Những Vết Xước Màu Rêu!

Dạo này Vũ thế nào? Con để ý nó một chút?
- Anh ấy có lẽ đã bắt đầu nhận ra điều gì đó, hoặc có thể chỉ là nghi ngờ!
Ông Năm quay về phía sau nhìn Nguyệt trong chốc lát, ánh mắt đầy lo lắng cùng đầy yêu thương. Nguyệt biết trong thâm tâm, người cha này thấy mình mang nợ, nợ cậu con trai sự thật, nợ cả những lời giải thích và một cuộc sống bình yên. Đó cũng là điểm duy nhất đưa cô và ông xích lại bên nhau. Vì anh. Vì tình yêu và sự bảo vệ mà cả cô và ông đều cố dành cho anh.
- Ba có sợ không nếu anh ấy biết sự thật?
- Ba không sợ, nhưng ba lo nó không chịu đựng được. Chính ba khi biết sự thật này cũng gần như không chịu đựng được. Vũ yêu mẹ nó hơn bất cứ ai trên đời. Kể cả ba và con.
Nguyệt hướng mắt ra cửa kính. Ánh nhìn vô hồn không cố tiếp nhận mọi thứ diễn ra bên ngoài:
- Ba này, vì anh ấy, ba có thể dừng những việc ba đang muốn làm lại được không?
Im lặng trong tích tắc, Nguyệt tiếp tục:
- Con không muốn can thiệp đến cuộc sống riêng tư của ba. Nhưng còn giữ con bé đó ở lại thì việc mọi thứ lộ ra là điều không thể tránh được. Ba hiểu những điều con nói đúng không?
Ông Năm vẫn không lên tiếng. Mắt ông nhìn thẳng về phía trước và gương mặt đăm chiêu. Ông về Việt Nam để làm gì? Vì cái gì? Vũ Lan là người phụ nữ, bao nhiêu năm nay ông vẫn yêu và mang nợ. Vì tình yêu với ông mà bà đã đánh mất đi tuổi trẻ, nhan sắc và gần như mọi thứ. Ông đã là người vô trách nhiệm trong suốt bao nhiêu năm qua. Giờ đây, mọi thứ có thể ở ngay trước mặt. Linh ở ngay trước mặt. Cơ hội được gặp, được bù đắp cho bà cũng ở ngay trước mặt. Ông Năm có thể bàng quan sao?
- Con hi vọng ba có sự lựa chọn đúng đắn. Quá khứ thật sự rất đáng trân trọng, tình yêu đó thật sự rất đáng ngưỡng mộ. Nhưng…
Nguyệt dừng lại, mím môi trước khi tiếp tục:
- Nếu quá khứ đó, tình yêu đó phá nát đi cuộc sống bình yên hiện tại, đem lại chỉ toàn khổ đau cho những người thân của mình… thì có lẽ… ba nên suy nghĩ lại.
- Nguyệt này, con về Mỹ đi… cùng Vũ và làm… đám cưới với nó!
Nguyệt không quay lại nhìn ông Năm, cũng không quá bất ngờ. Cô im lặng. Một chiếc xe Audi sành điệu vừa lướt qua họ. Nguyệt nhìn thấy nụ cười trên môi người con trai cô yêu ở đó. Rất lâu rồi lại mới thấy anh cười tươi đến vậy. Nụ cười chỉ vụt qua ánh nhìn của cô,nhưng Nguyệt cảm nhận được sự thoải mái và bình yên.
- Ba nghĩ con đủ sức thuyết phục anh ấy sao?
Câu chuyện của hai cha con họ đi vào bế tắc. Không ai nói thêm gì nữa. Bác tài xế lâu năm nhìn gương mặt mệt mỏi của ông chủ , định hỏi vài câu về quán đó nhưng lại thôi. Nếu có điều gì mà một con người không thể tự kiểm soát nổi ngoài tình yêu thì đấy chỉ có thể là sự thật. Và dù con người ta có lao tâm khổ tứ để giấu nhẹm nó thì một ngày không xa nó cũng vẫn lật lớp vỏ “bí mật” để hiện hình. Và thường thì người ta chỉ giấu những sự thật đau lòng mà thôi.
Hoàng hôn đang nhí nhảnh dạo chơi trên đồng cỏ. Không khí lẫn trong mùi đất ruộng. Cách Hà Nội chỉ mấy chục phút phóng xe nhưng vùng ngoại ô này lại bình yên như một miền quê nhỏ. Giống quê Linh. À không, cũng không hẳn. Ở đây đậm phong vị đồng ruộng còn nơi miền quê nghèo của Linh lại mặn mùi biển cả. Con đường đất hai bên vương đầy cỏ khô sau một mùa hè nắng cháy.
- Sao lại đến đây?
- Đã bảo xe cho đến đâu sẽ đến đó mà lại. Mà tôi thấy ở đây cũng thú vị đó chứ. Thích nhất cái không khí. Gia Lâm là quê gốc của tôi.

Vũ ngắt một cành lau bên đường, quơ quơ trước mặt Linh, hồn nhiên nói về quê mình.
- Thật ra tôi chẳng sống ở đây mấy. Chính xác là không sống ấy chứ. Sinh ra ở bên kia. Trước năm lớp 6 còn không biết Việt Nam là ở đâu nữa là.
- Kể ra anh cũng thiệt thòi đấy. Tuổi thơ với tôi là quãng thời gian tuyệt vời nhất. Hồi đó tôi làm thủ lĩnh cả một đoàn quân hơi bị hùng hậu ở xóm. Ngày nào bọn tôi cũng chơi ngoài bãi cát đến tận tối mịt. Nắng cháy đen. Anh không nhận ra tôi ngày đó đâu.
- Cô ghê gớm thì tôi biết rồi. Hô hô.
- Anh thì hiền hơn chắc.
Linh nguýt một cái rõ dài và sắc. Nắng chiều chao nghiêng trong đáy mắt . Gương mặt cô hồng lên bởi rang chiều au đỏ, đang nhuộm màu cả không gian. Vũ nhìn Linh trong chốc lát. Tim khẽ khựng lại.
- Kể ra nhìn kĩ cô cũng không đến nỗi quá xấu….
- Lâu nay anh vẫn nghĩ tôi xấu đấy hả? Ngày xưa tôi là hoa hậu xóm trọ đấy!
- Không quá xấu nhưng …không được xinh. Hô hô. Lên xe đi. Nàng Audi của tôi đói rồi đấy!
- Ôi trời ơi…
Chiếc xe lại lao đi trên con đường nhỏ. Màu đỏ sang trọng của nó lướt nhanh trên giữa hai bên đường mênh mông. Màu xanh ngắt lướt qua đôi mắt đang cười của Linh. Cô ngẩn ngơ nghĩ về ngày đầu tiên gặp anh. Con đường Nguyễn Du, Melody và hai cái tát cháy mặt… Linh cũng nhớ nụ cười tươi rói khi cô xin anh số điện thoại. Thời gian xoay chầm chậm và có thể cả đảo điên. Những sự tình cờ đôi khi lại kéo người ta lại bên nhau. Phải chăng là duyên phận…. Gió lại lùa vào tóc Linh. Gió thơm mùi hoàng hôn, mùi đồng đất. Linh nhớ hôm ấy anh cũng ấn nút mở cửa như vậy. Bất giác cô quay lại nhìn anh, nhoẻo miệng cười. Anh nhìn cô, nhe rang gượng gạo rồi nhanh chóng khép miệng lại. Phút ấy trông Vũ khác quá hồn nhiên như một đứa trẻ vậy!
Chiếc xe dừng lại ở một quán ăn nhỏ có cái tên ấn tượng: Gia đình. Không hiểu vì không gian nhỏ và phía trước được bài trí khá đơn gian theo kiểu mộc mạc hay vì chính cái tên đó lại cho Linh cảm giác thật gần gũi. Chị chủ quán còn rất trẻ và khá xinh xắn, đeo chiếc tạp dề hình heo, tươi cười mở cửa cho Vũ:
- Lâu lắm mới thấy cậu ghé qua, tưởng quên tụi này rồi! Lão Huy còn hỏi không biết dạo này nó đã tu tâm tính chuyện lấy vợ chưa?
Vũ nháy mắt sang Linh như ngầm ý điều gì. Cô bạn cười ra vẻ đã nhận được thông điệp:
- Ối ối, vào nhà đi em, ai lại để người ta đứng ngoài thế, vào đi, chị là Trang là bạn với Vũ từ hồi còn ở bên kia nên vẫn ăn nói bỗ bã thế đấy! Hi. Em vào đi.
Nói rồi chị kéo tay Linh chạy vù vào trong. Quán của chị có 2 tầng mỗi tầng chỉ tầm năm cái bàn nhỏ nhỏ. Gian bếp được đặt ngay cho khách tham quan,hình như nếu ai đó muốn có thể tự tay vào làm món ăn cho nhóm của mình. Một gia đình đang ngồi ngay gần lỗi vào, hai đứa bé con xinh xắn, quay lại nhìn Linh, thích thú cười. Đứa con gái tầm 2 tuổi nói với mẹ : Mẹ ơi, mẹ ơi, chị í giống công chúa quá! Chắc tại chiếc váy trắng dài chân và mái tóc dài miên man được buông ra của Linh.
- Cháu nhầm rồi đó, đấy là bà la sát đội lốp đó. Cháu mà không cẩn thận là bị bắt cóc đó.
Linh ngoắc mắt nhìn Vũ vô tình lại rơi vào bẫy của hắn.
- Đấy, cháu thấy không…
Vũ co người lại, giả bộ sợ sệt:

- Hu hu, cháu sợ lắm!
- Thế chú là ông la sát ạ?
- Không, chú là hoàng tử, cháu không thấy chú đẹp trai à?
- Nhưng hoàng tử phải đi với công chúa chứ!
Linh tủm tỉm cười thích chí, mấy khi không cần lên tiếng vẫn được nhìn cái mặt đần đần ra không chống chế nổi của Vũ. Nhưng chị chủ quán thì cười ngặt nghẽo không tha cho tên hoàng tử dở hơi đang ngẩn ngơ.
- Hơ hơ, chết chửa, ai bảo gậy ông đập lưng ông. Người ta xinh thế lại bảo bà la sát.... haha!
Bố mẹ hai đứa bé cũng cười thích thú. Cửa mở ra, một người con trai bước vào, anh cười rất tươi, rất thoải mái. Chị chủ quán đứng lên, chạy về phía chồng:
- Huy, anh về rồi à, ông bạn quý hóa của anh vừa bị một vố rõ đau kìa.
- Ôi trời, thằng trời đánh, cách nhau có mấy chục phút đi xe mà mày biệt tăm theo mấy em chân dài cả tháng nay ấy nhỉ?
Vũ tiến lại phía thằng bạn, đấm vào vai Huy, đùa đùa nói nhỏ vào tai:
- Thằng ranh… nể nàng mới của tau tí.
Huy quay lại nhìn Linh, giơ tay chào cô và mỉm cười, nụ cười rất thật. Linh bị ấn tượng mạnh bởi nụ cười thoải mái và thân thiện của anh. Chiếc rang khểnh dễ thương hoàn toàn hợp rơ với mái tóc xoăn bồng bềnh và làn da trắng. Nếu anh ấy mà cao thêm một chút nữa thì khối người mẫu diễn viên thua xa anh ấy mất.
Huy đi lại phía bếp, kéo tấm tạp dề trên giá, mặc vào người rồi bất ngờ vòng tay ôm Trang từ phía sau:
- Xem vợ anh định làm món gì tiếp thằng bạn quý hóa nào?
Vũ vặt một quả nho trên giá, tung lên, đỡ bằng miệng, vừa nhóp nhép vừa nói to:
- Thôi đi, cháy bây giờ, ban ngày ban mặt cứ thích bày tỏ tình cảm trước mặt mình chứ…
Rồi anh khươ khươ tay về phía hai Trang và Huy, cười tít mắt:
- Buông ra, buông ra đi… nhức mắt quá đi
Linh ngồi im nhìn Vũ nô đùa trong bếp, bên cạnh hai người bạn, nhận ra ở anh những điều mà thật lâu cô chẳng bao giờ thấy. Nụ cười thoải mái và không bận bịu. Ánh mắt không còn vang váng những vệt buồn nhập nhoằng nơi tận đáy như mọi khi. Ngồi một lát, ngắm linh tinh mãi cũng chán Linh tiến lại bếp định giúp gì đó nhưng Trang đã nhanh tay kéo cô lên tầng hai, để cho hai “ông tướng” trổ tài.

Căn phòng ngủ của hai vợ chồng đi theo một lối khác với bề mặt quán. Lối hành lang đi vào có những chậu hoa đủ màu sắc nhỏ xinh. Gam màu xanh dương mát rượi như phủ xuống cả đôi chân nhỏ. Trang mở toang cánh cửa phòng:
- Em ngồi nghỉ một lát đi. Trông em có vẻ mệt đó. Phòng hơi bừa bộn tí tẹo. Chịu khó nhé!
- Vâng, em ổn mà chị cứ lo. Em đang nghĩ không biết các anh ấy có nấu được không?
- Ôi trời, lo gì, hai ông ấy là đệ nhất khéo tay đó.
Linh không nghe thấy những lời đó của Trang, mắt cô đang chăm chăm vào bức ảnh đặt trên bàn. Bốn người họ Trang, Vũ, Huy và cô gái không cười Nguyệt. Họ khoác tay nhau phía sau là bãi biển lộng gió. Vũ cười rạng rỡ trong nắng của phương trời mà Linh chưa từng biết đến. Nhưng, điểm làm Linh chú ý là ánh mắt Nguyệt ngước ngang nhìn Vũ, đầy yêu thương cũng đầy uẩn khúc.
- Anh chị về nước cũng trước Vũ nhưng hồi còn bên đó, vui lắm. Nguyệt hơi ít cười nhưng cô ấy rất tốt bụng. Ở chung nhà Vũ mà nên 4 người chơi với nhau luôn.
- Vậy anh chị vể mở quán này à?
- ừ, cũng du học này kia nhưng mà hợp nhau ở cái tính thích bình yên thôi. Nên về mở quán. Hồi đầu cũng khó khăn lắm, nhưng mà đáng yêu. Mọi thứ từ sơn nhà đến bàn ghế đều do Huy làm hết và chị phụ đó. Chả giàu đâu nhưng mà lúc nào cũng thấy đủ.
Nhìn đôi mắt long lanh của Trang, lòng Linh chợt buồn, trước đây cô và Dương cũng còn bao dự định dang dở, cũng quán café cũng ngôi nhà trên đường Nguyễn Du lộng giớ. Linh như tưởng tượng ra hình ảnh anh đang hì hục ngồi đục đục, đẽo đẽo những chiếc bàn cho quán café Dương Linh của họ. Bất giác, cười một mình. Nụ cười vô thức nhưng không rõ rết.
- Vũ trông thế thôi nhưng mà đáng yêu lắm đấy. Sống tình cảm lắm, giờ qua nhiều biến cố quá thành ra cũng thay đổi.
Trang lên tiếng phá vỡ luồng suy nghĩ miên man, mông lung và mơ hồ của cô. Linh ngạc nhiên, có rất nhiều điều ở Vũ cô không hiểu nhưng thật lòng rất muốn hiểu:
- Biến cố ạ?
- Ừ, cứ tưởng cậu ấy không vượt qua được ấy chứ. Nhưng mà người đi rồi ta cũng cứ phải sống thôi! Cũng vì chuyện đó mà đám cưới với Nguyệt bị hoãn. Giờ chắc chẳng ai nghĩ đến nữa
- Hai cô làm gì đấy, tham quan xong chưa, xuống ăn ngay!
Giọng chanh chua, bất cần của Vũ lại vang lên nhưng không còn làm Linh khó chịu nữa, cô thấy một chút gì đồng cảm với anh. Đôi khi những vết xước nham nhở của quá khứ đay nghiến con người ta để nét cười cũng bớt tươi vui và những yêu thương cũng trở nên khô héo. Nhưng Linh tin chỉ cần một cơn mưa tròn hạt những yêu thương lại vẹn nguyên như thưở nào bởi những thứ đã thuộc về trái tim, sẽ luôn nấp mình trong những ngăn sâu những trái tim… đợi chờ.
- Chà chà, trông hấp dẫn, lâu lắm rồi không thấy Hoàng Vũ vào bếp ấy nhỉ? Người được thưởng thức chắc đặc biệt lắm đây!
Trang nháy mắt với Huy, rồi cả hai cùng ngặt nghẽo cười.
- Ơ hơ, hai vợ chồng nhà này, ra chỗ khác chơi hết, không cho ăn nữa.
- Này nhá, ông đừng quên tôi mà không nhắc thì ông cũng quên hết cách nấu rồi nhé! Hổ danh đầu bếp một thời quá đi! Lại còn định ăn mảnh!
Vũ nhét một miếng thịt viên to đùng vào miệng Huy:
- Ăn đi, nói nhiều quá!
Rồi anh ân cần gắp một miếng vào bát Linh:
- Cô cũng ăn đi, không phải ai cũng được tôi nấu cho ăn đâu.Nếu không phải hôm nay tôi hứng thì…

Hai vợ chồng Trang lại cùng phá lên cười, họ cùng đồng thanh:
- Thì hôm khác tôi nấu cô ăn… nhỉ?
Họ quay lại phía nhau cười nghiêng ngả. Vũ ngồi xuống ghế, gương mặt anh hình như loáng một chút bối rối chẳng bao giờ Linh kịp thấy trước đó:
- Thôi đi, ăn, cười nhiều trước khi ăn là đau dạ dày nặng đấy!
Linh thích khoảng khắc này. Bình yên lắm.
- Nhìn chúng ta như hai gia đình trẻ đấy nhỉ?
- Vơ vẩn, ai them gia đình với cô ta?
- Chỉ sợ có người muốn cũng không được thôi?
- Vâng, cô thì quý báu rồi! Ai dám đụng vào. Thế nên cứ ế mãi!
- Kệ tôi, có ế thì còn hơn làm vợ anh!
Vũ bĩu môi không đáp lại. Trang và Huy nhìn nhau rồi cũng phá lên cười. Họ hẹn nhau chiều thứ bảy ngày mai ở quán quen ở Thủ đô.
Con đường về đầy mưa làm mọi thứ xung quanh đều như được dịp bừng sáng.
- Cô không thể bớt ngẩn ngơ trên em Audi của tôi ?Nhìn cái mặt ngu ngu ngố ngố chẳng hợp em đẹp ngời ngời của tôi gì cả?
Linh lườm Vũ.
- Ơ, sao lại dừng lại!
- Không biết, cô hỏi em ấy đi. Hỏng rồi!
- Ôi trời ơi. Anh điên à? Xe xịn thế không biết? Giờ làm sao mà về được.
- Thì xuống xe đi bộ?
Vũ bước xuống xe.
- Anh định đi bộ thật á?
Vũ không nhìn Linh. Anh nhìn cô vẻ bất lực… Chép miệng rồi bước xuống xe.
Những hạt mưa táp vào cổ vào má Vũ như cuốn đi mọi lo toan, mọi nghĩ ngợi, mọi mệt mỏi.
Anh mở cửa: Xuống, xuống đi!Tuyệt lắm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui