Những Vết Xước Màu Rêu!

- Em tắt máy chưa đó? Đừng có chơi gian đó nha?
- Vơ vẩn, tắt rồi. Anh lại định kiểm tra hả?
Chiếc xe cao kều lại hun hút lao đi. Gió có tạt qua phần phật phía đuôi tóc. Linh ôm Hoàng Anh. Cái ôm đã chặt hơn… Linh thấy bình yên và thích thú lạ. Chưa bao giờ Linh nghĩ có ngày cô lại bồng bột, vứt hết mọi thứ và phi trên đường như thế này.
- Anh không biết là em chưa bao giờ đi Tam Đảo đó?
- Em chăm chỉ học hành, chăm chỉ làm việc mà lại. Có ai hay đi chơi như anh không?
- Này nhá, lâu lắm rồi anh có dám đi đâu khỏỉ Hà Nội đâu?
- Tại sao?
- Vì em đấy!
Tiếng cười của Hoàng Anh chợt tắt, anh nhận ra mình vừa nói “hớ”, anh sợ Linh sẽ giận và những gì anh có nãy giờ lại vụt qua như một giấc mơ. Giấc mơ quá đẹp để khi tỉnh dậy người ta cứ mải miết đi tìm nó trong đời thực và đau đớn, nuối tiếc khi nó không hề tồn tại.
Linh bất giác cười lớn.
- Anh tán gái ghê thật. thế mà cứ ế vợ dài. Kể cũng lạ lạ nha!
- Thôi đi ạ, đấy là anh không them nhá, chứ các cô bám anh ghê lắm đó.

Những câu chuyện cứ nối dài nối dài. Họ nói như lâu lắm rồi không được nói. Họ cười như lâu lắm rồi chẳng được cười. Linh thấy mình lạ lắm! Bỗng thấy yêu những cơn gió lướt qua. Bỗng thấy nắng lấp lạnh trước mặt. Còn Hoàng Anh, có lẽ đây là những giây phút anh sẽ chẳng bao giờ quên. Nếu biết rằng, được ở bên em dẫu trong chốc lát cũng ngọt ngào và tuyệt với đến thế, anh sẽ không sợ hãi đứng phía sau, anh sẽ bước lên trước em rất lâu, rất lâu rồi. Hoàng Anh khẽ cười, nụ cười nhạt vương một chút tiếc nuối.
Màu xanh tươi mát làm lòng Linh thấy dễ chịu. Cô xuống xe và cởi ngay chiếc áo chống nắng vứt lên yên xe. Cô hào hứng xoay người dưới bầu không khí mát lành xung quanh. Con đường rộng và mát. Những khoảng hắt nắng lại trở nên lấp lánh. Không khí ở đây thật tuyệt vời, nó như một làn mây mỏng, mát dịu mơn man và thấm vào da thịt Linh. Cô chầm chậm khép mắt như cố hít cho đầy lồng ngực. Cô hoàn toàn quên mất người con trai đang đứng bên cạnh lặng nhìn mình say đắm. Giá như anh có thể ôm em lúc này! Giá như anh có nhiều thời gian hơn để đưa em đi đến những nơi còn tuyệt hơn thế này nữa. Giá như anh có thể chịu thay cho em mọi mất mát, đớn đau và mệt mỏi. Để em được sống thật hồn nhiên, thật thoái mái như chính lúc này đây. Giá như anh thật sự khỏe mạnh và có thể lo cho em, anh nhất định sẽ biến em thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng anh biết, anh sẽ dùng những ngày tháng còn lại, những nhịp đập còn lại, trái tim vốn không khỏe mạnh nhưng tha thiết yêu em, và tất cả những gì anh có để bên em, để làm em cười và cười thật tươi. Hoàng Anh thấy lòng nhẹ buồn, nhiều tiếc nuối
- Hoàng Anh, anh có muốn đi tiếp không? Em chỉ muốn ngồi luôn đây thôi à…
Linh đã ngồi bệt xuống mép đường, tay mân mê mấy quả thông rụng.
- Thôi đi, hờ âm ạ. Trên kia còn đầy cái hay ho kìa. Ngồi đây xong rồi về lại tiếc hùi hụi cho coi. Đứng lên. Đi nào?
Hoàng Anh bước lại trước mắt, đưa tay định kéo cô đứng dậy. Nhưng Linh vẫn không nhúc nhích
- Em ngại lắm. Ở đây một lát đã.
- Nhanh, tối là không về được đâu?
- Thì không về nữa. Hô hố. Em chả sợ.
Linh thích thú nhìn nét ngạc nhiên, thú vị trên gương mặt Hoàng Anh. Còn đang sung sướng vì tưởng mình đã thắng. Hoàng Anh tiến lại, bế thốc Linh lên cánh tay chắc chắn của mình. Sau tầm 5 giây, sững sờ vì sốc quá. Linh mới bất chợt hét lên:
- A, á, làng nước ơi, có người bắt cóc tôi. Trời ơi. bắt người….
Tiếng hét làm Hoàng Anh giật mình. Anh trố mắt nhìn Linh:
- May cho em là anh thần kinh thép nhá. Mà giật mình buông phát thì em bẹp dí luôn xuống đường nhá!
- Ha ha, ha ha….
Một vài đoàn phượt đi qua, dừng lại nghỉ, nhìn họ nghịch ngợm, cũng thích thú đứng nhìn rồi bật cười. Mấy cô bé có vẻ từ một đoàn học sinh thì ngưỡng mộ :
- Ôi ôi, thích thế.
- Giá mình được như chị í.
- Eo ôi, anh ấy bế chị í kìa, thích vậy.
Linh đã được đặt lên xe, ngước lại, nghe những câu xì xào, mặt đỏ bừng lên, những ánh nắng hắt xuống, rộn rã nơi gò má. Trông cô bẽn lẽn như những ngày đầu yêu Dương, mỗi lần đến trường lại cố đi thật xa anh, sợ mọi người cười trêu. Linh áp mặt gần hơn vào lưng Hoàng Anh, cảm nhận mùi mồ hôi len qua lớp áo. Bỗng rất lâu rồi mới có cảm giác được che chở được dựa vào lưng một người con trai. Cảm giác thật trọn vẹn!
- Ông ơi, bao nhiêu tiền 1 ống cơm lam vậy?
- 10 nghìn o ơi, mua đi o. Mà o là người miền Trung à?

Người đàn ông nói giọng miền Trung thân thuộc đon đả mời Linh tranh thủ nhận đồng hương.
- Vâng, cháu quê Nghệ An ạ.Bác nhận ra ạ? Hi.
- À, tôi ra đây lâu rồi, nhưng vẫn không đổi được giọng đó o ạ. Giọng o hay lắm, nhưng vẫn có những âm mà đi đâu tôi cũng chả thấy người ta nói như trong mình hết.
- Bác cho cháu 5 tấm cơm nhé!
- 50 nghìn o nhé?
- Thôi, bác phải bớt đi cho đồng hương chứ!
- Vậy 40 đi. Gạo chuyển từ quê mình ra tít đây đó! Thơm phải biết!
- Ôi trời, 30 đi, cháu không mua nữa giờ. Bác bớt mạnh vào chớ!
Linh dợm chân định đi.
- Thôi được rồi, bớt mạnh tay vì o xinh đẹp đó nhá!
Linh cười thật tươi rồi quay lại nhìn Hoàng Anh… vênh mặt lên hào hứng với 20 nghìn vừa mặc cả được
- Ôi trời, em hơi bị có khiếu buôn cơm, bán gạo đấy. Mặc cả ghê gớm!
- Hơ, em mà không xinh đẹp còn lâu mới dc đấy! Không thấy bác ấy khen à.
- Hờ âm, vì bác ấy nghĩ, khen rồi em sẽ mua cả chục cái đó.
- Ờ ha, hay lúc nữa em ra mua thêm mấy chục cái về làm quà nhỉ? Tha hồ được khen.

- Ôi trời.
Hoàng Anh kêu ầm lên, anh biết cả Linh và cả anh đều muốn lắm được nghe cái chất giọng miền Trung đặc đặc, nặng nặng nhưng thân thuộc ấy.
- Anh ngẩn ngơ gì thế, không ăn đi à?
Linh dứt một miếng gà nướng họ vừa mua, cho tọt vào miệng. Tay xé gà đầy mỡ bóng loáng:
- Ôi trời, ngon quá, ngon chết đi được.
Hoàng Anh lặng nhìn Linh, anh nhìn cô gái mắt đang nhăm nghiền, gương mặt tỏ rõ niềm sung sướng trước mắt anh. Cô vẫn trẻ con, nhắng nhít và đáng yêu như ngày ấy. Vậy là ở em vẫn vẹn nguyên sự nghịch ngợm, đáng yêu, vẫn thèm cười, them nói, thèm vui chơi như con bé cháy đen nắng cầm đầu cả đoàn quân con nít cả bể ngày ấy. Chỉ có điều đối mặt với những mất mát quá lớn, những nỗi đau quá đáng sợ, em co mình lại trong nỗi ám ảnh,d ày xéo, im lặng và không cất nổi tiếng cười. Ba năm rồi, hầu như Hoàng Anh đi phía sau Linh, những lời hỏi thăm chỉ là một mẫu đối thoại rời rạc.
- Há miệng ra… Đó, nhai đi.
Linh ném một miếng gà vào miệng anh. Và tồn một miếng to hơn vào miệng mình. Nhai ngấu nghiến rồi phì cười. Cả má và môi dính đầy mỡ.
- “đứa nào ăn tham nuốt vội là mắc cổ chết nghẹn luôn đó nhá”
Linh bật cười giòn như nắng biển những buổi trưa hè ngày thơ bé. Hoàng Anh vừa nhắc lại câu cô vẫn thường nói với lũ bạn thời ấy.
- Anh vẫn còn nhớ nhiều thứ ngày bé nhỉ? Em quên rất nhiều rồi. Thỉnh thoảng nhớ lại em lại ước giá như cho em quay lại ngày đó, dù chỉ trong một ngày thôi cũng sẽ thoải mái lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui