Nhóc À, Em Nói Dối Không Được Đâu

Không, nó không thể chỉ đứng nhìn rồi khóc, nó muốn biết sự thật cơ.
Nói rồi nó lấy tay gạt đi những giọt nước mắt, chạy thật nhanh qua bên kia đường
Quân, là cậu phải không _ nó
Nghe tiếng có người gọi mình, hắn quay lại rồi bước chậm đến bên cạnh nó.
Xin lỗi , cậu gọi tôi sao_ hắn lấy tay chỉ vào người mình
Đúng, cậu trở lại rồi sao _ nó nhìn thẳng vào mắt hắn
Khoan đã cho tôi hỏi, tôi và cậu có quen nhau sao_ hắn

Cậu nói gì...chẳng lẽ cậu đã quên tôi rồi sao? Tôi Hàn Lệ Băng đây_nó
Hừ, cô là ai chứ, sao lại nói như vậy với bạn trai của tôi _ Lúc này Tú Anh mới chịu lên tiếng
Tú Anh ....cô nói cho tôi biết đi, tại sao Quân lại bị như vậy_ nó
Câm miệng cho tôi, tôi nói cho cô biết đây không phải là Quân của cô, anh ấy đã quên cô rồi, giờ đây anh ấy là của tôi, năm sau chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới đấy , cô nhớ đi đám cưới của chúng tôi nhé_ Tú Anh nở một nụ cười, 1 nụ cười chứa đầy sự khinh bỉ
Không ....tôi không tin....cô nói dối phải không _ nó
Ha ha nói dối ư, tôi đâu có rảnh mà đi nói dối cô, cô cứ chờ đi rồi sẽ biết_ Tú Anh
Xong Tú Anh khoác tay hắn bỏ đi, hắn quay lại nhìn nó một cái rồi cũng bỏ đi theo Tú Anh luôn

Nó ngã gục xuống đất
Bây giờ , lòng nó đau nhói, hắn đã bỏ nó rồi, hắn đã quên tất cả những gì về nó rồi, hắn đã quên đi nó và hắn đã quen nhau như thế nào....
Nó chạy đi, chạy đi thật xa.
Trong cơn mưa có một cô gái đang khóc, những giọt nước mắt thay phiên nhau rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ấy, và đó chính là nó
|||||Rầm|||một âm thanh nhói tai vang lên
Đoán xem có chuyện j nhé
Mọi người ình xin ý kiến về truyện được không ạ
_Lệ Hằng_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận