Nhớ Mãi Không Quên

Trình Húc trầm mặc thật lâu rồi mới mở miệng, "Em
không phải nằm mơ. Cố Mặc Hàm xác thực đã tới, là anh ta đưa em đến bệnh
viện."

Tần Vũ Dương lấy túi chườm nóng trên bụng ra, từ từ
ngồi dậy, đem túi chườm nóng ôm chặt vào trong ngực có phần không biết phải làm
gì.

Anh cười cười, "Vũ Dương, tôi nghĩ lần
này tôi thật sự sẽ từ bỏ, tôi không kiên cường được như em. Tôi vẫn cho rằng
chỉ cần tôi chờ thêm chút thời gian nữa, em nhất định sẽ nhìn thấy tôi, thế
nhưng ánh mắt của em vẫn liên tục dừng ở trên người Cố Mặc Hàm, từ đầu đến cuối
cũng cũng chưa từng nhìn thấy người khác, bất kể anh ta có bỏ đi hay không bỏ
đi, em cũng không từ bỏ. Tôi mệt mỏi rồi, tôi cũng muốn đi tìm hạnh phúc của
bản thân tôi, tạm biệt, hãy chăm sóc bản thân thật tốt."

Nói xong xoay người rời đi.

Tần Vũ Dương ôm lấy chăn mền ngồi trên giường.

Cố Mặc Hàm, anh vì sao luôn làm những chuyện khiến em
hiểu lầm, nếu anh đã lựa chọn bỏ đi, em yêu hay không yêu anh thì cũng không
liên quan gì đến anh hết.

Sau ngày hôm đó, Tần Vũ Dương gặp lại Trình Húc một
lần nữa, anh chắc là đang đi xem mặt, mỉm cười nghe cô bé kia nói chuyện, Tần
Vũ Dương cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng lại không nghĩ ra được rốt
cuộc là khó chịu ở đâu. Sau đó Trình Húc nhìn thấy cô, chỉ khẽ gật đầu thăm
hỏi, sau đó tầm mắt liền dời đi.

Trong lòng Tần Vũ Dương có chút mất mát, thì ra không
làm được người yêu quả nhiên cũng không làm được bạn bè.

Về sau Tần Vũ Dương rốt cục cũng nghĩ ra Trình Húc là
lạ ở chỗ nào, đó là nụ cười của anh.

Trước kia nụ cười của anh, cho dù là mỉm cười thản
nhiên, cũng sẽ cho người ta cảm giác được ấm áp, nhưng ngày hôm đó, nụ cười của
anh lại có cảm giác bị che phủ bởi một tầng đau buồn nhàn nhạt, không hề ấm áp
như xưa.

Thì ra là tất cả đều cũng thay đổi.

***

Cố Mặc Hàm cầm vài tờ giấy trong tay, con mắt nhìn
ngoài cửa sổ không có tiêu cự.

Mạc Sính Dã gõ cửa đi vào, cười hì hì hỏi, "Cậu tìm
tớ? Có chuyện gì thì nói mau lên, lát nữa tớ còn đi xem phim với Vận Ca."

Cố Mặc Hàm mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú Mạc
Sính Dã.

Mạc Sính Dã bị anh nhìn đến sợ hãi, thu hồi lại nụ
cười,"Sao
vậy?"

Anh suy nghĩ một hồi, đưa mấy tờ giấy cho Mạc Sính Dã.

Sau khi Mạc Sính Dã xem qua cũng không có biểu tình
ngạc nhiên chút nào, ngược lại mang theo một chút nhẹ nhõm cùng giải thoát, "Cậu
cũng biết rồi?"

Cố Mặc Hàm hơi ngạc nhiên, "Cậu đã

sớm biết?"

Cậu gật đầu, "Đúng. Tớ đã biết sớm,
thời điểm còn ở thành phố C tớ đã biết rồi."

"Vậy
mà cậu vẫn ở bên cô?"

Trên mặt Mạc Sính Dã lộ ra vẻ thê lương, "Mặc
Hàm, cậu biết rõ, yêu chính là yêu, tớ cũng không có cách nào khác."

"Nếu
cậu đã sớm biết, vì cái gì lại không nói?"

"Hàm
tử, mục tiêu của cô ấy là Mạc gia, sẽ không đe dọa được người khác, cậu đừng
động vào cô ấy, tớ sẽ trông chừng cô ấy cho."

"Thật
ra cô ấy..."

"Tớ
biết, tớ cũng biết..."

Trong mắt Cố Mặc Hàm, Mạc Sính Dã là một người vô tư
nhất trong sáu người bọn họ, khi còn bé đã trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, tấm lòng
cũng tốt, thay anh cõng không ít oan ức. Thế mà khi lớn lên cậu ta lại có khuôn
mặt khí phách có thể dọa được người ta, người anh em này đã kết giao thì sẽ dốc
hết lòng. Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ nghĩ tới biểu cảm này sẽ xuất hiện
trên khuôn mặt Mạc Sính Dã.

Mạc Sính Dã nói tiếp, "Nếu cô ấy muốn tiếp tục,
tớ sẽ diễn cùng cô ấy."

"Sính
Dã..."

"Hàm
tử, coi như cậu không biết chuyện này đi." Anh cười cười, nhưng ở trong mắt Cố Mặc Hàm nụ cười
kia so với khóc còn khó coi hơn.

"Đúng
rồi, Morioka Astoria gần đây nhiều lần tiếp xúc với người trong giới, Tần Vũ
Dương bên đó cậu đã bố trí xong chưa?"

"Yên
tâm đi, tớ đã an bài tốt rồi."

Cố Mặc Hàm vỗ vỗ bả vai Mạc Sính Dã, hết thảy không
còn gì để nói.

Cố Mặc Hàm nhận điện thoại liền đứng lên, "Chị
dâu tớ sắp sinh, tớ phải đi bệnh viện thăm một chút."

Mạc Sính Dã dập thuốc cũng đứng lên, nhìn đồng hồ rồi
nói,"Thời
gian vẫn còn sớm, tớ đi cùng được chứ!"

Dương Y sinh bé gái, cả nhà đều vui mừng. Cụ ông Cố
vẫn thích con gái, rốt cục lần này cũng được mãn nguyện. Khi Cố Mặc Hàm cùng
Mạc Sính Dã chạy tới, cụ ông Cố đang ôm đứa bé, thời điểm nhìn thấy Cố Mặc Hàm
thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh đi.

Mạc Sính Dã nhìn về phía Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm nhún

vai bày tỏ sự bất đắc dĩ của mình, ông Cố bà Cố nhìn nhau một cái rồi lắc đầu.

Về đến nhà Cố Dật Phong thừa dịp bố vui vẻ liền đi
theo vào thư phòng, cụ ông Cố lão gia đang rung đùi đắc ý ngâm nga kinh kịch.

"Bố,
bố vẫn còn sinh khí với Hàm tử à?"

Cụ ông Cố nhìn ông một cái miệng vẫn không ngừng.

Cố Dật Phong đem túi hồ sơ để tới trước mặt ông, "Người
hãy xem cái này."

Cụ ông Cố rốt cục cũng dừng lại, "Không
cần xem, anh nghĩ rằng cái gì bố cũng không biết? Bố dù đã già, nhưng chưa
điếc, chưa mù."

Cố Dật Phong có chút hoang mang, "Vậy bố
đây là vì cái gì?"

Cụ ông Cố thở dài, "Tần Vũ Dương đứa bé này
rất tốt, ở trên thương trường còn rất ít người có ánh mắt thuần khiết như vậy,
chỉ bằng một điểm đó thôi nó có thể làm con dâu của Cố gia."

"Vậy
bố ..."

"Khoảng
thời gian trước bà ngoại Triệu Tịch Vũ có đi tìm bố, những năm đầu đời bố và bà
ấy có biết nhau, bà ấy không bao giờ nhờ vã người khác, trong ấn tượng của bố
chỉ có lần này, bà ấy hi vọng Triệu Tịch Vũ có thể làm cháu dâu của bố, bố đáp
ứng."

Ông Cố đột nhiên cảm thấy không nói nên lời, "Bố và
bà ngoại Triệu Tịch Vũ ?"

"Con
đi đi, bố cần suy nghĩ một chút." Cụ ông
Cố phất phất tay.

Cố Dật Phong mờ mịt đi ra.

***

Triệu Tịch Vũ hiện tại giống như chim sợ cành cong,
mỗi buổi sáng sớm đều thấy một phong bì được nhét vào khe cửa, trong phong thư
là một tấm hình, mỗi ngày một bức, tuyệt không trùng lặp nhau.

Mỗi lúc trời tối cô liên tục gặp ác mộng, luôn mơ được
ảnh chụp và video bị đưa ra ánh sáng, người nhà mình và bạn bè đều dùng loại
ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, những đồng nghiệp một mực cung kính đối với cô sẽ
cười nhạo cô, xúc phạm cô, mỗi lần cô đều thét chói tai giật mình tỉnh giấc. Ở
trong công ty cô cứ cảm giác ánh mắt của người khác khi nhìn cô mang theo sự
khinh bỉ, lúc chứng kiến người khác xì xào bàn tán thì cô sẽ cảm thấy bọn họ là
đang cười nhạo cô, cô cảm giác mình cũng sắp điên rồi.

Lại một sáng sớm, lúc cô nhìn thấy bức hình đó nằm bên
cạnh cánh cửa thì lập tức xông đến xé bức ảnh thành từng mảnh, cơ thể run rẩy
bấm số của Morioka Astoria, một hơi gào lên, "Ông rốt cuộc muốn cái
gì! Tôi đã tận lực rồi, tôi căn bản là không ngăn cản được anh ấy, ông đi tìm
Tần Vũ Dương đi!"


Bên kia là một thanh âm lười biếng, "Em
nghĩ rằng tôi không nghĩ tới? Tần Vũ Dương hiện tại được bảo hộ đến giọt nước
cũng không lọt, tôi sao động thủ được?"

Triệu Tịch Vũ nghiến răng nghiến lợi, "Vậy
ông muốn cho tôi làm cái gì bây giờ?"

"Em
sẽ tìm được cách mà." Nói
xong cúp điện thoại.

Tối hôm qua Cố Mặc Hàm bận đến hơn hai giờ hơn mới
ngủ, sáng sớm đã bị tiếng chuông cửa đánh thức, anh cau mày lại bò dậy mở cửa,
Triệu Tịch Vũ lập tức xông vào ôm lấy anh, "Mặc Hàm, anh hãy cứu em,
cứu em..."

Cố Mặc Hàm đẩy cô ta ra, sau khi thấy rõ người trước
mặt thì có chút giật mình.

Triệu Tịch Vũ tóc tai bù xù, mang trên mặt nước mắt,
trên người qua loa choàng cái áo khoác, điềm đạm đáng yêu nhìn anh.

Cố Mặc Hàm dựa vào tường, cúi đầu xuống gập ngón trỏ
ấn lấy lông mày, "Cô
lại phát điên cái gì thế?"

"Mặc
Hàm, cái gã biến thái kia lấy ảnh chụp cùng video uy hiếp em, anh cứu em
với!"

Cố Mặc Hàm lạnh lùng nhìn cô ta, "Tại
sao tôi phải cứu cô?"

"Người
khác đều biết em là bạn gái của anh mà, nếu ảnh chụp cùng video bị phơi ra ánh
sáng, mặt mũi anh cũng sẽ khó nhìn..."

Cố Mặc Hàm nghe đến đó đột nhiên không ngừng cười to,"Mặt mũi? Đã không
có Tần Vũ Dương tôi còn muốn mặt mũi làm gì nữa! Triệu Tịch Vũ, tôi sớm đã
chuẩn bị xong đồng quy vu tận, tôi không bỏ đá xuống giếng là đã tốt lắm rồi,
cô còn trông cậy tôi giúp cô? Nói thật cho cô biết, tôi chờ ngày này đã lâu
rồi, tôi muốn nhìn tự cô ăn trái đắng thì sẽ như thế nào thôi!"

Triệu Tịch Vũ hoàn toàn tuyệt vọng, từ từ ngồi đến
trên đất, lầu bầu, "Em
sai rồi, em thật sự sai rồi..."

"Triệu
Tịch Vũ, vẫn chưa xong đâu, cô chuẩn bị cho tốt vào."

***

Gần đây Tần Vũ Dương luôn cảm giác có người theo dõi
cô. Luôn cảm giác đằng sau có người nhìn cô, đợi cô quay đầu, lại không có cái
gì.

Cách đó không xa trong một chiếc xe thương vụ, một
người đàn ông đang gọi điện thoại vừa nhìn tình huống ngoài cửa xe.

"Cố
tổng, Tần tiểu thư hình như đã phát hiện chúng tôi."

"Chuyện
gì xảy ra? Không phải đã các người cẩn thận một chút à?"

"Xin
lỗi Cố tổng."

"Thôi,
tình huống bên kia như thế nào?"

"
Tạm thời bọn họ không có động tĩnh gì."


"Ừ,
tiếp tục đi theo, nhất định phải bảo vệ tốt Tần Vũ Dương, nếu như cô ấy có cái
gì bất trắc, anh cũng không cần trở về."

"Vâng,
Cố tổng."

Hà Văn Hiên đi vào phòng họp, tỉnh táo nói, "Morioka
Astoria đã về Nhật Bản."

Mọi người ngẩng đầu nhìn anh, anh nói tiếp, "Sáng
nay vừa mới đi."

Lý Thanh Viễn nhảy dựng lên, "Mẹ
kiếp, sao anh không ngăn cản ông ta! Đã đến cửa nhà mình còn làm cho ông ta
chạy, lần này chắc chắn ông ta sẽ liều lĩnh hơn!"

Cố Mặc Hàm rũ tầm mắt xuống suy tư một lát, rồi từ từ
nói,"Đừng
nóng nảy, trời muốn diệt ai, sẽ cho ai đó điên dại trước đã. Cứ để cho ông ta
liễu lĩnh đi, tiếp tục tiến hành kế hoạch đã định."

Hà Văn Hiên gật đầu, "Đến lúc đó cậu tự mình
đi?"

"Tớ
tự đi, các cậu phải ở đây."

"Vì
sao?"

"Không
tại sao hết, chuyện này vốn do tớ khởi xướng, Thanh Viễn cũng đã nói, súng đạn
là không có mắt, vạn nhất các cậu xảy ra chuyện gì, tớ không có cách nào ăn nói
hết."

"Hừ!", Thạch Lỗi đứng lên, "Lúc trước
đã nói, muốn làm thì cùng nhau làm, hiện tại cậu có ý gì đây?"

"Bây
giờ suy nghĩ lại, lúc trước tớ quả thực rất ích kỷ, cứ như vậy mà kéo các cậu
vào. Đầu đá, cậu đã kết hôn, không còn một mình nữa, cậu phải vì Thanh Thu suy
nghĩ."

Thạch Lỗi nhớ tới Lãnh Thanh Thu, không phản bác được.

Cố Mặc Hàm nói tiếp, "Sính Dã và Đông Tuân
cũng vậy, các cậu đều có nhà có cửa, cũng không nên đi."

Lý Thanh Viễn hét lên, "Tớ có thể đi!"

Cố Mặc Hàm nở nụ cười, nhìn Hà Văn Hiên một cái, sau
đó nói với Lý Thanh Viễn, "Cái
thằng này, rốt cuộc còn muốn trốn tới khi nào? A Hiên cũng sắp bị cậu hành đến
chết rồi."

Đây là lần đầu tiên sáu huynh đệ bọn họ công khai đàm
luận về cái đề tài này. Mặc dù không phải là bí mật gì, nhưng quá mịt mờ để nói
ra.

Lý Thanh Viễn trên mặt hơi ửng hồng, rất hợp với cái
áo sơ mi hồng phấn hôm nay của cậu ta.

Hà Văn Hiên cau mày, "Ba người chúng ta cùng
đi! Có thể phối hợp với nhau. Cậu cũng đừng từ chối, cứ như vậy đi, bằng không
ngay cả huynh đệ cũng đừng làm nữa."

Cố Mặc Hàm nhìn anh, thật lâu mới gật đầu.

___________

[1] Sơn
vũ dục lai: Gió thổi mưa giông trước cơn bão. Nguyên văn cả câu “Khê vân sơ khởi nhật trầm các, sơn vũ dục lai phong
mãn lâu” được trích ra từ “Hàm Dương thành Đông Lâu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui