CHƯƠNG 66 PN2
Hoa Rơi Cố Ý, Nước Chảy Vô Tình
Mành trúc cư bị vén lên, Yến Thanh Hà chậm rãi tiến vào, nhìn thấy Lâm Độc Ảnh đang ngồi trước cửa sổ cúi đầu bày biện quân cờ.
Trước mắt Lâm Độc Ảnh là một bàn cờ được mài thành từ đá cẩm thạch, hắn đang đặt từng quân cờ bạch ngọc xuống ô vuông, ngón trỏ cùng ngón giữa thon dài kẹp lấy quân cờ, móng tay được cắt tỉa chỉnh tề, màu da cùng màu xanh ngọc của bàn cờ hoà lẫn cùng nhau.
Nghe thấy tiếng bước chân của Yến Thanh Hà, hắn “ba” một tiếng hạ xuống một quân cờ, giương giọng nói: “Đã xem?”
Yến Thanh Hà gật gật đầu, có chút chần chừ nói: “Bọn chúng… Nhìn qua không tồi, trước đây ta cảm thấy, Phong nhi mang theo một nam nhân bên người không phải chuyện tốt.”
“Hiện tại?” Lâm Độc Ảnh lấy ra một quân cờ đen từ trong hộp cờ, tiếp tục hạ xuống một ô vuông trên bàn cờ.
Yến Thanh Hà lắc đầu, không nói gì. Lâm Độc Ảnh đem hộp cờ đẩy qua một bên, nhấc lên ấm nước suối đang đun sôi trên bếp lửa nhỏ rót vào một ly trà, đẩy lên trước mặt Yến Thanh Hà.
Yến Thanh Hà cảm thấy có chút xấu hổ, sờ sờ cái mũi nhìn bàn cờ nói, “Trước đây ta không nghĩ ngươi biết chơi cờ.”
Lâm Độc Ảnh thu tay tiếp tục tự đánh cờ, tay trái đánh cờ đen tay phải đánh cờ trắng, bỗng nhiên cười, hỏi: “Ngươi biết được gì về ta?”
Yến Thanh Hà ngẩn ra.
Đêm hôm đó, Lâm Độc Ảnh cuối cùng vẫn để cho hắn vào trúc cư, theo một cái ôm cùng một câu nói kia, quan hệ của bọn họ bắt đầu tiến nhập một giai đoạn trước nay chưa từng có.
Mà một câu này của Lâm Độc Ảnh, lại giống như đập vào tâm khảm của hắn. Hắn biết được gì về người kia…
Lâm Độc Ảnh tựa hồ cũng không chờ hắn trả lời, vẫn rất hưng trí tự mình chơi cờ, chỉ chốc lát sau, trên bàn cờ quân trắng đã gần như bị quân đen vây quanh toàn bộ, thế trận hoàn toàn nghiêng về một bên.
Yến Thanh Hà hít một hơi, đưa tay trộn loạn các quân cờ trắng đen trên bàn, ngồi vào đối diện Lâm Độc Ảnh, đem quân cờ trắng từng viên một thu hồi, lách cách bỏ vào trong hộp cờ.
“Ta cùng ngươi đánh bàn tiếp theo đi, Độc Ảnh.”
Lâm Độc Ảnh ngẩng đầu liếc nhìn hắn, không có ý kiến, đưa tay cầm lên một viên đen, “ba” một tiếng đặt vào vị trí trung tâm bàn cờ.
Bước cờ thứ nhất tuyệt đối không có khả năng đánh ở trung tâm bàn cờ, đây là một kiểu bắt đầu rất kỳ quái.
“Thời điểm ta gặp gỡ ngươi, ngươi chỉ mới mười chín tuổi. Khi đó ngươi so với hiện tại vui vẻ hơn.” Lâm Độc Ảnh đưa tay ra hiệu, ý bảo đến lượt đánh của Yến Thanh Hà, không vội không chậm nói tiếp, “Bước đầu tiên ta thật sự đã đi sai, ta được ủy thác, vốn là đến giết ngươi, rốt cục lại cùng ngươi phóng ngựa uống rượu, ở bờ sông Lan Thương đối ẩm cuồng ca mấy ngày mấy đêm. Cuối cùng ngươi nói ‘Huynh đài, nếu không giết ta, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.’ ta mới nhận ra, thì ra ngươi sớm đã biết ta tiếp cận ngươi là có mục đích.”
Lâm Độc Ảnh nói về chuyện lúc trước, rất có hương vị hoài niệm.
Yến Thanh Hà cũng nghe đến nhập thần, tùy tay vân vê một quân cờ, nói tiếp: “Sau đó ta nói ‘Bách Quỷ Dạ Hành Lâm Độc Ảnh, người nào không biết. Không bằng chúng ta tái uống một vò.’ Ngươi liền nở nụ cười.”
Hai người, một là thợ săn, một là con mồi, lại luyến tiếc nhau, đến cuối cùng, cũng không biết là ai bắt ai làm tù binh.
Từng bước sai, từng bước sai, chỉ đổ thừa lúc bắt đầu quá thất bại, biết rõ không nên, lại cứ mê muội sa vào.
Hai người nhìn nhau, tình tự trong mắt u ám phức tạp, Lâm Độc Ảnh bỗng nhiên thay đổi đề tài, đối Yến Thanh Hà nói: “Bàn cờ cẩm thạch này, thời điểm ta mới lập ra Quỷ Cốc, vẫn còn là một tảng đá bình thường.”
“Cho nên?”
“Từ ngày nào đó ngươi rời đi thì bắt đầu, ta mỗi ngày mài nó, mài phẳng những góc cạnh gập ghềnh của nó, chậm rãi khắc từng ô vuông, tưởng tượng ngươi đang làm cái gì.”
“…”
“Cho tới hôm nay, nó đã trở thành một bàn cờ bằng phẳng bóng loáng. Mà ta ở trong sơn cốc này, cũng đã đợi hơn hai mươi năm.”
Yến Thanh Hà bị tịch liêu trong mắt Lâm Độc Ảnh mê hoặc, tùy ý hạ xuống một quân cờ, tự hỏi chính mình nên trả lời như thế nào mới có thể an ủi cho đôi mắt kia không còn hiện lên vẻ đơn bạc như vậy.
Thời gian chậm chạp qua đi, Yến Thanh Hà trước sau vẫn không yên lòng.
Lâm Độc Ảnh nói xong câu cuối cùng, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu, thật mạnh hạ xuống một quân cờ, ánh mắt sáng quắc nhìn Yến Thanh Hà, “Tuy rằng ta bắt đầu thực sai, nhưng……. ta thắng.”
Yến Thanh Hà nghẹn họng trân trối nhìn bàn cờ, quân trắng đều đã bị quân đen vây quanh. Kinh ngạc qua đi hắn nhịn không được cảm thán, “Ngươi luôn có thể chiến thắng vào thời điểm cuối cùng.”
Lâm Độc Ảnh vươn tay, đem những quân cờ cuối cùng nhất nhất thu vào trong túi, lời nói ái muội, “Ta là có đủ kiên nhẫn, có đủ ẩn nhẫn, cũng có đủ khả năng chịu đựng tịch mịch, mới có thể phóng dài dây, câu được cá lớn.”
Lâm Độc Ảnh bỗng nhiên đứng lên, nghiêng thân lướt qua bàn cờ, tới gần Yến Thanh Hà, tay áo rộng thùng thình nhẹ nhàng đảo qua, vài quân cờ lách tách rơi xuống đầy đất.
Yến Thanh Hà bất ngờ không kịp đề phòng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lâm Độc Ảnh áp đảo trên lưng ghế dựa, ghế trúc cứng rắn, lưng cảm thấy có chút đau.
Hắn nghĩ muốn đẩy đối phương ra, tay lại có chút do dự, ánh mắt Lâm Độc Ảnh nóng rực, sáng ngời đến mức khiến hắn không dám nhìn thẳng.
“Thanh Hà, đã thừa nhận thất bại. Ngươi thua, lấy cái gì bồi thường ta?”
Hắn hỏi.
Yến Thanh Hà không nói, ngưỡng mặt lên nhìn hắn. Năm tháng quả thực rất dung túng cho Lâm Độc Ảnh, qua nhiều năm như vậy, nhưng lại không thấy bao nhiêu dấu vết tuổi già.
Hắn không dám đưa tay sờ mặt mình, nhưng hắn biết, chính mình đã sớm không còn là thiếu niên hăng hái quất ngựa bên bờ sông Lan Thương kia nữa. Vì cái gì, Lâm Độc Ảnh vẫn chấp nhất với hắn như vậy.
Hít một hơi, Yến Thanh Hà chần chừ vươn tay đặt lên vai Lâm Độc Ảnh.
Lâm Độc Ảnh kéo lấy tay hắn, Yến Thanh Hà bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo lên, thiếu chút nữa đã ngã vào ***g ngực Lâm Độc Ảnh. Lâm Độc Ảnh đem hắn ôm ngang lên, Yến Thanh Hà giận, phất tay giãy giụa…. “Ta không phải nữ nhân!”
Lâm Độc Ảnh cười, ghé vào bên tai hắn thổi khí, “Ngươi nếu là nữ nhân, ta đã không thích ngươi.”
Nói xong liền đem Yến Thanh Hà đặt lên bàn đá cẩm thạch, nắm bắt cằm Yến Thanh Hà khiến cho hắn phải ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn của mình.
Ngoài phòng hoa rụng rực rỡ, hoa rơi đầy đất.
Yến Thanh Hà cúi đầu thở dốc vài tiếng, nghe Lâm Độc Ảnh ghé vào tai hắn thì thào: “Ngươi biết không? Kỳ thật ta từng nghĩ tới, đem ngươi giam lại, khiến ngươi vĩnh viễn chỉ có thể ở bên cạnh ta.”
Yến Thanh Hà nhướng mày, thuận tay một chưởng đánh tới, bị Lâm Độc Ảnh túm tay lại, tiếp tục nói: “Đáng tiếc ta hiểu rất rõ ngươi, giam được mệnh, giữ không được tâm.”
Đá cẩm thạch lạnh lẽo xuyên thấu qua y phục mỏng manh, hàn ý theo lưng uốn lượn lên, mà tay cùng thân mình Lâm Độc Ảnh lại rất ấm áp, loại tương phản này làm cho Yến Thanh Hà muốn phát cuồng.
Rồi lại an tâm đến kỳ lạ.
Hắn thầm nghĩ, được rồi, chỉ một lần này thôi. Lần tiếp theo, hắn tuyệt đối phải ở mặt trên!
Khóe miệng Lâm Độc Ảnh cong lên, hắn đương nhiên biết Yến Thanh Hà sẽ không cam tâm, bất quá, đáng tiếc người Yến Thanh Hà gặp là hắn, có thể trở mình hay không, tựa hồ… Có chút khó khăn.
“Thanh Hà, lá trúc non ngươi hái mấy ngày trước, ta đã làm thành Trúc Mật Nhưỡng, chôn trong rừng trúc. Mùa xuân sang năm, chúng ta lại đi sông Lan Thương, uống thật thống khoái.”
Hắn cúi thân xuống, đem người ôm vào đầy cõi lòng.
————-
Lôi Uyển: Bác Hà có ý niệm phản công a =))))))))))))))) Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...