Nịch Sủng Chí Tôn Cuồng Phi Full

CHƯƠNG 133: CHUNG, YÊU CHÀNG, VĨNH SINH VĨNH THẾ, YÊU NÀNG, BẤT LY BẤT KHÍ.(7)
EDIT : LUNA HUANG

Đảo mắt cứ thếđến cuối mùa thu, gió thu lạnh hiu quạnh thổi lá khô rơi đầy đất, Ôn Nhu ngồi ở hành lang, trong tay cầm châm tuyến, thêu cái gìđó, nhưng mà tâm tư lại không đặt ở châm tuyến trong tay, ngón tay bị châm đâm cũng không hề hay biết.

Đến Viêm quốc đã hơn bốn tháng rồi, Diệp Tây Chi đối với nàng rất tốt, có thể nói là hữu cầu tất ứng, nàng cũng nghe được bách tính Viêm quốc lưu ngôn phỉ ngữ, nói thái tử muốn cường thú nữ nhân đã có trượng phu của Di quốc, nàng cũng biết Diệp Tây Chi phái rất nhiều ám vệ theo nàng, nàng hiện tại có thể nói là có chắp cánh cũng không thể bay, thế nhưng nàng căn bản không cóýđịnh rời khỏi, không quan tâm hắn phái bao nhiêu ám vệ theo dõi nàng, cũng không quan tâm lưu ngôn phỉ ngữ bên ngoài, quậy đến triều đình Viêm quốc không an nình, trái lại càng ý của nàng.

Chỉ là, nàng vẫn còn không nghĩđến làm thế nào mới có thể lấy máu của Diệp Tây Chi, nàng nghĩđược, hắn tất nhiên cũng sẽ dựđoán được, như vậy nàng cũng chỉ có thể từ từ mài thôi.

Thế nhưng, mắt thấy mắt thấy thời gian mỗi ngày trôi qua, trong lòng của nàng có chút bất an, sự bất an của nàng, bởi vì trong lòng nàng thủy chung với một người, nàng nhớ hắn, rất nhớ rất nhớ, cũng nhớ hai hài tử khảái, không biết hai hài tử có hảo hảo nghe lời không, không biết nàng không ởđó, hắn có hay không hảo hảo ăn cơm nghỉ ngơi.

Không biết nàng không ởđó, mỗi ngày của hắn như thế nào.

May mà mỗi tháng có khách từ phương bắc đến nên cũng biết được chút ít tin tức về hắn cùng hài tử còn có tin tức của Đại Di, biết tất cảđều mạnh khỏe, nàng mới yên tâm, nàng cũng phải nắm chặt, phải mau chóng trở về bên cạnh hắn, không thểở lại Viêm quốc lâu như vậy được.

” Này, ngươi nghĩ gì thế, ngươi đâm đến tay của mình như vậy rồi ngươi vẫn không có cảm giác?” Đột nhiên, bên tai của Ôn Nhu vang lên thanh âm như tiếng chuông bạc vậy, kèm theo âm thanh dễ nghe của chuông, Ôn Nhu liền biết là công chúa điêu ngoa Diệp Chỉ Lâm đến.

Nói đến Diệp Chỉ Lâm, đây chính là sự cao hứng duy nhất của Ôn Nhu ở Viêm quốc, tuy rằng Diệp Chỉ Lâm điêu ngoa, lại không hề tâm kế, cứ hệt như một khối ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy nàng hùng hổ, thế nhưng sau khi gặp mặt lần thứ tư, thái độ của Diệp Chỉ Lâm đối với nàng lại đột nhiên thay đổi, làm cho nàng có chút choáng váng không thể lý giải được.

Tuy rằng mỗi một lần Diệp Chỉ Lâm nhìn thấy nàng đều như cũ sẽ không cho nàng sắc mặt tốt, thế nhưng nàng biết đây cũng bất quá là tâm tính của tiểu cô nương, bất quá không tiếp thụđược người ca ca mà nàng vừa kính vừa yêu không đểýđến phản đối của mọi người muốn nạp nữ nhân đã có trượng phu như nàng làm thái tử phi, làm vương hậu tương lai của Viêm quốc, hài tử thuần khiết như vậy, khiến Ôn Nhu thật thích.

Mà Diệp Chỉ Lâm cũng không biết như thế nào, trong lúc bất chợt hình như liền thích dính Ôn Nhu, hầu như mỗi một ngày đều đến chỗ nàng, bất quá, thái độác liệt như trước, cũng bởi vì mỗi ngày có Diệp Chỉ Lâm làm bạn, Ôn Nhu mới phát giác được ngày không khô khan như thế, cuộc sống này đã khô khan đến nỗi đường đường một sát thủ như nàng cùng phải cầm châm thêu hoa.

