Nịch Sủng Chí Tôn Cuồng Phi Full

CHƯƠNG 128: CHUNG, YÊU CHÀNG, VĨNH SINH VĨNH THẾ, YÊU NÀNG, BẤT LY BẤT KHÍ.(2)
EDIT : LUNA HUYNH

***
Lãnh Triệt một đại nam nhân ở trong phòng sinh, đểđám bàđỡ câu nệ, Ôn Nhu liền để hắn theo bàđỡ nhìn hài tử, Lãnh Triệt tuy là lo lắng, nhưng nhìn khóe miệng Ôn Nhu cười khẽ, biết vô sự, liền đi theo bàđỡ nhìn hài tử.

Lãnh Triệt nhìn bàđỡ tẩy sạch thân thể của hai hài tử, thay tả lót sạch sẽ, bếđến đặt vào trong nôi, Lãnh Triệt liền ngồi xỗm chỗ trống nhìn hai cái nôi, dùng tay nhẹ nhàng đẩy hai nôi.

Hai khuôn mặt nhỏ nhắn của oa oa đều là nhiều nếp nhăn, khiến Lãnh Triệt không khỏi chăm chú khởi mi, bàđỡ làm như biết nghĩ cách của Lãnh Triệt, liền giải thích nói mới sinh ra hài tử là như vậy, qua mấy ngày dáng dấp sẽ nẩy nở.

Đối mặt một thân xơ xác tiêu điều khí tức Lãnh Triệt vẫn là một thân vẫn là một thân giáp trụ, đám bàđỡ là sợ, mặc dù biết mặc dù biết Bạch vương gia cực tốt, thế nhưng dù sao không ai thấy qua Bạch vương gia, hôm nay nhìn thấy, cũng nhịn không được sợ, khí tức bức người như vậy, tựa hồ tùy thời đều có thể lấy mạng của các nàng.

Nữ oa sắc mặt hồng đồng đồng, mà nam oa có vẻ so với nữ oa kém hơn một chút, sắc mặt cũng không có hồng nhuận như nữ oa, khí tức có chút yếu, chính là khóc nỉ non cũng không so được nữ oa vang dội, Lãnh Triệt liền ngước mắt nhìn bàđỡ.

Bàđỡ liền giải thích, nói song sinh đều là như vậy, so với đan thai bình thường oa oa nhỏ hơn, hơn nữa Vương phi là sinh non, hài tử lại càng nhỏ một chút, không cần lo lắng quá mức, nếu không yên tâm, thỉnh thái y đến xem cho thỏa đáng, Lãnh Triệt lập tức bảo Túc Dạ tiến cung đi thỉnh thái y.

Lãnh Triệt nhìn hai hài tử suy nghĩ xuất thần, giơ tay lên muốn sờ sờ mặt nho nhỏ của hài tử, tại thời gian giơ tay lên lại sợ bản thân tay của thô ráp tay của đụng vào da non mịn của bọn tiểu tử, liền chỉ là dùng lưng ngón tay tại mặt hai hài tử vuốt ve, khóe miệng không khỏi lại cong lên tiếu ý.

Đây là, hài tử của bọn họ, hài tử của nàng và hắn, không nghĩ tới, hắn cũng có ngày làm phụ thân, tất cả, đều là nàng cho hắn. . .

Lãnh Triệt nhẹ nhàng phe phẩy nôi, nhìn hai hài tử xuất thần, Duẫn nhi chạy đến, nói Vương phi thỉnh hắn qua, Lãnh Triệt phân phó Duẫn nhi chăm sóc hảo hai hài tử, liền không nói hai lời chạy như bay đến chỗ của Ôn Nhu.

Trên giường hẹp đệm chăn đãđổi mới rồi, Ôn Nhu cũng thay đổi một thân xiêm y, tóc cũng được buộc lại, hai gò má khôi phục một ít huyết sắc, lúc này dựa lưng vào đệm mềm trên giường.

Lãnh Triệt vừa đi đến bên giường, muốn ôm Ôn Nhu vào trong ngực, bỗng nhiên phát hiện mình phát hiện mình vẫn là một thân giáp trụ, vội vã tháo giáp trụ xuống, mới ngồi ở mép giường, đem Ôn Nhu kéo vào trong lòng.

” A Nhu còn có chỗđau không? Nói cho ta biết.” Lãnh Triệt đểÔn Nhu tựa vào lồng ngực của hắn, dùng cằm nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu của Ôn Nhu, ôn nhu hỏi, hắn hận bản thân, hận bản thân không thể vào thời điểm nàng thông khổ nhất ở bên cạnh bồi nàng.

Ôn Nhu không trả lời hắn, mà là hai tròng mắt chăm chú nhìn trên cánh tay trái của hắn thấm xuất huyết mủ thương, thảo nào mới vừa rồi nàng cảm thấy lúc hắn ôm hài tử tay trái run rất là dị thường, nguyên là bị thương, chỉ là giấu dưới áo choàng nên nàng không nhìn thấy.

” Triệt, thế nào bị thương?” Mi tâm Ôn Nhu ninh chặt, nhìn sang da thịt máu mủ vết thương, chỉ cảm thấy yêu thương, giơ tay lên xoa gò má của hắn, mới hơn một tháng mà thôi, hắn gầy gòđi rất nhiều, nàng có thể tưởng tượng ra được phòng thủ gian khổ cùng trắc trở.


“Trúng một mũi tên, lại bị chém một đao, liền như vậy, không có chuyện gì, đợi một chút ta đểý vết thương cho tốt.” Tròng mắt của Lãnh Triệt nhìn thoáng qua trên vai trái, chỉ thấy vết thương không kịp xử lýđang sinh mủ, do phóng ngựa chạy hết tốc lực cảđêm, để vết thương chuyển biến xấu.

” Cái gì gọi là không có việc gì?” Đột nhiên Ôn Nhu rời khỏi ôm ấp của Lãnh Triệt, tức giận nhìn chằm chằm hai mắt của hắn, tuy vẫn còn hư nhược trong giọng nói nghe được tức giận, ánh mắt của nàng như vậy, khiến Lãnh Triệt cảm giác mình làm sai chuyện gìđó.

“Vết thương nhỏ thôi mà, A Nhu không cần khẩn trương, ta lại để cho thái y xử lý miệng vết thương, băng bó kỹ liền được rồi.” Lãnh Triệt cười khẽ giải thích, mưu đồ tiêu trừ tức giận dưới đáy lòng của Ôn Nhu, “A Nhu thân nàng còn chưa hồi phục, vẫn là nghỉ ngơi mới tốt.”

“Cởi y phục ra để ta xem một chút.” Nếu Lãnh Triệt nói không không thể tiêu trừ tức giận trong đáy mắt của Ôn Nhu, mà làđể cho nàng tức giận càng sâu, quay đầu phân phó thị nữở phía sau mang rương y dược trong ngày thường lúc rỗi rãnh chuẩn bị của nàng đến.

Kỳ thực nàng cũng không phải là tức giận, mà là cảm thấy yêu thương, nàng muốn nhìn trên người hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu vết thương, “Ta xử lý vết thương cho chàng.”

” A Nhu, không cần, thân ngươi vẫn còn bệnh.” Lãnh Triệt cự tuyệt.

” Triệt, ta không sao, để ta nhìn vết thương của chàng một chút, cóđược hay không?” Đáy mắt Ôn Nhu tức giận chuyển thành yêu thương, hai cái tay ở mặt của Lãnh Triệt, hắn lại vừa cứng vừa thích lòng bàn tay của nàng có chút đau, nàng biết hắn nhất định làđi suốt đêm mới có thể trở về khiến vết thương chuyển biến xấu, hắn ở trước mặt nàng, nàng thế nào không tự mình giúp hắn xử lý vết thương.

” Hảo.” Lãnh Triệt nhìn ra được đáy mắt Ôn Nhu đau lòng, cũng không kiên trì nữa, hôn một cái vào mi tâm của nàng, sau đó nhẹ nhàng đẩy nàng ra, đem áo bào trên người trút xuống hông.

Kỳ thực không phải hắn không muốn để cho nàng giúp hắn xử lý vết thương, mà là vết thương trên người hắn, sợ lúc nàng nhìn thấy sẽ chỉ làm nàng càng lo lắng thôi.

Áo bào của Lãnh Triệt được trút xuống hông, hai tròng mắt của Ôn Nhu lại đang từ từ trợn to, chỉ vì nàng nhìn thấy lưng cùng với trước người của hắn tất cả vết thương lớn nhỏ, có cái đã khép lại, có cái kết vảy.

Tay của Ôn Nhu run nhè nhẹ xoa trên thương ở lưng của Lãnh Triệt, chỉ cảm thấy viền mắt rất là chua xót, đây mới là hơn một tháng mà thôi a. . . Thân thể của hắn, càng trở nên có nhiều vết thương như thế.

” Không có chuyện gì, đều là vết thương nhỏ, không có gìđáng ngại.” Lãnh Triệt cảm thụđược được đầu ngón tay của Ôn Nhu run rẩy lạnh lẽo truyền tới, muốn đem y sam mặc lên, lại bịÔn Nhu ngăn lại.

” Không nên cửđộng, ta vì chàng xem vết thương một chút xem có hay không toàn bộđều tốt.” Ôn Nhu có chút không đành lòng nhìn vết thương trên lưng Lãnh Triệt, nhưng vẫn là cẩn thận đem toàn bộ vết thương lớn nhỏ trên lưng hắn kiểm tra một lần, sau cùng mới vì hắn xử lý vết thương trên vai.

Lãnh Triệt nhìn động tác Ôn Nhu cẩn thận mi tâm của Ôn Nhu ninh chặt, tâm cũng ninh chặt theo.

” Triệt, thế nào đã trở về?” Ôn Nhu vì Lãnh Triệt băng bó vết thương trên vai trái, nhẹ giọng hỏi.


Vết thương rất đau, mi tâm của Lãnh Triệt cũng không khỏi nhíu một cái, nhìn mặt mày của Ôn Nhu, ôn nhu đáp: “Túc Dạ truyền thư cho ta, lo lắng nàng, liền trở về.”

“Khi nào đi?” Ôn Nhu băng bó kỹ vết thương, thắt gúc, ngẩng đầu, cùng Lãnh Triệt bốn mắt giao nhau.

” Lập tức phải đi.” Thấy nàng bình an, hắn an tâm, “Các tướng sĩ còn đang chờ ta trở lại.”

” Ừ.” Ôn Nhu đột nhiên ôm cổ của Lãnh Triệt, đem hắn kéo đến gần mình, đem mặt chôn vào trong cổ của hắn, “Cẩn thận chút, không nên lại khiến cho mình bị thương nhiều như vậy.”

Nàng biết hắn không thể lưu lại một cùng nàng, nàng cũng sẽ không cũng sẽ không yêu cầu hắn không cần đi, nàng thầm nghĩ hắn bình an, không để cho mình bị thương là tốt rồi.

” Ta sẽ chúý.” Lãnh Triệt ôm Ôn Nhu thật chặt, hắn là muốn lưu lại bên nàng lâu hơn, thế nhưng hắn không thể, “Xin lỗi, khiến nàng phải lo lắng rồi.”

” Vì nữ nhi đặt một cái tên đi.” Ôn Nhu khẽ lắc đầu, ý bảo không nên cùng nàng nói chuyện đó, sau đó buông lỏng Lãnh Triệt ra, ngược lại ngậm vào môi của hắn, nhợt nhạt cười nói, “Nhi tử ta tựđặt.”

“Lãnh Du.” Lãnh Triệt cầm tay Ôn Nhu đặt lên tim của bản thân, ánh mắt sáng quắc, “Du du ngô tâm.”

Đây là hắn sớm đãđặt sẵn tên cho nữ nhi rồi, chỉ là chưa từng nói cùng nàng mà thôi, đại biểu hắn du du chi tâm, du du chi tình, tên của nhi tử hắn vẫn chưa có chủý, nhớ hắn chưa từng nghĩ vừa có nhi nữ lại có nhi tử.

Nghĩ một cái bản thân đã trở thành phụ thân rồi, mặt mày của Lãnh Triệt không tự chủ hạnh phúc cười, đem tay của Ôn Nhu cầm thật chặt.

“Vậy nhi tử gọi Lãnh Nhiên.” Biểu thị tình cảm của nàng đối với hắn như thiêu đốt lửa khói, cực nóng.

” Ừ.” Lãnh Nhiên, chỉ cần là nàng đặt, hắn đều thích, Lãnh Triệt lại một lần nữa đem Ôn Nhu ôm vào trong ngực, “Ta phải đi.”

“Ừ.” Ôn Nhu cũng ôm chặt hắn, “Không cần lo lắng cho ta cùng hài tử, chúng ta chờ chàng trở về.”

Thật lâu không nói gì, thật lâu, Lãnh Triệt buông lỏng Ôn Nhu ra, cầm lấy một thân giáp trụ, bước đi cũng không quay đầu lại.

**


Trong tháng có chút gian nan, Ôn Nhu vẫn như cũ mấy ngày liền có thể nhận được thư của Bắc Tích, phía đối diện tình hình chiến đấu của hai nơi có thể nói là rõ như lòng bàn tay, một chỗ là Lãnh Triệt dẫn đầu phòng thủ quan khẩu Hiệp Mục Đạo, một chỗ là Tử vương dẫn đầu phòng thủ Hiệp Lăng Đạo quan khẩu, vẫn như cũ cơ hồ là mỗi ngày máu rửa tường thành,, đại Di một ngày so với một ngày tràn ngập nguy cơ.

Lãnh Triệt cùng Tử vương đều là không giải thích được, rõ ràng tướng lĩnh tam quốc liên quân sao có thể thường xuyên phát sinh khập khiễng, mà tiểu An tử cùng đám trinh sát đang cố gắng chia rẽ hiệp ước đồng minh giữa tam quốc, tại sao minh ước tam quốc chính là chậm chạp không phá, tam quốc liên quân cơ hồ là cường công biên phòng hai tháng đại Di không ngừng, không chỉ có không cóý tứ rút lui, ngược lại một ngày so với một ngày tiến công mạnh hơn.

Lúc tam quốc liên quân mãnh biên phòng đại Di, sứ thần Viêm quốc bí mật đi tới đại Di, yết kiến Lãnh Hạo.

” Không biết sứ thần Viêm quốc đến đại Di có mục đích gì?” Thời điểm Lãnh Hạo nhìn thấy sứ thần Viêm quốc, tay áo dài phất một cái, hỏi đi thẳng vào vấn đề.

Tuy rằng không biết sứ thần Viêm quốc này đến đại Di đến tột cùng là có mục đích gì, thế nhưng tại Phong chi đại lục, mặc kệ hai nước trong lúc đó có cừu hận sâu đậm, thế nhưng bất luận bất cứ lúc nào, cũng không thể chém giết sứ thần nước khác, bằng không sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ, cho nên, cứ cho là Lãnh Hạo cực hận Viêm quốc, không thể không bang giao lễ nghi nghênh tiếp sứ thần Viêm quốc, nếu là có thể, hắn căn bản cũng không căn bản cũng không nguyện thấy sứ thần địch quốc.

” Sứ thần Viêm quốc Võ Lăng, gặp qua Di vương, Di vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Viêm quốc hướng Lãnh Hạo khom người một cái thật sâu, cũng không Lãnh Hạo nói miễn lễ, liền ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên như có như không cười, “Lăng đi sứđại Di, tự nhiên là vì nguy hiểm của đại Di màđến.”

Đầu quả tim của Lãnh Hạo ngẩn ra, chăm chú nhìn Võ Lăng, tựa hồ muốn đem dáng tươi cười ở khóe miệng hắn xem thấu.

“Nguy hiểm của đại Di thế nhưng Viêm quốc cùng Hải quốc Mạc quốc cùng nhau châm lửa, trái lại sứ thần nói một chút, thế nào gọi là vì nguy hiểm của đại Di?” Ánh mắt của Lãnh Hạo nhưđao, trên vai của Viêm quốc còn có hai nước Mạc Hải phái sứ thần đến đại Di đến tột cùng muốn diễn cái xiếc gì?

” Di vương có biết, gần nửa tháng qua tam quốc liên quân tiến công có thể nói là một ngày mãnh một ngày, như vậy Di vương có hay không biết đây là lý do gì?” Võ Lăng ưu nhã uống một ngụm rượu, nói một tiếng hảo tửu, trong ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Hạo mới tiếp tục nói: “Không đề phòng nói cho Di vương, đây hết thảy, đều là công lao của thái tử Viêm quốc.”

Viêm quốc? Chén rượu nắm tay của Lãnh Hạo run lên bần bật, đây hết thảy, cư nhiên không phải Hải quốc, mà là Viêm quốc?

” Mà Di vương chỉ cần đại Di cho Viêm quốc một điều kiện nho nhỏ, Viêm quốc liền có thể rút khỏi tam quốc minh ước, đến lúc đó tam quốc liên quân ắt tự sụp đỏ, Di quốc, liền cũng có thể bảo trụ, không biết ý của Di vương như thế nào?”

” Điều kiện, là cái gì?” Lãnh Hạo đem chén rượu trong tay cằm chặt, hồi lâu, mới hỏi, mặc dù không biết Viêm quốc này hát ra bản nhạc gì, thế nhưng có thểđể cho liên quân tam quốc tự sụp đổ, vô luận làđiều kiện gì, hiện nay đối với đại Di mà nói, cũng không ít lôi cuốn.

Khóe miệng của Võ Lăng cong lên một cái, tiếu ý tại khóe miệng nỡ rộ.

**

Viêm quốc đưa ra điều kiện này Lãnh Hạo có chút do dự, quyết ý hai ngày sau sẽ cho Võ Lăng đáp án, Võ Lang cũng khong gắp, thản nhiên tựđắc đến dịch quán.

Lãnh Hạo vốn định đem chuyện sứ thần Viêm quốc bí mật đi sứđại Di viết thư báo cho Lãnh Triệt biết, thế nhưng cầm bút lông trong tay, lại chậm chạp không dám viết từ nào lên giấy, nhìn chằm chằm tấm da dê trước mặt một số gần như một canh giờ, cuối cùng chỉ là ném bút lông trong tay lên trên nghiên mực, giơ tay lên đỡ trán.

Nếu làđại ca trở về, có thểđáp ứng điều kiện này tinh tế chi mắc nợ trùng tộc?

” Vương thượng.” Trầm Lục Y chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt Lãnh Hạo, trong tay đang cầm một cái đĩa cao điểm, đặt lên bàn, nhìn dáng dấp Lãnh Hạo đỡ trán ninh mi, không khỏi nhẹ giọng gọi hắn nói.


” Lục nhi?” Lãnh Hạo dời tay, nhìn đến vẻ mặt lo lắng của Thẩm Lục Y, cười cười, “Đã trễ thế này sao Lục nhi vẫn chưa ngủ?”

” Nghe cung nhân nói vương thượng cả ngày ở ngự thư phòng, cũng không ăn uống, Lục nhi lo lắng vương thượng, cho nên cốýđến xem vương thượng.” Trầm Lục Y liếc mắt nhìn cao điểm trên bàn, ôn nhu nói: “Vương thượng có muốn hay không nếm thửđiểm tâm Lục nhi đích thân làm?”

” Tạ qua mỹý của Lục nhi.” Lãnh Hạo cầm tay của Trầm Lục Y, lắc đầu, tiện đà nhẹ nhàng đè mi tâm, “Thế nhưng ta hiện không đói bụng, ăn không vô thứ gì.”

Trầm Lục Y không khuyên cái gì nữa, chỉ là vòng qua sau lưng của Lãnh Hạo, giơ lên hai tay nhẹ nhàng đè xuống huyệt thái dương của Lãnh Hạo, vì hắn nhẹ nhàng xoa, khiến Lãnh Hạo cảm thấy suy nghĩ dễ dàng một ít.

” Vương thượng thế nhưng ưu phiền chuyện sáng nay sứ thần Viêm quốc nói?” Trầm Lục Y một bên thay Lãnh Hạo xoa, một bên nhẹ giọng hỏi.

” Ừ.” Điều kiện như vậy liền có thể liên quân tam quốc đình chỉđánh đại Di, nói thật, hắn làđộng tâm, thế nhưng, lại không thể có lỗi với đại ca, cho nên hiện nay tâm của hắn vô cùng phiền não.

” Vương thượng nhưng là muốn đem Bạch vương gia triệu về?” Mâu quang của Trầm Lục Y có chút âm trầm.

” Chính cóýđó.” Thế nhưng lại cũng không phải là hoàn toàn muốn đem đại ca triệu về.

” Vương thượng, thứ cho Lục nhi nói nhiều, Lục nhi cảm thấy nếu là gọi Bạch vương gia về, tuyệt đối sẽ không đáp ứng điều kiện Viêm quốc đưa ra.” Thanh âm của Trầm Lục Y nhàn nhạt vang lên, phảng phất đầu độc một dạng, “Vương thượng tại sao không hỏi một chút ý nguyện của Bạch vương, làm sao vội vã báo cho Bạch vương gia biết?”

“Hỏi ý nguyện của tẩu tẩu mình?” Lãnh Hạo thì thào nói với Trầm Lục Y, bỗng nhiên mâu quang sáng ngời.

“Đúng vậy, Bạch vương phi là một người thông minh, sao không để Bạch vương phi tự lựa chọn?” Trầm Lục Y mỉm cười, nàng tuyệt đối sẽ không để cho vương thượng mang hắn trở về, nếu là hắn trở về, hết thảy đều sẽ thất bại.

Nàng không cho phép chuyện như vậy phát sinh, người kia, cũng sẽ không cho phép.

” Lục nhi thực sự là một lời giật làm tỉnh giấc người trong mộng.” Lãnh Hạo từ trên ghếđứng lên, cầm hai tay của Trầm Lục Y, “Lục nhi cái này liền cùng ta đến Bạch vương phủ một chuyến thế nào?”

” Đây là quốc sự, Lục nhi cùng vương thượng đi sợ rằng không thích hợp.” Trầm Lục Y lắc đầu cự tuyệt, “Chỉ sợ Lục nhi ở bên cạnh, vương thượng cùng Bạch vương phi nói chuyện sẽ không dễ dàng.”

” Cũng tốt, ta đây liền tự mình đi, Lục nhi chờ ta trở về là tốt rồi.” Lãnh Hạo nói xong, buông lỏng tay của Trầm Lục Y ra liền muốn rời khỏi, lại bị Trầm Lục Y kéo cổ tay.

” Vương thượng, người đã một ngày không ăn cơm rồi, ăn chút cao điểm lại đi.” Trầm Lục Y quan tâm nói.

” Có Lục nhi bên người, chân là phúc khí của ta.” Lãnh Hạo sang sảng cười, cầm lên một khối cao điểm liền bỏ vào trong miệng, nhìn dáng tươi cười trên khóe miệng của Lãnh Hạo,Trầm Lục Y chỉ cảm thấy trong lòng một trận hít thở không thông, trong nháy mắt xung động muốn ngăn hắn ăn cao điểm, vặt chặt khăn trong tay chế trụ mình loại bỏý nghĩ này.

Lãnh Hạo rất nhanh liền đem cao điểm ăn sạch, trước khi đi ôm Trầm Lục Y trên môi mềm mại của nàng hôn một cái mới rời khỏi, Trầm Lục Y nhìn bóng lưng của Lãnh Hạo rời đi kinh ngạc đờ ra, mắt đảo qua cao điểm trên bàn bị Lãnh Hạo ăn sạch sẽ, tay có chút run, đột nhiên một giọt lệ rơi lên trên bàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui