CHƯƠNG 134: CHUNG, YÊU CHÀNG, VĨNH SINH VĨNH THẾ, YÊU NÀNG, BẤT LY BẤT KHÍ.(8)
EDIT : LUNA HUANG
Thời gian trôi qua như dòng nước chảy, chậm rãi chảy xuôi, đi mà không trở lại.
Ba năm, trôi qua.
Chỉ là trong vòng ba năm này, Phong chi đại luc biến hóa như long trời lỡđất.
Liên minh tam quốc sau khi giải tán năm thứ nhất, Hải quốc cùng Mạc quốc đến đại Di, ham muốn nổi lên chiếm Viêm quốc, hai nước kết làm liên bang, không ngừng xuất binh đánh Viêm quốc, như vậy là thời cơ tốt đểĐại Di khôi phục thực lực của một nước, Đại Di cùng Hải quốc xuất binh đánh Viêm quốc, Hải quốc Mặc Dương Thiết Sơn, mà Hải quốc luôn luôn khinh thường những quốc gia khác, càng không đểĐại Di vào mắt, thời gian xuất binh đánh Viêm quốc hẳn làđem hơn một nữa binh sĩ rời khỏi Mặc Dương Thiết Sơn, chỉ chừa hai ngàn binh mã lưu thủ Mặc Dương Thiết Sơn, ngay lúc đó, Đại Di đã chỉnh huấn ba vạn tân binh, nguyên bản còn thừa lại năm vạn binh lực, tổng cộng tám vạn, Lãnh Triệt xem trọng thời cơ ngàn năm có một, để Tử vương mang một vạn binh mã tập kích bất ngờ vào Mặc Dương Thiết Sơn, hành đồng khiến người ta không đề phòng cướp lại Mặc Dương Thiết Sơn.
Trong lúc này, nhóm lớn của Hải quốc đang đánh nhau kịch liệt ở Viêm quốc, đánh cho Viêm quốc cắt đất cầu hoà, Mặc Dương Thiết Sơn bịĐại Di đoạt được, theo lệnh Vương lập tức điều binh về nước gấp rút tiếp viện, ai biết trên đường về nước mượn đường của Lăng quốc, Mạc quốc xé bỏ minh ước, liên kết Lăng quốc phục binh tập kích Hải quốc nguyên bản mười vạn cuối cùng chỉ còn lại có tam hốt hoảng chạy về nước, không chỉ có không đoạt lại được Mặc Dương Thiết Sơn, thậm chí ngay cả thậm chí ngay cả Viêm quốc cắt đất đều bị Mạc quốc chiếm đoạt, dẫn đến địa vị bá chủ của Phong chi đại lục tiêu vong.
Bởi vì một loạt chuyện này, Hải quốc chấp chưởng chính trị ba vị tướng quân từ chối trách nhiệm, cuối cùng là nội chiến, tính kế lẫn nhau, công kích lẫn nhau, ám sát lẫn nhau, đem Hải quốc quậy đến như một đoàn loạn ma, cuối cùng làđám lão thế tộc vận dụng hết binh lực, đem tướng quân ám sát ở phủđệ, sau đóđem tiểu tử của tiên đếđẩy lên đế vị, thế nhưng vị này tân này không học vấn không nghề nghiệp, kinh qua một loạt rung chuyển, không chỉ có không bách tính khó khăn cùng kinh tế quốc gia, trái lại trắng trợn trưng binh, đem toàn bộ binh lực tinh tráng của Hải quốc nhập quân, tuyên bố muốn chỉnh một chính sách đánh đâu thắng đó, để khôi phục để khôi phục bá chủ vị của Hải quốc, không chỉ có như vậy, trong vòng một năm chinh thu năm lần thuế má, bắt toàn bộ nam nhân nhập ngũđãđành, thậm chí còn thậm chí còn muốn bách tính lao dịch, không thể nghi ngờ làđem Hải quốc đến hướng diệt vong.
Rốt cục, thế tộc các nguyên lão lại lần nữa phản loạn, chém giết tân đế hoa mắt ù tai này, để triều đình Hải quốc quậy đến loạn hơn, Hải quốc, một quốc gia xưng báở Phong chi đại lục trong nhiều năm qua, tại cuối năm thứ hai tiêu vong dưới binh lực của Đại Di.
Toàn bộ Phong chi đại lục kinh hãi, Mạc quốc càng hối hận không kịp, Mạc quốc vốn là cũng muốn tấn công chiếm Hải quốc, thế nhưng cố kỵ nhiều, không khỏi đem mục tiêu chuyển hướng về phía Viêm quốc, thế nhưng Mạc quốc trăm triệu lần thật không ngờ, một nước nhỏ luôn luôn bị người lấn như Di quốc lại có thể công kích thành công Hải quốc.
Thiên hạồ lên, tứ quốc xưng báở Phong chi đại lục biến thành tam quốc giao phong, các tiểu quốc khác càng kinh sợ hơn, nhưng cũng không cách nào nhưng cũng không cách nào chạy trốn chiều hướng phát triển, không ngừng mà bị tam quốc chiếm đoạt.
Đầu năm thứ ba, toàn bộ Phong chi đại lục chỉ còn có tam quốc Viêm Mạc Di, màĐại Di tựa như hùng sư ngủ mê, để Viêm quốc cùng Mạc quốc không dám khinh thường, mặc dù không hề có bất kỳ cửđộng lớn, có phái bao nhiêu tham báo cũng không biết được binh lực có bao nhiêu, chiến lực đến tột cùng thế nào.
Tại tình huống như vậy, Mạc quốc chủđộng cùng Di quốc hảo, Di quốc vui vẻ tiếp thu, điều kiện tốt của hai nước là thôn tính tiêu diệt Viêm quốc.
Thế nhưng, trong ba năm này, thân thể của Lãnh Hạo không chỉ có không thấy chuyển biến tốt đẹp, ngược lại thì ngày càng sa sút, điều này khiến Lãnh Triệt không thểđặt quốc gia xuống màđến Viêm quốc, mặc dù mỗi một ngày hắn hận không thể chạy đến Viêm quốc.
**
Cuối năm thứ ba, cuối mùa thu.
Khí hậu của Đại Di ôn nhuận, chính làđến đông, cũng còn có thể nhìn đến vẻ xanh miết, cho nên vịđạo cuối mùa thu tại Đại Di, thỉnh thoảng vài miếng lá cây khô vàng tung bay, có chút vịđạo xào xạc.
Ánh sáng mặt trời hơi ấm áp, trong ngự hoa viên, Lãnh Hạo nằm trên một bộ nhuyễn tháp, nghiên đầu, hai mắt nhắm, tựa hồđang ngủ say.
Lãnh Hạo mới hai mươi bốn tuổi, thế nhưng bị ma bệnh hành hạ ba năm, hôm nay hắn một chút sức sống cũng không có, viền mắt hãm sâu, xương gò má cao, sắc mặt tái nhợt, cả người thon gầy bất kham.
Tiểu An tửở một bên, nhìn Lãnh Hạo vươn tay ra kéo chăn mỏng ra, cúi người nhẹ nhàng cầm tay của hắn, đang muốn đem chăn đặt xuống, Lãnh Hạo lại mở mắt ra.
” Nô tài đáng chết, làm Vương Thượng thức giấc.” Tiểu An tử vội vã quỳ xuống mặt đất.
” Khụ khụ Khụ khụ——!” Lãnh Hạo muốn nói điều gì, có thể vừa lên tiếng đã ho sặc sụa, tiểu An tử vội vã vỗ nhẹ lên tim của hắn để vì hắn thuận.
Hồi lâu, Lãnh Hạo mới có thể hoãn khí, cung nhân vội vã khom người dâng trà nóng, tiểu An tử tiếp nhận, đỡ Lãnh Hạo ngồi dậy cho hắn uống.
” Tiểu An tử, đại ca. . . Có tới không?” Nhuận hầu xong, Lãnh Hạo hư nhược hỏi, mỗi một từ, hắn đều thở dốc rất lợi hại, tựa hồ, như là bệnh nguy kịch.
” Nô tài đi xem một chút.” Tiểu An tửđặt mấy tấm chăn mềm ở phía sau lưng Lãnh Hạo, để hắn có thể dựa thoải mái, ứng tiếng, nhấc chân muốn rời khỏi, liền nhìn thấy một thân ảnh cao to y phục bách sắc hướng Lãnh Hạo đi tới, liền vội vàng khom người hành lễ, “Nô tài gặp qua Bạch vương gia.”
Lãnh Triệt khẽ vuốt cằm tỏ vẻ miễn lễ, Lãnh Hạo cho cung nhân hai bên trái phải lùi ra, Lãnh Triệt ngồi bên ghế cạnh hắn.
” Vương Thượng hôm nay cảm thấy thân thể thế nào?” Ba năm, dáng dấp của Lãnh Hạo không có chút thay đổi nào, chỉ là khóe mắt nhiều nếp nhăn hơn, trong mắt xơ xác tiêu điều cùng lạnh lùng so với trước càng nhiều hơn, càng không cóôn độ.
” Đại ca, mỗi lần thấy, ngươi đều nói câu này, không chê phiền sao?” Lãnh Hạo có chút bất đắc dĩ cười cười, người đại ca này của hắn, vẫn là trước sau như một bất cẩu ngôn tiếu, đại ca, là hận hắn đi.
” Vương Thượng nghỉ ngơi nhiều mới tốt.” Lãnh Triệt nhàn nhạt nói rằng, phảng phất đối với khóe miệng đang cười của Lãnh Hạo làm như không thấy, giơ tay kéo lại chăn mỏng trên người của Lãnh Hạo.
” Đại ca, ta biết ngươi hận ta.” Lãnh Hạo cầm tay của Lãnh Triệt, theo dõi hắn, “Hận ta đem ngươi cột vào chính sự quốc gia.”
Tước hiệu Di vương này của hắn, bất quá là cái thể xác thôi, đều làđại ca chống đỡ, đại ca nhưng thủy chung không nghĩđến việc đoạt đi đế vị của hắn, hắn không biết đây là bi kịch hay hỉ kịch nữa.
” Vương Thượng, có lẽ người mệt mỏi.” Mặt Lãnh Triệt không thay đổi liếc mắt nhìn Lãnh Hạo, “Vương Thượng nếu là không có gì, hạ thần rời đi trước.”
” Đại ca!” Lãnh Hạo cầm thật chặt tay của Lãnh Triệt không cho hắn rời khỏi, bởi vì kích động, lại bắt đầu ho khan kịch liệt, Lãnh Triệt giơ tay khẽ vỗ vào lưng hắn, đợi khí tức của Lãnh Hạo vững vàng, nhìn hai tay tiều tụy của mình, lại ngước mắt nhìn Lãnh Triệt, “Đại ca, thân thể này của ta, có lẽ không sống được bao lâu nữa.”
Thấy Lãnh Triệt muốn, Lãnh Hạo giơ tay lên không cho hắn nói, “Đại ca không cần phải nói lời tốt đẹp với ta, thân thể của ta, tự mình biết, từ lúc vào thu đến nay, tay ngủ ngày càng lâu, chỉ sợ không bao lâu, ta vẫn ngủ, không bao giờ tỉnh lại nữa. . .”
” Trước đó, ta phải cùng đại ca đem sự tình nói cho hết, thừa dịp. . .ta còn chưa ngủ. . . “Lãnh Hạo nói. Nhìn Lãnh Triệt. Trong con ngươi như cầu xin, cùng thân phận đế vương của hắn hoàn toàn không phù hợp.
” Vương Thượng có chuyện muốn nhờ, hạ thần nhất định vâng theo.” Lãnh Triệt vỗ vỗ mu bàn tay của Lãnh Hạo, lần đầu tiên có chút không đành lòng nhìn ánh mắt của hắn, từ lâu từ trong miệng thái y biết được, Vương Thượng bệnh, không chống nổi qua cuối thu này. . .
Đại Di đến tột cùng là số phận gì, huynh đệ bọn họ mấy người, hầu như tất cảđều đi. . .
” Lúc ta mất, không cầu đại ca có thể thay ta hảo hảo yêu Lục nhi, chỉ cầu có thểđối xử tử tế với Lục nhi. . .” Toàn bộ thiên hạ, hắn không nỡ bỏ nhất, chỉ có nàng, mặc dù hắn biết, trong lòng của nàng, từ trước đến này đều không có hắn.
” Vương Thượng, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn phải che chở nàng sao? Cảm thấy nàng hại ngươi còn chưa đủ sâu sao?” Hai tay của Lãnh Triệt chợt nắm thành quyền, đứng lên, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, “Người đã quên ngươi bệnh đến thế này rồi sao?”
” Ta không hối hận, nếu là nàng muốn cái mạng này của ta, ta có thể cho nàng.” Lãnh Hạo cũng tĩnh táo dị thường. Mặc kệ Lãnh Triệt nổi giận. Kiên định nói, “Bởi vì ta yêu nàng, vì nàng, ta cái gì cũng không muốn, bao gồm cả mạng của ta.”
” Cho nên, thỉnh đại ca đáp ứng ta thỉnh cầu cuối cùng này.” Lãnh Hạo nói xong, hướng Lãnh Triệt khom người một cái thật sâu, “Xin cho Lục nhi ở bên cạnh đại ca.”
Lục nhi yêu đại ca, đây là một năm trước hắn mới biết, thế nhưng hắn cũng không hận, giang sơn Đại Di này vốn là thuộc vềđại ca, hắn biết bản thân đãđoạt đi rất nhiều đồ của đại ca, đến cả người đại ca yêu hắn cũng đoạt hết, Lục nhi không thương hắn, có thểđây là báo ứng.
(Luna: Không biết tác giả có lộn không, Triệt ca chưa bao giờ yêu Trầm Lục Y mà)
” Giang sơn Đại Di chỉ cóđại ca mới có thể ngồi vững, Lục nhi làm như vậy, không quá mức sai.” Nàng muốn hắn chết, muốn vìđại ca đạt được giang sơn Đại Di này, nàng cảm thấy chỉ cóđại ca mới có thể làm Di vương, chính hắn cũng cho rằng như vậy? Cho nên, hắn thành toàn nàng, cũng thành cũng thành đại ca.
Một lúc lâu, Lãnh Triệt không nói gì, chỉ là phất tay áo xoay người.
” Ta đáp ứng ngươi.” Lúc Lãnh Triệt xoay người nói với Lãnh Hạo, Lãnh Hạo mỉm cười, làm như thỏa mãn, một lần nữa dựa vào nhuyễn tháp, chậm rãi khép mắt lại.
Thế nhưng, dưới tay áo của Lãnh Triệt, tay nắm chặt thành quyền.
Khi bọn hắn biết hết thảy nhưng thứ này, thời gian cũng đã tối, Vương Thượng bệnh đã nguy kịch, thuốc và kim châm cứu cũng vô hiệu, nếu không có vương một lần lại một lần ngăn cản hắn, chỉ sợ từ lâu hắn đã giết Trầm Lục Y, chuyện cho tới bây giờ, Vương Thượng còn vì nàng, là buồn cười hay là thật đáng buồn?
Lãnh Hạo ngủ giấc này, cũng không thể tỉnh lại nữa.
Trầm Lục Y kinh ngạc nhìn hai tròng mắt đóng chặt của Lãnh Hạo, phát hiện mình mưu đồ của mình sắp thành đại sự tại sao nàng lại không vui, nắm thánh chỉ do Lãnh Hạo viết ra đã lâu trong tay, nước mắt trong hốc mắt cuộn trào mãnh liệt.
Rõ ràng tất cả những thứ nàng mong muốn nằm trong thánh chỉ trong tay, đem vương vị truyền cho Lãnh Triệt, để hắn nắm lấy thiên hạ, đây là sự tình từ khi nang biết hắn là Bạch vương gia, bởi vì nàng cảm thấy giang sơn Đại Di này chỉ có hắn mới có thể hưởng, cho nên nàng muốn vì hắn đoạt lấy.
Mười ba năm, mười ba năm, nàng mong đợi chuyện này đã mười ba năm, hôm nay cầm trong tay mình, nhìn Lãnh Hạo không bao giờ mở mắt ra nữa, nàng lại hối hận.
” Vương hậu nương nương, người hài lòng chưa?” Âm thanh của Lãnh Triệt như băng lạnh lùng vang lên bên tai của Trầm Lục Y, “Vương Thượng hôm nay không bao giờ mở mắt ra nữa, chuyện người mong đợi nhất đãđạt được rồi, người hài lòng chưa?”
Trầm Lục Y kinh hãi, không thể tin nhìn Lãnh Triệt, “Bạch vương gia nói cái gì, ta không rõ.”
” Không rõ? Vậy hạ thần liền cùng vương hậu nương nương hảo hảo nói một chút.” Lãnh Triệt đem hai chữ “Hảo hảo” cắn chặt, chậm rãi đến gần Trầm Lục Y, “Không phải để Vương Thượng thích ngươi, tín nhiệm ngươi sao? Không phải khuyên bảo Vương Thượng để A Nhu đi sứ Viêm quốc sao? Không phải mỗi ngày trong đồăn của Vương Thượng hạ một ít độc dược để Vương Thượng bệnh dậy không nổi sao? Không phải là muốn Vương Thượng không thể mởđược măt sao? Hôm nay vương hậu nương nương đều làm xong rồi, không phải là hài lòng sao?”
” Bạch vương gia. . . Ngươi biết?” Trầm Lục Y nhìn Lãnh Triệt trước mặt trạm định, hai tay run nhè nhẹ, hắn. . . Đều biết?
” Thế nào, vương hậu nương nương cảm thấy rất kinh ngạc sao?” Lãnh Triệt lạnh lùng cười, “Ta còn muốn nói cho vương hậu nương nương biết, đây hết thảy, không phải ta biết, là Vương Thượng biết.”
” Mà sở dĩ Vương Thượng biết mà còn uống hết thuốc do người giả tình giảýđưa đến, chỉ vì muốn thấy được nụ cười của ngươi! Cho nên, người hài lòng chưa?” Hắn không lạ gì cách yêu của nàng, thế nhưng nàng vì bản thân không nhân ra được người yêu mình mà hại chết vương của Đại Di, thân đệđệ của hắn, vô luận như thế nào hắn cũng không có thể chịu được!
” Đế vịĐại Di này, ta vĩnh viễn cũng sẽ không ngồi, cứ cho là ngươi nắm thánh chỉ trong tay, ta cũng sẽ hủy đi.”
Trong nháy mắt lòng của Trầm Lục Y sụp đổ, nước mắt ầm ầm mà rơi, như vỡđê vậy, cả người ngồi trên mặt đất, Vương Thượng. . . Vương Thượng cư nhiên tất cả? Nàng không thương hắn, biết nàng muốn lấy tính mệnh của hắn là vì một nam nhân khác, biết nàng đưa thuốc cùng đồăn cho hắn đều đã tẩm độc vậy mà mỗi lần dùng đều rất vui vẻ, hắn rõ ràng cái gì cùng biết, vì sao còn muốn đối với nàng tốt như vậy? Hắn rõ ràng cái gì cũng đều biết, vì sao còn muốn ăn những thứ cóđộc đó?
” Vì sao. . . Vì sao. . .” Trầm Lục Y ngồi dưới đất, trong miệng nỉ non, rồi đột nhiên nàng phát hiện, nam nhân trước mặt không hề giống như bản thân tưởng tượng khiến cho mình lưu luyến, đột nhiên nàng nhìn nam nhân đang nằm trên giường hẹp muốn hắn lại mở mắt ra, ôn nhu gọi nàng một tiếng “Lục nhi”, thế nhưng, đây hết thảy, cũng không thể rồi. . .
” Vì sao?” Lãnh Triệt cư cao lâm hạ nhìn Trầm Lục Y ở trước mặt mình, nghe nỉ non, chỉ cảm thấy chán ghét, “Bởi vì Vương Thượng yêu ngươi, yêu đến liều lĩnh, yêu đến mạng của mình cũng có thể dâng tặng ngươi, thậm chí trước lúc nhắm mắt cũng muốn thành toàn cho ngươi!”
” A ——! Cuối cùng Trầm Lục Y tan vỡ, hai tay ôm đầu khóc rống thành tiếng, nàng là có bao nhiêu ngu xuẩn, đến thời khắc không thể cứu vãn, nàng mới biết người chân chính trong lòng của mình là ai!
Lãnh Triệt vô tình xoay người rời khỏi, hắn đãđáp ứng Vương Thượng, sẽđối với Trầm Lục Y, như vậy hắn sẽđối tốt với nàng, để cho nàng hảo hảo sống, hắn sẽ không để cho nàng chết, hắn muốn cho nàng sống trong thống khổ, sống không bằng chết!
(Luna: thấy chưa, đến cuối cùng người tội nghiệp nhất chính là Hạo ca)
**
Di vương băng hà, nước không thể một ngày không có vua, Di Vương lại không có con nối dòng, người người cho rằng tân đế ngoài Bạch vương thì không còn ai nữa, thế nhưng trên chiếu chỉ của Di vương, người kế vị, chính là Tử vương!
Lúc nhận được tin tức Di vương băng hà, Tử vương không ngừng thúc vó ngựa trở vềđếđô, đối mặt với đồ trắng trước mắt, hắn hình như có chút nhớ nhưng đối với khuôn mặt của vịđệđệ này, lúc hắn giống mọi người nghĩ ngươi trở tyhành vương của Đại Di làđại ca, nội dung của thánh chỉđể kinh hỉ, mặc hắn thế nào cũng không có thể tin tưởng.
Lãnh Triệt cùng Tử vương tại ngự thư phòng hay ngày hai đêm, không ăn không uống cũng không cóđi ra, không có ai biết bọn họ nói gìđó, thẳng đến bình minh ngày thứ ba, hai người từ ngự thư phòng đi ra, Tử vương mới chậm chạp đưa hai tay nhận chiếu chỉ.
Chuyện thứ nhất tân vương đăng cơ làm, đó là phong Bạch vương làm tướng quân, lĩnh mười vạn binh, đánh Viêm quốc.
Bạch vương phủ, Lãnh Triệt khó khăn lắm bước vào đại môn vương phủ, thân ảnh nho nhỏ liền xông lại ôm lấy bắp đùi của hắn, khiến Lãnh Triệt ôn nhu khẽ cười.
” Cha!” Lãnh Du ngẩng nhìn Lãnh Triệt, cười đến rất là khảái, sau đó hướng Lãnh Triệt dang hai tay ra, reo lên, “Cha ôm, cha ôm một cái!”
” Hảo, cha ôm.” Lãnh Triệt cúi người, ôm lấy Lãnh Du, sau đó nhìn về phía phía sau Lãnh Du chính là Lãnh Nhiên đang nháy con mắt nhìn hắn, bước đến xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, ngồi xổm trước mặt hắn cười đến từái, “Nhiên nhi cũng muốn cha ôm?”
Ba năm rồi, hai hài tử rất nghe lời, cũng làm cho người thích, mặt mày lớn lên rất là giống mẫu thân của bọn họ, khiến hắn mỗi lần nhìn thấy đều tựa hồ cảm giác mình cảm giác mình gặp được A Nhu, không biết A Nhu nhìn thấy bọn họ, có thể hay không giống hắn vui mừng.
A Nhu. . . Nghĩ tới Ôn Nhu, khóe miệng đang cười của Lãnh Triệt nhạt đi rồi rũ xuống.
” Cha, Nhiên nhi muốn mẫu thân ôm.” Lãnh Nhiên kéo ống tay áo của Lãnh Triệt, nói xong rất là tội nghiệp, “Nhã muội muội có Thiên di mẫu thân ôm một cái, Phong đệđệ có Duẫn di mẫu thân ôm một cái, vì sao Nhiên nhi cùng tỷ tỷ không có mẫu thân ôm một cái.”
Lãnh Triệt ngẩn ra, nhìn chấm chu sa trên mi tâm của Lãnh Nhiên, đúng là nói không nên lời, mâu tử tối sầm, Lãnh Du trong lòng cũng Lãnh Nhiên kêu lên: “Du nhi cũng muốn mẫu thân ôm một cái, giống cha ôm Du nhi một dạng.”
” Du nhi cùng Nhiên nhi đều nhớ mẫu thân sao?” Lãnh Triệt cũng đem Lãnh Nhiên ôm đến, để hắn ngồi trên đầu gối của mình, cười khẽ hỏi.
Hai hài tử nào biết đâu rằng cái gì gọi là nhớ, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy qua mẫu thân của bọn họ, bất quá là mỗi ngày nhìn Bạch Nhược Nhã cùng Vân Phong Hòa làm nũng với mẫu thân, mà bọn họ lại không có mẫu thân, thậm chí ngay cả thậm chí ngay cả cha đều hiếm thấy, tự nhiên liền cũng muốn có mẫu thân rồi.
” Cha cũng rất nhớ mẫu thân của các ngươi.” Lãnh Triệt vuốt ve mái tóc mềm mại của Lãnh Du, lại sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Nhiên, ôn nhu nói: “Ngày mai cha đem mẫu thân của các ngươi trở về, hài lòng không?”
” Thực sự sao cha?” Lãnh Du chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lãnh Triệt, Lãnh Nhiên cũng mở mắt thật to, sợ bọn họ chớp mắt một cái Lãnh Triệt sẽ nương của đem bọn họ giấu đi vậy, một lần lại một lần hỏi.
” Thực sự.” Đại Di đãđủ cường đại, hắn đã cóđầy đủ lực lượng đi đoạt lại người thương của bản thân mang trở về.
” Cha thật tốt!” Lãnh Du cao hứng vỗ vài cái vào bàn tay bé nhỏ, ôm lấy cánh tay của Lãnh Triệt trên gò má của hắn hôn một cái liền cao hứng chạy ra, vừa chạy vừa kêu to, “Du nhi Nhiên nhi sắp có mẫu thân rồi.” Lãnh Nhiên cũng học theo hôn ở bên còn lại trên mặt Lãnh Triệt một cái, chạy theo tiểu tỷ tỷ của mình.
Lãnh Triệt chậm rãi đứng lên nhìn hai tiểu thân ảnh đang vui sướng, nhãn thần từ từ trở nên lạnh, hai tay nắm chặt lại.
Không san bằng Viêm quốc, hắn thề không bỏ qua!
**
Thời gian Ôn Nhu biết được Lãnh Triệt lĩnh binh đánh Viêm quốc, kinh hỉ mấy ngày khó có thể ngủ.
trong ba năm này Viêm quốc loạn trong giặc ngoài, triều đình cùng quân đội không có ngày giờ chỉnh đốn, Diệp Tây Chi cốý không hậu không nạp phi, côđơn sủng ái một nữ nhân đã có trượng phu, nhiễu loạn dân tâm, triều đình hỗn loạn, quân đội tán loạn, toàn quốc trên dưới hầu như không có thần lương tướng, mười vạn binh mã của Đại Di bước vào Viêm quốc bách tính liền chạy trốn tứ phía, mà tướng sĩ thành nghe nói lúc diệt Hải quốc, có thể nói làđánh tơi bời chạy trối chết, Vì vậy binh mãĐại Di tiến vào Viêm quốc liền như vào chỗ không người, không cần tốn nhiều sức liền đoạt được một tòa lại một lại một tòa thành trì, ít ngày nữa liền đánh tới đếđô Viêm quốc.
” Vương Thượng ——! Nguy cấp ——! Đếđô tướng quân vọt tới trên đại điện, quỳ một gối xuống trước mặt Diệp Tây Chi, chỉ thấy Diệp Tây Chi đã một thân nhung trang, đếđô tướng quân chỉ cảm thấy nơi cổ họng nghẹn ngào, “Vương Thượng ——!”
” Tướng quân, Di quân đánh tới dưới thành rồi phải không?” Diệp Tây Chi nhàn nhạt hỏi, không có bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, cũng không có vẻ bối rối nào, hắn biết, ngày này, sẽđến, ba năm, hắn đoán được chuẩn, xem ra hắn thật là hiểu đại ca.
” Vương Thượng, mạt tướng đã chuẩn bị xong binh mã, đếđô nguy hiểm, Vương Thượng nhanh ngồi xe ngựa đi tị nạn đi!” Đếđô tướng quân nhìn Diệp Tây Chi vẫn chưa dựđịnh rời đi, gấp đến độ trên trán không ngừng mà tuôn mồ hôi.
” Tướng quân, ngươi đây làđể Cô bỏ lại Viêm quốc trốn chết sao?” Diệp Tây Chi tiến lên, tự mình đỡđếđô tướng quân từ trên đất đứng dậy, nhãn thần kiên định, “Cô sẽ không đào, Cô thà rằng tử trận, cũng sẽ không lưu vong đồ.”
Bỏ quốc gia, hắn làm không được, dòng máu chảy ttrong thân thể hắn không cho phép hắn làm như vậy, chính là chết, hắn cũng muốn chết tại Viêm quốc!
Huống hồ, đời này của hắn, chuyện muốn làm nhất chính là cùng đại ca phân cao thấp, mặc dù hắn biết người thua sẽ là hắn, hắn cũng không oán không hối hận.
” Vương Thượng ——!” Hai hàng lệđục ngầu chảy ra từ viền mắt của đếđô tướng quân, hắn lập tức biến mất, đến thời khắc này, hắn mới hiểu được, Vương Thượng cũng không phải là theo nhưđồn đãi, mà làđem Viêm quốc so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.
“Trong đếđô còn lại bao nhiêu binh mã?” Diệp Tây Chi nắm chặt kiếm trong tay, hỏi.
” Hai vạn, đến thành phòng quân còn có hoàng thành cấm quân.”
” Vương Thượng, mạt tướng còn dư lại hai vạn tướng sĩ thà rằng tử trận, cũng tuyệt không hàng!” Đếđô tướng quân biết ý tứ của Diệp Tây Chi, là hỏi hắn nếu không muốn chết có thểđầu hàng, bọn họ là bọn họ là nam nhi sống chết trên chiến trường, chưa từng nghĩ tới chuyện đầu hàng!
” Mạt tướng cùng các tướng sĩ nguyện cùng Vương Thượng thề sống chết thủ hộ Viêm quốc!”
” Hảo nam nhi!” Diệp Tây Chi khen, oai hùng sãi bước đi ra đại điện.
Đồ, hắn đã cho người đưa đi cho nàng rồi, hắn vì Viêm quốc mà chết, hắn không tiếc, chíít hắn không cần đợi đến năm ba mươi sáu tuổi bịđộc phát mà chết, năm nay hắn ba mươi ba, vậy là tốt tồi.
Lúc này, nàng đứng ở trên thành tường, nhìn người để cho nàng nhớ thương, ba năm, cũng không làm thay đổi tình cảm của nàng dành cho hắn.
Trên thành tường đếđô Viêm quốc, Ôn Nhu áo khoác ngắn tay mỏng một kiện áo choàng trắng như tuyết, nhìn xa bụi mù cuồn cuộn hướng đếđôđi đến, chỉ thấy hai đại Kỳđen càng ngày càng gần, trong tầm mắt đại kỳ chữ “Bạch” cùng chữ “Viêm” tụ lại rõ ràng, tiện đà có một điểm trắng mãn nhãn trong đám đen, lộ ra một kiện áo choàng bạch sắc tung bay trong gió, Ôn Nhu đem hai tay đặt lên tim, nắm chặt, hai mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu trắng, sợ mình nháy mắt, trong tầm mắt màn màu trắng kia sẽ biến mất.
Cùng lúc đó, cửa thành đóng chặt mở rộng ra, một đám binh sĩ của Diệp Tây Chi cầm đầu Di quân.
Lưỡng quân trước trận, Lãnh Triệt cũng Diệp Tây Chi binh qua tướng lại.
Hai vạn đối mười vạn, thắng bại không biết, lúc kiếm trong tay của Lãnh Triệt xuyên thấu áo giáp của Diệp Tây Chi, hai vạn Viêm quân đều tử trận.
Ôn Nhu chạy qua hàng vạn hàng nghìn trên thi thể, lúc Lãnh Triệt đem kiếm rút ra từ ngực của Diệp Tây Chi, Ôn Nhu đi tới bên người của hắn.
Nhìn Ôn Nhu, Diệp Tây Chi khẽ cười, máu tươi không ngừng chảy từ khóe miệng của hắn, khuôn mặt anh tuấn của hắn lúc nay rất không sạch sẽ, hắn thỏa mãn, bởi vì trước lúc hắn trút hơi thở cuối cùng, hắn cũng thấy được thân ảnh của nàng.
” Diệp Tây Chi. . .” Ôn Nhu ngồi xổm xuống bên người của Diệp Tây Chi, cấm lấy tay hắn, đây là lần đầu tiên nàng cầm tay hắn.
Lãnh Triệt nhảy xuống ngựa, đứng ở bên cạnh Ôn Nhu, nhãn thần lạnh lẽo.
Diệp Tây Chi liếc mắt nhìn Lãnh Triệt, một giọt lệ từ khóe mắt của của Ôn Nhu chảy xuống, rơi trên mu bàn tay của hắn, chỉ là hắn cũng không cảm giác được nữa.
Lãnh Triệt bước đến ôm lấy của Ôn Nhu, đem nàng ôm thật chặt vào trong lòng, Ôn Nhu cũng ôm chặt hông của hắn, hận không thểđem đối phương nhập vào trong thân thể của mình.
” Triệt, chúng ta về nhàđi.” Ôn Nhu ngẩng đầu nhìn Lãnh Triệt, hai mắt đẫm lệ, lại cười tươi như hoa.
” Ừ! A Nhu, ta tới đón nàng về nhà.” Cũng không nhìn máng thảm chiến vừa kết thúc, Lãnh Triệt cúi đầu, ngậm vào cánh môi mềm của Ôn Nhu.
Trên đường hồi đếđô, Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt cùng cưỡi một con ngựa, Lãnh Triệt một tay ôm nàng, một tay nắm chặt cương ngựa, đứt quãng cùng nói nói chuyện của Lãnh Du Lãnh Nhiên, nói hai hài tử nghĩ như thế nào về nàng, Ôn Nhu dựa trong lòng Lãnh Triệt, nắm thật chặt một bình sứ trắng trong tay, cười khẽ nghe hắn nói.
Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua, làm sợi tóc của Lãnh Triệt rối loạn, Ôn Nhu giơ tay lên vì hắn chính lý lại sợi tóc, Lãnh Triệt vén áo choàng của mình bao lấy thân thể của nàng.
Mặt trời chiều đem thân ảnh của hai người kéo lại làm một, tựa hồ như bất luận kẻ nào cũng khó tách hai thân ảnh này ra.
Nói sau khi trở về Lãnh Triệt muốn dẫn Ôn Nhu ngắm biển.
Ôn Nhu cười nói nàng muốn đi tây Di ngắm biển hoa, Lãnh Triệt có chút có chút, nói bây giờ không phải là mùa hoa sơn rực rỡ, nếu là nàng thích, sau này mỗi một năm hết tết đến cũng đưa nàng đi ngắm, Ôn Nhu đáp ứng.
Ôn Nhu còn nói, bọn họ chỉ lo đi chơi, hai hài tử làm sao bây giờ, Lãnh Triệt cưng chìu nói, đương nhiên làđưa luôn bảo bối đi cùng, Ôn Nhu cười đến hài lòng.
Lãnh Triệt nói, từ nay về sau mang theo nàng du sơn ngoạn thủy, không bao giờ nói đến quốc sự nữa, nửa đời sau của hắn, chỉ vì nàng mà sống.
Ôn Nhu ngẩng, thâm tình hôn lên môi của Lãnh Triệt, gương mặt hạnh phúc.
“Triệt, ta yêu chàng, trọn đời, trọn kiếp.”
Lãnh Triệt nắm tay của Ôn Nhu, đưa đến ngực của bản thân, khẩu khí lưu luyến, “Bất ly bất khí, không dời không đổi.”
—— đề lời nói với người xa lạ ——
Bài này chính văn kết thúc, mười bốn ởđây cảm tạ sở hữu chi trì 14K các cô nương, văn văn không hềđến chỗ, cũng thỉnh các cô nương bao dung, mười bốn gõ chữ không hài lòng, ba ngày con ngựa ra đại kết cục quả thật có thểđể ta cả người đều tán giá, vai vô cùng đau đớn, nếu là có lổi chính tả chỗ, cũng thỉnh các cô nương tha lỗi nhiều hơn.
Ừ. . . Còn có chính là mười bốn sẽ viết một ít người lần ngoại, không có nói rõ ràng chuyện tình sẽở lần ngoại giao phó xong, muốn hỏi một chút các cô nương muốn nhìn ai lần ngoại? Nếu là cóý kiến các cô nương, khả dĩ tại nhắn lại khu cấp mười bốn nhắn lại.
Lại lần nữa tạ qua các cô nương cho tới nay chi trì, cúc cung.
(HOÀN CHÍNH VĂN)
———Phân Cách Tuyến Luna Huang———-
Trong hết bộ truyệt điều khiến ta đau lòng nhất chính là cái chết lãng xẹt của Hạo ca. Diệp Tay Chi ít nhất trước khi chết cũng là nhìn thấy Nhu tỷ lần cuối còn Hạo ca chỉ cô độc thôi T_T Cả nửa đời làm hoàng đế ngu ngơ để thái hậu điều khiển đến khi chính thức giữ được đế vị thì đại họa ập đến. Đau lòng đau lòng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...