Nhớ Mãi Không Quên

Cố Mặc Hàm đi ra khỏi nhà, ngẩng đầu mắt nhìn bầu
trời, bị ánh mặt trời chói chang có chút choáng váng đầu, sau đó liền thấy năm
người đứng ở nơi đó. Anh cười đi về phía trước.

"Hàm
Tử..."

Cố Mặc Hàm tự giễu cười: "Tớ thật sự đã sống vô
dụng nhiều năm rồi, vậy mà lại thua trong tay của một người phụ nữ. Đầu Đá,
Sính Dã, đã liên lụy đến các cậu."

Thạch Lỗi vỗ vỗ bờ vai của anh.

"Các
cậu còn nhớ rõ bài thơ kia của Từ Chí Ma [1]không? Trong biển
người mênh mông tôi đi tìm những người bạn tâm giao nhất của mình, có được là
may mắn của tôi, không có được cũng là vận mệnh của tôi, cứ như vậy mà thôi.
Khi đó cảm thấy rất đạo đức giả, bây giờ nhìn lại nói thật là đúng, đây chính
là vận mệnh của tớ, là vận mệnh của tớ mà ..."

Cố Mặc Hàm ngửa đầu nhìn thẳng mặt trời, con mắt hơi
thấy đau, anh nâng tay phải lên che mắt, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống,
tan biến vào trong tóc.

Hốc mắt Lý Thanh Viễn có chút hồng, "Triệu
Tịch Vũ con tiện nhân đó, tớ đây tìm người xử lý cô tôi, cùng lắm thì tớ đền
mạng cho cô tôi!"

Hà Văn Hiên ngăn cậu tôi: "Vô
dụng, Triệu Tịch Vũ đã nói qua, một khi cô tôi chết, người của bang Thanh Điền
sẽ cho Tần Vũ Dương chôn cùng cô tôi, chúng tôi đề phòng được một lúc, chứ
không đề phòng được cả đời. Bang Thanh Điền chúng tôi không thể đối kháng lại
được, ít nhất trước mắt chỉ được như vậy. Hiện tại, chỉ có thể nhịn."

Trên xe quay về thành phố C, Cố Mặc Hàm nhắm mắt lại
dựa vào trên ghế ngồi, im lặng đến đáng sợ.

Khi một người luôn luôn nổi loạn bỗng nhiên phải thỏa
hiệp với thực tế, thường thường là lúc đáng sợ nhất.

Di động Cố Mặc Hàm reo lên, anh nhận, thanh âm Triệu
Tịch Vũ truyền đến.

"Mặc
Hàm, anh nghĩ xong chưa? Kéo dài thêm nữa, em sợ Tần Vũ Dương không thể Hoàn
bích quy triều [2] trở về được."

Cố Mặc Hàm nắm chặt tay, "Điều kiện của cô tôi đáp
ứng, ngay lập tức thả các cô ấy về."

Bên kia thanh âm Triệu Tịch Vũ chợt nghẹn ngào, "Mặc
Hàm, cám ơn anh, em sẽ trân trọng anh thật tốt. Chỉ cần anh và em ở bên nhau,
em sẽ không đối phó với Tần Vũ Dương nữa."

Cố Mặc Hàm không chút xúc động, "Lập
tức thả các cô ấy về." Sau đó
mặt không chút thay đổi tắt điện thoại.

**

Liễu Vận Ca đã nhìn thấy ba ngày tuyết, cô lại nhìn
hai người đang hôn mê trên máy bay, trong lòng không biết nên vui hay là nên
buồn.

Tần Vũ Dương khi tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong

bệnh viện, trước mắt là màu trắng, đau đầu muốn nứt ra.

Một bàn tay hơi lạnh phủ lên trán, hơi thư thái một
chút. Cô nhìn thấy chủ nhân của đôi tay kia thì bật cười, "Mặc
Hàm."

Cố Mặc Hàm cười ôn nhu với cô, đỡ cô ngồi dậy, đưa qua
một cốc nước, "Uống
nước đi. Bác sĩ nói em bị sốc, nghỉ ngơi vài ngày thì không có việc gì
nữa."

Sau khi uống vài ngụm nước nóng Tần Vũ Dương thấy
thoải mái hơn, "Làm
sao em trở về được?"

Cố Mặc Hàm chậm rãi nhả ra bản thảo đã sớm đánh thật
tốt,"Những
người Nhật Bản kia, bọn chúng vốn là bắt lộn người, hơn nữa ông nội liên lạc
đại sứ quán Nhật gây áp lực cho bọn chúng, liền thả bọn em về thôi."

Tần Vũ Dương không có chút hoài nghi nào, "Thanh
Thu và Vận Ca không có sao chứ?"

Cố Mặc Hàm giữ lấy khuôn mặt cô, môi hôn lên mi tâm,
nhẹ nhàng nói, "Không
có chuyện gì, các cô ấy đều rất tốt."

Môi của anh theo mi tâm đi xuống, không ngừng rơi lên
trên mặt Tần Vũ Dương, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ, "Vũ
Dương, đều là anh không tốt, xin lỗi, xin lỗi..."

Tần Vũ Dương cho là anh vì mình bị bắt cóc mà xin lỗi
tự trách, choàng tay ôm eo anh, cười nói, "Mặc Hàm, không sao, anh
xem em bây giờ không phải là đã tốt đẹp trở về sao?"

Cố Mặc Hàm trong mắt mang theo sự lưu luyến, môi hôn
lên cô, ôn nhu trằn trọc, cuối cùng ôm cô sít chặt vào trong ngực, dùng sức,
lại dùng lực, giống như là muốn đem cô nhào nặn vào trong cơ thể anh.

Ngày hôm sau, khi tất cả mọi người tụ tập ở trong
trong phòng bệnh Tần Vũ Dương nói chuyện phiếm, thì cửa bị đẩy ra.

Tần Vũ Dương ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Hàm, cười réo cô,
bỗng nhiên nụ cười của cô cứng lại ở trên mặt.

Cô nhìn thấy Triệu Tịch Vũ sau lưng Cố Mặc Hàm, còn
có, bọn họ nắm tay nhau.

Trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh đến không tiếng
động.

Cô nhìn chằm chằm Cố Mặc Hàm chờ anh mở miệng.

Cố Mặc Hàm hít sâu một hơi, mở miệng, "Vũ
Dương, tôi và Tịch vũ phải về Bắc Kinh, nói lời tạm biệt với em. Chúng tôi,
chia tay đi."

Ngay lúc đó, Tần Vũ Dương phảng phất nghe được thanh
âm sụp đổ của cả thế giới.

Giọng nói Cô run rẩy, "Anh đây là ý gì?"

"Xin
lỗi..."


Tần Vũ Dương bỗng nhiên nhớ tới, ai đó đã từng nói,
khi người đàn ông nói "Xin lỗi" với phụ nữ, như vậy, người phụ nữ này
đã thua hoàn toàn, ý tứ của Cố Mặc Hàm rất rõ ràng.

Tần Vũ Dương đỏ hồng mắt tỉnh táo hỏi, "Mặc
Hàm, em hiểu anh, anh không phải là loại người này, anh có nỗi khổ trong lòng
phải không?"

"Tôi
không yêu em." Cố Mặc Hàm chết
lặng mở miệng.

"Không,
em không tin."

"Em
có tin hay không thì cũng không có quan hệ đến tôi, tùy em."

Không có nỗi khổ trong lòng, chỉ là tôi không yêu em.
Bởi vì không yêu em, em có tin hay không thì cũng không có quan hệ đến tôi.

Nhịn rất lâu nước mắt nóng hổi không ngừng từ trong
hốc mắt lăn xuống, Tần Vũ Dương nắm chặt tay, móng tay cắm thật sâu vào lòng
bàn tay, không chớp mắt theo dõi anh, ánh mắt lạnh như băng, cuối cùng nghiến
răng nói, "Cố
Mặc Hàm, xem như anh lợi hại! Anh phải nhớ kỹ, là tôi yêu anh, anh phải nhớ kỹ,
là anh nợ tôi, anh phải nhớ kỹ, là anh ỷ vào tôi yêu anh mà sau đó phụ tôi.
Hiện tại, anh mang Triệu Tịch Vũ cút ra khỏi thế giới của tôi, cút cho thật xa
vào, cút!"

Triệu Tịch Vũ nhịn không được mở miệng, "Tần Vũ
Dương, cô làm cái gì vậy, đây là quy tắc trò chơi, không nhận thua được thì
đừng chơi!"

"Câm
miệng của cô lại! Cút!"

Cố Mặc Hàm thủy chung cúi đầu, lòng như đao cắt, ngẩng
đầu nhìn Tần Vũ Dương một lần cuối cùng, sau đó xoay người rời đi.

Cửa phịch một tiếng đóng lại, đem tim của Tần Vũ Dương
kẹp đến vỡ nát.

"A!" Tần Vũ Dương vừa la vừa phất tay đem đồ đạc trên bàn
bên cạnh gạt xuống đất, kim tiêm trên tay bị kéo ra, máu không ngừng trào ra.

Lãnh Thanh Thu tiến lên ôm lấy Tần Vũ Dương, "Vũ
Dương, cậu đừng như vậy."

Tần Vũ Dương nước mắt rơi như mưa, " Tại
sao anh tôi có thể đối với tôi như vậy, tôi yêu anh tôi nhiều năm như vậy, tại
sao anh tôi có thể đối với tôi như vậy!"

Trên khuôn mặt Lãnh Thanh Thu đầy nước mắt, ôm thật
chặt Tần Vũ Dương.

Cố Mặc Hàm đến chiếc ghế ngoài phòng bệnh, lẳng lặng
nghe trong phòng bệnh không ngừng truyền đến tiếng đập bể đồ cùng tiếng gào
thét tê tâm liệt phế [3] của
Tần Vũ Dương, trong thanh âm mang theo sự tuyệt vọng mãnh liệt.

Một khắc kia anh phảng phất nghe được âm thanh tan nát

cõi lòng của cô, cho đến khi xoay người mới phát hiện, thì ra âm thanh tan nát
cõi lòng kia, cũng là của mình.

Không thể, anh biết, anh và Tần Vũ Dương, đã không thể
được nữa.

Triệu Tịch Vũ nhìn dáng vẻ của anh, dè dặt mở miệng, "Mặc
Hàm, chúng tôi đi thôi!"

Cố Mặc Hàm cũng không thèm nhìn tới cô tôi, "Cô đi
trước đi, tôi muốn một mình ở lại thêm chút nữa."

"Mặc
Hàm..."

Cố Mặc Hàm tự giễu mở miệng, "Yên
tâm đi, tôi Cố Mặc Hàm nói được sẽ giữ lời được."

Triệu Tịch Vũ cuối cùng vẫn rời đi.

Những người khác trong phòng bệnh đi ra, đứng ở cửa
phòng bệnh nhìn Cố Mặc Hàm.

Cố Mặc Hàm giật giật khóe miệng, "Đừng
nói cho cô ấy."Sau đó đứng lên,
từng bước từng bước rời đi, thân ảnh cô đơn tuyệt vọng.

Tần Vũ Dương rốt cục an tĩnh lại, Lãnh Thanh Thu dỗ cô
ngủ rồi mới đi ra.

Ra khỏi phòng bệnh liền xông tới Thạch Lỗi phát hỏa,
từng quyền từng quyền nện trên người anh, "Cố Mặc Hàm điên rồi sao?
Anh tôi muốn làm gì!"

Thạch Lỗi cầm cổ tay của cô, rất bất đắc dĩ, "Đừng
trách cậu ấy, cậu ấy cũng không còn cách nào. Con đàn bà Triệu Tịch Vũ kia lần
này quá độc ác."

Lãnh Thanh Thu nhìn anh, "Có ý gì?"

Sau đó Thạch Lỗi đem chuyện nói cho cô, Lãnh Thanh Thu
hỏi, "Vậy
anh ấy với Vũ Dương làm sao bây giờ?"

Một đám người đều hạ mí mắt im lặng không lên tiếng.

Khi Tần Vũ Dương tỉnh lại, trời đã tối rồi, trong bóng
đêm cô ngồi dậy, thay xong quần áo rời khỏi bệnh viện.

Bên tai đầy ắp thanh âm của sóng biển, nơi xa xa trên
mặt biển được thắp sáng lên bởi những ngọn đèn mờ của thuyền đánh cá.

Tần Vũ Dương đem hai tay đặt lên miệng, dùng hết toàn
lực hô to với biển cả: "A
~ "

"Cố
Mặc Hàm, anh cái kẻ xấu xa này! Tôi hận anh! Vì sao anh lại như vậy với tôi! Vì
sao!"

Gió biển phả vào mặt, sặc đến Tần Vũ Dương phải chảy
ra nước mắt.

"Sự
ấm áp trong sinh mệnh của tôi có bao nhiêu, thì toàn bộ tôi đều cho anh, nhưng
anh lại lựa chọn rời xa tôi, anh bảo tôi về sau như thế nào lại vui cười với
người khác được, anh để cho tôi về sau làm thế nào đây!"

Gió không ngừng theo cổ áo thổi vào trong quần áo, Tần
Vũ Dương từng bước từng bước đi xuống biển, nước biển lạnh như băng làm ướt
giày, quần của cô, rét lạnh thấu xương, cô nhịn không được mà run rẩy, nhìn ngọn
đèn ấm áp phía xa, không chút nào dừng bước lại được.

**


Khi Cố Mặc Hàm nhận được điện thoại thì đang ở nhà thu
dọn đồ đạc, trong nhà mỗi một góc nhỏ đều có hình bóng Tần Vũ Dương, có hồi ức
đẹp của anh và Tần Vũ Dương.

Cặp dép tình nhân ở chỗ lối vào, một hồng một xanh,
được chặt chẽ xích lại gần nhau.

Rèm cửa sổ kề mảnh vườn theo phong cách hoa văn lộn
xộn, Cố Mặc Hàm rất ghét, cuối cùng vẫn là Tần Vũ Dương … anh, anh mới thỏa
hiệp.

Cái gối ôm trên ghế sa lon, mỗi lần Tần Vũ Dương xem
ti vi thì sẽ ôm lấy, Cố Mặc Hàm mỗi lần cũng sẽ lấy gối ôm ra, để cho Tần Vũ
Dương ôm anh, còn mỹ danh nói rằng, so với ôm gối thì sẽ ấm áp hơn, thoải mái
hơn.

Cái thảm lông cừu mềm mại thuần khiết dưới chân, mỗi
lần Tần Vũ Dương đều sẽ vô cùng đau đớn khiển trách anh cỡ nào xa xỉ, ở Châu
Phi có bao nhiêu đứa bé không có cơm ăn, sau khi khiển trách lại sẽ vui vẻ lăn
lộn ở trên đó, vẻ mặt hưởng thụ.

Trên bàn những bông hoa được cắm vào, mấy ngày nay
không có Tần Vũ Dương ở đây hoa có chút khô héo.

Khăn trải trên bàn ăn, là anh và Tần Vũ Dương cùng
nhau chọn.

Ghế quý phi trong phòng ngủ, có đôi khi anh về muộn,
Tần Vũ Dương liền nằm ở trên đó vừa nghe nhạc đọc sách vừa chờ anh, cô luôn vô
thức ngủ thiếp đi, rất nhiều lần anh từ trên cao ôm lấy Tần Vũ Dương đặt trên
giường. Trên đó vẫn còn đặt một quyển tạp chí thời trang được mở ra, hẳn là lần
trước Tần Vũ Dương chưa có xem xong.

Trên chiếc giường lớn kia anh và Tần Vũ Dương có những
hồi ức đẹp nhất, ở trên giường, Tần Vũ Dương có đôi khi thẹn thùng, có đôi khi
xinh đẹp, luôn cho anh cảm giác không giống nhau. Tướng ngủ của Tần Vũ Dương
cực xấu, hầu như mỗi đêm đều đá chăn mền. Còn thích ngủ nướng, đến cuối tuần
lúc nào cũng ngủ thẳng đến trưa mới dậy.

Kéo cửa phòng thay quần áo ra, bên trong đeo đầy quần
áo của anh và Tần Vũ Dương. Tần Vũ Dương mỗi lần thay quần áo ra cửa đều sẽ tạo
một mớ lộn xộn bên trong, luôn luôn là anh dọn dẹp.

Còn có đôi bàn chải tình nhân trong phòng tắm, khắp
nơi đều có thể thấy đồ ăn vặt...

Chuyện cũ từng ly từng tý, rõ mồn một trước mắt, anh
cho rằng có thể như vậy cả đời.

Cố Mặc Hàm từng đao từng đao cắt bỏ sạch trái tim của
mình và những nơi có quan hệ với Tần Vũ Dương, cuối cùng phát hiện cả trái tim
thương tích khắp nơi, máu đổ đầm đìa.

Vũ Dương, xin lỗi, anh yêu em.

____________

[1] Từ
Chí Ma: (Xu Chimo, 15/1/1897 – 19/11/ 1931) là bút hiệu của Chương Tự, người
Hải Ninh, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Là thi nhân kiệt xuất của văn học Trung
Quốc, là người đầu tiên khởi xướng lối thơ bạch thoại và mở đầu cho thơ cận đại
Trung Quốc, ông dung hòa luật thơ Âu Mỹ với phong cách thơ Trung Quốc để tạo
thành thể thơ trữ tình mới, ý cảnh thâm hậu, bút lực bình đạm mà sâu xa. Thơ
ông tập hợp vào “Từ Chí Ma thi tập”.

[2] Hoàn
bích quy triều: Châu về hợp Phố; của về chủ cũ (thời Chiến quốc nước Triệu có
viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên
ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến
nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao
thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví
với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ).

[3] Tê
tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận