Nhớ Mãi Không Quên

Trợ lý lập tức đuổi theo, "Cố
tổng."

Cố Mặc Hàm cắt ngang anh ta, "Bảo
tài xế lái đến cửa khách sạn, mau!"

Trợ lý lập tức bắt đầu gọi điện thoại.

Cố Mặc Hàm ôm Tần Vũ Dương đi tới cửa ngồi vào trong
xe, lấy áo khoác đắp lên trên người Tần Vũ Dương, cẩn thận ôm vào trong ngực,
sau đó phân phó lái xe.

"Đến
bệnh viện."

Tần Vũ Dương nhíu chặt mày, dường như rất thống khổ.

Cố Mặc Hàm sờ trán cô, có chút phỏng tay, còn có mồ
hôi lạnh chảy ròng ròng, anh nhẹ giọng hỏi, "Vũ Dương, em không thoải
mái ở đâu, nói cho anh biết có được không?"

Ngồi ở phía trước tài xế cùng trợ lý liếc nhau một
cái, khi nào thì Cố tổng đối với phụ nữ lại ôn nhu như thế?

Tần Vũ Dương cảm giác được một bàn tay hơi lạnh rất
thoải mái chạm vào mặt cô, không tự chủ mà dán lên, đầu óc nặng trĩu, bụng đau
đớn làm cô cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều xoay thành một đoàn, trong miệng nhỏ
giọng rên rỉ.

"Vũ
Dương, không thoải mái ở đâu?"

Tần Vũ Dương giống như nghe được, con mắt mở ra một kẽ
hở nhìn Cố Mặc Hàm, sau đó thì nhắm lại.

Cố Mặc Hàm vỗ từng cái từng cái phía sau lưng cô, Tần
Vũ Dương dần dần mất đi ý thức.

Đến bệnh viện, có thể là thời gian ăn cơm trưa, có hơi
vắng lạnh, nhân viên y tế có chút lười nhác.

Cố Mặc Hàm bắt lấy một y tá đang đi ngang qua, còn
chưa nói lời nào, y tá liền chỉ chỉ cửa phòng cấp cứu, sau đó đi khỏi.

Trong phòng cấp cứu không có một bóng người, Cố Mặc
Hàm ôm cô ngồi một bên trên ghế sofa, Tần Vũ Dương nắm chặt vạt áo trước ngực
anh, trong miệng đứt quãng rên rỉ.

"Đau,
Mặc Hàm, đau quá..."

Cố Mặc Hàm nắm thật chặt cánh tay, trong thanh âm mang
theo một tia đau lòng, "Đau
ở đâu?"

"Mặc
Hàm, đau..."

Lúc này Cố Mặc Hàm mới phát hiện Tần Vũ Dương rên rỉ
hoàn toàn là vô ý thức, trên mặt đỏ gay, mày nhíu lại thật chặt, anh đau lòng
rối tinh rối mù.

Cố Mặc Hàm lấy điện thoại ra giận dữ gọi một cú điện
thoại, chưa tới vài phút, bệnh viện đã mang theo vài vị bác sĩ đi tới phòng cấp
cứu. Xem sắc mặt Cố Mặc Hàm, trong lòng âm thầm kêu khổ.

"Cố
Thiếu..."

Cố Mặc Hàm đặt Tần Vũ Dương lên trên giường bệnh, ngữ
khí không khó chịu, "Bác
sĩ đâu, bảo hắn tới đây."

Ba bác sĩ lập tức vây quanh giường bệnh bắt đầu kiểm
tra.

"Bệnh
nhân mệt nhọc quá độ, hơn nữa bị trúng gió cho nên có chút phát sốt, hơn nữa
đến kỳ sinh lý, đường máu giảm xuống, vì vậy mới té xỉu, truyền hai bình nước
biển thì sẽ không sao, ngài không cần lo lắng."

Cố Mặc Hàm nắm tay Tần Vũ Dương, trên mặt mang vẻ

thương yêu, trong miệng lại lạnh lùng nói với bác sĩ, "Còn
không mau đi!"

Bác sĩ không biết là bởi vì đã lâu chưa tiêm cho bệnh
nhân hay là bởi vì khẩn trương, vừa mới bắt đầu thì tìm không được mạch máu, về
sau thật vất vả đâm vào, thì Tần Vũ Dương bởi vì đau đớn kích thích mà phản xạ
có điều kiện giơ tay lên, kim tiêm thoáng cái đã sai lệch bị kéo ra, máu chảy
đầy một mu bàn tay, nhìn qua có chút kinh khủng, rất nhanh trên tay là một mảnh
tím xanh.

Cố Mặc Hàm cẩn thận vuốt ve, cau mày nhàn nhạt quét
mắt nhìn anh ta một cái, "Anh
đang làm gì vậy ? Có biết tiêm hay không vậy?"

Tuy chỉ là một cái liếc mắt nhàn nhạt, trên đầu thầy
thuốc kia vẫn toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng nhỏ giọng nói, cái này cũng không
thể trách tôi được, ngoài miệng còn phải cẩn thận bồi theo,"Xin lỗi, xin
lỗi..."

Lúc bác sĩ lần thứ hai cầm lấy miếng bông khử trùng,
chạm phải miệng vết thương, Tần Vũ Dương lập tức rút tay về.

Cố Mặc Hàm lôi kéo tay cô, dỗ dành như đứa trẻ sợ kim
tiêm vậy, "Vũ
Dương, em ngoan nào, lập tức sẽ hết đau thôi."

Tần Vũ Dương vậy mà lại ngoan ngoãn tùy ý anh kéo tay
qua, khi kim tiêm tiến mạch máu cũng không có tránh né.

Tần Vũ Dương nằm yên, Cố Mặc Hàm ngồi ở bên giường một
tay nắm cánh tay đang truyền nước biển của Tần Vũ Dương, một tay nắm ống kim
tiêm sưởi ấm nước thuốc lạnh buốt đó.

Trợ lý cầm lấy một cái túi nước ấm cùng khăn lông đi
tới, Cố Mặc Hàm tiếp nhận, đem khăn lông quấn quanh lên trên túi nước ấm, thử
một chút nhiệt độ, sau đó đặt ở trên bụng Tần Vũ Dương, đắp mền thật kín.

Trợ lý nhỏ giọng dò hỏi, "Cố tổng, buổi tiệc trưa
bên kia..."

Cố Mặc Hàm một lòng chiếu cố Tần Vũ Dương, "Anh qua bên
kia đại diện tôi nói một tiếng với bí thư Trần cùng Đổng sự Tôn, tôi có chút
chuyện không đến được, anh cùng bọn họ uống vài ly là được rồi."

Thư ký đáp lại rồi rời khỏi phòng bệnh.

Tiếng điện thoại vang lên, Cố Mặc Hàm từ trong túi áo
Tần Vũ Dương lấy di động ra, nhìn cái tên không ngừng nhấp nháy, từ từ nhăn mày
lại.

Anh đi ra phòng bệnh, "Alô."

Bên kia có chút sửng sốt, "Cố
tổng?"

"Luật
sư Trình, xin chào."

"Vũ
Dương đâu?"

"Hiện
tại cô ấy không tiện nghe điện thoại."

"Vì
sao?"

"Cô
ấy đang ngủ."

Một loạt lời nói của Cố Mặc Hàm làm cho người ta phải
suy nghĩ viễn vong.

Trình Húc ngược lại rất tỉnh táo, "Cô ấy
làm sao vậy?"

"Không
hổ là luật sư." Cố Mặc Hàm khen
anh vài câu, "Cô ấy ngất xỉu, hiện tại đang ở bệnh
viện."

Trình Húc lên tiếng hỏi bệnh viện sau đó liền tắt điện

thoại.

Cố Mặc Hàm trở lại phòng bệnh, quả nhiên không lâu
sau, Trình Húc liền đẩy cửa đi vào. Anh ta trước tiên nhìn thoáng qua Tần Vũ
Dương, sau đó không hề có dấu hiệu nắm thành quả đấm vung về hướng Cố Mặc Hàm.

"Cố
Mặc Hàm, bây giờ anh có tư cách gì đứng ở chỗ này chăm sóc cô ấy? Vứt bỏ cô ấy
chính là anh, phá hủy cô ấy cũng là anh, anh nhìn cô ấy đi, mới mấy tháng thôi
mà cô ấy đã biến thành cái hình dạng gì rồi!"

Cố Mặc Hàm tránh được một nửa đột nhiên dừng lại miễn
cưỡng trúng phải một quyền, khóe miệng rất nhanh sưng lên, anh lau máu ở nơi
khóe miệng, không nói được lời nào.

Trình Húc trong mắt bốc lửa, "Vì sao
anh không đánh trả?"

Cố Mặc Hàm quay đầu nhìn về cái người đang ở trên
giường bệnh, "Là
tôi có lỗi với cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không đánh tôi, một quyền này của anh coi
như là thay cô ấy đánh đi, trong tâm của tôi cũng dễ chịu đôi chút."

Trình Húc cười lạnh, "Anh thì dễ chịu rồi, anh
có nghĩ tới người ta hay không! Nếu anh đã không thể cho cô ấy hạnh phúc thì
cũng đừng đến trêu chọc cô ấy, chỉ có cô ngốc này vẫn còn đứng tại chỗ chờ
anh!"

Có thể là tiếng cãi vả đánh thức Tần Vũ Dương, cô lại
bắt đầu đứt quãng rên rỉ, "Mặc
Hàm, em đau..."

Trong mắt Trình Húc đột nhiên mất đi màu sắc, nắm chặt
tay rồi từ từ buông ra, xoay người đi ra ngoài.

Cố Mặc Hàm đi đến bên giường ngồi xuống, nắm tay cô
đưa lên môi hôn, tay kia vuốt ve tóc cô, cuối cùng rơi lên mặt cô, khuôn mặt
nhỏ nhắn trước đây còn vừa đủ một bàn tay mà hiện tại lại càng gầy, Cố Mặc Hàm
vuốt ve mà cảm thấy đau lòng.

"Vũ
Dương, em hãy chờ thêm một chút, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chúng ta có
thể ở bên nhau, lần này anh sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa."

Cố Mặc Hàm đi ra phòng bệnh liền thấy Trình Húc ngồi
trên ghế dựa bên ngoài, cứ hút một ngụm lại một ngụm thuốc. Anh ta thấy Cố Mặc
Hàm thì mở miệng hỏi, "Ngồi
xuống nói chuyện một lát đi?"

Cố Mặc Hàm gật đầu ngồi xuống, từ trong ngực lấy thuốc
lá ra châm lên một điếu, kẹp giữa ngón tay chờ Trình Húc mở miệng.

"Muốn
đi?"

Cố Mặc Hàm gật đầu.

Trình Húc có chút trào phúng mở miệng, "Lần
này anh dự định ném cô ấy đi bao lâu? Một năm, ba năm, năm năm, hay là vĩnh
viễn không trở lại?"

Cố Mặc Hàm hung hăng hút một hơi.

"Có
một lần tôi ở trên đường nhìn thấy Tần Vũ Dương, lúc đó cô ấy đối diện với một
bộ y phục trong tủ kính bày hàng lặng lẽ rơi lệ, tôi biết anh cũng có một bộ y
phục giống như đúc. Cô ấy đứng ở nơi đó, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì,
chỉ có rơi lệ, tôi cũng không đành lòng đi tới gọi cô ấy. Khóc được một lát thì
cô ấy lại lau khô nước mắt rời đi, giống như không có gì phát sinh, cẩn thận
duy trì tự tôn của mình, kiên cường chờ đợi tại chỗ."

Cố Mặc Hàm bắt đầu đốt điếu thuốc thứ hai, hốc mắt có
chút hồng.

"Cố
Mặc Hàm, rốt cuộc anh có bao nhiêu sự tàn nhẫn, mới có thể một lần lại một lần
tổn thương một người phụ nữ như vậy?" Trình Húc quay đầu nhìn anh.


Cố Mặc Hàm chăm chú nhìn vào mắt Trình Húc, nói từng
chữ từng câu, "Tôi
yêu Tần Vũ Dương, rất yêu, cô ấy bị ủy khuất tôi sẽ giúp cô đòi lại, tôi chỉ có
thể nói với anh những lời này thôi."

Cố Mặc Hàm mới vừa đi tới cửa bệnh viện liền đụng phải
Loan Hạo.

Hai người đàn ông đều cao lớn anh tuấn, một người khóe
miệng bầm tím, một người trên cánh tay quấn lớp băng vải thật dày, trên mặt
cũng có chút vết thương, hai người lại tìm không thấy chút chật vật nào.

"Loan
tiên sinh."

"Cố
tổng."

Hai người mỉm cười gật đầu thăm hỏi, lúc đi lướt qua
nhau, Loan Hạo đột nhiên lên tiếng, "Cố Mặc Hàm, rắn độc đã
hành động, bảo vệ tốt người anh cần bảo vệ."

Cố Mặc Hàm ngược lại có chút giật mình, anh là ngày
hôm qua mới nhận được tin tức, như thế nào Loan Hạo cũng biết chuyện này.

"Còn
nữa, bảo Mạc Sính Dã đối xử tốt với Liễu Vận Ca."Trong
giọng nói mang theo một chút ý tứ không rõ ràng.

Cố Mặc Hàm bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía anh
ta, Loan Hạo lại xoay người ly khai, bóng lưng có chút cô đơn.

Trong miệng anh ta lặp đi lặp lại cái tên đó, "Liễu
Vận Ca, Liễu Vận Ca..."

***

Khi Tần Vũ Dương tỉnh lại đã là chập tối, trong phòng
có chút tối. Cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng trước giường, cô vô ý thức
gọi, "Cố
Mặc Hàm?"

Thân ảnh kia chợt cứng đờ, từ từ xoay người lại, nhìn
Tần Vũ Dương.

Sau khi Tần Vũ Dương thấy rõ người trước mặt thì có
chút lúng túng cười, "Trình
Húc."

Kỳ thật khi gọi cái tên đó ra thì cô đã hối hận.

Trình Húc nhìn cô, có chút cứng ngắc hỏi, "Tại
sao em lại cho rằng tôi là Cố Mặc Hàm?"

Tần Vũ Dương có chút quẫn bách, "Xin
lỗi."

Trình Húc không từ bỏ, "Vì sao?"

Tần Vũ Dương ấp a ấp úng trả lời, "Vừa
rồi tôi hình như mơ thấy anh ấy, cho nên tôi cho rằng..."

"Cô
mơ thấy cái gì?"

"Mơ
thấy, anh ấy nói rất nhiều điều với tôi."

Một khắc kia, Trình Húc rốt cục cũng tin tưởng thời
gian thật sự là có tâm ý tương thông, tin tưởng cái gọi là tình yêu chỉ là một
món quà trong nháy mắt, có thì sẽ có được, mà không có thì sẽ không có được, từ
từ bồi dưỡng cho tới bây giờ đều không phải là tình yêu.

***

Cơn ác mộng của Triệu Tịch Vũ bắt đầu là từ khi nhận
được cú điện thoại kia.

Cô vội vội vàng vàng chạy tới quán cà phê, rất nhanh
liền trông thấy người đàn ông trung niên kia, mặc quần áo thoải mái, tìm không
thấy dấu vết gì của thủ lĩnh hắc đạo.

Cô nhìn xung quanh một lần sau đó đi tới, "Sao
ông lại tới đây?"

Morioka Astoria ngồi ở đó, cũng không nói điều gì chỉ
ném cho cô một cái phong bì, Triệu Tịch Vũ nhận lấy, bên trong chứa vài tấm
hình, cô mới vừa nhìn một tấm lộ ra ở mặt trên liền thay đổi sắc mặt, "Ông
chụp được khi nào ?"

Morioka Astoria cười cười, "Chính
là đêm hôm đó, anh còn có video, em muốn xem không?"

Ông ta cười khiến cho Triệu Tịch Vũ chán ghét, cô đem

ảnh chụp ném sang chất vấn ông ta, "Ông có ý gì đây?"

Ông lấy ra bức ảnh vừa thưởng thức vừa nói, "Vốn
anh nghĩ muốn lưu lại làm kỷ niệm, không có chuyện gì thì lấy ra ngắm một chút,
nhưng mà bây giờ..."

"Hiện
tại thì sao?"

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tịch Vũ, mặc dù
mang theo nụ cười, nhưng lại làm cho người ta không rét mà run, "Tịch
Vũ à, lần trước em bảo anh bắt cóc mấy cô gái không phải là người bình thường
đâu nhỉ?"

Triệu Tịch Vũ thở phào nhẹ nhỏm, "Bọn họ
chỉ là con cái trong gia đình bình thường thôi, không uy hiếp đến ông
đâu!"

"Bọn
họ đúng là không uy hiếp được anh, nhưng nam nhân của bọn họ cũng không phải là
con cái trong gia đình bình thường, cái này em cũng không nói cho anh biết, anh
sắp bị ép đến đường cùng rồi."

Triệu Tịch Vũ không hiểu, "Có ý
gì?"

"Nếu
em không muốn những hình này cùng video bị người khác thấy, thì nghĩ biện pháp
ngăn cản Cố Mặc Hàm khuếch trương thế lực ở Nhật Bản đi, đừng nhắm vào anh nữa.
Nghe nói, bây giờ em đã là bạn gái của anh ta, anh nghĩ em có thể làm
được."

"Có
quan hệ gì đến Cố Mặc Hàm ?"

"Em
vẫn không biết? Hiện tại Cố Mặc Hàm cùng năm vị huynh đệ của anh ta chính là
những người nổi tiếng trong giới, có mưu lược có nhãn quang có vốn có bối cảnh,
rất nhiều ông trùm lòng dạ độc ác đều thua trên tay bọn họ, nếu bọn họ không
phải nhắm vào anh, anh sẽ thật thưởng thức bọn họ."

Triệu Tịch Vũ rốt cục hiểu, "Ý của
ông là..."

"Đúng,
em hiểu rõ rồi chứ, nếu như anh xảy ra chuyện, em cũng chạy không thoát." Một câu nói nhẹ nhàng lại có mười phần ý tứ uy hiếp.

Triệu Tịch Vũ mất hồn mất vía dọc trên đường đi, bấm
số Cố Mặc Hàm.

"Nói."

"Mặc
Hàm, anh đừng cùng Morioka Astoria đấu nữa, người kia lòng dạ độc ác, anh đấu
không lại ông ta đâu." Trong
giọng nói Triệu Tịch Vũ mang theo sự cầu khẩn.

"Động
tác của ông ta cũng nhanh thật, cô còn có chuyện khác không?"

"Mặc
Hàm, anh đã muốn thoát khỏi em như vậy sao? Thời gian dài như vậy, anh đối với
em một chút tình cảm cũng không có sao?"

"Triệu
Tịch Vũ, giữa cô và tôi cho tới bây giờ không quan hệ đến tình yêu hết, cái
tình cảm thương xót ít ỏi kia chỉ khi cô đi tìm Morioka Astoria bắt cóc Tần Vũ
Dương thì đã không còn nữa rồi, hiện tại tôi chỉ muốn lập tức giải quyết toàn
bộ sự uy hiếp, trở lại bên cạnh Tần Vũ Dương, chỉ đơn giản như vậy thôi."

"Mặc
Hàm, anh buông tay đi!"

"Cô
vẫn nên quan tâm bản thân cô đi."

Cố Mặc Hàm nói xong liền tắt điện thoại.

Triệu Tịch Vũ bỗng nhiên cảm thấy, có phải ngay từ đầu
cô đã sai rồi chăng?

____________

[1] Ốc
lậu thiên phùng liên dạ vũ: Xuất pháp từ tác phẩm "Tỉnh thế hằng
ngôn" của Phùng Mộng Long. Gồm 2 câu: Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ,
thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong.

Giải nghĩa: Phòng dột còn phải trải qua suốt đêm mưa,
thuyền đã đến trễ còn phải đi ngược gió. Hàm ý: họa vô đơn chí, tai họa đến dồn
dập.

Chuyển thơ: Nhà dột còn gặp mưa giông, thuyền ai chấp
chới gió không cho về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận