Linh chưa muốn vào nhà. Cô ngồi nơi bậu cửa gỗ. Mắt hướng không ngước về phía khu vườn Hoàng Lan mà bám đuổi nơi hành lang gỗ đầy những vết xước. Màu thời gian cũ kĩ ẩn hiện dưới những ánh đèn vàng vọt, yếu ớt. Tại sao Linh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thay những bóng đèn sáng hơn nhỉ? Như mặc định, như bởi nó quá phù hợp với không khí với con người ở đây. Linh không nghĩ được gì trong lúc này. Đầu óc cô mở toang cho ọi luồng suy nghĩ tốc vào, nhưng l; lại không điều gì thật sự sắc nét. Linh thấy mệt mỏi, cô muốn đầu óc mình thật thảnh thơi. Nhưng nó lại trở nên rối bù. Cô cầm điện thoại lên và nhắn một cái tin thật tâm cũng không suy nghĩ nhiều:
- Anh về nhà chưa? Tự nhiên em lại muốn khóc! Nhưng mà đừng có đến. Em lại muốn ngủ nữa?
Người nhận : Hoàng Anh. ĐH
Rồi tiện tay cô xóa chữ ĐH (đồng hương), cô muốn gọi anh bằng một cái tên thân mật hơn một chút. Vì nghĩ về anh về tuổi thơ cháy nắng, lòng Linh lại nhẹ nhàng đến vậy. Nhưng nghĩ mãi không được tên nào hay ho nên cô để lại duy 2 chứ: Hoàng Anh. Nếu biết việc này, có lẽ Hoàng Anh cũng đủ vui rồi. Người con trai ấy đã đợi Linh suốt 10 năm, đã đi sau cô suốt 3 năm bão tố và hôm nay ngày đầu tiên dám bước lên trước Linh.
- Trời ơi,mai đi làm về anh cho đi ăn kem bờ hồ tiếp. Chắc hôm nay mình ăn mất cái cuối đây mà. Khổ chưa? Nín đi, mai đến cho năm cái.
Linh phì cười. Ừ, cô biết Hoàng anh đùa và kiểu đùa cũng thật ngốc xít, nhưng nó cũng làm cô thấy mình bé con đến vậy. Cách nói chuyện nhẹ nhàng của Hoàng Anh làm Linh thấy dễ chịu. Trong lòng Linh bất giác có sự so sánh, không phải với Dương mà là Vũ.
Linh bất giác đưa tay lên môi mình, cảm giác lúc đo lại hiện về nguyên vẹn. Một chút đam mê, một chút yêu thương, một chút bối rối nhưng nhiều hơn là ám ảnh, là ân hận. Lâu lắm rồi, cô mới lại hôn. Và nụ hôn với Linh gần như là một sự kiểm chứng. Yêu, không yêu? Nụ hôn sẽ giúp mỗi chúng ta trả lời. Đó thật sự là một sự hòa quyện ngọt ngào và lãng mạn. Nhưng , chính trong giây phút ngày hôm nay, cô lại không hiểu tình cảm của bản thân mình. Dẫu luôn ý thức rõ rang người con trai ây không phải Dương, dẫu luôn nhắc bản thân rằng phải dừng lại, đã không ít lần trong khoảnh khắc ấy, Linh them được đáp lại, được hôn anh. Và phải rất lâu sau lí trí trong cô mới có thể gượng dậy để đẩy Vũ ra.
- Vẫn đang khóc à Linh Strong đờ iên, Strong mà thế à. Mạnh mẽ lên cái xem đi nào?
Lại là tin nhắn của Hoàng Anh. Linh nhoẻo cười, reply:
- Linh Strong đã thôi khóc anh nhé. Em đi ngủ đây. Mai nhé, 5h30 ở Hoàng Gia nhé! Em ăn 7 cái đó!
- Ok. Thưa sếp Strong!
Linh lại cười, một vài cánh hoàng lan đáp xuống cạnh chân. Linh đưa lên mũi. Hít mạnh. Mùi thơm nhẹ nhàng thấm vào luồng không khí quanh cô. Linh có cảm giác toàn thân như được bao phủ bởi một làn hương thật trong trẻo và êm dịu. Cô sờ tay lên má mình, vuốt nhẹ. Hương đêm trong lành đang nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian, khiến Linh thấy mọi chuyện vừa trôi qua chảy tan đi, còn lại chỉ là những niềm vui và ngọt ngào êm ái. Có phải Linh đã giữ những nỗi đau quá lâu? Chính cô cũng không biết thế nào là lâu nữa. Nhưng bắt cô quên anh, có lẽ mãi mãi là điều không thể. Dương đã từng là cả thế giới của cô, là tất cả tình yêu trong trẻo, mơ mộng và hồn nhiên nhất. Để rồi đến bây giờ Linh vẫn chưa đủ sẵn sàng bước ra khỏi thế giới ấy dẫu nó đầy nước mắt, đầy xước xát, để bước vào thế giới mới có thể sẽ tốt đẹp hơn. “Quên thì thật khó nhưng học cách bớt nhớ mỗi ngày, mình sẽ học cách đứng dậy từ đó. Đã đến lúc phải đối mặt với quá khứ và đi tiêp đến tương lai”. Linh đóng khung dòng chữ nghiêng nghiêng vừa ghi bằng mực đỏ, nổi bật trên quyển nhật kí của mình. Linh đặt quyến sổ lại phía ngăn kéo và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài với không ít chuyện đáng nhớ. Linh mơ, trong giấc mơ ấy, còn ướt nụ hôn cùng Vũ…. Và cô mỉm cười… vô thức. Nụ cười đọng trên môi thay vì nước mắt ướt đẫm gối một buổi sáng mai chớm thu.
Những cơn gió mang hơi nồng mùa thu đã sà xuống bậu cửa sổ, những giọt nắng tháng tám vo tròn lăn dài xuống sàn gỗ. Linh dậy muộn hơn thường ngày. Có lẽ bởi một giấc mơ đẹp đẽ không còn mộng mị, không còn nước mắt. Anh nhớ người con trai ấy, người con trai đứng quay lưng lại phía biển. Là anh nhưng lại chẳng phải anh. Trong thâm tâm cố vẫn mặc định đó không phải Dương, nhưng bước chân cô vẫn ào đến. Họ hôn nhau, rất lâu và rất sâu trên bãi biển đêm hè lộng gió ấy. Đêm tối, không ánh đèn, Linh không nhận ra người con trai ấy. Người con trai ấy không vuốt tóc cô sau nụ hôn chếch choáng như Dương vẫn thường làm. Người con trai đó không quỳ xuống đắp cát vào chân cô, nghịch ngợm như anh. Để tiếng cười của họ lại tan chảy cùng sóng cùng gió. Người con trai đó rời khỏi môi cô vội vã sau những phút đắm say. Và hối hả bước đi như sợ hãi, như không dám đối mặt, như cố che giấu đi tình yêu của mình. Và Linh, cô ở lại, không chạy theo, không níu giữ. Một mình chênh vênh trên bãi cát dài, trơ trốc. Cô chấp nhận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...