Nối tiếp sai lầm

Chap 7: Phiền toái
 
 “ ... Chị Lâm, chị Lâm, Lâm Vi Linh!”
Tôi run lên một chút, quay đầu lại, ngẩn ra nhìn dòng người ngoài cửa sổ, như đi vào cõi hư không. Quay mặt lại, văn kiện còn để chất đống lên mặt bàn. Tôi tiếp tục viết, một chữ lại một chữ cũng không hiểu mình đang viết gì. Chữ cuối cùng, kí, trả lại cho Trương Hi Tri đang ngồi đối diện vẻ mặt hoài nghi.
“Chị Lâm, chị có tâm sự gì sao?”
Cô ta cầm hồ sơ, cũng không đi, mà muốn ở lại tám chuyện. Tôi cười: “Không có việc gì, chỉ là tối qua mất ngủ.”
Cô ta mặc nhiên nhún vai.
“Giúp chị đi pha chén café, cảm ơn.”
Tôi nói như vậy, cuối cùng cô ta mới chịu đi ra khỏi văn phòng.
Hồ sơ Trương Hi Tri đưa tới là một hồ sơn cần ký, có tên là “Nghị quyết dân chủ” trưng cầu ý kiến của mọi người về dự án khai phá bất động sản ở HongKong. Thật ra cũng chỉ làm màu, lệnh cấp trên đưa xuống, ai dám không kí?
Tiễn Trương Hi Tri, tôi hít sâu mấy hơn, chăm chú vào bảng phân tích tình hình cổ phiểu trên màn hình trước mắt. Xu thế mấy ngày nay vẫn thất thường, mặc cho các tài phiệt đã ra tay, nhưng vẫn không có gì tiến triển.
******************
Đang tập trung xem tài liệu, ánh nắng bên ngoài hắt vào một bóng người ngồi vào ghế đối diện, một ly café đặt vào trong tay tôi, mùi thơm nồng, khiến người khác phân tâm.
Tôi vẫn tiếp tục nhìn màn hình máy tính, không để ý đến người vừa đưa café. Chiếc bóng kia vẫn im lặng, không mảy may rời đi. Tôi thầm than, cô nàng Trương Hi Tri này, café đưa rồi không đi, còn muốn gì nữa đây?
“Xin cô …”
Tôi ngẩng đầu, nhìn người đối diện, im bặt.
Lý Mục Thần nhìn tôi, vẻ mặt nửa cười nửa không.
Giọng nói của tôi mang chút tức giận, khó trách anh ta nghe xong vẻ mặt khác thường. Chắc ngoài tôi không có ai dám dùng thái độ như vậy đối với anh ta thì phải.
“Ngọn gió nào đưa Lý Mục Thần tiên sinh đến văn phòng tôi thế này?” Tôi cười một cái, cung kính hỏi.
Lý Mục Thần là nhân viên cao cấp của Hằng Trịnh. Đơn giản mà nói, anh ta là cấp trên trực tiếp của tôi. Tôi phải dựa vào anh ta mà kiếm cơm.
“Làm việc đã quen chưa?” Anh ta cười tươi hỏi.
Tôi theo tầm mắt anh ta nhìn về phía màn hình tinh thể lỏng. Nếu cái anh ta nói là ám chỉ việc này, đáp án của tôi đương nhiên là khẳng định.
“Cũng tạm ổn!”
Đáp án của tôi, hiển nhiên quá mức công thức hóa. Anh ta bất mãn, mày nhíu lại một chút, nhưng chỉ là một chút, rất nhanh bình thường lại.
“Có gì cần giúp đỡ, tìm anh, anh nhất định hỗ trợ.”
Nói xong, xoay người rời đi.
“Hỗ trợ?”
Thủ trưởng nói với cấp dưới một câu “hỗ trợ”, lẫn lộn đầu đuôi, nghe tới quái dị.
Tôi đang bực mình, anh ta liền quay đầu lại, nói, “Café này là café Lam Sơn của anh. Hương vị so với café bán sẵn hơn rất nhiều, em nếm thử.”
Tôi đứng, tựa vào cạnh bàn, bưng chén café lướt qua. Mùi thơm hảo hạng.
Thứ tốt, chắc chắn không phải tự dưng mà đến.
Một bên lướt qua hồ sơ, một bên quay đầu nhìn lũy thừa của thị trường chứng khoán đang có chiều hướng đi lên, mặt bàn kính phản chiếu một gương mặt dễ nhìn, hài hòa xinh xắn, đường cong mượt mà, đôi mắt sâu thắm.

“Cô thật đúng là chỉ có thể tìm cho tôi thêm phiền toái!” Tôi mắng khuôn mặt kia một chút, sau đó trơ mắt nhìn, dần dần khóe miệng nở nụ cười. Tôi sờ sờ khóe môi. Tôi cũng không hiểu được chính mình, tại sao có thể vô duyên vô cớ mà cười?
******
Đem công việc hoàn thành trong một buổi sáng, buổi chiều tôi thoải mái lên phòng nhân sự xin nghỉ nửa buổi. Tôi hẹn Diêu Khiêm Mặc đi xem phòng ở. Vốn chuyện chuyển phòng cũng không khẩn cấp như vậy, nhưng bây giờ tôi thầm nghĩ mau chóng rời khỏi khách sạn, né tránh Hồ Khiên Dư. Người đàn ông này, tôi tốt nhất không nên trêu vào.
Gọi vài cuộc điện thoại mới biết được Diêu Khiêm Mặc không ở trong nước. Anh ta cũng bận, dù sao cũng còn có công việc của mình. Chúng tôi trao đổi một chút, cuối cùng quyết định để Lộ Tây đưa tôi đi.
Nhà của Diêu Khiêm Mặc, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh rộng rãi thoáng mát. Nội thất bên trong đầy đủ, cũng rất mới, nhìn thế nào cũng giống một ngôi nhà mới được bày trí mới không lâu.
Một tấm thảm trắng tinh đặt trong phòng ngủ, lông tơ mềm mại, dẫm vào như đi trên mây. Tôi thích cách bày trí này, nhà trọ ở Mỹ tôi cũng dùng loại thảm như vậy, vào mùa đông có thể ngồi trên sưởi ấm chân, băng giá trong tim nhiều khi cũng như tan rã.
Singapore quanh năm như mùa xuân, nên ngôi nhà này cũng không cần lò sưởi, nhưng lại có loại thảm mà tôi thích nhất.
Chỉ có thể nói thật trùng hợp.
“Phòng tốt như vậy anh trai cậu không dùng để làm gì?” Tôi không khỏi có chút thắc mắc.
Lộ tây nghe vậy, bất đắc dĩ liếc nhìn tôi một cái, rất ít khi thấy cô ấy thể hiện thái độ như vậy.
“Vốn định để làm phòng tân hôn. Đáng tiếc hôn lễ không thành.”
Chia tay ngay trong lễ cưới? Này tôi mới nghe thấy lần đầu.
“Tại sao mình không nghe thấy cậu nói?” Tôi tỏ vẻ quan tâm, ngồi trên tấm thảm màu trắng, nghe chuyện cũ.
“Hôm đó, cậu gọi điện cho mình, nói phải về nước. Còn nhớ rõ không?”
Tôi gật gật đầu.
Còn nhớ rõ khi tôi nói như vậy, Lộ Tây ở đầu bên kia hét chói tai: “Cậu nói cái gì? Về nước? Thật hay giả?! A? Vi Linh?”
Tôi bị làm cho điếc tai sinh đau đầu, không nói lời nào, cầm di động lui ra xa một chút, tưởng chờ cô ấy hưng phấn xong, tiếp tục nói chuyện. Không ngờ được, Lộ Tây ở bên kia điện thoại mau chóng thúc giục: “Vi Linh! Vi Linh! Vi Linh! Nói mau, nói mau, nói mau! Cậu thực sự sẽ về nước?”
“Thật!”
“Cái người cậu quen … người đó, cái gì đầu to, ông ta không phải phản đối cậu về nước sao?”
Trương Hoài Niên quả thật không muốn tôi về nước.
Nhưng tôi đã quyết định trở về, đã hạ quyết tâm, không thể quay đầu.
Giọng nói của Lộ Tây rốt cuộc bình tĩnh đi một chút: “Vậy khi nào cậu trở về?”
Tôi nghĩ một lúc, nói, “Chờ giải quyết toàn bộ chuyện bên này đã!”
*******************
Bây giờ nhớ lại Lộ Tây hét chói tai hôm đó, đầu tôi vẫn còn có chút đau.
“Khi đó mình đang tham gia hôn lễ của Khiêm Mặc. Cậu cũng biết tính tình của lão phu nhân kia rồi đấy, mình còn dựa hơi Thác Ni, nên bị đẩy đến một góc tối. Cậu ngẫm lại xem, chỗ đó nói chuyện điện thoại sao có thể quấy rầy đến hôn lễ? Thế vậy mà tìm cớ cho người đuổi mình ra khỏi giáo đường!”
Với giọng của Lộ Tây, không phải không có khả năng …
Lúc tôi gọi điện thoại cho Lộ Tây, là đang ngồi trong xe Trương Hoài Niên. Chúng tôi trên đường đến Lãnh sự quán.
Ngày trước Hồ Hân trăm phương ngàn kế đem tôi tống ra nước ngoài, bức tôi kí cam kết. Cam kết này còn giữ lại ở Lãnh sự quán, hạn chế của tôi quyền tự do về nước.
Trước khi tôi trở về, phải làm cho cam kết này mất đi hiệu lực. Dù là cách chính thống, hay phi pháp, chỉ cần có thể để tôi về, tôi cũng sẵn sàng lựa chọn. Mà Trương Hoài Niên, người ở trong giới tài chính cùng tư pháp, không có mấy người không biết năng lực của ông ta. Ông ta vốn kiên quyết phản đối tôi làm nhưng vậy, nhưng tôi kiên trì, ông ta cũng chẳng còn cách nào. Trong giới có một câu thế này: “Trương Hoài Niên là luật sư vô lương tâm nhất châu Á, làm ăn không kể trắng đen, sớm đã đạt đến cảnh giới.”
Cho nên tôi mới phải phiền ông ta, cùng đến Lãnh sự quán.

Lúc ấy ở trên xe, Lộ Tây nói những lời này, ngay cả Trương Hoài Niên cũng loáng thoáng nghe được, giọng nói lớn đến như vậy, không thể trách Diêu phu nhân đem cô ấy đuổi ra khỏi giáo đường.
“Nhưng chuyện bực mình nhất, là mình bị đuổi ra khỏi giáo đường không lâu, Khiêm Mặc cũng đi ra. Mình vốn tưởng anh ấy ra an ủi mình, nhưng cậu biết anh ấy nói gì không?”
“Nói thế nào?”
“Anh ấy nói … Anh ấy không kết hôn. Nhìn cô vợ hờ kia hổn hển đuổi theo sau, cậu có biết mình sung sướng đến mức nào không?”
Nói chuyện cuối cùng lại trở thành lệch quỹ đạo. Lộ Tây nguyên bản là vì việc anh trai mình thất hôn mà tiếc nuối, đến cuối cùng lại biến thành việc khoái trá nhất.
Làm người nghe chuyện, tôi quả thật không theo kịp cô ấy.
Chap 8: Tin tức
Tôi trở lại khách sạn bắt đầu thu dọn hành lý.
Tùy rằng từ Mỹ mang về không mấy thứ, nhưng sau khi ở đây một tuần, tôi mua không ít này nọ. Tôi cũng giống phụ nữ bình thường, thích mua sắm. Nhưng cũng có chút bất tiện, muốn đem toàn bộ những thứ này về nhà mới, cũng không phải chuyện đơn giản. Thu dọn hết cũng chiếm của tôi không ít thời gian.
Tôi nghĩ lại, quyết định ngày mai gọi công ty chuyển đồ. Tôi còn phải đi làm, không có thời gian tự thu xếp. Nghĩ đến ngày mai đi làm, tôi không khỏi có chút bực bội.
Tôi hiện tại chỉ có 10% cổ phần tổng công ty Hằng Thịnh. Nhà họ Hồ có 50%, địa vị khống chế tuyệt đối. 50% này, là vẫn chưa kể cổ phần trong những công ty con. Nói cách khác, cho dù tôi lấy lại 15% số cổ phần Hồ Hân chiếm lấy hồi đó, cũng không tiến được đến chiếc ghế cao nhất của Hằng Thịnh.
Theo tôi biết, những người có thâm niên trong ban giám đốc quan hệ cùng Hồ Hân cũng không phải bình thường, đặc biết là Hà Vạn Thành, cho dù đưa ra bất kì quyết sách nào, ông ta từ trước đến giờ vẫn đứng về phía Hồ gia.
Hồ Hân lại có một đứa con không tầm thường như Hồ Khiên Dư, từ lúc nắm quyền, đã có thể đưa Hằng Thịnh lên một tầm cao mới như ngày hôm nay.
Nói như vậy những cổ đông nhỏ còn có khả năng bắt tay chuyển cổ phần cho tôi, những cổ đông lớn, muốn bọn họ nhả ra cổ phần của mình, còn khó hơn lên trời.
Ngay lúc tôi đau đau đầu, di động vang lên.
Màn hình hiển thị một dãy số xa lạ. Một dự cảm không rõ xông lên đầu. Tôi âm thầm câu nguyện: Trăm lần không phải là hắn!
Nhấc máy.
“Lâm Vi Linh.”
Giọng nói Hồ Khiên Dư.
Hiển nhiên điều tôi cầu nguyện không linh nghiệm.
“......”
“Vi Linh?”
Nghe thấy hắn gọi tên mình, cơ thể tôi phản xạ có điều kiện co rụt lại. Tôi không tự giác nhớ đến, buổi tối hôm đó, một màn kích thích đau đớn.
Hắn tiến vào, cơ thể tôi đột nhiên chấn động.
Mặt hắn, chôn ở hõm vai tôi, thấp giọng gọi: “…. Vi Linh …. Vi Linh …”
Tôi vẫn cắn răng, lắc đầu trong vô thức, tóc hỗn độn, mồ hôi ướt nhẹp dính ở trên mặt. Tôi muốn nói, lại không nói nên lời.
Tôi cắn răng thầm nghĩ, không được rên rỉ, không được rên rỉ.
Cơ thể càng run lên không thể kìm chế được, một khắc cuối cùng, hắn rút mạnh ra, một dòng nóng bỏng phun ở một bên đùi tôi
Cái này …

Tôi không muốn nhớ lại, vậy mà vẫn rõ ràng, không thể nào quên.
*****************
“Lâm Vi Linh?” Hắn gọi lại một lần.
“Chuyện gì?” Tôi nghe thấy chính mình hỏi hắn.
Tai như ù đi, không rõ ràng.
“Em xuống đây.”
“......”
“Anh ở bên đường đối diện khách sạn.”
Tôi theo bản năng đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
Không nhìn thấy hắn.
Đương nhiên, ngay cả xe cũng nhỏ như kiến, huống chi là người?
“Tôi ở bên ngoài, còn chưa về khách sạn.” Tôi lập tức trấn áp lại, giọng nói vững vàng, không để hắn phát hiện ra manh mối.
Tiếng cười trầm thấp truyền đến, nghe không lớn, dần dần tắt đi. Đầu bên kia rơi vào tĩnh lặng.
Tiếp theo, lại là một trận cười.
Nếu nói tiếng cười vừa rồi là khinh thường thì bây giờ nụ cười của hắn có hơi bất đắc dĩ. “Anh thấy em đứng bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.”
Tôi kinh ngạc co mình trốn sau bức màn. Tim tức thì đập mạnh, thịch … thịch … thịch … không ngừng nghỉ.
Cách xa như vậy, sao hắn có thể nhìn thấy?
Tôi tự trấn an mình, nhưng tim vẫn không ngừng đập mạnh.
Tôi khó khăn lấy lại bình tĩnh, Hồ Khiên Dư thản nhiên nói, mang theo ý cười: “Cách xa như vậy, làm sao anh nhìn thấy được? Không cần trốn.”
Hồ Khiên Dư, vì sao anh luôn luôn đoán được tất cả? Giống như tất cả những hàng động của tôi, toàn bộ đều trong lòng bàn tay anh.
“Anh không ở đối diện khách sạn, đừng lo.” Nói xong, hắn liền cúp điện thoại.
Tiếng máy bận, nhắc nhở tôi tắt máy. Tôi nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn nhuộm màu trời giống như đang chạng vạng.
Thật ra, lúc này, đã là gần nửa đêm.
************************
Ngày hôm sau, tôi đi làm. Ăn xong bữa sáng, tôi tiến vào phòng trà.
Trong phòng trà lúc này có rất nhiều người, tôi không khỏi ngạc nhiên. Bình thường, sau bữa sáng mọi người thường trở về vị trí, phòng trà rất vắng vẻ.
Tôi dừng lại ngoài cửa trong chốc lát, vẫn là quyết định đi vào.
Trong phòng rất náo nhiệt.
“Đây là......”
“Nhất định là vậy! Chuẩn xác!”
“Mặt bị làm mờ sao cô có thể nhận được?”
“Nhất định là phía Hằng Thịnh liên hệ với tòa báo, không cho bọn họ đăng mặt!”
“… Cô gái bên cạnh này, có nhớ hay không?”
“Aizz, đầu óc cô làm sao vậy?  Nhìn xem, ở đây có viết tiểu thư của Đại Ngôn sánh đôi cùng người đàn ông vàng trong bữa tiệc …”
“Ôi, thất vọng! Cô ta cũng chỉ xinh đẹp bình thường thôi mà! Làm sao xứng đôi với giám đốc chúng ta …”
“Cái gì? Không thể tin được!”

“Buối sáng từ trong nhà người ta đi ra … đều viết như vậy rồi, còn không tin cái gì?”
Trong không gian tràn ngập những lời tranh cãi ầm ĩ. Đây là lí do tôi không thích vào phòng trà khi có nhiều người. Đồn đại, buôn chuyện, toàn những thứ nhạt nhẽo, nghe vào đau đầu.
Tôi day day thái dương, chuẩn bị pha xong café.
Một người lúc này đứng bật dậy, chạy đến phía tôi. Cô gái này vừa cười vừa trốn, cầm trong tay tờ tạp chí sặc sỡ. Một người khác đứng lên, lập tức đuổi theo.
“Cậu xinh đẹp? Câu rùa vàng cũng không đủ tư cách a?”
“Ăn nói bậy bạ?! Đừng để tôi bắt được!”
Trong lúc đuổi đuổi đánh đánh một hồi, tôi đi đường vòng, cố tránh không đụng phải bọn họ, sợ café bị đổ. Nhưng không ngờ, hai người này chạy tới chạy lui, trong lúc mải vui đùa, tôi đã tránh đường mà bọn họ cũng không để ý. Một người va vào khuỷu tay tôi, chén café nghiêng đi, toàn bộ café hất thẳng vào một bên vạt áo. Phòng trà ầm ĩ nhất thời rơi vào im lặng.
Tôi run lên nhìn quần áo mình, cố gắng không cho café tiếp tục lan xuống.
Hai người đang đuổi bắt kia đều sửng sốt, trong đó có một người nhìn mặt tôi, lại nhìn mảng café trên áo, đột nhiên phản ứng, “A” một tiếng, vội vàng để tờ tạp chí lên bàn, chạy đến phòng vệ sinh bên cạnh lấy khăn mặt, giúp tôi lau.
Cũng là càng làm càng rối, quần của tôi cuối cùng bị cô ta làm bẩn.
Bất đắc dĩ, tôi để chiếc cốc lớn để sang một bên, cầm lấy chiếc khăn tự mình lau.
“ … Xin lỗi! Lâm tiểu thư, tôi vừa rồi … Vừa rồi không nhìn thấy cô!”
Cô gái xô vào tôi run giọng nói: “Đồng nghiệp Lâm … Cô không sao chứ?”
Nhìn cô ta bộ dáng đáng thương, tôi cũng không biết nên thế nào.
“Không việc gì, lau khô là được rồi.” Tôi nhìn chiếc cốc của mình, cười ra tiếng, cố gắng phá vỡ không khí xấu hổ.
Quay người cầm lấy cốc.
Tầm mắt của tôi lơ đãng nhìn qua mặt tạp chí. Một góc quyển bị café dính bẩn, nhưng không ảnh hưởng đến bức hình bắt mắt giữa trang báo. Tầm mắt của tôi không chịu không chế dừng lại.
Tôi buộc chính mình quay đi nhưng làm thế nào cũng không được.
“Mỹ nhân sánh vai cùng nhà doanh nghiệp trẻ tài ba, tình cảm lưu luyến”
Tiêu đề cũng đủ mánh lới.
Ảnh không rõ ràng lắm, nhưng góc chụp này để lộ toàn bộ khuôn mặt cô gái tươi cười thản nhiên, mà người đàn ông trong hình lại bị làm mờ mặt, không cho người khác xác định rõ ràng. Nhưng là, chiếc nhẫn trên tay người kia, tôi biết.
Người đàn ông này, không phải Hồ Khiên Dư?
Tối hôm qua hắn ôm người đẹp trong lòng, sao còn có tâm tình gọi điện thoại đến quấy rầy tôi?
“Đồng nghiệp Lâm, cô không sao chứ?”
A, bây giờ tỏ vẻ quan tâm đến người khác chỉ có thể dùng một câu này sao?
Không sao chứ?
Tôi tốt lắm! Thật sự rất tốt!
Tôi nhìn cô ta cười cười: “Tôi không sao, cảm ơn!”
Tôi nói xong, quay người tời đi, giấu tất cả cảm xúc trên mặt nãy giờ.
******
Tôi định trở lại khách sạn mới nhớ buổi sáng hôm nay đã trả phòng, đồ đạc cũng đã chuyển đến nhà mới.
Đứng ở dưới đại sảnh đông người đi lại, cảm thấy vô cùng chật vật. Áo sơmi trắng, vết café sẫm màu, sau khi nước nóng ngấm, cọ vào áo âm ỉ đau.
Trở lại công ty làm? Về nhà thay quần áo?
Tôi mờ mịt không biết phải làm sao.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui