Author: Cừu con nhi
Thể loại: One-short
Nhân vật: Bảo Bình nam - Bạch Dương nữ (Sư Tử nam, Nhân Mã nữ, Song ngư nam, Kim Ngưu nam phụ).
*oOo*
Anh ngồi trong lớp với sự căng thẳng của các học sinh mà anh đã học suốt 3 năm, vì đơn giản hôm nay Kiểm Tra Toán 1 Tiết Đại.
Tuy rằng anh là dân Đội Tuyển Toán nhưng mỗi lần vào kiểm tra là căng cả dây thần kinh. Sợ lắm "món trứng vịt kho thịt đi kèm với mùi vị đậm đà món ăn mà chó rất thích - xương".
Giờ kiểm tra bắt đầu với không khí hỗn loạn của "hàng loạt cư dân đang cố gắng trôi nổi giữ biển rộng trời cao" của bài toán, mà gặp trúng "thủy quái bạch kim già nua" có thể "cắn đứt mạch máu và dân cổ trong đám tan khốc liệt của mình", cuộc đời mới mặn nồng làm sao!
Bên cạnh anh là một cô nàng, cô ta giỏi văn và xử lý tình huống rất tốt. Anh rất quý cô ta vì đơn giản anh và cô ta đã cùng nhau sống chết trong nhiều "trận chiến khốc liệt" của thứ gọi là kiểm tra.
-Oái! Mãi suy nghĩ cái quên béng, làm lẹ!
Anh nghĩ thầm rồi bấm bút làm bài. Vẫn là không gian im ắng đầy khó chịu...
...
-Này cậu kia, làm gì mà tí tởn với con gái người ta trong giờ kiểm tra thế? Mang bài lên đây!
Vâng. Một "chiến sĩ" đã anh dũng ngã khụy trước sức mạnh to lớn của con quái vật - Song Ngư.
Nét bút đỏ thắm in vào trang giấy khiến cậu ta lam lụi lui về với tờ bài và câu nói:
-Bài này chỉ trừ 5, 6 điểm thôi. À mà tội nghiệp, thôi trừ 2, 3 điểm thôi, 2 cộng 3 cũng bằng 5 mà!
Cay. Cay đắng. Thật sự quá cay đắng.
Nuốt đi nỗi thương hại, anh tiếp tục cặm cụi làm bài.
-Này cậu kia, soi cái gì thế?! Bài làm mà không lo làm. Mang bài lên đây!
Ôi chúa ơi! Thêm một đợt hú vía nữa rồi! Hình như lả Sư Tử...
-Ơ...?! Sao... sao lại...
-Tôi bảo mang lên đây!
-Nhưng con hỏi... mượn bút mà!
-Bút mà nhìn qua bài bạn làm gì?
-Con...
Nhân Mã thấy tình hình chuyển biến xấu lại có nguy cơ ảnh hưởng đến mình nên nhanh chóng "cứu trợ".
-Dạ, bạn hỏi mượn bút con coi có cây nào giống màu mực con viết không...
-Vậy à...
Mọi thứ bắt đầu lắng. Ơn chúa may quá không mất thêm người để hi sinh...
...
-Ê, Bạch Dương, câu này kết luận làm sao?
Anh nói khẽ, ngay lập tức nhận được sự hồi đáp. Bạch Dương đưa mắt qua nhìn nhìn câu đó của anh, anh đang mong chờ thì...
-Bạch Dương! Cô nhìn qua bài Bảo Bình làm gì? Mang bài lên đây!
-Ơ? Dạ?
Tôi bắt đầu bấn loạn, nguy rồi, đợt này chết chắc. Chết cả anh lẫn cô ta, thật là quá tội lỗi Bảo Bình ơi, mày vừa hãm hại một người con gái kìa, trời ơi!
Não anh xoắn như mớ tơ hồng, không thể nghĩ thêm gì hơn...
-Máy tính của con mà!
Mô phật! Cái gì thế kia?! Giọng nói ngây thơ, khuôn mặt ngây thơ,... vô số thứ ngây thơ kia. Hình như... hình như...
-Ồ! Ra là nhìn máy tính...
Trồi ôi, thoát rồi, thoát nạn rồi.
Thì ra cô ta động não cũng nhanh, thấy cái máy tính nằm bên bàn anh nhanh chóng chộp lấy rồi lừa ông thầy một vố. Thật may là vì anh vả cô ta sài chung máy tính, thật may vì tôi đã ngồi kế cô ta, thật may vì cô ta nhanh trí... Tạ ơn trời, con vô cùng biết ơn, con sẽ không dám tái phạm lỗi lầm này nữa.
...
Giờ kiểm tra kết thúc. Cô ta mũi dài vui vẻ nói:
-Hãy ngưỡng một tao đi, mạng sống của mày vừa được tao cứu vớt đấy, Bảo Bình!
-Quào! Nhìn vi diệu kinh thót hồn! Lúc quay xuống nhìn mày chả khác gì một thiên thần long bong ngây thơ vô tội. Bravo~
Kim Ngưu tầm tắt khen ngợi, anh cũng mỉm cười.
Chiều, anh rời đi, đến tiệm net và để sự việc vừa rồi trôi...
Anh không biết. Có những lúc anh muốn chiếm lấy cô ta nhưng cô đã trót yêu người khác và anh không phải người đó... nên thế mặc dòng đời...
Đây là tình bạn. Chỉ có vậy. Chúng ta cũng chỉ trên danh nghĩa ấy, chẳng thể hơn. Anh là một đứa nhút nhát và không thể đem lại hạnh phúc cho cô cũng chẳng thể nói ra cảm xúc của mình.
Dù gì... hôm nay cũng là một ngày vui, cô và anh sẽ là bạn, cũng đủ rồi...
Giống như... máy tính anh xài, là đồ của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...