Ôn Nhu nghe được thanh âm của Diệp Chỉ Lâm, mới lấy lại tinh thần, phát hiện chẳng biết từ lúc nào châm đãđâm lên ngón tay cyả nàng rồi, cũng không cảm thấy đau, đem châm từđầu ngón tay rút ra, dùng khăn nhấn xuống thấm máu đang chảy trên đầu ngón tay, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Diệp Chỉ Lâm, cười khẽ nói: “Thì ra là công chúa đến đây.”

Có lẽ là bởi vì mình cũng là mẫu thân rồi, nhìn thấy tâm vô tạp niệm của Diệp Chỉ Lâm, Ôn Nhu luôn luôn không tự chủđược cười khẽ.

” Này, ngươi đang suy nghĩ gì? Nhớ gì mà nhập tâm như vậy?” Diệp Chỉ Lâm đại đại liệt liệt ngồi xuống khoảng không bên cạnh Ôn Nhu, đối với xưng hô của Ôn Nhu, nàng thủy tới chưng lui cũng chỉ có một từ ‘này’.

” Không có gì.” Ôn Nhu nói xong, lại cầm châm tuyến lên tiếp tục thêu hài trên tay.

” Kỳ thực ta vẫn muốn hỏi ngươi một vấn đề.” Diệp Chỉ Lâm hai tay má, nhìn chằm chằm châm tuyến trong tay Ôn Nhu.

” Công chúa có chuyện cứ hỏi.” Ôn Nhu liếc nhìn hai tay nâng má của Diệp Chỉ Lâm, chỉ cảm thấy nàng như vậy thật khảái.

“Ngươi mỗi ngày ởđây thêu hài, là thêu cho hài tử của ngươi?” Diệp Chỉ Lâm hỏi xong, chăm chú nhìn mắt của Ôn Nhu, rất sợ nàng sẽ nói dối một dạng.

Ôn Nhu không khỏi mỉm cười, nói đến hài tử,, mặt mày của nàng không khỏi trở nên nhu hòa, nói: “Công chúa thông tuệ, đúng là như vậy.”

” Oa! Quả nhiên ta đoán không sai!” Diệp Chỉ Lâm đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, kích động nói, “Thời gian lần đầu tiên nhìn thấy ngươi lấy châm thuyến, ta liền đoán được ngươi thêu cho hài tử ngươi! Quả nhiên!”

Diệp Chỉ Lâm kích động nói xong, lại ngồi xuống ghế, rầm rì nói: “Bất quá may là như bản công chúa suy nghĩ, nếu không mấy ngày nay bản công chúa liền cho không ngươi xem thái độ tốt.”

Ôn Nhu có chút bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, cảm tình nàng đối với nàng xoay 180 độ là bởi vì nàng thêu hài cho Lãnh Du cùng Lãnh Nhiên?

” Làm sao vậy? Không tin?” Nhìn Ôn Nhu lại lắc đầu cười, Diệp Chỉ Lâm có chút không vui, bắt đầu quở trách nói, “Tuy rằng tay nghề của ngươi kém đến nỗi không thể kém hơn, quả thực chính là kém đến kém đến vô cùng thê thảm, hơn nữa đôi hài này thêu không giống đôi hài kia, xấu xíđến nỗi không đành lòng nhìn thẳng….”


Ôn Nhu liên tục cười khổ, nàng có thể thêu được như vậy cũng đã coi là không tệ, chỉ nghe Diệp Chỉ Lâm lại nói, khẩu khí hèn mọn chuyển thành cực kỳ hâm mộ, “Chỉ là, tuy rằng như vậy, ta cũng rất ước ao. . .”

” Công chúa ước ao cái gì?” Nghe được trong giọng nói của Diệp Chỉ Lâm ước ao cùng đau thương, Ôn Nhu dừng việc làm trong tay, mà nhìn nàng.

” Nhìn ngươi trưởng thành cóđầu cóóc, thế nào đần như vậy?” Diệp Chỉ Lâm khinh bỉ, trừng mắt Ôn Nhu, “Đương nhiên làước ao hài tử của ngươi có một mẫu thân như ngươi vậy thật tốt! Đã hiểu chưa?”

“Công chúa nói như vậy giống như bản thân không có người thương một dạng, thái hậu không phải rất thương công chúa sao?” Tiểu hài tử, trái lại sẽ nhớ.

” Không đồng dạng như vậy.” Diệp Chỉ Lâm buông thõng xuống đôi mắt, dáng dấp đau thương, còn không chờÔn Nhu hỏi cái gì, trong con ngươi của nàng đau thương cũng đã mất, lại ngẩng đầu vẻ mặt mong đợi nhìn Ôn Nhu, “Này, nói cho ta nghe một chút về nhi tử hay là nữ nhi của ngươi đi, bao lớn? Tên gọi là gì? Khảái không?”

” Ta có nữ nhi, cũng có nhi tử, song sinh.” Ôn Nhu mỉm cười, vẫn không ngại Diệp Chỉ Lâm phiền, mà là nhìn hài nhỏ trong tay nhẹ giọng nói, “Hiện tại, bọn họ làđãđược sau tháng mười ngày tuổi rồi, nữ nhi là tỷ tỷ, gọi Lãnh Du, nhi tử gọi Lãnh Nhiên, lớn lên giống phụ thân của bọn họ, đều rất ngoan.”

Ôn Nhu nói, phảng phất thấy được Lãnh Du Lãnh Nhiên còn có Triệt người nàng yêu nhất, khóe miệng đuôi lông mày lộ vẻ cười nhu Diệp Chỉ Lâm chưa từng thấy qua, đẹp đến cơ hồ hoảng, ở trong mắt nàng, thế giới này đẹp nhất chính là Tây Chi ca ca của nàng, nhưng không biết còn có người có thể so sánh với Tây Chi ca ca.

” Ngươi rất thương bọn hắn sao?” Diệp Chỉ Lâm có chút lo lắng hởi.

“Ừ, rất yêu.” Ôn nhu gật đầu một chút.

” Vậy còn cha của bọn họ? Ngươi cũng thương hắn sao? Hắn rất tốt sao? Cùng Tây Chi ca ca so sánh thế nào?” Diệp Chỉ Lâm có chút kích động.

” Công chúa, Tây Chi ca ca của ngươi tốt, hắn trong lòng ta cũng tốt, chỉ là hai người không thể so sánh, cũng không có thể so sánh.” Ôn Nhu nhìn Diệp Chỉ Lâm, ánh mắt nhu hòa mà kiên định, “Đúng vậy, ta rất thương hắn, hắn chính là ta thiên hạ của ta.”

Thiên hạ! Diệp Chỉ Lâm nhất thời kích động đứng lên, động tác nhanh đến nỗi làm đổ cả cái ghế sau lưng, bắt lấy cổ tay của của Ôn Nhu, lớn tiếng nói: “Không thể! Ngươi sẽ không còn được gặp lại bọn họ! Ngươi bây giờ chỉ có thể yêu Tây Chi ca ca!”

Tây Chi ca ca yêu nàng như vậy, nàng thế nào còn có thể yêu người khác? Như vậy Tây Chi ca ca sẽ rất thương tâm! Nàng không cho phép chuyện như vậy phát sinh! Nàng không nên khiến Tây Chi ca ca thương tâm!

” Công chúa, làm sao có thể nói yêu liền yêu?” Diệp Chỉ Lâm nói khiến Ôn Nhu cảm thấy buồn cười, “Đừng quên ta là nữ nhân đã có trượng phu.”

“Nữ nhân có trượng phu thì thì thế nào có thể làm lại đây? Chỉ cần Tây Chi ca ca yêu làđủ rồi!” Mấy ngày nay nàng đã tiếp nhận rồi nữ nhân có trượng phu này rồi, nàng cảm thấy so với kia muốn tranh nhau làm thái tử với những nữ nhân khác, ngược lại nàng nàng không phục nam nhân có thể thú nhiều thiếp phòng vì sao nữ nhân không thể, Diệp Chỉ Lâm nói, liền đem Ôn Nhu ra bên ngoài, “Đi! Ngươi bây giờ liền cùng ta đi gặp mẫu hậu! Nếu như mẫu hậu đồng ý cho ngươi cùng Tây Chi ca ca ở cùng một chỗ, liền lập tức cho ngươi cùng Tây Chi ca ca thành hôn! Ngược lại ngươi cũng không có khả năng trở về nữa, gả cho Tây Chi ca ca, ngươi cũng chỉ có thể có một mình Tây Chi ca ca!”

Ôn Nhu nghe Diệp Chỉ Lâm nói xong những lời bất đắc dĩ, mâu quang cũng sáng ngời, vương hậu?

Nhìn ra được Diệp Tây Chi vẫn chưa có dựđịnh để cho nàng gặp thái hậu, hôm nay do Diệp Chỉ Lâm đưa nàng đi gặp, thực sự là nhưý của nàng, biết được sự kiện năm đó, trong thiên hạ chỉ sợ không ai biết được rõ ràng bằng vương hậu Viêm quốc.

**

Cung điện không nghiêm trang như trong tưởng tượng của Ôn Nhu, mà là một gian đơn giản không lớn, đến gần gian phòng, có thể nghe được thanh âm của tiếng gõ mõ.

Diệp Chỉ Lâm lôi kéo Ôn Nhu đến thẳng đến tâm cung của vương hậu, thế nhưng đến gian phòng, đột nhiên buông lỏng cổ tay của Ôn Nhu, cũng thu liễm tính tình điêu ngoa không kềm chếđược của nàng, trở nên giống như tiểu nữ tử nhu thuận, giơ tay lên gõ cửa phòng đang đóng chặt, cung kính nói: “Mẫu hậu, Chỉ nhi cầu kiến.”

Thấy thái độ cung kính của Diệp Chỉ Lâm không giống với dáng dấp ngày thường, trong mắt còn toát ra một tia sợ hãi, có thể thấy được nàng đối với phụ nhân trong phòng vừa kính vừa sợ, lúc này Ôn Nhu mới biết được vì sao nàng nói ước ao giống Lãnh Du Lãnh Nhiên.

” Chỉ nhi, bổn cung đã nói bao nhiêu lần rồi, không có chuyện gìđừng tới quấy rối bổn cung.” Trong phòng truyền đến thanh âm của người phụ nhân, lộ ra lãnh túc, không có từái.

” Mẫu hậu, Chỉ nhi cũng không phải là muốn quấy rối mẫu hậu, mà là Chỉ nhi có việc gấp muốn gặp mẫu hậu!” Rất sợ mẫu hậu lại đuổi nàng đi, Diệp Chỉ Lâm vội vàng nói.


Hồi lâu, phòng trong không có trả lời, Diệp Chỉ Lâm vắn chặt khăn trong tay, chăm chú nhìn cửa đóng chặt trước mặt, lúc nàng cho rằng cánh cửa đó sẽ không mở ra thìđột nhiên cửa lại mở.

Diệp Chỉ Lâm nhịn không được kinh hỉ, cười nói: “Mẫu hậu!”

Trong ánh mắt của Ôn Nhu chính là một phụ nhân duyên dáng sang trọng, búi tóc chải chỉnh tề, chỉ có một cây trâm trắng tinh thuần khiết ở giữa, trên mặt không có vẻ tươi cười, không nói ra được khí thế bức người.

Lúc Ôn Nhu nhìn thấy vương hậu không khỏi ngẩn ra, không vì cái gì khác, chỉ vì dung mạo của thái hậu, cùng Lãnh Triệt có bảy phần phần tương tự!

Vương hậu nhìn thấy Ôn Nhu cũng là ngẩn ra, nhãn thần lập tức trở nên băng lãnh như sương.

” Mẫu hậu, người nghe Chỉ nhi nói “——” Diệp Chỉ Lâm cao hứng muốn tiến đến khoác cánh tay của vương hậu, lại bị vương hậu lạnh lùng đẩy ra, cũng cắt đứt lời của nàng, cười trên mặt Diệp Chỉ Lâm trong nháy mắt xụ xuống.

” Chỉ nhi, lui ra.” Vương hậu liếc mắt nhìn Diệp Chỉ Lâm, lạnh lùng nói.

” Mẫu hậu ——”

” Lui ra!” Thái hậu lãnh lệ quát một tiếng, Diệp Chỉ Lâm không dám lên tiếng, liếc mắt nhìn Ôn Nhu, bất đắc dĩứng tiếng, lui xuống.

Ánh mắt của Vương hậu lạnh như băng rơi xuống trên người Ôn Nhu, lạnh lùng nói: “Ngươi, tiến đến.”

Ôn Nhu đi vào phòng của thái hậu, vương hậu đóng chặt cửa, ngồi xuống dựa vào lưng tựa của ghế thái sư, nhìn thoáng qua cái ghế bên người nàng, đối với Ôn Nhu nói: “Ngồi đi.”

” Tạ vương hậu nương nương.” Ôn Nhu khẽ vuốt cằm, nhìn mặt mày bén nhọn của vương hậu, không biết vì sao phải nàng đối với Diệp Chỉ Lâm nghiêm khắc như vậy, nhìn ra được Diệp Chỉ Lâm cực muốn bên nàng, thế nhưng lại bị nàng đẩy ra xa.

” Ngươi là Bạch vương phi của Di quốc, là nữ tử mà Tây nhi mặc kệ sự phảnv đối của mọi người vẫn muốn thú, cóđúng không?” Vương hậu nhìn Ôn Nhu, khẩu khí là bình hòa, không có sắc bén nhưđối với Diệp Chỉ Lâm lúc nãy.

” Ôn Nhu là Bạch vương phi của Di quốc không phải giả, đời này Ôn Nhu cũng không tính tái giá với người khác.” Ôn Nhu thẳng thắn nói, lòng của nàng sẽ không chứa chấp hai người, vĩnh viễn sẽ không.

” Thế nhưng Tây nhi vì ngươi đến toàn bộ Viêm quốc cũng không muốn!” Vương hậu chăm chú nhìn đôi mắt của Ôn Nhu, khẩu khí trở nên có chút run rẩy, mặc dù nàng thủy chung không đồng ý hắn thú nữ nhân này, thế nhưng tất cả tựa hồ nhưđã quyết định, cho dù nàng cóđem hết sức lực cũng không thể thay đổi được gì.

” Chuyện của người khác, cùng ta không quan hệ.” Ôn Nhu lạnh lùng trả lời, “Huống hồ vương hậu không phải là không hy vọng thái tử thú ta sao, đây chẳng phải là hợp ý của vương hậu sao?”

“. . .!” Vương hậu nhìn Ôn Nhu như không thể tin, không tin thế gian sẽ có nữ nhân máu lạnh như vậy, tiện đà cười thống khổ, “Ha ha.. . . Báo ứng, báo ứng a. . .”

Nàng tạo nghiệt, muốn cho Tây nhi của nàng đến? Không, là muốn dùng toàn bộĐại Di đến sao?

Báo ứng? Đôi mắt của Ôn Nhu híp lại, nhìn chằm chằm vẻ mặt đang nở nụ cười thống khổ của vương hậu, nàng cảm thấy muốn biết chuyện, đang ở trước mắt rồi.

” Muốn biết sao? Nói cho ngươi biết cũng không sao. . .” Vương hậu đứng lên, đi tới cung phụng Quan ThếÂm trong phòng, quỳ trên bồđoàn (Luna: đệm cói), cầm một chuỗi phật châu ở bên cạnh lư hương, vừa xoay chuỗi châu vừa nói: “Có thể sau khi ngươi nghe , sẽ không đối với Tây nhi lãnh huyết vô tình như vậy, dù sao, Tây nhi thật lòng yêu ngươi, vì ngươi có thể liều lĩnh. . .”

Nhang đang đốt trên lư hương, sương mù lượn lờ khắp phòng, cũng lượn lờ trong tâm của Ôn Nhu.

” Nhu nhi!” Đột nhiên, cửa phòng đóng chặt bị người từ bên ngoài dùng lực đá văng ra, Diệp Tây Chi mang vẻ mặt khẩn trương đi vào là, nhìn đến Ôn Nhu ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mới thở dài một hơi, tiện đà hướng vương hậu đang quỳ gối trên bồđoàn thỉnh an, “Nhi thần gặp qua mẫu hậu, mẫu hậu kim an.”


Hắn biết mẫu hậu phản đối hắn thúÔn Nhu, hắn sợ mẫu hậu sẽđối với Ôn Nhu hạ sát, cho nên vẫn luôn đề phòng, thậm chí không dám mang nàng gặp mẫu hậu hôm nay xem ra hắn suy nghĩ nhiều rồi, tựa hồ chung đụng được không sai.

Suuy nghĩ một chút, khóe miệng của Diệp Tây Chi không tự chủđược cong lên một tia cười khẽ, Ôn Nhu nhìn khóe miệng của hắn, ấn tượng đối với hắn có biến hóa long trời lỡđất.

” Trong lòng ngươi còn có mẫu hậu này là tốt rồi.” Vương hậu trên bồđoàn đứng lên, xoay người nhìn khóe miệng mỉm cười của Diệp Tây Chi, tâm trầm hơn một phần.

” Mẫu hậu, nhi thần tới đón Nhu nhi.” Cứ cho là tất cả mọi người phản đối, cảđời này hắn cũng chỉ muốn nàng.

Lúc Ôn Nhu cùng Diệp Tây Chi xoay người rời khỏi gian phòng, thanh âm của vương hậu phía sau hai người lạnh lùng vang lên, “Tây nhi, vô luận như thế nào, bổn cung chết cũng sẽ không đáp ứng chuyện người nói.”

Diệp Tây Chi cũng không quay đầu lại.

Hồng nhan, kẻ gây tai hoạ, a!

Vương hậu xoay người, đi tới trước mặt Quan ThếÂm, từ sau lưng Quan ThếÂm lấy ra một cái hộp, nhãn thần quyết tuyệt, chỉ cần vật này bị hủy, người nữ nhân này liền sẽ tự mình biến mất trước mặt Tây nhi!

Thế nhưng, thời điểm hộp trong tay vương hậu mở ra, hai tay cứng đờ, hộp rơi xuống đất vang lên tiếng, vương hậu phảng phất bịđả kích to lớn một dạng, ngồi bệch xuống đất, lưng tựa trên bồđoàn.

Hộp, lại trống không?

Tại sao có thể như vậy?

Tây nhi? Tây nhi?

**

Ôn Nhu vốn đi bên cạnh Diệp Tây Chi, bỗng nhiên chậm lại cước bộ, đi phía sau hắn, nhìn bóng lưng của hắn, có chút mông lung, cũng để cho nàng cảm thấy bóng lưng của hắn có chút mông lung.

Chậm rãi. Giữa hai người kéo ra một khoảng cách, Diệp Tây Chi tựa hồđang trầm tư cái gì, không có chúý tới khoảng cách kéo ra giữa hai người.

” Diệp Tây Chi.” Đột nhiên, Ôn Nhu mở miệng gọi hắn lại, bước chân của Diệp Tây Chi chợt ngừng lại, quay đầu không thể tin nhìn Ôn Nhu.

” Nhu nhi, ngươi vừa kêu ta. . . Cái gì?” Diệp Tây Chi kinh hãi, xoay người, chậm rãi bước trở về bên cạnh Ôn Nhu, trong con ngươi toát ra kinh hỉ, nàng vẫn luôn gọi hắn “Thái tửđiện hạ”, mặc dù hắn không gọi nàng là tẩu tẩu nữa.

” Diệp Tây Chi.” Ôn Nhu lập lại một lần, nhận lấy ánh mắt sáng quắc của Diệp Tây Chi, nhìn mặt mày của hắn cùng Lãnh Triệt có vài phần tương tự.

Vương hậu nói không sai, nghe xong sự tình nàng nói, cái nhìn của nàng đối với Diệp Tây Chi hoàn toàn thay đổi, nhìn như nam nhân đê tiện vô sỉ này, phía sau đúng là làm đau lòng người, khiến lòng của nàng không khỏi vì hắn màđau, không vì chuyện gì, đơn giản là trong cơ thể hắn, cũng trúng độc của Lục Hồn Quy! Cùng độc trong cơ thể của Triệt y hệt! Đây là nàng trăm triệu lần không nghĩ tới!

Nguyên lai bởi vì như thế, máu của hắn mới có thể là giải dược của Triệt, nàng nguyên bản còn tưởng rằng, là bởi vì trong thân thể của bọn họ có quan hệ huyết thống, nguyên lai, không phải như vậy.

Như vậy có thể nói, hắn cũng không thể sống quá ba mười sáu tuổi.

Thân là hoàng tử Viêm quốc, lúc còn trẻđã bị bí mật đưa vào Đại Di rồi, gánh trên vai trách nhiệm không Đại Di cường đại, cũng không đểĐại Di diệt vong, ẩn nhẫn tại Đại Di mười năm, không ai người biết mười năm này hắn là như thế nào vượt qua, lại khiến người khác thấy được dáng tươi cười dưới như mộc xuân phong, chôn dấu trong lòng thế nào, cũng không người nào biết lúc độc bộc phát hắn làm sao nhịn được, hắn cùng với Triệt giống nhau, đều là người đáng thương.

Mà vương hậu Viêm quốc sở dĩ còn sống, chỉ vì khắp thiên hạ chỉ có trong tay phương trượng Tây Vân tựđã chết có thểđể cho có thểđể cho nữ tử trúng Lục Hồn Quy có thể sống được, đây là hai tỷ muội nhân ái cùng một người nam nhân bi ai, đồng thời, vẫn là tỷ muội song sinh.

Mẫu hậu của Triệt Tạ Tử Diên cùng mẫu hậu của Diệp Tây Chi Tạ Thanh Diên là tỷ muội song sinh, là công chúa của tiểu quốc Lăng quốc, vì cầu an ninh quốc gia, Lăng vương đem đại nữ nhi Tạ Tử Diên làm công chúa hòa thân gảđến Đại Di, ai biết đại nữ nhi tâm tính cố chấp, lập tức liền rời khỏi Lăng quốc, Lăng vương sợ tiên đếĐại Di tức giận, liền đem nhị nữ nhi Tạ Thanh Diên gả qua, ai biết tiên đếĐại Di nói không phải Tạ Tử Diên không lấy, bằng không san bằng Lăng quốc, Lăng vương vừa sợ lại không thể làm gì khác hơn ngoài việc để Tạ Thanh Diên tìm Tạ Tử Diên về.

Mà Tạ Tử Diên rời khỏi Lăng quốc đúng làđến Đại Di, ởĐại Di dụ ngoạn, nàng làm quen phương trượng Tây Vân tự Lâm Bạch Thư lúc chưa xuất gia ngưỡng mộ trong lòng, Lâm Bạch Thư dắt Tạ Thanh Diên đi tới trước mặt của Tạ Tử Diênm Tạ Tử Diên giận dữ xoay người, trở về Lăng quốc tìm Lăng vương, nói nếu muốn nàng gả cho tiên đếĐại Di, phải để Tạ Thanh Diên cũng công chúa hòa thân gảđến Viêm quốc, bằng không nước mất nhà tan nàng cũng sẽ không gảđến Di quốc.

Lăng vương không thểđắc tội Di quốc, đáp ứng rồi điều kiện của Tạ Tử Diên, dùng ám vệ mạnh mẽ bức ép mang Tạ Thanh Diên mang về Lăng quốc, Tạ Tử Diên ngồi trên cỗ kiệu hòa thân đến Di quốc, Tạ Thanh Diên cũng bị cột ném lên cỗ kiệu hòa thân đến Viêm quốc.


Tạ Tử Diên bởi vì Tạ Thanh Diên đoạt đi người thương của nàng mà cực hận nàng, mà Tạ Thanh Diên cũng bởi vì Tạ Tử Diên chia rẻ nàng cùng Lâm Bạch Thư mà cực hận TạTử Diên, đối mặt với tính tình cương liệt của Tạ Tử Diên cùng Tạ Thanh Diên dịu dàng như nước, chuyện Lâm Bạch Thư cảm giác mình làm nhân sinh là chuyện cực kỳ sai lầm, muốn đem Tạ Thanh Diên đoạt lại, lại bịđánh cho mình đầy thương tích, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thương gả cho người khác.

Nản lòng thoái chí, Lâm Bạch Thưđi vào Tây Vân tự, Tạ Thanh Diên vì vậy mà càng hận Tạ Tử Diên hơn, lấy lý do Tạ Tử Diên mang thai nên sắp đến Di quốc thăm viếng nàng, hạ Lục Hồn Quy chi độc vào đồăn của nàng, nàng muốn để mẹ con các nàng vì tình yêu của nàng chôn cùng, Tạ Thanh Diên có thể không biết, lúc nàng hạ dược Tạ Tử Diên, Tạ Tử Diên cùng ở trong đồ của nàng hạđộc y như vậy, chỉ là Tạ Thanh Diên không biết lúc nàng trúng độc, nàng cũng đã mang thái hơn một tháng.

Lâm Bạch Thư biết được Tạ Tử Diên cùng Tạ Thanh Diên đều trúng Lục Hồn Quy chi độc, phải quyd trước phòng của sư phụ một tháng mới có thểđem giải dược bảo trùđược tính mệnh của nữ tử, liền thúc ngựa liên tục chạy đến trước mặt của Tạ Thanh Diên.

Cùng lúc đó, Tạ Tử Diên sinh hạ Lãnh Triệt liền xuất huyết nhiều mà chết, nàng vốn có thểđem hài nhi trong bụng để bảo trụ tính mạng của bản thân, có thể nàng cảm giác mình cảm giác mình cũng không còn mặt mũi đối diện với tiên đếĐại Di, dù sao hắn cũng thật lòng yêu nàng, mà trong lòng nàng căn bản không không yêu hắn, nàng tình nguyện lưu lại cốt nhục của bọn họ.

Ngay đêm Tạ Tử Diên chết, tiên đếĐại Di sinh nộ, trong một đêm chém giết hết toàn bộ số cùng nhân, Lãnh Triệt mỗi ngày một lớn, tiên đế mới phát hiện hắn từ trong bụng của mẫu thân trúng kỳđộc, mới hiểu được tình yêu bản thân đối với Tạ Tử Diên bất quá là một hồi chê cười, cứ tưởng Tạ Tử Diên vì trả thù hắn mà bản thân nuốt Lục Hồn Quy, tự sát để cốt nhục của để cho bọn họ suốt đời thống khổ, tức giận cấm mọi người nói bất luận cái gì liên quan đến Tạ Tử Diên, đem danh hiệu Tạ Tử Diên từng là vương hậu của Đại Di loại khỏi sử sách.

Sau đó, tiên đế nạp vô số phi tần, cuối cùng lập Khương Phù Dong có tính cách tương tự với Tạ Tử Diên vi hậu.

Mặc dù Tạ Thanh Diên còn sống, Diệp Tây Chi cũng tự từ trong bụng mẹ trúng Lục Hồn Quy chi độc y như Lãnh Triệt, trước mười lăm tuổi Diệp Tây Chi so với Lãnh Triệt may mắn hơn, bởi vì hắn có một có một mẫu thân thương hắn che chở cho hắn, cuoió cùng không được hoàng ân, một mình đến Đại Di, mai danh ẩn tích làm nhi tử của người khác, làm hoàng tử của nước khác.

Phía sau mỗi người, để có một chuyện không muốn cho người khác biết, như nàng, như Triệt, như Diệp Tây Chi.

Bọn họđều là Bọn họđều là người như vậy, cho nên nàng cũng sẽ thương tiếc hắn.

” Gọi một lần nữa.” Diệp Tây Chi thật cao hứng, nhìn chằm chằm Ôn Nhu, trong mắt toát ra hưng phấn không thôi, “Ta muốn nghe lần nữa.”

” Diệp Tây Chi” Ba chữ từ trong miệng nàng phun ra, lần đầu tiên Diệp Tây Chi cảm thấy tên của mình dễ nghe như vậy, chưa từng có người dám mang tục danh của hắn ra goi như thế, nàng là người đầu tiên.

” Thích nghe liền tự gọi đi.” Ôn Nhu không đểýđến Diệp Tây Chi, cầm khăn đi về phía trước, đáy mắt của Diệp Tây Chi hưng phấn khiến Ôn Nhu thu hồi mặt lạnh ngày xưa, thương cảm người khác, nàng cần gì phải như vậy.

Từ trước nàng không phải người như thế, mặc dùđối mặt với người đáng thương, nàng cũng có thể không chút lưu tình chém giết, có thểđến thế giới này, biết Triệt, cảm giác mình liền thay đổi, hắn cho nàng thương yêu cùng ấm áp để lòng của nàng chậm rãi hòa tan.

” Diệp Tây Chi, ngày mai là ngày ngươi đăng cơ?” Ôn Nhu ngẩng nhìn trời cao thoáng qua, nhàn nhạt hướng Diệp Tây Chi đang đi bên cạnh mình.

“Ừ.” Diệp Tây Chi không có cười nữa, mâu quang trầm trầm, bỗng nhiên nói, “Thế nào? Nhu nhi là nghĩ thông suốt muốn làm vương hậu của ta sao?”

Ôn Nhu không nói gì, chỉ là dừng bước, yên lặng nhìn Diệp Tây Chi.

” Ha ha, Nhu nhi không cần phải nói, ta cũng biết đáp án.” Vốn tưởng rằng thời gian sẽ giúp hắn đạt được nàng, thế nhưng hắn lại phát hiện bất quá hắn là người si nói mộng mà thôi, dừng ởđôi mắt của Ôn Nhu, khóe miệng cong lên cười thê lương một cái, “Nhu nhi không phải là muốn máu của ta vìđại ca giải độc sao? Không bằng ta cùng nàng dùng điều kiện trao đổi thế nào?”

Không đợi Ôn Nhu nói, Diệp Tây Chi rồi nói tiếp: “Ba năm, nàng lưu ở bên cạnh ta ba năm, sau ba năm, ta tự mình đem máu của ta dâng cho nàng.”

Ba năm, hắn không cầu nhiều, chỉ cầu nàng lưu ở bên cạnh hắn ba năm là tốt rồi, tính mạng của hắn cũng chỉ còn ba năm.

Rất lâu sau đó, Ôn Nhu đón lấy ánh mắt của hắn, kiên quyết nói: “Hảo, ta đáp ứng ngươi.”

Ôn Nhu đáp ứng Diệp Tây Chi, không có bất kỳ lý do gì, cũng không cần không cần, bởi vì từ khóe miệng mỉm cười của Diệp Tây Chi, nàng tựa hồ nhìn thấy một đời thê lương cùng tính mạng của hắn.

Giống như Triệt cùng là nam tử, nàng không dứt được.

Trên đời này, hư và tốt không có tiêu chuẩn cơ bản, chỉ là lập trường bất đồng, hắn đứng đối lập của nàng, trong mắt hắn hắn thành người xấu cùng địch nhân, Diệp Tây Chi đối với Đại Di mà nói mặc dù làđịch nhân, cũng có thể nói làđịch nhân đáng thương.

Diệp Tây Chi muốn hai tay của Ôn Nhu, nhưng khi nhìn nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của Ôn Nhu, hắn thủy chung không có dũng khí, bởi vì hắn biết, người có thể nắm tay nàng, trong thiên hạ chỉ cóđại ca.

Hắn vẫn luôn nghĩ, nếu lúc đó người cưới nàng là hắn không phải đại ca, đó chẳng phải là người nàng yêu suốt đời chỉ có mình hắn thôi sao, thế nhưng trên đời này không có từ nếu như, thời gian không thể quay lại, hết thảy đều đãđịnh trước.

Hắn đã định trước, không thể cùng nàng ngắm giang sơn.

Một ngày nào đó, đại ca sẽ mang theo thiên quân vạn mã đem nàng trở về, có thể, sẽ là ba năm sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận