Nhớ Mãi Không Quên

Loan Hạo trả lời đơn giản rõ ràng: "Cố Mặc
Hàm, anh có người phụ nữ anh yêu, tôi cũng vì người phụ nữ tôi yêu, chuyện này
tôi bất lực."

Cố Mặc Hàm tắt điện thoại, đối với những người khác
lắc đầu. Nhìn đồng hồ anh lấy giọng thoải mái mà gọi cho bố mẹ Tần Vũ Dương một
cú điện thoại, đem chuyện tình Tần Vũ Dương che giấu, chỉ nói là mang cô quay
về Bắc Kinh, qua một thời gian ngắn sẽ trở về.

Doãn Đông Tuân vừa lái xe vừa nhìn dáng vẻ lòng như
lửa đốt của ba người, không biết nói cái gì cho phải.

Bầu không khí ở trên chiếc xe phía sau kia cũng rất
khẩn trương. Lý Thanh Viễn hoặc là trước sau không nhìn Hà Văn Hiên, hoặc là
không ngừng nói cho anh gần đây cậu lại vừa ý với cô người mẫu nào, Hà Văn Hiên
tức giận đến nỗi liên tục giẫm chân ga.

Khi bọn họ đến thành phố C, trời đã sáng, tin tức cũng
truyền đến.

Những người kia là của bang Thanh Điền. Bang Thanh
Điền, tổ chức xã hội đen Nhật Bản, ông trùm Morioka Astoria, nổi tiếng là thủ
đoạn độc ác, có liên quan đến một số lĩnh vực nhạy cảm. Tần Vũ Dương bọn cô đã
được xác định ở Tokyo Nhật Bản, động tác gọn gàng, hoàn toàn là có tổ chức có
tính toán trước.

***

Tokyo Nhật Bản.

Liễu Vận Ca lẳng lặng nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài
cửa sổ một lúc, bỗng nhiên mở miệng, thanh âm lạnh như băng.

"Bọn
họ sắp tỉnh, các người đi ra ngoài trước đi, lát nữa hãy đi vào, nên làm như
thế nào các người đã hiểu rõ."

Một đám đàn ông Nhật Bản mặc tây trang màu đen cung
kính khom lưng cúi đầu: "Vâng,
tiểu thư."

Liễu Vận Ca nhìn hai người bị trói cùng một chỗ ở góc
tường, thở dài, cũng đi tới ngồi xuống, đem sợi dây thừng được buộc chặt nới
lỏng ra.

Rất nhanh, Tần Vũ Dương tỉnh lại, con mắt bị bịt kín,
nhìn không thấy bất kỳ vật gì. Cô chỉ nhớ rõ bị vài người vạm vỡ dùng khăn tay
phủ lên miệng mũi, sau đó liền ngất đi, chẳng lẽ là bắt cóc?

Cô giật giật thân thể, trói cực kỳ chắc, tay chân đều
tê liệt. Cảm giác được bên cạnh còn có người, cô nhẹ nhàng kêu một tiếng:"Thanh Thu? Thanh
Thu?"

Lãnh Thanh Thu giống như vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng
đáp lại: "Ừ..."


Tần Vũ Dương lại thử dò xét tính kêu một tiếng: "Vận
Ca? Cô có ở đó không?"

Liễu Vận Ca nhìn ngoài cửa sổ gốc cây hoa anh đào kia
chỉ còn lại cành cây khô héo, trong lòng cảm khái, thật nhanh, cô nhớ rõ lúc cô
đi cây anh đào còn mở rất đẹp.

"Ừ,
tôi ở đây." Cô không yên lòng trả lời.

"Nơi
này là nơi nào vậy? Bọn họ tại sao lại muốn bắt chúng tôi?" Trong thanh âm của Lãnh Thanh Thu mang theo vẻ hoảng
hốt.

"Không
biết." Tần Vũ Dương giờ phút này ngược lại có chút lo lắng bố
mẹ và Cố Mặc Hàm phát hiện không thấy cô có thể sốt ruột hay không.

"Bọn
Thạch Lỗi sẽ tới cứu chúng tôi phải không?"

Tần Vũ Dương an ủi cô ấy, tràn đầy tự tin trả lời: "Phải,
nhất định! Thanh Thu, cậu đừng sợ!"

Cửa bỗng nhiên được kéo ra, Tần Vũ Dương chỉ có thể
phân biệt ra những tiếng bước chân lộn xộn, sau đó liền có tiếng Hoa hơi cứng
nhắc.

"Tỉnh,
các cô nương?" Một thanh âm bỉ
ổi vang lên.

Xung quanh còn có tiếng xì xào bàn tán, "Những cô
nàng này thật đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, vóc người lại đẹp!"

"Các
người là ai! Mau thả chúng tôi!" Lãnh
Thanh Thu lớn tiếng kêu lên.

"Thả
các cô? Ha ha..." Xung quanh vang
lên tiếng cười nhạo, "Cô nếu để cho tôi hưởng thụ một
chút, tôi có thể suy nghĩ lại." Nói
xong người đàn ông cầm đầu duỗi tay hướng về bọn cô.

Liễu Vận Ca rốt cuộc cũng đem mặt từ ngoài cửa sổ xoay
về, lạnh lùng nhìn các cô ấy, không có một chút nhiệt độ, sự uy hiếp và lãnh
khốc trong mắt không ngừng bắn ra.

Người đàn ông kia ngượng ngùng thu tay lại, "Chỉ
cần chúng tôi chiếm được thứ cần muốn sẽ thả các cô về, trước lúc đó, mọi thứ
đều miễn bàn, các cô tốt nhất đàng hoàng một chút, nếu không chịu thiệt là các
người."


Nói xong, tiếng bước chân dần dần đi xa, tiếng mở cửa
tiếng đóng cửa lần lượt vang lên.

Ba người cũng không có hứng thú nói chuyện, mỗi người
đều nghĩ về tâm sự của riêng mình.

Kỳ thật trong lòng Tần Vũ Dương rất sợ hãi, cô không
biết tại sao lại bị bắt cóc, không biết là ai bắt cóc các cô, không biết Cố Mặc
Hàm khi nào thì tới cứu cô, mọi chuyện đều không biết.

Cô thậm chí không biết hiện tại là ban ngày hay là ban
đêm, chỉ có thể nghe được âm thanh tốc tốc của tuyết rơi xuống đất ở bên ngoài,
càng tôn thêm sự yên lặng trong phòng.

Sáu người vừa mới tiến tòa cao ốc Phong Hoa liền thấy
Triệu Tịch Vũ đã chờ ở nơi đó, sáu người không hẹn mà gặp không để ý đến cô
tôi, đi về phía thang máy.

Triệu Tịch Vũ gọi lại anh, "Mặc
Hàm."

Cố Mặc Hàm có chút bực bội: "Tôi
không có thời gian, cô đi đi!"

Triệu Tịch Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, "Anh
chẳng lẽ không muốn Tần Vũ Dương sớm trở về sao?"

Cố Mặc Hàm ngẩng đầu nhìn cô tôi, trong đôi mắt thâm
thúy mang theo sự nghi ngờ, anh nhớ lại lời của Loan Hạo không lâu trước đây,
coi chừng người bên cạnh anh. Nghi ngờ dần dần bị sự phẫn nộ thay thế, "Tôi
nhớ tôi đã từng nói với cô, không được động vào Tần Vũ Dương."

Khuôn mặt tươi cười của Triệu Tịch Vũ mang theo hận ý,"Em cứ động đấy,
hiện tại cho dù anh giết em, cô tôi cũng không về được đâu."

Sau đó lại có chút hả hê bỏ thêm một câu, "Đúng
rồi, không chỉ Tần Vũ Dương, còn có người phụ nữ của hai người anh em tốt của
anh, đúng không?"

Cố Mặc Hàm ngăn cản Thạch Lỗi và Mạc Sính Dã: "Rốt
cuộc cô muốn gì?"

Triệu Tịch Vũ hời hợt, "Đơn giản thôi, anh quăng
Tần Vũ Dương, ở cùng em, em sẽ lập tức thả các cô ấy ra."

Cố Mặc Hàm cười lạnh: "Cô nằm mơ!"

Triệu Tịch Vũ mang theo nụ cười thuần khiết, lời nói
ra lại rất hiểm độc, "Anh
có thể không chấp nhận, em nghĩ, với tư sắc của ba người bọn họ sẽ rất được đàn

ông Nhật Bản hoan nghênh."

Mạc Sính Dã nghiến răng nghiến lợi, "Triệu
Tịch Vũ, cô dám!"

"Không
nên kích động, em sẽ cho các anh thời gian suy nghĩ, ba ngày, ba ngày sau em hi
vọng nghe được câu trả lời khác." Nói
xong nghênh ngang rời đi.

Đêm hôm đó, từng viện trong đại viện ở thành Bắc Kinh
đều yên tĩnh.

Cố gia, Thạch gia, Mạc gia, Lý gia, Hà gia, Doãn gia,
trước mỗi tòa nhà đều có một người đàn ông quỳ thẳng tắp, mà cửa chính thì đóng
chặt.

Đầu gối Cố Mặc Hàm giống như bị kiến cắn, vừa đau vừa
tê dại, tâm của anh càng ngày càng lạnh.

Dương Y kéo ống tay áo của Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Thần hơi
nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư một hồi lâu mở miệng: "Ông
nội, bố..."

Anh vừa mở miệng, cụ ông Cố liền nổi trận lôi đình, "Cháu
câm miệng cho ông! Thằng kia không hiểu chuyện, cháu cũng không hiểu chuyện
sao? Đi cứu một người thì đơn giản như vậy sao, chuyện này dính đến quan hệ
ngoại giao Trung Nhật. Nếu quả thật ông đáp ứng nó, cháu nghĩ kết cục sau này
chưa? Đến lúc đó cho dù ông Cố đây vừa chết cũng khó mà cứu được!"

Ông Cố cũng vẻ mặt nghiêm nghị: "Nó
nguyện ý quỳ, cứ để nó quỳ, mệt mỏi thì sẽ tự giác mà đứng lên!"

Diệp Thấm Đình nháy mắt với Cố Mặc Thần, Cố Mặc Thần
lặng lẽ ra khỏi cửa.

Anh đem áo khoác lên trên người Cố Mặc Hàm, sau đó bí
thư Cố không hề hình tượng mà ngồi xuống đất.

Cố Mặc Hàm ngẩng đầu hỏi, "Anh,
mọi người vẫn không đồng ý, phải không?"

Cố Mặc Thần gật đầu, "Hàm Tử, ông nội và bố
cũng rất khó xử."

Cố Mặc Hàm có chút bất lực: "Em
biết, nhưng mà, em chỉ còn lại một con đường cuối cùng này. Em vẫn nghĩ mình
không có gì là làm không được, muốn cái gì cũng đều có thể đạt được, nhưng hiện
tại em ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, em rốt cuộc nên
làm gì bây giờ? Anh, em nên làm gì bây giờ?"

Cố Mặc Thần nhìn em trai trước mặt bỗng nhiên lòng có
chút chua xót. Trước khi Cố Mặc Hàm bảy tuổi, cái thân ảnh nho nhỏ kia, luôn đi
theo sau đuôi anh hỏi: "Anh,
em nên làm gì bây giờ?"

Có đôi khi là làm vỡ bình hoa ông nội thích nhất, có
đôi khi là không hoàn thành luyện chữ do bố yêu cầu, có đôi khi là chọc khóc cô
nhóc trong đại viện. Tóm lại đều là nhiều chuyện kỳ quặc làm người khác đau
đầu. Sau khi bảy tuổi Cố Mặc Hàm liền bắt đầu tự mình giải quyết những điều
phiền phức này, càng về sau, Cố Mặc Hàm trưởng thành, rốt cuộc không hỏi anh
cái người anh trai này. Hiện tại khi nó lần thứ hai hỏi mình nên làm gì bây
giờ, Cố Mặc Thần vẫn như trước bất lực.


Anh mới vừa mở miệng, lại nghe được Cố Mặc Hàm nói,"Anh, anh không cần
khuyên em, mọi người là người nhà của em, Tần Vũ Dương là người phụ nữ của em,
trong lòng em, cô ấy và mọi người là giống nhau, em không thể bất chấp vứt bỏ
cô ấy được."

Anh không còn lời nào để nói, lẳng lặng ở cùng Cố Mặc
Hàm một đêm.

Mặt trời từ từ thức dậy, Cố Mặc Hàm nhìn vài thân ảnh
ở đằng xa, gian nan di chuyển ngồi dưới đất sóng đôi cùng Cố Mặc Thần, từ từ
mát xa đầu gối đã cứng ngắc, bất đắc dĩ cười mở miệng: "Anh,
kỳ thật em cũng biết sẽ là kết quả này. Nhưng em vẫn muốn thử xem, ôm cái tâm
lý may mắn, nói không chừng ông nội sẽ đồng ý. Bây giờ nhìn lại, xác thực là
cái gì cũng có thể thử khi đã tuyệt vọng. Em muốn đi Nhật Bản, nếu như em không
về được, anh thay em chăm sóc thật tốt ông nội cùng bố mẹ."

Cố Mặc Thần còn chưa nói được lời nào liền nghe được
sự rống giận sau lưng: "Đây
là kết quả mà cháu suy nghĩ một đêm mới nghĩ ra được? Cảnh Thiên, trói thằng
này đem vào trong phòng cho tôi, nghĩ không ra thì đừng cho nó đi ra!"

Mặc dù Cố Mặc Hàm không ngừng phản kháng, nhưng do quỳ
một đêm, chân bủn rủn vô lực, cuối cùng vẫn bị vài viên cảnh vệ bắt lấy khóa
vào trong phòng.

Cố Mặc Hàm ngồi ở trên giường nhìn thời gian từng giây
từng phút trôi qua, sự lo lắng trong lòng từng phút từng phút tăng lên, bên tai
anh vang lên lời nói của Triệu Tịch Vũ, mỗi lần nghĩ đến đó, trước mặt anh sẽ
dần hiện ra từng chuyện giữa anh và Tần Vũ Dương ...

Cố Mặc Hàm, anh nếu có lỗi với em nữa ...

Tốt!

"Vũ
Dương, lần này chỉ sợ anh lại nuốt lời ..." Trong giọng nói của anh mang theo vẻ thê lương và bất
đắc dĩ.

Khi Diệp Thấm Đình đi vào đưa cơm cho anh, Cố Mặc Hàm
đã khôi phục điệu bộ như trước, "Mẹ, mẹ nói với ông nội, con đã nghĩ
thông suốt, con sẽ không nhắc lại chuyện này. Con sẽ, "Anh ngưng một chút nói tiếp, "Con
sẽ quên Tần Vũ Dương, con sẽ trở về Bắc Kinh. Nhưng con cần trở về thành phố C
xử lý một vài chuyện."

Anh có thể cùng chết với Tần Vũ Dương, nhưng anh không
thể thay người khác quyết định, Lãnh Thanh Thu và Thạch Lỗi, Liễu Vận Ca và Mạc
Sính Dã, anh không có quyền lợi quyết định vận mệnh của người khác.

Diệp Thấm Đình nhìn con trai, thở dài, bà nhìn ra được
tim Cố Mặc Hàm đang rỉ máu.

Cố Mặc Hàm vào thư phòng, cụ ông Cố và Cố Dật Phong
không biết nói gì đó với anh, hơn một giờ sau, mới đi ra.

Lúc anh cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra cửa, cụ ông Cố
nhìn vào ánh mắt anh nói, "Mặc
Hàm, ông từ nhỏ đã nhìn cháu lớn lên, cháu khiến cho ông tự hào chính là luôn
luôn nói được giữ lời được, trong đám bạn cùng lứa tuổi không có mấy người có
thể làm được. Hi vọng lần này cháu cũng giống vậy.

Cố Mặc Hàm gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận