỗi cô đơn,nỗi nhớ sâu thẫm.
Một giọt
Hai giọt
Ba giọt
Rồi những giọt nước mắt trong veo từ từ rơi xuống trên khuôn mặt hoàn mĩ ấy.

Mặn……lÀ vị mặn của nước mắt…
Đau……LÀ nỗi đau da diết muốn xé nát tâm can
Nhớ……LÀ những nỗi nhớ sâu thẩm
Dòng cảm xúc lẫn lộn
Và những giọt nước mắt yêu đuối của người con gái ấy.
Khi nhớ người thân của mình….!!!
Phòng 118.
Một người con trai,lưng tựa vào thành cửa,tai đeo phone,trên tay cầm một tấm hình của một người phụ nữ khoảng tầm 40 tuổi với đôi mắt màu xanh lá cây giống như anh,đôi môi luôn nở nụ cười nhìn cậu con trai của mình .Đôi mắt màu xanh lá cây khẽ nhìn về phía cửa sổ.KHông ai khác đó là Khánh Nam.Vào đêm tĩnh mịch,một bầu trời to lớn và một ánh trăng với muôn ngàn vì sao lấp lánh soi sáng cả thế gian.Anh muốn được thấy rõ,muốn được chạm vào.NHưng không,đó là điều không thể và mãi mãi sau này cũng vậy.Bởi vì,cái cánh cửa ấy đã ngăn cách,chia làm 2 thế giới khác nhau.Vì thế anh sẽ chẳng bao giờ thấy được rõ nó…..Số phẫn đã an bài……

Càng nghĩ anh càng nhớ một người,người phụ nữ.Bây giờ anh mới nhận ra mình cần người phụ nữ ấy đến nhường nào,nhớ người phụ nữ ấy nhưng khi đã nhận ra thì đã quá muộn rồi,và giờ người phụ nữ ấy rời xa anh.Anh đang cố gắng làm mọi việc để cứu người phụ nữ ấy thoát khỏi bàn tay của người cha ‘’đáng kính’’ của anh.Chỉ mong là còn kịp.
Rồi bỗng……..
Lại một lần nữa……
Những giọt nước mắt trong veo rơi xuống làm ướt đẫm cả tấm hình
Và rồi,người con trai ấy lại khóc vì một người phụ nữ mà mình yêu thương nhất.
Những giọt nước mắt ấy chứa bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn:buồn,đau,nhớ,hận thù
Hai người ở hai nơi khác nhau nhưng cảm xúc giống nhau.Không biết đó chỉ là cảm xúc nhất thời hay như thế nào.Chỉ biết rằng,họ cũng đã khóc,cũng nhớ,cũng mong người mình yêu thương quay về và đang làm mọi cách để đưa họ trở lại bên mình.Nhưng họ đâu biết rằng.Những người họ thương yêu nhất đã bỏ họ đi mãi mãi.
Vì từ nhỏ đã bị tổn thương,làm trái tim đóng băng.Càng lớn,vết thương ấy càng sâu,trái tim đóng băng ngày càng to lớn nên đã tạo ra một vỏ bọc lạnh lùng hoàn hảo,khó mà có thể thoát ra được.
Liêu chăng sự đồng cảm ấy có giúp họ liên kết và đến được với nhau không? không ai có thể biết trước được điều gì............sẽ xảy ra sau này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận