”Thật bừa bãi!”
Khang Triệu Khanh vừa về đến phủ đệ, liền mắng phủ đầu cậu cả Khang Thiếu
Đình một trận. Ông ta chỉ vào mặt con trai, vạch ra lỗi sai đến hoang
đường mà Khang Thiếu Đình phạm phải: “Cha bảo con vào Bộ Tư lệnh để học
hỏi kinh nghiệm, thế mà con lại đổ lửa lên người cha. Trẻ người non dạ!
Hành động của con quá ngông cuồng! Tiểu Kim Đường là nơi nào mà con dám
dẫn đám quân lính tôm tép tới đó bắt kẻ giật dây phía sau hả? Kết quả
thế nào, ngay cả sợi tóc người ta còn không chộp nổi.”
“Tuy bây
giờ con chỉ là sinh viên nhưng con cũng hiểu quốc gia cần chính nghĩa,
bách tính cần công bằng, chính phủ cần thiết lập hình tượng công tâm.
Khởi nghĩa vũ trang của Đảng Cộng sản là một ví dụ xương máu nhất.”
Khang Thiếu Đình điềm nhiên cười lạnh, ngẩng cao đầu tranh luận với cha.
“Hừ! Mấy cuộc khởi nghĩa nông dân lẻ tẻ đó thì có tác dụng gì? Chẳng phải
cuối cùng đều bị đánh tan tác đấy sao? Nếu con còn manh động như thế,
đất nước chưa kịp loạn thì con đã trở thành kẻ đầu tiên giơ cổ cho người ta chém rồi.”
Khang Triệu Khanh lườm con trai, chắp hai tay ra
sau lưng, đi qua đi lại trong phòng khách. Đột nhiên, ông ta gõ ngón tay cồm cộp vào mặt bàn sách làm bằng gỗ giáng hương mắt chim, dịu giọng
nói: “Con nhìn con mà xem, chuyện động trời như đi kiểm tra, lục soát
bọn Tiểu Kim Đường mà cũng không biết đường bí mật tiến hành, còn làm ầm lên đến nỗi cả Vũ Hán này đều biết. Con nghênh ngang đi lục soát thuốc
phiện trong nhà người ta, người ta lại chẳng biết đường giấu nhẹm đi
chắc? Con làm mà không thèm nghĩ, chuyện bọn Tiểu Kim Đường vận chuyển
lậu thuốc phiện ngay cả dân thường cũng biết, nhưng tại sao chính phủ
lại chẳng có động tĩnh gì, như thể chẳng hề hay biết? Những điều này con đã nghĩ tới chưa?”
“Chính vì chính phủ hủ bại, bất lực nên chúng mới dám xưng hùng xưng bá, mới nuôi lớn cái oai phong của Tiểu Kim
Đường.” Khang Thiếu Đình hiên ngang phản bác, không hề hổ thẹn vì hành
động bồng bột của mình.
Cuối cùng, lòng nhiệt tình của tuổi trẻ
đã thắng. Khang Triệu Khanh đành hạ lửa giận, kiên nhẫn cảnh cáo con
trai: “Con cũng biết nói những lời ấy cơ à? Nhưng sao hành động lại
không tính đến hậu quả? Làm chuyện gì cũng phải chừa lại đường lùi, có
như vậy, sau này gặp đại nạn mới tự bảo vệ được mình. Bây giờ, phe Quế
hệ đang thao túng chính phủ Nam Kinh, ngay cả Tưởng Giới Thạch và Uông
Tinh Vệ cũng bị hất xuống đài, còn ai là người chúng không dám chạm tới? Tuy Vũ Hán của chúng ta không phải là tỉnh thành quan trọng nhưng lỡ
xảy ra sai sót gì thì chúng ta cũng bị liên luỵ.”
“Thế thì có
liên quan gì đến cha? Uông Tinh Vệ đâu phải đầu não của chính phủ Vũ
Hán, cho dù cha từng là trợ thủ đắc lực dưới trướng ông ta thì đó cũng
là chuyện quá khứ. Huống hồ, kẻ mà con muốn trị là bọn Tiểu Kim Đường
chẳng liên quan gì đến mấy người hội Lý Tông Nhân [1].”
[1] Lý
Tông Nhân là một lãnh chúa đầy quyền lực ở Quảng Tây, thuộc phe Quê hệ.
Sau này, ông ta trở thành chỉ huy quân sự có ảnh hưởng lớn trong Quốc
Dân Đảng suốt cuộc chiến tranh chống Nhật và Thế chiến ii. Ông ta làm
Quyền Tổng thống của Trung Hoa Dân Quốc, sau khi Tưởng Giới Thạch từ
chức vào năm 1947.
“Không liên quan? Nhìn có vẻ chẳng liên quan,
nhưng nếu bị giật ra thì không một ai tránh khỏi.” Khang Triệu Khanh thở dài, bất lực nhìn đứa con chưa hiểu sự đời. “Ban đầu, thanh thế của
quân phiệt Tứ Xuyên mạnh nhất nhưng đa số xuất thân từ thổ phỉ, không
trải qua huấn luyện chính quy thì làm sao cầm súng tạo phản được. Không
ai đứng sau lo liệu, không có nguồn tài chính khổng lồ thì một đống quân ô hợp liệu có chịu an phận nghe lệnh? Chính phủ hô hào cấm thuốc phiện
không phải mới một, hai ngày, nhưng tại sao đến giờ vẫn không thể cấm
nổi? Vì sao Tiểu Kim Đường có thể biến thành đệ nhị bang phái lớn ở Vũ
Hán chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi? Con thấy tất cả những điều này đều không liên quan đến nhau sao? Để cha nói cho con hay, thuốc phiện! Lợi
nhuận từ việc bán thuốc phiện trong vòng một năm của cả thiên hạ đủ sức
để chính phủ Quốc Dân Đảng tổ chức đội quân lên tới hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu lính. Không phải Lý Tông Nhân chưa từng chạm trán với
bọn chúng mà mọi người chỉ đang mắt nhắm mặt mở cho qua. Có kẻ đứng
trong bóng tối ngầm cung cấp quân lương thì chuyện gì chẳng dễ nói? Uổng công con học cả một bụng sách vở, vậy mà chỉ vì một phút nông nổi mà mụ mị đầu óc!”
Dứt lời, Khang Triệu Khanh bước qua bàn sách, ngồi xuống xô pha, ngửa đầu ra sau, đưa tay xoa bóp sống mũi, lim dim dưỡng thần.
Khang Thiếu Đình giống cha nên sống mũi cũng rất thẳng, đồng thời anh còn
thừa hưởng luôn tính khí cương trực, ngang ngạnh từ ông ta. Chỉ có điều, anh còn trẻ nên ương bướng và cứng đầu hơn. “Con vẫn không thể đồng ý
với cha. Nếu dung túng chính phủ tiếp tục bao che cho kẻ xấu thì thiên
hạ có còn là thiên hạ không? Số tiền lấy từ lợi nhuận buôn bán thuốc
phiện để nuôi quan thấm đẫm máu và nước mắt của bao người dân vô tội.
Biết bao người ta cửa nát nhà vì thuốc phiện, bao nhiêu kẻ phải sống lay sống lắt như những bóng ma cũng vì thuốc phiện. Tất cả những điều này
đều là tội chứng của bọn giặc Tây chà đạp đất nước chúng ta, lẽ nào
người trong nước lại tiếp tục kế thừa tội ác đó? Chính phủ là người che
chở cho dân chúng, vậy mà chẳng những không biết yêu thương, chăm sóc
người yếu thế mà còn kết bè kết cánh với thế lực gian ác, đánh đập con
dân của chính mình, hành vi này quả thực trời không dung, đất không tha. Đó chính là tiền đề của việc mất nước. Tuy con không phải là một người
lính nhưng con là một người Trung Quốc. Bất luận giàu sang, bần hàn thế
nào vẫn là con cháu Hoa Hạ, lẽ nào con không ngó ngàng gì đến, lẽ nào
khoanh tay đứng nhìn để đất nước tự sinh tự diệt? Cha, cha là quân nhân
ngoan cường và trọng chính nghĩa là bản tính bẩm sinh của người lính, lẽ nào trước sự hoành hành của nhu cầu vật chất và sự cám dỗ của xa hoa,
lãng phí, người lính cũng cam tâm tình nguyện chìm lún, cam tâm tình
nguyện đánh mất niềm tin khiến người khác phải cúi đầu kính phục của
mình? Cha, con không muốn làm một người lính như vậy. Tuyệt đối không
muốn.”
Khang Thiếu Đình càng nói càng kích động, cổ nổi từng lằn
gân xanh. Anh siết chặt tay thành nắm đấm, đến nỗi các khớp xương kêu
lách cách. Cơn phẫn nộ dâng lên tận cổ họng, không sức mạnh nào có thể
ngăn cản nổi hoài bão chính nghĩa của chàng trai trẻ.
Dù anh còn
trẻ, dù anh chưa am hiểu sự đời, nhưng đối mặt với những thói hư tật xấu của quốc gia, làm sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn? Đất nước cần
thay đổi, cần cải cách, không được phép chậm trễ thêm phút giây nào nữa. Vậy mà cha anh nghe xong chỉ hừ một tiếng lạnh lùng. Tiếng hừ của cha
làm nguội lạnh cả trái tim khát khao báo quốc của anh.
“Thiếu
Đình, con còn quá trẻ, nhiệt tình chẳng qua chỉ là cái dũng nhất thời
của kẻ thất phu. Đất nước hưng vong không phải chỉ cần quân đội đứng ra
hứng đỡ là xong. Từ xưa đến nay, thiên chức của người lính là đánh thiên hạ chứ chưa bao giờ là bảo vệ thiên hạ, càng không phải là trị thiên
hạ. Bây giờ, bọn Quế hệ đang đề phòng cha, chúng chỉ sợ cha sẽ liên minh với một trong hai thế lực của Uông Vệ Tinh hoặc Tưởng Giới Thạch. Ngộ
nhỡ xảy ra hoạ gì, để người ta nắm được điểm yếu của mình thì chẳng khác gì tự giết mình. Con phải biết vì sao chính phủ cấm buôn bán, vận
chuyển thuốc phiện nhiều lần mà vẫn không cấm được. Nguyên nhân là do đó không chỉ là nguồn tài chính của Tiểu Kim Đường mà còn là nguồn tài
chính của một số quan chức thế lực. Môi hở răng lạnh, con cần thấu hiểu
đạo lý đo.” Khang Triệu Khanh khuyên răn con trai lần cuối. “Cuộc đời
muôn màu, con phải tự trải nghiệm lấy. Dù cha có nói nhiều hơn nữa, chưa chắc con đã ngộ ra. Thôi thế này, con đừng đi du học nữa. Cha sẽ sắp
xếp con vào trường quân sự Hoàng Phố.”
“Nhưng việc học của con
...” Khang Thiếu Đình còn muốn tranh luận nhưng cha anh đã xua tay,
không muốn nói tiếp nữa. Anh bất lực, cúi đầu ngồi xuống xô pha, nhớ lại lời cha vừa nói. Có lẽ anh đang nghĩ không biết mình nên kiên quyết đấu tranh hay thoả hiệp.
Đúng lúc đó, Khang phu nhân gõ cửa bước
vào. Thấy hai cha con đã ngưng khẩu chiến, bà ta cười, khẽ trách chồng:
”Ngày nào ông về là nhà cửa không được yên lành ngày đó, cứ phải tóm
được một người trút giận mới hả. Từ trước tới giờ, ông mắng con cái, tôi chưa bao giờ thêm lời, nhưng lần này lửa giận của ông cũng hơi vượng
quá rồi đấy.” Nói rồi, bà ta đặt đĩa xuống, bưng bát canh gà hầm nhân
sâm đến tận tay Khang Triệu Khanh, dịu dàng nói: “Ông uống chút canh sâm đi đã, để con nó về phòng tự suy ngẫm. Dẫu sao nó vẫn là thanh niên,
hành xử khó tránh khỏi thiếu suy nghĩ, nhưng khí khái dám làm dám chịu
của nó thì chẳng làm ông phải hổ thẹn. Ông cũng vậy, ngựa xe ngược xuôi
suốt mà không biết nghỉ ngơi dưỡng sức, nghĩ mình còn khoẻ mạnh như năm
xưa chắc?”
Nghe những lời này, Khang Triệu Khanh mới nở nụ cười,
ông ta luôn cảm kích và thấy nhẹ lòng trước sự quan tâm của vợ: “Ôi
chao, bà nhìn thì dịu dàng thế thôi chứ thực ra toàn chỉ huy quân của
tôi. Tôi, Thiếu Đình, con về phòng trước đi.”
Khang phu nhân đánh mắt ra hiệu, cuối cùng Khang Thiếu Đình cũng thoát thân. Nhìn bóng lưng cao gầy của con trai dần khuất khỏi tầm mắt, Khang Triệu Khanh bất giác thở dài, nói: “Nếu thằng Thiếu Đình có mấy phần lưu manh như thằng
Thiếu Kỳ thì sự nghiệp sau này của nó chắc còn bay cao bay xa hơn. Đáng
tiếc... nó chính trực quá. Mà một quân nhân đôi lúc cần phải có lá gan
hổ báo. Chỉ mong nó sẽ được rèn luyện thêm ở trường quân sự Hoàng Phố.”
“Sao ông không cho nó vào trường sĩ quan lục quân Hà Bắc?” Khang phu nhân ngạc nhiên hỏi.
Trường quân sự Hoàng Phố mới thành lập chưa đầy ba năm, danh tiếng còn kém xa
trường sĩ quan. Khang phu nhân thắc mắc không hiểu vì sao chồng mình lại làm như vậy, chỉ tin ông ta luôn là người nhìn xa trông rộng.
Quả nhiên, Khang Triệu Khanh có lý riêng của mình. Ông ta từ tốn nói:
”Chuyện gì cũng đừng chỉ trông vào trước mắt. Tuy tiếng tăm trường quân
sự Hoàng Phố còn chưa lẫy lừng nhưng chất lượng dạy học của họ không kém gì trường sĩ quan lục quân đâu. Tôi quyết định cho con học ở đó là có
cái lý của tôi.”
Nói rồi, ông ta húp một ngụm canh sâm, đột nhiên hỏi: “Thiếu Kỳ dạo này thế nào? So với thằng anh, tôi chẳng vừa mắt
điểm nào của nó!”
“Thôi, ông đừng hỏi nữa, uống canh sâm đi đã!”
Khang phu nhân lại sợ chồng nổi giận nên đành ngọt nhạt lấp liếm cho con trai út, cuối cùng cũng khuyên nhủ được ông ta.
Khang Thiếu Kỳ
nấp trong góc hành lang, thấy anh trai đi xuống lầu, cậu ta mới dám ló
mặt. Từ khi Khang Thiếu Đình bước vào thư phòng, cậu ta luôn đứng nghe
lén ngoài cửa. Vốn chỉ tò mò muốn biết cha quát mắng anh trai ra sao để
còn đứng ngoài vui mừng tát nước theo mưa, trả thù anh trai một trận,
nhưng ra cậu ta đã nảy ra ý tưởng còn hay hơn nhiều, đó là tìm cách lọt
vào Tiểu Kim Đường. Nơi nào khiến anh trai phải ngã ngựa, cậu ta đều có
hứng thú đi thăm dò. Nhưng muốn biết gốc gác của Tiểu Kim Đường thì phải “xuất gia tu hành” và “lấy kinh” trước đã. Hoá ra, lúc trước hay đánh
nhau, gây chuyện lại hữu dụng đến thế, muốn biết mọi vấn đề về giới
giang hồ, chỉ cần tìm một người là ổn. Người đó chính là gã nhân viên
phục vụ của quán trà Lý Ký, tên là Hồ Lô.
Hồ Lô không phải là dân giang hồ nhưng ngày nào gã cũng nghe được vài tin tức trong giới giang
hồ. Gã có duyên gặp Khang Thiếu Kỳ mấy lần. Ban đầu, gã không biết thân
thế thực sự của Khang Thiếu Kỳ, còn ngỡ cậu ta chỉ là một thằng nhóc
choai choai bình thường, có lần có suýt đánh nhau với cậu ta chỉ vì mấy
chuyện chẳng đâu vào đâu. Sau đó, thấy Khang Thiếu Kỳ chi tiêu hào
phóng, gã mới đoán đây hẳn là con nhà giàu, thế là gã liền nảy sinh ý
định kết thân với cậu ta. Lần này, Khang Thiếu Kỳ lại chủ động tìm gã,
xét về tình về ký thì gã đều không dám thoái thác. Ông chủ Lý Ký chỉ
muốn khách chọn chỗ lịch sự trong quán nên luôn ngầm ra hiệu cho nhân
viên phục vụ dành nhiều thời gian buôn chuyện với khách. Có được lý do
chính đáng Hồ Lô nhiệt tình mời Khang Thiếu Kỳ ngồi vào chỗ trang trọng
nhất, hoa quả bày đầy bàn, trà Long Tĩnh thượng hạng cũng được bưng lên. Lúc ấy, gã mới thong thả kể về nguồn cuội của Tiểu Kim Đường: “Bọn Tiểu Kim Đường ấy à... Nói ra thì dài dòng lắm. Người ta đồn rằng...”
Khang Thiếu Kỳ nôn nóng, lấy đũa đánh vào miệng gã, mắng luôn: “Đừng loằng ngoằng nữa! Vào chủ đề chính đi!”
“Vâng... vâng...” Hồ Lô oan ức giơ tay lên xoa miệng, vội vàng nói chuyện chính.
“Đường chủ hiện giờ của Tiểu Kim Đường là Long lão đại. Người này ấy à...
miệng nam mô bụng bồ dao găm. Rất nhiều huynh đệ trong bang phái không
phục ông ta. Kết quả, hôm trước hôm sau, mấy kẻ chống đối kia đều bỗng
dưng mất tích một cách khó hiểu. Mấy tháng trước, lão nhị và lão tam của bang lần lượt bị sát hại. Bây giờ, vị trí đường chủ là...”
Liếc
mắt thấy Khang Thiếu Kỳ lại giơ đũa lên, Hồ Lô vội vàng nói tiếp: “Trên
cánh tay các huynh đệ của Tiểu Kim Đường đều xăm hình chim huyền điểu.
Nếu cấp bậc cao thì sẽ có hình xăn riêng biệt.”
“Nói sớm có phải
hay không! Đỡ mất công vòng vo với tôi.” Khang Thiếu Kỳ hạ tay xuống,
gắp một miếng nộm dưa chuột, bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Biết biểu
tượng của họ là gì không? Lính mới muốn gia nhập bang phái thì phải làm
gì? Anh nói hết đi, tôi sẽ thưởng tiền.”
Câu này rất hợp ý Hồ Lô, gã liền giả vờ thiệt thòi, thong thả bước đến trước mặt Khang Thiếu Kỳ, cúi gập người, vội vàng đáp: “Có, có. Tôi nhìn thấy mấy bận rồi.” Gã
không thèm tìm hiểu vì sao Khang Thiếu Kỳ lại muốn biết những chuyện
này, chỉ cần chịu nhả tiền thì gã sẵn sàng kể hết những gì gã biết.
Đầu ngõ là nơi bày bán của các sạp hàng nhỏ, nào là son phấn, vòng vèo, đồ
ăn, quần áo... thứ gì cũng có. Một người đàn ông trung niên bày bàn ở
khoảnh đất bé như miếng đậu phụ, chuyên viết điếu văn, viết thư hộ người khác. Khang Thiếu Kỳ bước tới chỗ ông ta, đập mạnh mấy tờ tiền lên mặt
bàn. Người đàn ông kinh ngạc ngước mắt nhìn, khách khí hỏi: “Cậu muốn
viết thư à? Không cần nhiều tiền thế đâu.”
“Vẽ cho tôi một hình. Tôi vừa ý thì toàn bộ số tiền này sẽ là của ông anh.”
Người đàn ông trung niên nghi hoặc cầm tờ giấy có bức hình mà cậu thiếu niên
chìa ra, nhìn hình vẽ trên giấy, ông ta càng lấy làm khó hiểu. “Đây
chẳng phải là chim huyền điểu sao? Cậu muốn vẽ hình này ư? Nhưng hiện
giờ tôi không có nhiều màu vẽ.”
“Không cần phiền phức.” Khang Thiếu Kỳ vén ống tay áo lên, giơ tay ra nói: “Cứ vẽ lên đây là được.”
Trong phúc chốc, khuôn mặt của người đàn ông thể hiện rõ vẻ ngạc nhiên. Có
điều, trình độ vẽ hình của ông ta đúng là rất điêu luyện, chẳng bao lâu
đã vẽ xong hình chim huyền điểu. Bất cứ ai nhìn qua cũng tưởng nhầm là
hình xăm. Đương nhiên, Khang Thiếu Kỳ vô cùng hài lòng, cậu ta giơ cánh
tay lên, xem đi xem lại mấy lần, trước khi đi còn thưởng thêm mấy tờ
tiền. Bây giờ, vạn sự đã chuẩn bị chu toàn, chỉ còn thiếu món cuối cùng
mà gã Hồ Lô nói nữa thôi, nhưng món này lại hơi khó kiếm. Có điều, đồng
tiền đủ sức mạnh sai thần khiến quỷ, huống hồ chỉ là một cánh cửa nhỏ
xíu thế kia. Cậu ta nhếch môi, trong đầu đã có sẵn chủ ý.
Nghe
theo lời góp ý của bạn, Khang Thiếu Kỳ thay một bộ quần áo ngắn của dân
nghèo, bắt chước thói quen của dân giang hồ, mở phanh cúc áo ngoài, cố ý ngoẹo cổ sang một bên, miệng phì phèo điếu thuốc rẻ tiền, nghênh ngang
diễu trên phố. Người đi đường nhìn thấy cậu ta liền lập tức cúi đầu,
tránh sang một bên. Cậu ta thầm khoái trá, nghĩ bụng mình diễn vai này
đúng là có đầu có mỏ. Vì quá nhập vai nên ngay cả tiếng còi xin nhường
đường của một chiếc xe sang, cậu ta cũng không thèm ngó ngàng đến, vẫn
thong dong đi qua đường.
Tài xế phải phanh gấp, lốp xe mài vào
mặt đường toé lửa. Tài xế tức điên lên, bấm còi ầm ĩ, thò đầu ra chửi
một tràng những câu khó nghe. Ban đầu, Khang Thiếu Kỳ cũng không để ý,
nhưng kẻ phía sau cứ mắng sa sả. Đột nhiên, cậu ta chau mày, vứt toẹt
điếu thuốc xuống đất, quay người lại, bước về phía chiếc xe rồi đập mạnh vào thành cửa, quát: “Mau ra đây! Nghe thấy không hả? Mau ra đây!”
“Ái chà! Tôi không gây chuyện với cậu thì thôi, cậu lại còn tự tìm rắc rối
à?” Tài xế cũng to mồm đáp trả rồi lập tức xuống xe đối chất với cậu ta.
Khang Thiếu Kỳ thấy anh ta ăn mặc trang phục của lái xe chuyên nghiệp, ghế
sau còn có một thiếu phụ trẻ tuổi thì càng tỏ ra ngông cuồng. Khang
Thiếu Kỳ túm lấy cổ áo anh chàng tài xế, mắng: “Khi nãy không biết thân
biết phận, dám mở miệng mắng ông. Cha mẹ chết sớm hả? Bây giờ ông mày sẽ tiễn mày về gặp Diêm Vương cho đoàn tụ với gia đình cả thể!” Vừa dứt
lời, cậu ta thẳng tay thụi một quả vào giữa mặt tay tài xế, khiến đối
phương đau đến mức ngã vật xuống đất.
Thiếu phụ trẻ ngồi ghế sau
không nhịn được nữa, liền xuống xe đẩy Khang Thiếu Kỳ sang một bên,
mắng: “Thiên hạ không còn vương pháp nữa hay sao mà đến lượt những kẻ
đầu bò đầu bướu dương oai diễu võ ở đây?”
Thiếu phụ lườm cậu ta
một cách khinh bỉ rồi uốn cong ngón tay út, gại gại vào cổ áo cậu ta,
cười lạnh, nói tiếp: “Cứ tưởng đầu trâu mặt ngựa thế nào, hoá ra chỉ là
một gã chíp hôi không xứng làm kẻ hầu trong phủ họ Đỗ nhà ta.”
Khang Thiếu Kỳ cũng cười khẩy rồi bất thình lình giật phăng chiếc cúc trên cổ áo dài của thiếu phụ, một góc áo lót bên trong liền lộ ra: “Cứ tưởng
thiếu phụ đa tình thế nào cơ, hoá ra là ngực phẳng lì như sân đình!”
“Thằng oắt con này, dám mắng thiếu phu nhân nhà tao hả? Dám bắt nạt phụ nữ à?” Tài xế thấy chủ nhân bị làm nhục, lập tức lao đến nhanh như tên bắn,
định đấm Khang Thiếu Kỳ nhưng thiếu phụ nọ đã ngăn lại. Cô ta tự tay tát một cái nổ đom đóm mắt vào mặt gã lưu manh chợ búa không biết trời cao
đất dày.
Khang Thiếu Kỳ cũng không vừa, cậu ta lại càng mạnh tay
phanh rộng hai tà áo dài của cô ta. Thấy cô ta hoảng hốt, lóng ngóng với bộ dạng thảm hại, cậu ta sung sướng khoanh tay đứng xem kịch hay: “Đã
làm đàn bà thì chớ giở thói hung hăng, kẻo có ngày rước vạ vào thân đấy. Chẳng qua chỉ là mảnh bao tải rách thôi mà, tôi đền là được chứ gì.”
Nói rồi, cậu ta móc mấy tờ tiền ra, ngông cuồng ném xuống trước mặt
người thiếu phụ đang cuống quýt che ngực. Anh tài xế thấy vậy, liền cởi
áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên người thiếu phụ rồi định quay sang hỏi tội Khang Thiếu Kỳ, nhưng chẳng biết cậu ta đã biến mất tự lúc nào.
Người thiếu phụ đó chính là Đinh Thục Phương. Hôm nay, bị nhục nhã một cách
oan ức, làm gì có chuyện cô ta chịu bỏ qua. Cô ta tức giận đến mức mắng
anh tài xế một trận té tát. Còn gã choai choai vô liêm sỉ kia, sau này,
cô ta nhất định sẽ tìm cách xử lý cho hả dạ.
Chợp mắt trên ghế
thái sư chưa được bao lâu thì có người lay Long lão đại dậy. Thì ra là
Thiên Thiềm, người suốt mấy ngày nay không thấy mặt mũi đâu.
“Lần nào cậu tới gặp cũng toàn nhằm lúc tôi không rảnh nhất. Sao, có chuyện
gì? Mấy ngày hôm nay, chui vào ổ với em nào mà không thèm thò mặt ra thế hả?” Thả hai chân đang gác trên khung cửa sổ xuống, Long lão đại mất
hứng trách móc.
“Sợ Long đại ca nhìn thấy mặt tôi nhiều lại đâm
chán.” Thiên Thiềm cầm điếu xì gà mà Long lão đại đưa cho, thảnh thơi
nằm tựa vào chiếc ghế dài kê gần cửa sổ, ngoảnh mặt nhìn thuộc hạ đang
chuyển hàng trên bến cảng qua ô cửa. “Hàng từ Tứ Xuyên tới chưa? Chất
lượng hàng họ thế nào?”
“Tốt hơn thứ bọn tạp nham kia giao nhiều. Người cậu cắm ở Lương Sơn đúng là rất hữu dụng!”
“Nếu không thì tìm họ làm gì? Thuốc phiện đâu phải là thứ hàng hoá thông
thường, anh không cần là thằng khác lao tới tranh cướp ngay. Thứ hàng
này chỉ có kẻ bán sợ chứ người mua cóc ai sợ. Bị thằng khác dắt mũi, chi bằng tự tìm đường tắt mà đi.”
“Đúng thế. Mẹ kiếp! Lợi nhuận cao
thế này, thằng nào không muốn nhúng tay vào? Mỗi tội bây giờ, hàng khan
hiếm quá, xem ra người anh em của cậu phải ra sức nữa mới được.” Long
lão đại chỉ tính xem làm cách nào để phát tài nhanh nhất, còn Thiên
Thiềm lại suy nghĩ làm cách nào để phát triển thêm nhiều nguồn tài chính khác nhau. Một chữ “tiền” đủ để đục rỗng trái tim con người.
“Chuyện này không gấp gáp được. Chuyến hàng đầu tiên của cậu ta bị quân phiệt
bản địa ở Tứ Xuyên xơi tái, nếu không nhanh trí, chưa biết chừng đến
mạng sống cũng chẳng còn. Bây giờ, khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được,
lại bị chúng ta dắt vào đường dây của Mạnh lão gia. Ban đầu cứ thế đã.
Đừng yêu cầu gì vội! Sau này mọi chuyện tự khắc sẽ đâu vào đó cả thôi.
Anh nhớ phải để ý mọi động tĩnh của bang Long Giang, từ khi Vạn Tam Tư
bỏ mạng, bọn chúng luôn canh cánh chuyện chấn hưng lại bang phái. Tôi sợ bọn chúng đang nghĩ cách tranh đoạt Lương Sơn với ta.”
Mèo nào
chẳng ngửi thấy mùi cá tanh, không đề phòng bang Long Giang không xong.
Nghĩ ngợi đến mụ cả người, Thiên Thiềm lẳng lặng dịu tắt điếu xì gà chưa hút được mấy hơi. Long lão đại cũng đau đầu suy nghĩ, trán xô lại thành mấy nếp nhăn.
“Ai trong đường hội là người ít nổi bật nhưng
khoản ăn uống, gái gú, thuốc phiện lại là tay chơi hạng nhất hả?” Thiên
Thiềm chợt nghĩ đến một chuyện quan trọng, cất tiếng hỏi.
Long
lão đại có vẻ khó hiểu, hỏi lại: “Sao tự dưng cậu lại hỏi chuyện này?”
Nhưng ngẫm nghĩ một lát, hắn vẫn trả lời: “Chắc là Tiểu Đao, trước đây
nó chỉ là thằng lưu manh quèn đi theo chân lão tam.”
“Lúc vào bến cảng, tôi nhìn thấy một thắng oắt mạo nhận là đệ tử của Tiểu Kim Đường. Có điều, tôi không vạch mặt nó, chỉ bảo nó đứng đợi ngoài cổng.”
“Mẹ kiếp! Dám mạo nhận là người của ta ư? Sao cậu không lệnh cho tụi nó lôi thằng ranh đó đi băm nát cho chó ăn?” Long lão đại là người nóng nảy,
nghe nói có kẻ gây chuyện ngay trên địa bàn của mình thì sao có chuyện
chịu ngồi yên.
“Nghe tôi kể hết đã. Thằng nhóc này không phải là
loại chúng ta đụng tới được.” Thiên Thiềm lên tiếng ngăn cản. “Chút nữa, chúng ta sẽ diễn một vở kịch, sai bọn thuộc hạ tẩn cho cậu ta một trận, nhưng phải đánh vào những chỗ kín đáo, kẻo dễ lộ. Sau đó, để thằng Tiểu Đao ra tay trượng nghĩa cứu cậu ta rồi nói dối mình là nội gián của
bang Long Giang. Tiểu Đao có nhiệm vụ phải tìm mọi cách để kết nối quan
hệ với cậu ta. Toàn bộ chi phí cùng thằng oắt này đi chơi bời đều do
đường hội của chúng ta chi trả. Chuyện này tuyệt đối phải làm sạch sẽ,
gọn gàng, không được để lộ dấu vết. Sau này chắc chắn sẽ có lợi cho ta.”
Nhân vật khiến Thiên Thiềm chú ý hẳn không phải là kẻ tầm thường. Long lão
đại hình như đã đoán được vài phần. “Thằng oắt đó là con nhà quyền thế
nào vậy? Lẽ nào nhà nó là...”
“Cậu Hai nhà Tổng tư lệnh quân khu Hồ Bắc, Khang Thiếu Kỳ. Anh nói xem, viên ngọc này đáng để cầm cố không hả?”
“Con trai của Khang Triệu Khanh?” Long lão đại kinh ngạc tột độ. “Ha ha ha!
Báu vật này, mẹ nó, đáng cầm cố quá đi chứ!” Trong lúc nhất thời hưng
phấn, hắn suýt nữa đập tan ly trà đặt bên cạnh. Con dê béo tự dẫn xác
đến, làm sao hắn bỏ lỡ được chứ?
Thiên Thiềm cũng rất đắc ý, hắn
cực kỳ muốn biết thế cuộc sau này sẽ diễn biến như thế nào. Màn kịch này sẽ ngày càng hấp dẫn đây...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...