Nịch Sủng Chí Tôn Cuồng Phi Full

CHƯƠNG 129: CHUNG, YÊU CHÀNG, VĨNH SINH VĨNH THẾ, YÊU NÀNG, BẤT LY BẤT KHÍ.(3)
EDIT : LUNA HUYNH

***
Lúc Lãnh Hạo đi tới Bạch vương phủ, Ôn Nhu đang dỗ Lãnh Nhiên cùng Lãnh Du ngủ, bất luận trong lòng của người nào đều có thể ngủđược cực ngon, Lãnh Nhiên lại không ngoại lệ, ngoại trừÔn Nhu ra thì người bên ngoài ôm hắn hắn liền luôn luôn khóc, chỉ cóÔn Nhu ôm hắn hắn mới an tĩnh lại, mà cũng không uống sữa của nãi nương, vừa uống liền nôn, Ôn Nhu bất đắc dĩ, liền không thể làm gì khác hơn là tự mình đưa hắn.

Đối với việc Lãnh Hạo đến Ôn Nhu có chút kinh ngạc, để Túc Dạ hầu hạ Lãnh Hạo, bản thân thay đổi thân y sam mới vội vãđi tới chính sảnh.

Ôn Nhu nghi ngờ thân thể, chuyện sinh con còn cóở cữ ngoại trừ người của Bạch vương phủ, liền không ai biết, đó là Lãnh Hạo cũng không biết, cho nên khi Lãnh Hạo nhìn đến Ôn Nhu có chút hơi béo liền kinh ngạc.

” Thần phụ gặp qua vương thượng, vương thượng vạn an.” Ôn Nhu hướng Lãnh Hạo hơi phúc thân.

“Tẩu tẩu mau mau miễn lễ.” Lãnh Hạo làm một động tác hư phù, Ôn Nhu tạ lễ, ngồi xuống ghế.

” Không biết vương thượng đêm khuya đến đây, thế nhưng tìm thần phụ có việc?” Ôn Nhu nhìn Lãnh Hạo muốn nói lại thôi, tựa hồ có chuyện khó có thể mở miệng, không khỏi nói rằng, “Vương thượng muốn nói liền nói, không cần đem thần phụ xem là người ngoài.”

“Tẩu tẩu, ta. . .” Lãnh Hạo đột nhiên cảm thấy bản thân có chút nói không nên lời, dùng tẩu tẩu của mình đểđổi lấy bình an cho một quốc gia, chuyện như vậy, hắn thực sự là khó có thể mở miệng.

Ôn Nhu chăm chú nhìn hắn, chờ hắn nói hết lời.

Lãnh Hạo nắm chặt song quyền, nhìn Ôn Nhu, cơ hồ là cắn răng đem mục đích của sứ thần Viêm quốc đến đại Di nói một lần, cuối cùng, không dám ngẩng đầu nhìn mắt của Ôn Nhu.

Đối với chuyện sứ thần Viêm quốc, Ôn Nhu rất là kinh ngạc, đang nghe điều kiện Viêm quốc đưa ra càng kinh ngạc không thôi, có thể chỉ chốc lát, tinh thần của Ôn Nhu liền trở về lãnh tĩnh.

” Như vậy chiếu theo sứ thần Viêm quốc nói, chỉ cần thần phụđến Viêm quốc một chuyến, làđược đổi được bình an của đại Di, có phải như vậy không?” Viêm quốc rốt cuộc làđánh cái chủý gì, cư nhiên đưa ra điều kiện như vậy, cư nhiên chỉ là muốn nàng một phụ nhân đến Viêm quốc một chuyến, là chịu rút khỏi liên minh tam quốc, nàng không biết mình cư nhiên giá trị cao như vậy.

” Đúng là như vậy.” Lãnh Hạo trả lời có chút gian nan, đem an bình của đại Di cược trên người một nữ nhân, đột nhiên khiến hắn cảm thấy rất vô sỉ, “Bất quá ta chỉ là hỏi ý nguyện của tẩu tẩu mà thôi, cũng không phải là cầu tẩu tẩu nhất định phải đi Viêm quốc, đại Di của ta còn chưa đến mức phải đem tẩu tẩu đi đổi bình an.”

Lãnh Hạo đột nhiên quyết định, buông tha cách nghĩ dùng Ôn Nhu đổi lấy bình an của đại Di, đại Di còn không nhu nhược đến nỗi dùng một nữ nhân đểđổi hết thảy!

” Làm phiền tẩu tẩu rồi, thật là xin lỗi, ta đây liền rời đi.” Lãnh Hạo đứng lên hướng Ôn Nhu khom người một cái thật sâu, “Chuyện hôm nay, tẩu tẩu không cần lo lắng, cứ cho là ta cái gì cũng chưa nói qua là tốt rồi.”

Lãnh Hạo nói xong, mại khai bộ tử liền đi.

” Vương thượng, xin dừng bước.” Lúc Lãnh Hạo bước ra ngưỡng cửa, trong nháy mắt Ôn Nhu gọi hắn lại, “Thần phụ nguyện ýđi Viêm quốc.”

“. . .!” Trong nháy mắt bước chân của Lãnh Hạo phảng phất cứng tại chỗ, có chút cơ giới xoay người, không thể tin nhìn Ôn Nhu, “Tẩu tẩu, ngươi nói cái gì?”


Thời gian rung chuyển, đi Viêm quốc, trên danh nghĩa là kết hảo hai nước, thế nhưng ai biết được chuyến này hay không còn cơ hội trở về?

” Vương thượng, thần phụ nói, thần phụ nguyện ýđáp ứng điều kiện của Viêm quốc, đi Viêm quốc, vìđại Di cùng Viêm quốc kết hảo.” Ôn Nhu đứng lên, nhìn Lãnh Hạo, kiên định nói.

Viêm quốc, nàng thủy chung là muốn đi, hôm nay có lý do quang minh chính đại đi vào, trái lại tiết kiệm không ít chuyện của nàng, còn có thểđánh cuộc có hay không có thểđể cho liên quân tam quốc lui binh, như vậy nhất cử lưỡng tiện, nàng vì sao phải cự tuyệt?

Nàng tự tin không ai có thể tổn thương được nàng, nàng dám đi Viêm quốc, liền cũng có thể bình yên vô sự trở về, nàng tuyệt không sẽ không đem mạng của mình ra đùa giỡn, mạng của nàng, nhưng là phải giữ lại bồi hắn cùng với hắn cùng với hai hài tử.

Chỉ là, nàng rời đi, chính là nàng duy nhất lo lắng hai hài tử.

” Chỉ là, vương thượng cho thần phụ hai ngày thời gian an bài chút sự tình.”

” Đây là tự nhiên, ta sẽ an bài hảo nhân viên đi theo, tẩu tẩu cứ việc yên tâm, ta sẽ không để cho tẩu tẩu gặp bất kỳ nguy hiểm nào.” Nếu là tẩu tẩu gặp nguy hiểm, hắn lấy cái bộ mặt gìđi gặp đại ca.

” Như vậy thần phụ liền tạ qua vương thượng.” Biểu tình Ôn Nhu nhàn nhạt, “Chỉ là thần phụ còn có một yêu cầu nho nhỏ muốn mời vương thượng đáp ứng.”

“Tẩu tẩu cứ việc nói.”

“Trước mặt của Triệt, chớ cho hắn biết việc thần phụđi Viêm quốc.” Nàng không muốn hắn vì nàng vì nàng thao dư thừa ,, nàng chỉ cần hắn chiếu cố tốt bản thân, chờ nàng trở về, đem thuốc dẫn mang về.

Lòng của Lãnh Hạo rung chuyển không ngừng, đối với Ôn Nhu sinh ra kính nể sâu đậm, trong thiên hạ, có bao nhiêu nữ tử có thể làm được có thểđại nghĩa diệt thân như vậy, không khỏi ôm quyền lại một lần nữa hướng Ôn Nhu khom người thật sâu, “Chuyện của đại ca, tẩu tẩu cứ yên tâm.”

” Thần phụ cung tiễn vương thượng.” Ôn Nhu cũng khom người thi lễ, thật lâu, Lãnh Hạo mới ngẩng đầu, xoay người oai hùng rời đi.

Sau khi Lãnh Hạo rời đi, Ôn Nhu trở lại Yên Thủy các nhìn Lãnh Nhiên, thấy hắn ngủ rất say, liền đi xem Lãnh Du, cũng là ngủđược an ổn, liền đến tiệm thuốc nhỏ của mình, chuẩn bị thứ gìđó rất lâu, may là nàng tháng này cũng ngồi không sai biệt lắm, nên chắc là sẽ không có cái gì bất tiện nói đến.

Cứ cho là liên quân tam quốc đình chỉ tiến cung, Triệt cũng muốn chỉnh quân, chỉnh sửa lại phòng thủ phòng thủ thành trì, trấn an dân tâm, lúc trở lại cũng đã qua mấy tháng rồi, mấy tháng, nàng nghĩ cũng đã từ Viêm quốc trở về rồi.

Như vậy, liền chỉ còn lại vấn đề chiếu cố Lãnh Du cùng Lãnh Nhiên, tuy rằng nàng rất là không muốn rời khỏi bọn họ, nhưng nàng lại không thể không rời khỏi.

Lúc hừng đông, Ôn Nhu gọi Thiên Du tới, cùng nàng ngồi trong viện của tiệm thuốc nhỏ tròn một buổi sáng nói, không cho người tới gần, đó là Túc Dạ Duẫn nhi cũng không được, Thiên Du nghe Ôn Nhu nói có chút hết hồn, nhưng mà vẫn như cũ ngồi lẳng lặng, nghe Ôn Nhu phân phó cùng căn dặn, nhớ cho kỹ.

Thiên Du cứ cho làÔn Nhu lo lắng, nàng cũng sẽ không khuyên can, bởi vì nàng biết, coi như mình khuyên can cũng là vô dụng, nàng cũng tin tưởng Ôn Nhu tuyệt đối sẽ bình an vô sự, về phần sự tình, nàng sẽ chậm chậm cùng Túc Dạ nói.

” Vương phi yên tâm, Thiên Du sẽ chiếu cố tốt tiểu thư cùng thiếu gia.” Cứ cho là bản thân bị thương, nàng cũng sẽ không để tiểu thư cùng thiếu gia chịu tổn thương chút nào, nàng chiếu cố bọn họ thật tốt đợi Vương phi trở về.


” Như vậy Ôn Nhu liền tạ qua Thiên Du muội muội.” Ôn Nhu dứt lời, hướng Thiên Du khom người một cái thật sâu khom người một cái thật sâu, lại bị Thiên Du ngăn lại.

Đem hài tử giao cho phu phụ Thiên Du chiếu cố, nàng có thể yên tâm.

Thiên Du đỡ lấy Ôn Nhu, không nói gì, chỉ làánh mắt kiên định nhìn Ôn Nhu, Ôn Nhu sáng tỏ, mỉm cười.

Cả ngày kế tiếp, Ôn Nhu đều mang theo hai hài tử, mặc hai hài tử khốc thế nào nàng cũng dụ dỗ, Duẫn nhi nhìn Ôn Nhu bị hai hài tử nháo, lo lắng nàng mệt mỏi, muốn giúp nàng ôm hài tửđể cho nàng nghỉ một lát nghỉ một lát, Ôn Nhu lại nói không phiền lụy, vẫn mang theo hài tửđến tối, đến tối bản thân cũng là mang theo hai hài tử cùng ngủ, liền trong ngày thường giao cho vú nuôi chiếu cố Lãnh Du hôm nay nàng nhất tềđặt vào bên gối của mình.

Ôn Nhu nghiêng thân nhìn hai hài tửđang ngủ say, một đêm không ngủ, hừng đông là lúc Thiên Du đi tới Yên Thủy các, Ôn Nhu đem hai hài tử giao cho Thiên Du, trên mặt hài tử hôn một cái, cầm lấy bọc hành lý bản thân chuẩn bị xong, xoay người rời đi.

Chỉ làÔn Nhu rời đi trong chớp mắt, trong lòng Thiên Du Lãnh Nhiên “oa” khóc ra tiếng, cước bộ của Ôn Nhu đột nhiên bị kiềm hãm, cũng không quay đầu lại.

Ngoài cửa Bạch vương phủ, đã có mã xa Lãnh Hạo phái tới đang chờđợi, Ôn Nhu quay đầu lại liếc mắt nhìn đại môn Bạch vương phủ, leo lên lên xe ngựa, mã xa liền tuyệt trần đi.

Lãnh Hạo tự mình ở cửa thành chờ, đem bội ngọc tượng trưng cho Di vương chính tay giao cho Ôn Nhu, đây là vật tương truyền của đế vương của đại Di, ngoại trừđế vương ngọc tỷ cùng Di kiếm, bội ngọc hình rồng liền tượng trưng cho đế vương tồn tại, hôm nay Lãnh Hạo trước mặt sứ thần Viêm quốc đem nó giao cho Ôn Nhu, biểu thị công khai biểu thị công khai là sứ thần, Ôn Nhu đây là mang thân phận Di vương đi sứ Viêm quốc, nếu là Viêm quốc tổn hại bang giao đại nghĩa, đại Di dùng hết sức lực của toàn quốc, cũng sẽ cùng Viêm quốc tử chiến.

Võ Lang vốn làđối với Lãnh Hạo tự mình tiễn đưa Ôn Nhu kinh ngạc, hôm nay nhìn thấy Lãnh Hạo trịnh trọng đem bội ngọc tượng trưng đế vương giao cho Ôn Nhu, càng khiếp sợ không thôi, hắn thật không ngờ, chỉ là một nữ nhân, dĩ nhiên để Di vương làm được loại tình trạng này, thái tử nói, quả nhiên không sai, người nữ nhân này, là quốc bảo.

Thế nhưng, Di vương coi trọng người nữ nhân này như vậy, thái tửđem chuyện cần làm, chẳng phải làđang vì Viêm quốc gây thù hằn?

“Tẩu tẩu, bảo trong!” Đây là câu nói sau cùng Lãnh Hạo nói với Ôn Nhu, Ôn Nhu hướng Lãnh Hạo khom người, xoay người đạp lên xe ngựa, tùy Võ Lăng mang đến Viêm quốc.

Lãnh Hạo nhìn tuyệt trần mã xa, trong lòng chỉ cảm thấy trầm điện điện, đè nén khó chịu, đứng tại chỗ thật lâu không rời khỏi.

Đứng ở thành lầu Thẩm Lục Y nhìn Ôn Nhu rời đi một màn, hài lòng khóe miệng cong lên.

Lãnh Triệt trước khi đi biên cảnh, đem quyền lực Hắc Băng lâu giao cho Lãnh Hạo, Lãnh Hạo hôm nay là khởi động lực lượng của Hắc Băng lâu, để cho bọn họ phong tỏa tất cả tin tức về việc Ôn Nhu đi sứ Viêm quốc, tận lực kéo không cho Lãnh Triệt biết.

Hắn không biết lúc Lãnh Triệt trở về, bản thân lấy cái bộ mặt gìđối mặt với đại ca kính yêu nhất của hắn.

Sau nửa tháng, đoàn người Ôn Nhu đến đếđô Viêm quốc, nhưng mà mã xa cũng không có dừng ở dịch quán tiếp đãi sứ thần nước khác, mà là trực tiếp chạy đến đại môn thái tử phủ.

” Phu nhân, đến rồi, thỉnh phu nhân xuống xe ngựa.” Bên ngoài mã xa, thanh âm của Võ Lăng cung kính vang lên, đó là dọc theo đường đi xưng hô “Bạch vương phi” cũng đổi thành “Phu nhân” rồi.


“Võđại nhân, xin chúý xưng hô của ngươi, ta không phải là phu nhân gì, ta là Bạch vương phi của đại Di.” Có thị vệ thay Ôn Nhu vén rèm xe lên, Ôn Nhu cự tuyệt Võ Lăng nâng đỡ, động tác dứt khoát nhảy xuống ngựa.

Phu nhân? Đáy lòng Ôn Nhu cười lạnh một tiếng, đáy mắt lộ vẻ hèn mọn.

“Vâng, thần hạ nhớ kỹ.” Đối với Ôn Nhu, thái độ của Võ Lăng vẫn luôn là khúm núm cung kính, không có giống như trước mặt Lãnh Hạo chỉ cao khí ngang, đơn giản là hắn người nữ nhân này một ngày bước vào Viêm quốc, hắn trăm triệu lần không thểđắc tội nỗi, về phần danh xưng “Phu nhân”, chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn thôi, thái tử coi trọng nữ nhân này, như thế nào còn có thể xem là Bạch vương Di quốc.

“Đường xóc nảy, Bạch vương phi có lẽ là mệt mỏi, thần hạ tiễn Bạch vương phi đến chỗở.” Võ Lăng cung kính cúi đầu, quay sang đại môn thái tử phủ làm một động tác ‘thỉnh’.

Ôn Nhu ngước mắt nhìn trên đầu cửa ba chữ to “Thái tử phủ”, mâu quang âm hàn, hắn thật đúng làđể mắt nàng, dĩ nhiên để cho nàng vào ở thái tử phủ.

“Võđại nhan, ta là sứ thần đại biểu đại Di đi sứđến Viêm quốc, vào ở thái tử phủ, sợ rằng có thất lễ.” Ôn Nhu lại không có dựđịnh tiến vào thái tử phủ, tiến vào chẳng khác nào mạt sát danh phận Bạch vương phi của nàng.

” Đây là mệnh lệnh của thái tử, Bạch vương xin mời.” Thái độ của Võ Lăng cương quyết, cứ như là người muốn vào thì phải vào, không muốn vào cũng phải vào.

” Thứ cho khó thể tuân mệnh.” Ôn Nhu chỉ là lạnh lùng cười, bất vi sởđộng, “Xin Võđại nhân hãy dẫn ta đến dịch quán.”

Không đợi Võ Lăng nói, Ôn Nhu chỉ cảm thấy một trận sắc bén hướng mình quét tới, phản ứng nhanh chóng lui về sau vài bước, tiện đà nghe được “ba” một tiếng vang dội, là thanh âm của roi quật vào vật thể cứng rắn, Ôn Nhu cúi đầu nhìn đất trước người của mình, nơi bị rơi quật vào, còn có thể nhìn thấy trên mặt đất bám lớp bụi mỏng, có thể thấy được xuất lực lớn bao nhiêu, nếu mới vừa rồi nàng không tránh né, rơi này quật lên người nàng nhất định là da bong thịt tróc, mâu quang chợt khẽ run, ngước mắt nhìn trước.

Lọt vào trong tầm mắt, là một thân đỏ rực như lửa, một nữ tử tuổi khoảng chừng hai tám tay cầm roi dài đứng cách nàng không xa, tóc đen dài trên đỉnh đầu được búi thành một búi, được buộc bằng dải băng đỏ, cài thêm trang sức, trên cổ, trên cổ tay, trên lưng, trên cổ chân có quấn quanh một vòng chuông nhỏ, giống hệt như Thiên Du, chỉ cần một động tác nhẹ nhàng, liền nghe được tiếng leng keng.

Nữ tử lớn lên rất đẹp, một thân hồng y khiến nàng như một đóa hồng đỏ nở rộ, mặt mày cao ngạo giống như là cây hoa hồng có gai trên người vậy, cả người, tản ra khí tức mị người, trường tiên trong tay nàng, lại tăng thêm một phần dã tính, giống như là không sợ trời không sợđất.

Ngay lúc Ôn Nhu ngắm hồng y nữ tử, trường tiên bên chân nàng phút chốc lại trở về trên tay nữ tủ, ánh mắt của nữ tử nhìn Ôn Nhu tựa hồ như lửa giận thiêu đốt, hận không thể hận không thểđem Ôn Nhu đốt sạch.

“Hạ thần gặp qua công chúa điện hạ! Công chúa điện hạ kim an!” Thời điểm thấy rõ người đến, Võ Lăng lại càng hoảng sợ, nhất thời mồ hôi trên trán liên tục tuôn rơi, vội vã quỳ xuống mặt đất, trước thái tử phut mọi người cũng theo đó quỳ trên mặt đất, cùng kêu lên “Công chúa điện hạ kim an”, tựa hồđối với công chúa này rất là kiêng kỵ.

“Võ Lăng, đây cũng là nữ nhân Tây Chi ca ca muốn tìm?” Diệp Chỉ Lâm nắm trường tiên trong tay, nhìn chằm chằm Ôn Nhu trước mặt, trong ánh mắt xen lẫn đố kị và hận, hướng Võ Lăng một bên lớn tiếng hỏi.

” Sứ thần đại Di, Bạch vương chi thê, gặp qua công chúa điện hạ, điện hạ kim an.” Đối với thái độ của Diệp Chỉ Lâm Ôn Nhu thờơ, chỉ là y theo lễ nghi nàng hành lễ.

” Ngươi nói cái gì?” Đôi mắt đẹp của Diệp Chỉ Lâm đột nhiên trợn tròn, không thể tin liếc mắt nhìn Võ Lăng, chỉ thấy đầu của Võ Lăng chôn xuống đất, ánh mắt của Diệp Chỉ Lâm bình tĩnh rơi xuống nét mặt của Ôn Nhu, “Ngươi nói ngươi là Bạch vương chi thê của đại Di?”

“Đúng là như vậy.” Ôn Nhu nhàn nhạt đáp.

“Nếu ngươi đã có trượng phu! Vì sao lại còn câu dẫn Tây Chi ca ca của ta? Ngươi thân là một nữ nhân, có còn hay không một chút liêm sỉ?” Diệp Chỉ Lâm rống to, đôi mắt đẹp trợn tròn hận ý sâu đậm, nâng tay lên vứt cho Ôn Nhu một cái tát, Võ Lăng thấy thế, bị hù dọa đến toát mồ hôi lạnh khắp cả người.

Đôi đồng tử của Ôn Nhu hơi co rụt lại, khóe miệng cong lên như có như không mang ý cười, vật gìđó trong tay áo trượt xuống lòng bàn tay, trong nháy mắt tay của Diệp Chỉ Lâm nâng lên bị một ngân châm bắn vào lòng bàn tay.

“Lâm nhi làm càn!” Ngay thời điểm cái tát sắp rơi xuống mặt Ôn Nhu, một thanh âm lạnh lùng vang lên, kèm theo là một bàn tay hữu lực nắng lấy cổ tay của Diệp Chỉ Lầm, khiến cho cái tát của nàng dừng giữa không trung.

“Tây Chi ca ca!” Diệp Chỉ Lâm tức giận thở ra một tiếng, người vừa mới đứng lên lại quỳ xuống.


Chỉ thấy người tới có một đôi mắt xếch hẹp dài, nhãn thần lạnh, mi tuấn lãng như ngọn núi, mũi cao ngất như ngọn núi, đôi môi mỏng gợi cảm, y phục vĩnh viễn là hắc sắc, khóe miệng khiến cho người khác như mộc xuân phong tiếu ý.

Huyền vương, quả nhiên là hắn.

Khi Ôn Nhu nhìn đến Huyền vương không có chút kinh ngạc nào, đối với tin tức dò thăm Bắc Tích, nàng là tin tưởng, Huyền vương mười năm ẩn nấu ởđại Di, thân phận thật sự là Viêm quốc thái tử, Diệp Tây Chi!

“Lâm nhi muội là công chúa của Viêm quốc, đây làđạo đãi khách của muội sao?” Diệp Tây Chi bỏ qua tay của Diệp Chỉ Lâm, lớn tiếng trách mắng.

” Thế nhưng Tây Chi ca ca nàng nói nàng là nữ nhân đã có trượng phu! Còn là Vương phi của Di quốc!” Diệp Chỉ Lâm rống to hơn, nàng vốn là muốn nhìn nữ nhân được Tây Chi ca ca coi trọng đến tột cùng đến tột cùng là dạng gì, có thể vì nàng mà trở mặt với mẫu hậu, có thể vì nàng mà buông bỏ cơ hội san bằng đại Di, nàng thừa nhận người nữ nhân này rất đẹp, đẹp đến nàng đố kị không ngớt, nhưng không ngờ nàng đã có trượng phu! Tây Chi ca ca mà nàng yêu nhất lại muốn một nữ nhân đã có trượng phu! Thảo nào mẫu hậu cực lực phản đối, nguyên lai đều là bọn hắn vẫn gạt nàng!

Chuyện như vậy nàng thực không tiếp thụđược! Nữ nhân như vậy Nữ nhân như vậy thế nào xứng với Tây Chi ca ca! Nàng vốn là muốn buông tay. . .

“Lâm nhi, câm miệng!” Nhìn Diệp Chỉ Lâm khích động không ngừng mấp máy miệng, Diệp Tây chi giương lên một cái tát, khi nhìn đến giọt nước mắt của Diệp Chỉ Lâm chảy xuống.

“Tây Chi ca ca, ngươi vì người nữ nhân này mà muốn đánh ta!” Diệp Chỉ Lâm cố nén không cho giọt nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, nhìn đến tay của Diệp Tây Chi đang vung lên, nước mắt không tự chủ rơi xuống, không cam lòng trừng mắt liếc Ôn Nhu, xoay người chạy đi, lại bị Diệp Tây Chi nắm được cổ tay.

” Bạch vương phi đường xa màđến, không có từ xa tiếp đón, ởđây hướng Bạch vương phi bồi tội.” Mâu tử thanh linh của Diệp Tây Chi nhìn Ôn Nhu, hướng nàng hơi khom người một cái, tiện đà nói, “Về phần tiểu muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, có chỗ thất lễ, mong rằng Bạch vương phi không nên để trong lòng.”

“Tây Chi ca ca! Ngươi vì sao muốn hướng người nữ nhân này bồi tội?” Nhìn đến thái độôn tồn của Diệp Tây Chi đối với Ôn Nhu, Diệp Chỉ Lâm tức giận đến giơ chân, Tây Chi ca ca của nàng, cho tới bây giờđều là người khác ở trước mặt hắn ăn nói khép nép, khi nào đến phiên hắn đối với người khác khom mình hành lễ, người nữ nhân này, tính toán cái gì? Dựa vào cái gì có thể lấy được thái độ tốt của Tây Chi ca ca như vậy? “Tây Chi ca ca người buông tay!”

“Lâm nhi sang đây, cũng hướng Bạch vương phi bồi tội!” Diệp Tây Chi đem Diệp Chỉ Lâm kéo đến trước mặt mình.

“Tây Chi ca ca người buông tay!” Diệp Chỉ Lâm không thoát được tay của Diệp Tây Chi, cũng nghễnh nửa đầu, nhìn Ôn Nhu, dáng dấp như là “Cứ cho là ta chết, cũng tuyệt sẽ không hướng người bồi tội”.

” Nếu công chúa điện hạ là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, làm sao lại nói đến chuyện bồi tội.” Ôn Nhu liếc mắt nhìn Diệp Chỉ Lâm, thản nhiên nói, lập tức moi ra một bình thuốc nhỏ, đưa cho Diệp Tây Chi, “Đây là giải dược, ăn vào làđược.”

“Giải dược?” Diệp Chỉ Lâm không hiểu mi nhíu lên, sau đó mới đột nhiên ý thức được cái gì, nâng tay phải của mình lên, chỉ thấy lòng bàn tay của nàng chẳng biết lúc nào xuất hiện một chấm đen thùi, chấm đen đóđang từ từ khuếch tán trên cánh tay, không khỏi cả kinh, người nữ nhân này, lúc nào đối với nàng động tay chân?

” Tây Chi ca ca, người nữ nhân này hạđộc ta!” Diệp Chỉ Lâm chăm chú kéo ống tay áo của Diệp Tây Chi, cắn răng nghiến lợi trừng mắt Ôn Nhu, Ôn Nhu đối với oán hận của Diệp Chỉ Lâm làm như không thấy.

” Lâm nhi, ởđây không phải địa phương người có thể nháo, hiện nay ngươi nếu không hồi cung, sau này cũng không cần xuất hiện ở trước mặt ta nữa.” Diệp Tây Chi đem bình thuốc giao cho Diệp Chỉ Lâm, lạnh lùng nói.

Diệp Chỉ Lâm còn muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hàn ý của Diệp Tây Chi liền không dám nói nhiều, nàng biết Tây Chi ca ca của nàng nói ra nhất định sẽ làm được, nếu nàng cứởđây, có thể sau này nàng thực sự không thấy được Tây Chi ca ca nữa.

Diệp Chỉ Lâm khẽ cắn môi, liếc mắt nhìn Diệp Tây Chi thật sâu, mới tâm bất cam tình bất nguyện rời khỏi.

” Bạch vương phi, vào trong thái tử phủ nói tiếp, ý như thế nào?” Diệp Chỉ Lâm đi rồi, Diệp Tây Chi ý vị thâm trường nhìn ý vị thâm trường nhìn Ôn Nhu.

” Thái tửđích thân thỉnh, thật vinh hạnh.” Ôn Nhu đạm đạm nhất tiếu, cùng Diệp Tây Chi nhất tềđi vào thái tử phủ.

Nàng muốn thuốc dẫn, nhưng lại ngay trên người hắn, mà hắn lại còn là thái tử Viêm quốc, nàng không thể khước từ hắn giống như khước từ Vũ Lăng vậy, dù sao nàng nhìn ra được, nếu muốn tam quốc đình chiến,, không phải dựa vào Viêm vương, mà là dựa vào hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận