Những Chiến Binh Xuyên Không


Sáng sớm, mặt trời lên chiếu những tia nắng ấm áp xuống mặt biển.

Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong dụng cụ cần thiết, ngồi trên thuyền nhỏ tiến sát vào hòn đảo.

Chỉ có hai mươi người đi vào trong đảo, còn lại hai mươi người ở lại canh giữ thuyền lớn.

Sợ có sơ xuất gì bọn họ từ trong đảo đi ra lại không có thuyền trở về.

Lãnh Cơ đã thay vào bộ y phục màu đen của nàng, buộc tóc đuôi ngựa, đeo đai lưng có gắn chủy thủ.

Mọi người trên thuyền nhìn nàng vô cùng quỷ dị, nàng không quan tâm.

Đảo hoang có vô vàn nguy hiểm, mặc bộ y phục này sẽ thoải mái vận động hơn, mặc kệ bọn họ nghĩ gì thì nghĩ.

"Hòn đảo này lớn gấp mấy lần đảo Cung Thủy Quan của chúng ta a"

"Đảo lớn như thế này, chúng ta như mò kim đáy bể a"

"Nghe nói thịt thú rừng trên đảo mùi vị ngon lắm a"

" Dưới nước thật nhiều san hô, Cung Thủy Quan của chúng ta cũng không nhiều như vậy a"

"..."

" Dừng lại " mọi người đang nói chuyện hăng say đột nhiên nghe tiếng Lãnh Cơ cắt ngang , không khỏi quay lại nhìn nàng.


Lãnh Cơ thò đầu nhìn xuống dưới rặng san hô dưới nước nhìn ngang nhìn dọc.


" Kỳ lạ " Rõ ràng là mình vừa thấy ánh đỏ lóe lên từ dưới nước,

Hiên Viên Thiên Hạo thấy Lãnh Cơ cứ nhìn xuống biển vừa định lên tiếng hỏi nàng nhìn cái gì thì đã thấy nàng nhảy ùm xuống nước.

Mọi người trên thuyền giật mình nhìn theo nàng, chỉ thấy nàng bơi lòng vòng dưới thuyền của bọn họ, mọi người vô cùng khó hiểu.

Nàng vừa ngoi lên mặt biển Vũ Nhị lên tiếng nói:

" Lãnh Cơ cô nương, cô thích ngắm san hô thì sau khi trở về sẽ để cô ngắm san hô cho đã a.

Chúng ta đang có việc quan trọng trong người a "

" Cho thuyền tránh ra chỗ khác" Lãnh Cơ không thèm để ý câu nói của Vũ Nhị, nàng xua đuổi hai chiếc thuyền của bọn họ đi ra chỗ khác.

Mọi người cảm thấy cô nương này sáng nay rất kỳ quái nhưng vẫn nghe lời chèo thuyền ra, cách xa chỗ của nàng.

Ngồi trên thuyền theo dõi hành động của nàng xem nàng muốn làm gì.

Lãnh Cơ không nhúc nhích, nổi trên mặt nước, nhìn chằm chằm vào mấy bụi san hô dưới đáy biển.

" Đây rồi " mở miệng nói hai từ nàng nhếch môi cười rồi lặn xuống chỗ bụi san hô.

Đây rồi? Cái gì đây rồi? Một đoàn người nghe nàng nói hai từ đó rồi lặn xuống, kèm theo nụ cười kia là ý gì.

Bọn họ không khỏi tò mò mở to mắt ra nhìn thật kỹ sợ bỏ lỡ điều gì thú vị.

Lãnh Cơ loay hoay chỗ bụi san hô một lúc lâu mới ngoi lên mặt nước, nàng giơ thứ nàng vừa lấy được trong tay lên nói:

" Nhìn xem, đây là thứ gì"?

Hơn hai mươi cặp mắt trợn tròn không thể tin nhìn cái thứ Lãnh Cơ cầm trong tay.

" Bích Huyết San Hô! đúng là Bích Huyết San Hô" một hộ vệ thốt lên nói.

Trong tất cả bọn họ, ai cũng được xem qua chín vị thuốc, bọn họ phải nhớ kỹ để tiện cho việc đi tìm thuốc, nên không ai không nhận ra thứ Lãnh Cơ cầm là thứ gì.

Hiên Viên Thiên Hạo nhìn vị thuốc đầu tiên cứu mẫu thân được tìm thấy, hắn vô cùng vui mừng.

Hắn cảm thấy thật may mắn khi mấy ngày trước hắn ra tay cứu nàng.

Nàng giúp bọn hắn vượt biển an toàn, giúp hắn tìm được thuốc.

Lãnh Cơ bơi tới thuyền leo lên, Vũ Tuyết ngồi cạnh nàng hỏi:


" Làm sao cô nương biết nơi này có Bích Huyết San Hô"?

Mọi người đều quay sang, dỏng lỗ tai lên nghe bao gồm cả Hiên Viên Thiên Hạo.

" Lúc nãy khi thuyền chúng ta chuẩn bị đi qua chỗ bụi san hô đó, ta ngồi ở đầu thuyền nên nhìn thấy dưới nước có ánh sáng đỏ lóe lên nên bảo cho thuyền dừng lại.

Nhưng ta nhìn không thấy, xuống nước tìm cũng không thấy ta mới nghĩ tới là do thuyền của chúng ta che mất ánh mặt trời.

Khi ánh mặt trời vừa mất nó sẽ co nhỏ lại rất nhanh trốn xuống dưới gốc cây san hô lớn.

Bích Huyết San Hô thường sinh trưởng phía dưới một bụi san hô khác lớn hơn nó, có cùng màu đỏ giống nó, nên rất khó có thể nhìn ra.

Nó chỉ hấp thụ ánh sáng mặt trời buổi sáng, khi hấp thụ ánh sáng mặt trời trên thân của nó sẽ phát ra màu đỏ lấp lánh, khi co lại trốn xuống thì màu sắc lấp lánh cũng sẽ mất theo, nên lúc nãy ta bảo các ngươi cho thuyền ra chỗ khác, đợi một lúc Bích Huyết San Hô mới nở to ra vươn lên lấy ánh mặt trời ta mới nhìn thấy và hái nó lên"

"Cô nương, cô lập công lớn rồi đấy" Vũ Nhị vừa nói vừa đưa ngón tay cái lên với Lãnh Cơ.

" Thần y Lạc Phong nói nơi này có ba vị thuốc, không ngờ còn tìm được vị thuốc khác tại đây" Vũ Tuyết vui mừng nói.

" Duyên của họ chỉ tìm được ba vị thuốc đó nên nghĩ nơi này chỉ có ba vị.

Những thứ này muốn tìm được còn nhờ rất nhiều vào vận khí " Lãnh Cơ mỉm cười nói.

"Nếu trên đảo này có thể tìm được đủ chín vị thuốc thì tốt quá " Vũ Tuyết hồ hởi nói.

Lãnh Cơ quay sang Hiên Viên Thiên Hạo nói:

"Cái này ngươi mang theo bên người đi" Lãnh Cơ cầm Bích Huyết San Hô đã co lại thành một cục tròn vo màu đỏ, to cỡ nắm tay trẻ em đưa cho Hiên Viên Thiên Hạo sau đó nói tiếp:

" Có cái này có thể dụ được thêm vị thuốc khác của ngươi đến đấy" Lãnh Cơ nhét vào tay hắn xong cười nói.

Hiên Hiên Thiên Hạo nhìn vị thuốc trong tay xong quay lên nhìn nàng.


Có thể tìm được vị thuốc khác nhờ vào thứ này sao? Hắn nhìn nàng thật lâu sau đó nói:

" Cảm ơn nàng"

Lãnh Cơ nhìn hắn mỉm cười không nói gì, ngẩn đầu nhìn con thuyền đang chuẩn bị tiến vào bờ cát.






















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận