Nối tiếp sai lầm

Chap 9: Ngẫu ngộ
Một tuần trước, tôi tham gia một trò chơi.
Không phải là chương trình giải trí trên TV lúc chín giờ tối, ván bài này, cá cược không phải là tiền, là quyền khống chế Hằng Thịnh. Lợi thế, cũng không phải là tiền, là tất cả của tôi, bao gồm cả cổ phần trong công ty của hắn.
“Tôi sẽ là một tình nhân thật tốt.
Không ghen tỵ, không cần người khác nuôi sống, không sợ bị làm sáng tỏ.
Chỉ có một yêu cầu.
Để cho tôi ở Hằng Thịnh.”
Tôi còn nhớ rõ chính mình khi đó, nói như vậy, là để có được tư cách tham gia ván bài này.
*********
“Lâm Vi … đồng nghiệp Lâm?”
Tôi ngơ ngác đứng ở ngoài khách sạn, không biết sao đúng lúc đó có người gọi tên mình.
Giọng nói cũng không chắc chắn, như là phán đoán nghi ngờ. Tôi nhìn về phía tiếng nói.
Lý Mục Thần? Tại sao anh ta lại ở chỗ này?
Tôi nhìn anh ta, có hơi bất ngờ. Ánh mắt anh ta dường như cũng thế?
“Tại sao em ở trong này?”
“Em tan sớm.”
Lý Mục Thần có vẻ không tin nhìn tôi cười, lại nhìn đồng hổ, “Mười hai giờ, thời gian ăn cơm trưa, không tính là tan sớm.”
Mười hai giờ?
Tôi xem đồng hồ, quả nhiên.
Không khỏi vỗ vỗ trán mình, tôi hôm nay làm sao vậy? Tốn nhiều thời gian ngẩn người ở trong này.
“Có một người bạn hẹn anh ăn cơm ở tầng thượng, nếu không ngại thì đi cùng đi?”
Tôi giơ tay, chỉ vào vệt café trên áo mình: “Đồ của em bị dơ, phải về nhà đổi.”
Anh ta theo tay tôi nhìn, sau đó nói một câu làm tâm trạng tôi tốt hắn.
“Anh vừa rồi không để ý, còn tưởng hoa văn trên áo! Em giá áo trời sinh, người khác mặc không đẹp cũng thành đẹp. Huống hồ, áo này cài vào, chỗ bẩn không nhìn thấy.”
Thực không tin được người đàn ông này có thể nói ngọt như vậy.
“Đồng nghiệp Lâm?”
“A … em hơi lơ đãng, xin lỗi!”
“Cùng đi sao? Cơm trưa.”
“Được rồi.”
*********
Bị lừa.
Không có người bạn nào hết.
Anh ta giống như vô tội: “Vốn là hẹn bạn, nhưng không ngờ người ta có hẹn với người đẹp, còn anh, bị cho leo cây. Nhưng bây giờ chắc phải cảm tạ người đó, nếu không vì anh ta, sẽ không tình cờ gặp được em.”

Tôi đối với những lời này bán tín bán nghi.
Đàn ông theo đuổi phụ nữ, phải có chút vô lại, hoặc trơ trẽn, nếu không cả đời không đuổi được. Những lời này, đối với tầng lớp tinh anh trong xã hội như Lý Mục Thần mà nói, rất đúng.
Anh ta lừa tôi, đáng tiếc, tôi chỉ có thể làm như không thấy.
Sau bữa cơm hôm nay, coi như tôi thực sự hiểu biết vị quản lý cấp cao này. Dường như anh ta cố ý nhắc đến vài dự án của tôi ở bên Mỹ. Khi còn bên đó, nhiều công ty thường tìm những nhân tài ngay khi còn ở trong trường học. Có nhiều công ty cũng tìm đến tôi, lại được vị giáo sư xinh đẹp Mera của tôi ở phía sau giật dây. Kỳ thật tôi đối với những công ty này cũng không có nhiều hứng thú, nhận lời, chẳng qua là nể mặt giáo viên của mình mà thôi.
Tôi ở giữa thuyết phục, các công ty đó từ cạnh tranh một mất một còn quay sang bắt tay hợp tác, cải chế hình thức kinh doanh, giảm biên chế, đã đạt được nhiều thành quả, thêm vào đó là sự can thiệp của chính phủ, nên ngày càng thuận lợi. Giới truyền thông, người trong cuộc hay những nhà phân tích kinh tế luôn nói rằng những năm gần đây, những chiến dịch cải cách này diễn ra đều có thể đồng loạt thành công, nhưng theo ý kiến cá nhân của tôi, thắng lợi này, 50% là may mắn.
Mà Lý Mục Thần lại có thể vạch ra hơn một nửa những lỗ hổng chỉ có tôi cùng người đứng đầu trong nội bộ những công ty đó biết được, không thể không làm cho người khác khâm phục. Giao tiếp với những người thông minh như anh ta, tôi có thể học được rất nhiều.
“Vi Linh, muốn gọi thêm gì không?”
Không biết từ khi nào, anh ta xưng hô đối với tôi, đã chuyển từ “Lâm tiểu thư” sang thành “Vi Linh”, mà tôi nghe xong, cũng không có chỗ nào cảm thấy không ổn hay không thoải mái.
Tôi xem thực đơn, lật qua lật lại, vẫn không quyết định được nên ăn gì.
“Vậy thử món sò hấp hồng rượu ở đây xem. Hương vị rất được.”
Tôi đồng ý lời đề nghị của anh ta, gọi món “Sò hấp hồng rượu” nổi tiếng. Điểm tâm ngọt sau bữa ăn thuần hương vị Scotland. Lần đầu tiên tôi thử món này, rất ngon. Nhấp đầu lưỡi cảm thấy trong veo, sau lại cảm thấy có vị ngọt dìu dịu. Tôi dường như bị cuốn hút bởi món ăn thú vị này.
Ngay lúc đó, Lý Mục Thần hất hất cằm hướng tôi, không rõ anh ta ám chỉ điều gì. Thấy vậy, anh ta liền nở nụ cười chỉ chỉ miệng mình. Lúc này tôi mới phản ứng lại, đang chuẩn bị lấy khăn lau miệng, anh ta đã đi từng bước. dường như không có việc gì, vươn tay, ngón trỏ nâng cằm, ngón cái khẽ xẹt qua khóe môi tôi. Hành động này quá mức ám muội, làm cho không khí xấu hổ một cách kì lạ. Cả hai chúng tôi ngẩn người, anh ta vội rụt tay lại “… Xin lỗi.”
Tôi cúi đầu, tiếp tục ăn, cũng không còn tâm tình nào để thưởng thức. Tôi cũng không còn muốn tiếp tục ở nơi này, vô thức đem thức ăn nuốt xuống.
******
Ăn trưa xong, Lý Mục Thần cùng tôi đi xuống dưới.
Vốn tôi không nghĩ làm phiền anh ta, vì vậy xuống dưới khách sạn mỗi người đi một ngả. Anh ta đến bãi đỗ xe, tôi đi đón taxi. Nhưng dường như mấy chiếc taxi này cố tình phản đối, tôi đợi ở ven đường hồi lâu, cũng không một chiếc nào đi qua. Cuối cùng, Lý Mục Thần lái xe đến trước mặt tôi, mở cửa kính: “Lên xe.”
Tôi do dự một chút, mở cửa xe ngồi vào. Anh ta nhìn tôi, hỏi: “Có nghĩ đến việc mua một chiếc xe không?”
Tôi đối với chuyện lái xe có tâm lý bị ám ảnh. Những năm ở Mỹ, cường độ công việc cao, đòi hỏi phải có xe riêng để tiện di chuyển, tôi cũng từng đi thi lấy bằng, nhưng chỉ cần tay động đến vô lăng, đều không thể nào tiếp tục.
Tôi không nghĩ đem việc này nói cho người khác, chỉ có thể ngắn gọn: “Tôi hiện giờ không dư dả lắm, tạm thời còn chưa nghĩ đến việc mua xe.”
*********************
Chờ tôi về nhà thay quần áo, cả hai liền về công ty. Gặp đồng nghiệp ở bãi đỗ xe, bọn họ đều tò mỏ đánh giá tôi cùng Lý Mục Thần. Từ trên xe một người đàn ông xuống không có gì đáng nói, nhưng người đàn ông này không phải người khác, mà là Lý Mục Thần. Việc này cũng không thể trách người khác để ý.
Không biết ngày mai lại có chuyện gì đồn đại nữa.
Giám đốc cao cấp Hằng Thịnh, Lý Mục Thần đi làm cùng nữ đồng nghiệp, thử đoán xem quan hệ của họ là gì?
Lý Mục Thần dường như cũng nhận ra ánh mắt khác thường của những người xung quanh, hơi ái ngại nhìn tôi: “Thật là … hơi phiền toái!”
Tôi gật gật đầu.
Đâu chỉ là hơi phiền toái?
Trong ánh mắt tò mò của mọi người, Lý Mục Thần đi đến cửa thang máy. Đây là tháng máy VIP, tôi không thể đi cùng.
“Em không vào sao?”
“Không nên. Đây là thang máy chuyên dùng của nhân viên cấp cao.”
“Không sao, anh cũng lên tầng 32.”
......
Cứ dằng co như vậy chỉ làm cho càng nhiều người để ý, tôi thầm than, miễn cưỡng đi vào. Có lẽ bữa trưa tôi ăn quá chăm chú, Lý Mục Thần tưởng lầm tôi là người mê ăn uống, trong thang máy liền hào phóng mở lời: “Buổi tối rảnh sao? Anh biết một nhà hàng rất lạ, muốn thử hay không?”
Đây là thói quen của tôi, ăn cái gì cũng giống như làm thí nghiệm hóa học, còn phải tìm hiểu đến thành phần bên trong. Nhưng trên thực tế tôi đối với ăn uống không có nhiều hứng thú, lại càng không để ý đến nhà hàng “rất lạ” kia.

“Buổi tối có thể em bận …”
Tôi nói chưa xong, thang máy “Đinh” một tiếng, dừng lại ở lầu 19. Tôi bị tiếng này làm gián đoạn, đang muốn tiếp tục liền có hai người tiến vào.
Một người là trợ lý tổng giám đốc Vương Thư Duy.
Người còn lại, đương nhiên là tổng giám đốc của chúng ta.
Vương Thư Duy liếc nhìn tôi một lần, chỉ một lần, liền thu hồi tầm mắt.
“Chào Hồ tổng!”
“Chào Hồ tổng.” Tôi nói cùng Lý Mục Thần.
“Ừm.” Hồ Khiên Dư hơi hơi vuốt cằm, xem như trả lời.
Tổng giám đốc ở đây, Lý Mục Thần cũng không tiện nhiều lời. Tôi rốt cuộc có thể tránh được, không cần cố gắng nghĩ cách từ chối lời mời của anh ta. Không có việc gì, đợi đến tầng 32, tôi không khỏi nhìn về phía Hồ Khiên Dư. Hắn rất cao, vóc người cao ngất, Vương Thư Duy cùng Lý Mục Thần cũng không cần phải nói. Ba người đứng chung một chỗ, dường như che của tôi toàn bộ ánh sáng.
Vương Thư Duy đang báo cáo gì đó với Hồ Khiên Dư, giọng nói đè thấp, cố gắng không cho những người phía sau, là tôi cùng Lý Mục Thần, nghe thấy. Tầm mắt của tôi không khỏi dừng lại ở trên lưng Vương Thư Duy một lát. Người đàn ông này, cùng người bên cạnh anh ta, Hồ Khiên Dư cũng giống nhau, ra vẻ đạo mạo!
Lúc này Lý Mục Thần nhìn về phía tôi, tôi cuống quýt thu lại ánh mắt, không dám nhìn chằm chằm vào Vương Thư Duy phía trước. Lý Mục Thần ra hiệu hỏi tôi: Em biết trợ lý Vương?
Tôi im lặng một chút, nhanh chóng lắc đầu, cố che dấu.
May mà Lý Mục Thần đối với vấn đề này cũng không mấy quan tâm, cuối cùng nói: “Buổi tối mấy giờ em tan tâm? Anh chờ em!”
“Em buổi tối có …”
Tôi không thể nói hết, bởi lúc này Hồ Khiên Dư ở phía trước tôi nghiêng người, tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tầm mắt Hồ Khiên Dư đang chiếu thẳng vào mình. Ánh mắt của hắn muốn nói gì, tôi chưa kịp thấy rõ đã chuyển đến bên Lý Mục Thần.
“Mục Thần, ba giờ đến văn phòng tôi, tôi có một case quan trọng giao cho cậu.” Hồ Khiên Dư nói, mặt không chút thay đổi.
Lý Mục Thần lập tức gật đầu đáp “Vâng”
Hồ Khiên Dư lúc này mới quay người. Lúc ánh mắt hắn xẹt qua tôi, như không để ý. Mà lúc này Vương Thư Duy dường như lơ đáng quay đầu, liếc nhìn tôi một lần nữa.
Tôi cúi đầu, học Hồ Khiên Dư, giả không để ý đến ánh mắt anh.
 
 
Chap 10: Hôn giới
Tôi buổi tối không hẹn cùng Lý Mục Thần.
Quả thật tôi không rảnh.
Tôi thuê một chiếc du thuyển, mời Hoàng Hạo Nhiên.
Người này được coi là nhân vật duy nhất trong ban giám đốc xem Hồ Khiên Dư không vừa mắt. Vốn anh ta không phải là dân kinh doanh, cùng với những người làm ăn mánh lới không giống. Chỉ tiếc Hoàng Hạo Nhiên lại phải đối mặt cùng với những người như vậy.
Nơi tôi chọn không khí rất được, một chiếc du thuyền câu cá, nhàn nhã. Đương nhiên, tôi cũng không phải đến để tìm “nhàn nhã”. Chúng tôi thương lượng, chỉ có lợi ích cùng trao đổi.
“Mỗi cổ phần tôi trả ba trăm rưỡi, hơn nữa không giành quyền lợi từ số cổ phần này trong tay anh, thế nào?”
Hai tay của tôi ở dưới mặt bàn khẩn trương xoắn lại. Tôi đề nghị như vậy phần thắng không lớn, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng những thứ này, tất cả chỉ có thể giấu dưới mặt bàn.
Cổ phần trong công ty của Hoàng Hạo Nhiên đều thuộc vợ anh ta. Tuy rằng vợ anh ta đã cố ý đem số cổ phần này đứng dưới danh nghĩa anh ta, nhưng cho đến bân giờ, quyền khống chế số cổ phần này anh ta không còn nắm giữ trong tay được nữa.
Biểu hiện của Hoàng Hạo Nhiên giờ phút này, tuyệt đối không phải là biểu hiện của người nói chuyện làm ăn nên có.

Tôi cầm chén trà uống một ngụm. Trà Long Tĩnh, đắng.
Bỗng dưng, Hoàng Hạo Nhiên nắm lấy tay tôi.
“Lâm tiểu thư, không còn điều kiện nào hấp dẫn hơn sao?” Anh ta như cười như không.
Tôi không nói không rằng rút tay, cũng không để ý đến sự cố chấp của anh ta.
“Xin lỗi, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi.” Tôi nhìn tay anh ta, cười một cái, “Tôi không phải gái quán bar.”
Tôi nói xong, anh ta liền tức giận buông tay: “Lâm tiểu thư, tôi cũng không phải khách quán bar. Chúng ta … đúng là ông nói gà bà nói vịt, nhầm lẫn, nhầm lẫn.”
Hoàng Hạo Nhiên xuống thuyền, bước chân mang theo tức giận, làm cho chiếc thuyền khẽ chao đảo.
Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ mang thức ăn đến, tôi nhìn một mâm thức ăn thịnh soạn, ghé vào trên bàn, đột nhiên không còn sức, mặt chôn ở cánh tay, cười không ra tiếng.
Đàn ông, tất cả đều nông cạn. Phụ nữ trong mắt bọn họ chỉ là một mặt hàng trả giá bằng thân thể. Hồ Khiên Dư, Hoàng Hạo Nhiên … Không biết sau này sẽ gặp bao nhiêu người như vậy nữa. Chẳng lẽ, tôi thực sự là gái quán bar?
******
Về nhà, một ngôi nhà xa lạ.
Hành lý đã chuyển đến, tôi bắt đầu thu dọn lại. Trong nhà cũng có một chiệc tủ tường, đủ để tôi treo quần áo.
Tôi ôm một xấp CD đến giá đựng.
Bên trong có một chiếc hộp. Tôi mở ra, một cặp nhẫn kim cương, một nam một nữ. Kim cương rất lớn, của nữ cũng chừng 6 cara, cân đối lại tinh tế, nhất định rất xa xỉ.
Tôi không khỏi suy nghĩ, căn phòng này, nguyên bản là phòng mới. chỉ tiếc trong hôn lễ chú rể bỏ chạy, không dùng đến nơi này, lại lợi cho người ngoài là tôi.
Giống như ma xui quỷ khiến, tôi lấy ra chiếc nhẫn nữ, đeo vào ngón áp úp vô danh. Vừa vặn. Ánh sáng kim cương chói mắt, khiến người ta cảm thấy chột da. Tôi vội vã tháo ra, trả về hộp.
*******
Sắp xếp xong,, tôi mới có thời gian rảnh rỗi theo dõi thị trường cổ phiếu ngày hôm nay.
Tôi xem tình hình của Hằng Thịnh, vẫn vững vàng bình ổn, được các nhà đầu tư hết sức coi trọng. Trước mắt tôi chưa thể tiếp xúc đến trung tâm nghiệp vụ của Hằng Thịnh, đợi cho đến khi nắm được những tin tức tài chính trọng yếu nhất, tôi mới có thể đột nhập vào nội bộ căn cơ.
Xem xét xong, trước mắt tôi hiện lên một người, Hoàng Hạo Nhiên.
Hôm nay Hoàng Hạo Nhiên rất cứng rắn, anh ta không muốn nói chuyện hợp tác với tôi, tôi chỉ có thể tìm con đường khác. Tư liệu của anh ta tôi đã xem qua phía công ty thám tử, nhưng khi đó tôi còn chưa muốn dùng đến cách này để đối phó, cũng không tiếp tục tìm hiểu. Chính là tôi chỉ muốn biết cổ phần Hằng Thịnh trong tay anh ta như thế nào, điểm mấu chốt ở đâu để tiện ra giá.
Tôi đối với chuyện riêng tư của người khác không có hứng thú, nên bím tóc, không muốn bắt lấy bằng cách này(1).
Xem ra, liên lạc với người bên công ty thám tử một chút vẫn là tất yếu.
*********************************
Tôi gọi điện cho người phụ trách bên đó, thuê bọn họ mỗi ngày giám sát nhất cử nhất động của Hoàng Hạo Nhiên. Bọn họ làm việc rất hiệu quả, tôi tạm thời yên tâm.
Tôi vừa cúp điện, tiếng chuông lại vang lên. Tôi tưởng bên đó gọi lại, không nghĩ ngợi nhấc máy.
“Nói chuyện điện thoại cùng ai lâu như vậy?”
Tôi ngừng lại một chút, mới phản ứng được. Giọng nói này – là Hồ Khiên Dư.
“Hồ tổng tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Hồ tổng?” Hắn cười nhạo cách xưng hô này, bỗng nhiên nghiêm túc trở lại, “Hồ tổng ra lệnh cho cô mở cửa ngay bây giờ.”
Tôi ngẩn người, tuy rằng cảm thấy bất mãn nhưng vẫn đi ra cửa lớn.
Xuyên qua mắt mèo, tôi thực sự thấy vị khách không mời mà đến này đứng bên ngoài.
Với hắn mà nói, hành tung của tôi, dường như không có gì không biết. Tôi chần chờ một chút, cầm tay nắm cửa, lại chậm chạp không mở.
Hồ Khiên Dư tiến lại gần, ánh mắt nhắm ngay mắt mèo, con ngươi hắn liền phóng đại ngay trước mặt. tôi co người lại. Hắn rõ ràng không nhìn thấy bên trong, nhưng hành động này …
Tôi đột đột nhiên này sinh cảm giác không có đường trốn, đơn giản xoay tay nắm, mở cửa.
“Hồ tổng tìm tôi có chuyện gì sao?”
Đối diện với sự nghiêm nghị của tôi, Hồ Khiên Dư ngược lại nâng cánh tay dựa vào khung cửa, người ghé lại, tiến gần đến tôi. Hắn mặc chiếc áo sơmi kẻ ô vuông, không đeo cà vạt, bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo gió cổ lật, quần bò thoải mái, không hề giống như đi làm, hình như là vừa đi từ trong pub ra.
“Anh đến thực hiện thỏa thuận.” Trán hắn dụi dụi vào trán tôi, khẽ cọ.

Trên mặt hắn có một loại uy hiếp, lại hơi ngả ngớn, khi cúi như có một bóng ma hạ xuống. Một người đàn ông như vậy làm tôi cảm thấy hơi hoảng.
Ngay sau đó tôi ngửi được mùi cồn, “Anh uống rượu?”
Hắn gật đầu, nhìn tôi, như đứa trẻ làm sai, ánh mắt vô tội: “Ừm … Nếu không, không dám tới gặp em.”
Tôi than một câu, bàn tay đỡ lấy nách hắn, dìu hắn vào trong cửa.
Hắn chần chờ một chút, nhìn tôi.
“Sao vậy?”
Tầm mắt hắn chuyển xuống dưới chân: “… Giầy …”
Tôi điên mất.
Hắn uống rượu, cách tư duy liền trở nên kì lạ.
“Không cần cởi giầy, vào đi.”
Hắn nghe tôi nói như vậy mới làm theo, để mặc tôi dìu vào nhà.
Tôi đặt hắn trên sôfa. Sau đó vào bếp nấu cho hắn bát canh giải rượu.
Có trời biết tôi tốt bụng đến nhường nào, lại đi chăm sóc cho kẻ địch.
Không biết hắn say đến mức nào, cũng không biết tại sao hắn lại đến nơi này. Ngay cả đi cũng không xong, nhưng cặp mắt hắn không có một chút mơ hồ, sáng kinh người theo dõi tôi.
Tôi đập vào canh hai nhánh gừng, trong đầu nổi lên một trận nham hiểm. Người này, đối với gừng mẫn cảm, hắn hại tôi luống cuống tay chân, tôi cũng phải trả thù một chút.
Canh giã rượu chuẩn bị xong, tôi đỡ hắn ngồi dậy, thử đem canh đến miệng hắn. Hắn không yên, lắc đầu không chịu uống, hẳn là không chịu được vị gừng, mũi nhăn lên: “Khó uống …”
Còn chưa uống, thế nào lại biết khó uống?
Hắn nhìn tôi, ánh mắt nghi ngờ, sau đó, dường như dỗi quay mặt ra chỗ khác.
“Không, dễ uống lắm.”
Tôi thấy hắn không tin, múc một thìa uống cho hắn xem.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên tránh tay tôi, không đợi tôi phản ứng, giữ lấy vai tôi, tiến đến.
Đôi môi mềm, có một chút lạnh, trong miệng tôi canh giải rượu vẫn nóng. Hắn hít một hơi, đem chất lỏng từ trong miệng tôi hút lấy.
Hắn táp lưỡi, nằm trở về: “Ừm, ngon lắm!”
Tôi thật muốn nghi ngờ hắn say rượu là giả, thực sự là đang muốn trêu trọc. Đang muốn bất mãn, Hồ Khiên Dư lại giống như con chó nhỏ tiến vào sôfa quay lưng về phía tôi.
Cơn tức của tôi không được giải thoát, chỉ có thể rầu rĩ bưng bát. Kỳ thật, khi đó cũng không nghĩ nhiều, trên tay có cái gì liền uống cái đó, đợi cho đến lúc trong miệng đầy vị gừng, cúi xuống nhìn chiếc bát, canh giải rượu đã sớm bị tôi uống sạch.
Đợi hồi lâu, Hồ Khiên Dư vẫn còn ngủ, không dở mình, tôi thử đẩy hắn ra đứng dậy. Hắn muốn ngủ ở sôfa kệ hắn, tôi không muốn ở tại nơi này. Nhưng hắn thực nặng, cánh tay chẳng biết cố ý hay vô tình gác trên người tôi, làm cho tôi nửa bước cũng khó rời đi.
Tôi rất buồn ngủ, nhưng lại đi không được, cuối cùng phải tìm một tư thế thoải mái nằm xuống sôfa.
*************
Đợi đến khi tỉnh lại, tôi đã về phòng ngủ. Mà bên cạnh, đã sớm không có người.
Tôi dùng khuỷu tay chống người, nằm nghiêng trên giường tự hỏi: Hẳn là Hồ Khiên Dư ôm tôi vào. Lúc đó tôi ngủ thật sự sâu, chỉ nhớ rõ sôfa quá nhỏ, chỉ có thể cuộn mình tiến vào trong lòng Hồ Khiên Dư, tư thế này, tay chân của tôi không thể duỗi thẳng, chỉ có thể dính sát vào hắn.
Mà chuyện sau đó, tôi hoàn toàn không có ấn tượng.
Chỉ có thể than một câu: Tên Hồ Khiên Dư này, đúng là lai vô ảnh khứ vô thanh.(2)
Muốn đối phó với hắn, tôi thực sự không bắt được trọng điểm.
(1)     Bắt được bím tóc: Trong trò chơi đuối bắt người đuổi nếu bắt được bím tóc người chạy coi như thắng. Ở đây ý nói Lâm Vì Linh không muốn dùng cách uy hiếp để đối phó với Hoàng Hạo Nhiên.
(2)     Lai vô ảnh khứ vô thanh: Đến không thấy hình đi không thấy tiếng.
*Nói một chút về mấy chap trước: Thực sự là Diêu Khiêm Mặc yêu Lâm Vi Linh đấy ạ. Nhưng anh này cảm thấy mình không có cơ hội, nên về nước lấy vợ. Trong lễ cưới Lộ Tây nói chuyện điện thoại với Vi Linh quá to, hỏi chuyện Vi Linh về nước, anh này nghe thấy vậy mới hủy hôn, bỏ của chạy lấy người =))
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận