Nhất Thế Vi Nô

CHƯƠNG 67 PN3
Ngàn Sơn Du Ký
Lâu Ngoại Lâu ngoài núi Thanh Sơn, ca múa trên Tây hồ chưa bao giờ ngừng.
Nếu như nói phong cảnh Giang Nam, liễu xanh rợp bóng, đoàn tụ sum vầy, nước hồ trong vắt uyển chuyển, thì nơi phong tình nhất chính là vùng Hàng Châu này.
Hàng Châu, Tây hồ, trước Lâu Ngoại Lâu.
Hai nam nhân cùng nắm tay đi đến, một người mặc trường sam lam sắc, một người trường sam hắc sắc, thong dong bước đi, một người ngẩng đầu nhìn tấm biển Lâu Ngoại Lâu, phất tay xếp lại cây quạt trong tay nói với người bên cạnh: “Đều nói Tây hồ thố ngư [cá dấm chua] của Lâu Ngoại Lâu là ngon nhất, theo ta thấy, con cá này đương nhiên phải nếm thử, nhưng thứ tuyệt đối không thể bỏ qua khi đến chỗ này, phải là Phong Hà Tửu Nhưỡng [rượu hoa sen].”
Tiểu nhị ở cửa lập tức cảm kích thức thời bước ra đón tiếp, khen: “Vị công tử này quả là người am hiểu! Mùa này, hoa sen trong Tây hồ vừa lúc nở, Phong Hà Tửu Nhưỡng vô cùng quý, trên lầu có một gian phòng vừa trang nhã vừa sạch sẽ, mời hai vị vào bên trong — ”
Hai người gật gật đầu, theo tiểu nhị đi vào, tiểu nhị mừng rỡ, cao giọng thét to: “Trên lầu một phòng trang nhã, hai vị khách quý — ”
Hắc y nam nhân vừa vào phòng liền kiểm tra một vòng, lau lau mặt trên ghế ngồi vốn không dính chút tro bụi, mới để cho áo lam nam nhân ngồi xuống.
Tiểu nhị im lặng quan sát, liền biết trong hai người ai mới là người nên nịnh bợ, vội tiến lên, cúi đầu khom lưng, “Công tử muốn dùng gì?”
Đối phương sau một lúc vẫn chưa trả lời, hắc y nam nhân nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Thiếu chủ, vẫn là để ta làm đi, ta đi phòng bếp.” Nói xong liền muốn đi.
Áo lam nam nhân một phen đem người kéo trở về, cũng không quan tâm trong phòng còn có người ngoài, đem người ôm đặt trên đùi mình, vòng tay bao bọc cười nói: “Vội cái gì, hôm nay cũng không phải áp bức ngươi tới. Nếm thử chút tay nghề của người khác đi, ân?”
Tiểu nhị nhìn xem hai mắt đều dựng thẳng, này… Là hai nam nhân phải không? Hay vị hắc y này kỳ thật là nữ cải trang nam? Không đúng a… Nữ cải trang nam đều sẽ không có hầu kết a…
Trong lòng hắn âm thầm phán đoán, nhịn không được liều mạng đánh giá hắc y nam nhân kia, nhưng người nọ cúi đầu, thấy không rõ biểu tình, khiến lòng hắn phi thường ngứa ngáy.
Đúng lúc đang sững sờ, liền thấy áo lam nam nhân ngoắc hắn qua, vội tươi cười, che dấu khúc mắc trong lòng, cười nói: “Khách quan muốn dùng gì?”
“Phong Hà Tửu Nhưỡng, Tây hồ thố ngư, tôm bóc vỏ, Tống tẩu ngư canh, cua nhưỡng cam, mật trấp ngẫu phiến, Tây hồ thuần thái thang, lại thêm một bình Lê Hoa Bạch.” (mấy món này có chú thích hình bên dưới)
“Hảo hảo, khách quan chờ chốc lát, rượu và thức ăn lập tức đưa đến.”
Tiểu nhị lưu loát chà xát hai tay, nhanh nhẹn chạy xuống lầu, về phần trên đường có quay đầu lại nhìn lén hay không, thật ra không ai biết a.
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, hắc y nam nhân giãy dụa muốn xuống, chỉ nghe đối phương cười nói bên tai: “A Việt da mặt càng ngày càng mỏng a, vừa rồi có người ngươi còn không sợ, hiện tại lại không được tự nhiên cái gì.”
Hai người này đúng là Yến Hoài Phong và Sở Việt từ phía Nam đi khắp nơi du ngoạn đến, một đường đi tới Giang Nam, thấy đúng lúc hoa sen Tây Hồ đang nở, hai người nhất trí, lưu lại đây ngắm hoa.
Gặp Yến Hoài Phong trêu đùa, Sở Việt lắc đầu, còn nghiêm túc nói: “Quá nặng, sợ Thiếu chủ tê chân.”
Yến Hoài Phong buồn cười, Sở Việt mỗi lần đều đưa ra lý do như vậy…
Hắn đem cây quạt quăng lên bàn, đưa tay nắm chặt mặt Sở Việt, “Ngươi cũng biết ngươi béo? Trên đường tới đây ăn được cũng không ít a.”
Hai người du sơn ngoạn thủy thật sự rất thỏa thích, không hề như đám hiệp khách giang hồ ăn bữa nay lo bữa mai, Yến Hoài Phong cũng phát hiện được rất nhiều thói quen nhỏ của Sở Việt mà trước kia y không hề biểu lộ ra.
Tỷ như Sở Việt tửu lượng rất tệ, vài chén liền say, lúc say còn đặc biệt mê người; tỷ như Sở Việt kỳ thật rất thích ăn, còn rất khủng bố, thích toàn những thức ăn mỹ vị.
Từ Điền Nam du ngoạn tới Trung Nguyên được hơn nửa năm, Yến Hoài Phong phóng túng để y nếm qua hết thảy những món ngon ở mỗi nơi bọn họ đi qua, tẩm bổ đến sắc mặt đều hồng nhuận, ôm cũng thoải mái hơn, hai tay vòng qua ôm lấy, liền tràn đầy ***g ngực.
Nhớ lại thời điểm bị hàn độc xâm thể tổn hại kinh mạch, thân thể Sở Việt gầy yếu rất nhanh, cả người cứ như một khung xương. Yến Hoài Phong tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng vô cùng thương xót.

Sở Việt hiện giờ không phải lo lắng chuyện gì, thấy thức ăn liền nhịn không được, Yến Hoài Phong lại để y thỏa sức ăn, hiện giờ cũng tự phát giác chính mình không còn gầy yếu như trước, cho nên luôn ngượng ngùng mỗi lần Yến Hoài Phong ôm.
Yến Hoài Phong cũng mặc kệ, ôm người giở trò ăn đậu hủ đủ kiểu, đến khi rượu và thức ăn được đưa lên mới chịu yên tĩnh lại, nhưng vẫn không cho Sở Việt xuống, dùng đũa gắp một khối thố ngư, đưa tới bên môi Sở Việt.
“Nếm thử chút, thố ngư của Lâu Ngoại Lâu, nơi khác đều không làm ra được mùi vị này.”
Sở Việt sắc mặt ửng đỏ, há mồm ăn vào, có chút tương dính ở bên môi y, Yến Hoài Phong nhìn xem thấy thú vị, duỗi tay lau đi, ở trước mặt Sở Việt đem ngón tay đưa vào trong miệng mình, ý vị thâm trường liếm lộng hai cái.
“Ngô, quả thật không tồi, rất ngọt.”
Nói xong nhìn Sở Việt nháy mắt mấy cái, Sở Việt không dám nhìn lại, than thở, “Rõ ràng là chua.”
“Chua? Ta nếm thử.”
Yến Hoài Phong kéo mặt Sở Việt qua, thừa dịp y không kịp phản ứng há mồm ngậm lấy môi y, đầu lưỡi nhẹ nhàng uốn lượn trên đôi môi cánh hoa, tiếp tục khai mở khớp hàm không có cắn chặt duỗi lưỡi đi vào, cuốn lấy đầu lưỡi Sở Việt như có như không va chạm.
“Ngô ngô, ngô ngô ngô!”
Sở Việt mở lớn hai mắt, muốn nói “Thiếu chủ, không được”, nhưng nói ra lại chỉ là mấy tiếng nức nở mơ hồ, Yến Hoài Phong ở trong miệng y càn quét một phen, hồi lâu mới cảm thấy mỹ mãn buông người ra, còn vờ nghiêm túc nói: “Nguyên lai là chua chua ngọt ngọt.”
Sắc mặt Sở Việt cực kỳ đặc sắc, cuối cùng đành phải bưng lên bát Phong Hà Tửu Những trên bàn, đưa cho Yến Hoài Phong, “Thiếu chủ vẫn là ăn chút đồ ăn đi, buổi sáng ngươi vẫn chưa ăn gì.”
Nói xong theo trên người Yến Hoài Phong nhảy xuống, nghĩ nghĩ, lại ngồi vào đối diện.
Yến Hoài Phong múc một chén chước tửu nhưỡng, đem một cái bát khác đặt lên trước mặt Sở Việt, “Ngươi cũng nếm thử một chút.”
Phong Hà Tửu Nhưỡng được làm trong suốt lóng lánh, mặt trên còn tô điểm thêm vài cánh hoa sen hồng nhạt, nhìn vào cực kỳ tinh xảo ngon miệng, làm người ta chỉ muốn ăn ngay tức khắc.
Sở Việt nếm một miếng, chỉ cảm thấy mùi thơm của hoa sen cùng mùi rượu thuần mỹ hòa tan ở trong miệng, hình thành một loại tư vị tuyệt vời khó có thể hình dung, giống như làm gân cốt người ta đều nhũn ra, hồn như bay lên tận trời.
Yến Hoài Phong vui vẻ cười cười nhìn y, đưa tay mở nắp bình rượu, đem Lê Hoa Bạch rót đầy chén rượu hai người, “A Việt, đến, cụng ly.”
Sở Việt nhìn nhìn Yến Hoài Phong, lại nhìn nhìn chén rượu, khó xử nói: “Thiếu chủ, ta không thể uống…”
Y vĩnh viễn cũng sẽ không quên lần trước lúc nửa tỉnh nửa say, đã cùng Yến Hoài Phong trải qua một hồi tình sự như thế nào, vừa nghĩ tới chính mình sẽ làm ra loại động tác kia, hiện ra loại vẻ mặt kia, nói ra loại lời nói kia, y đã cảm thấy xấu hổ vô cùng, hơn nữa từ đó về sau, cũng không dám uống rượu nữa.
Nhưng mà Yến Hoài Phong lại thực thích bộ dạng đó của y, luôn muốn đem người chuốt say.
Bất quá hiện tại đại khái không phải thời cơ tốt, hắn thật sự chỉ nghĩ muốn cùng Sở Việt uống chén rượu mà thôi.
“A Việt, chỉ một ly thôi, Lê Hoa Bạch không phải liệt rượu, sẽ không say.”
Sở Việt nhìn ánh mắt chờ mong của Yến Hoài Phong, hiển nhiên không thể tái cự tuyệt, giơ lên chén rượu ở giữa không trung cùng Yến Hoài Phong nhẹ nhàng chạm chén, phát ra tiếng vang liêu nhân rất nhỏ, sau đó nhìn nhau cùng một hơi cạn sạch.
Lê Hoa Bạch so với Trúc Mật Nhưỡng cũng có chút tư vị riêng biệt, rượu nhập thần [môi], ái nhập nhãn, có cảm giác giờ phút này tựa như vĩnh hằng.
Bên cửa sổ bỗng nhiên truyền tới nhạc khúc du dương, âm luật đàn và sáo đan vào nhau nhẹ nhàng linh động, nhè nhẹ say lòng người. Yến Hoài Phong dắt tay Sở Việt, hai người theo cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt Tây hồ có rất nhiều thuyền hoa tề tụ, hương khói lượn lờ đầy mê hoặc.
“Hình như có sự kiện gì đó, chúng ta đi du hồ nhé?” Yến Hoài Phong quay đầu hỏi Sở Việt, hai người đều lớn lên ở Điền Nam, chưa từng được du thuyền chơi đùa trên hồ, Sở Việt cũng tâm sinh hứng khởi, gật gật đầu.
Ném bạc lại trên bàn, Yến Hoài Phonh ôm ngang lấy Sở Việt, hai người từ cửa sổ nhảy xuống, nhẹ nhàng bay bổng rơi xuống ven bờ, dẫn tới không ít sự chú ý của mọi người.
Sở Việt cảm thấy xấu hổ, tuy rằng y tìm trở về được một mạng, nhưng võ công lại mất hết, đã cùng người bình thường giống nhau, khinh công lại càng miễn bàn.

Y biết Yến Hoài Phong là có hảo ý, tuy rằng không quen ở trước mặt người khác cường điệu như thế, cũng tuyệt đối không có khả năng bởi vì vậy mà tâm sinh trách cứ, sợ phá hủy thanh danh Yến Hoài Phong.
Yến Hoài Phong cười, hắn không chút để ý, cùng Sở Việt đi tới một chiếc du thuyền trên hồ, đây là một chiếc thuyền cực kỳ xinh đẹp, tinh xảo lung linh, mang theo hàm ý riêng biệt của vùng sông nước. Hai người ở trên thuyền cùng cuối xuống nghịch nước, người lái đò xướng lên điệu hát dân dang vùng sông nước, mái chèo đong đưa hướng giữa hồ di chuyển.
“Thuyền gia, Tây hồ mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy sao? Ta vừa thấy trong hồ có rất nhiều thuyền hoa tề tụ, giăng đèn kết hoa.” Yến Hoài Phong vốc một tay nước, quay đầu nhìn hướng giữa hồ, cười hỏi thuyền nương.
Thuyền nương mặc một thân thanh hoa lam bố, che miệng cười nói: “Khách quan tới rất đúng lúc, hôm nay là ‘Hạm Đạm Hoa Sự’, trên những đại thuyền hoa có các cô nương hội tụ cùng nhau tỷ thí tài mạo, vương tôn công tử hâm mộ tài danh của bọn họ kéo đến rất nhiều. Hai vị có muốn lên đó xem một lần không? Nói không chừng có thể gặp gỡ vị cô nương mình ngưỡng mộ a.”
Yến Hoài Phong nghe thấy liền tỏ ra rất hứng thú, quay đầu nhìn Sở Việt, “Nghe nói cô nương Giang Nam rất đẹp, mỹ mạo tuyệt trần động lòng người, sự kiện trọng đại như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua. A Việt ngươi muốn đi không?”
Sở Việt ngẩn ra, từ lúc đi theo bên người Yến Hoài Phong tới nay, phải đối diện với vô số việc gian trá xảo quyệt trên giang hồ, bọn họ phần lớn thời điểm đều chuyên tâm đối phó, thật sự chưa thấy qua cô nương gia nào đi theo bên người Yến Hoài Phong.
Duy nhất cũng chỉ có một Mai Yên, nhưng Yến Hoài Phong cũng chưa từng biểu hiện ra có hứng thú gì.
Hiện giờ lại ở trước mặt y khen ngợi cô nương miền Nam xinh đẹp…
Y yên lặng liếc nhìn Yến Hoài Phong một cái, đối phương vẫn đang hưng trí tràn đầy nhìn y trưng cầu ý kiến, cũng không có chỗ nào mất tự nhiên.
“Thiếu chủ muốn đi là tốt rồi.” Sở Việt cúi đầu, đầu ngón tay vô thức xẹt qua gợn nước.
Thuyền nhỏ rất nhanh di chuyển đến giữa hồ, ghé vào bên cạnh một đại thuyền hoa lưu quang tràn đầy, thấy có khách đến, phía trên liền có người buông ván xuống, Yến Hoài Phong mang theo Sở Việt bước lên thuyền hoa, nghênh diện chính là hương vị son phấn nồng đậm mỹ lệ.
Tú bà trang điểm xinh đẹp vội vàng tiến lên nghênh đón, vung khăn the xum xoe, “Hai vị khách quan là đến xem ‘Hạm Đạm Hoa Sự’ đúng không? Thỉnh đi bên này, trăng sáng của thuyền hoa Tần Ức cô nương đang chuẩn bị lên sân khấu, chậm trễ sẽ bỏ qua a.”
Vừa nói vừa dẫn hai người đi vào khoang thuyền, chỉ thấy bên trong đã ngồi đầy nam nhân, nhìn lướt qua một cái liền thấy toàn những người có thân phận cao quý, vương tôn công tử cùng tú tài thư sinh đều có.
Yến Hoài Phong lôi kéo Sở Việt ngồi xuống, ngay lúc này, một cô nương mặc áo trắng đeo khăn che mặt ôm đàn cầm chậm rãi lên đài, bên dưới sân khấu liền không ngừng vang lên tiếng kích động hoan hô.
“Tần Ức cô nương!”
“Tần Ức cô nương nhìn bên này này!”
Nàng kia dáng người uyển chuyển, dung nhan tuy rằng ẩn bên dưới khăn che mặt, nhưng vẫn có thể cảm giác được là một dung mạo khuynh quốc khuynh thành, đặc biệt hơn hết chính là toàn thân nàng không có chút hương vị son phấn nào, thật giống như một vị tiểu thư cao quý, lại thêm trong mắt còn hàm chứa vẻ thanh lãnh mang theo chút u sầu, khiến cho người thương tiếc.
Nàng giương mắt nhìn một vòng khách nhân trong khoang thuyền, khi nhìn đến Yến Hoài Phong thì ngừng lại một chút, rồi lại như không chút chú ý dời mắt đi, hướng dưới đài khuynh thân hành một cái lễ, ngồi xuống bắt đầu đánh đàn.
Tiếng đàn vừa vang lên, khoang thuyền nguyên bản phù hoa sa đọa bỗng nhiên như biến thành trần gian tiên cảnh, loại thanh cao không dính nhiễm một chút thế tục bụi trần này làm cho nhóm người dưới đài đều liễm thanh nín thở, sợ khinh nhờn nàng.
Một khúc kết thúc, cả khoang thuyền lặng ngắt như tờ.
Thị nữ bưng khay nhỏ đi lên, Tần Ức cầm lấy chén rượu bên trên, hướng mọi người nói: “Hạm đạm hương tiêu thúy diệp tàn, Tây phong sầu khởi lục ba gian. Tần Ức học nghệ không tinh, chư vị thứ lỗi.”
Nói xong, ánh mắt dừng trên người Yến Hoài Phong, sau đó đem rượu trong chén một hơi cạn sạch.
Yến Hoài Phong mỉm cười, cũng nâng chén bày tỏ, nghiêng người nhẹ giọng nói với Sở Việt: “A Việt, vị Tần Ức cô nương này cầm thơ đều thông, thật là một mỹ nhân khiến người ta khó quên.”
Sở Việt cúi đầu đáp, “Thiếu chủ nói rất đúng.”
Nàng kia sớm đã lui ra, nhưng mọi người vẫn còn đắm chìm trong khúc nhạc vừa rồi, liên tục gọi to Tần Ức Tần Ức, lưu luyến không thôi.
Bỗng nhiên một tiểu nha hoàn yên lặng đi đến bên cạnh Yến Hoài Phong, thấp giọng nói: “Cô nương nhà ta mời công tử vào nhã gian.”

“Nga? Cô nương nhà ngươi là vị ấy?”
“Đúng vậy, chính là Tần cô nương vừa mới đánh đàn.”
Yến Hoài Phong nghe vậy gật gật đầu, “Nếu giai nhân đã cho mời, đương nhiên không thể chậm trễ.” Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt Sở Việt vẫn như trước không chút thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm một mâm đồ ăn đến xuất thần, tựa hồ thập phần muốn ăn, nghe Yến Hoài Phong nói chuyện, mới đứng dậy đi theo ở phía sau.
Yến Hoài Phong đưa tay sờ sờ mặt y, cảm giác được toàn thân y căng thẳng, cảm thấy mỹ mãn rồi lại giả vờ như cái gì cũng chưa làm.
Khuê phòng của Tần Ức đương nhiên không phải ai muốn đến là đến, bên trong không có mùi hương son phấn đặc trưng của thuyền hoa, ngược lại còn có hương vị thanh nhã hợp lòng người.
Trên bàn bày biện vài đĩa thức ăn nhỏ, một bình rượu ngon, Tần Ức đã tháo xuống khăn che mặt, bên dưới khăn che mặt quả nhiên thanh lệ động lòng người, lại còn mơ hồ mang theo một loại khí độ đơn độc chốn thâm cốc không người.
“Công tử nhưng lại bằng lòng đến đây, rất hân hạnh được đón tiếp, Tần Ức thật vinh hạnh, mời ngồi.” Thanh âm nàng uyển chuyển, líu lo tựa như chim hoàng oanh.
Hai người bắt đầu nói nói cười cười, đàm luận từ thi từ ca phú cho đến đủ loại truyền thuyết xa xưa, tựa hồ thập phần hợp ý, không thể tưởng được một nữ tử phong trần như Tần Ức, lại có hiểu biết không thua gì văn nhân.
Sở Việt nghe bọn họ đàm tiếu, cảm giác khó chịu trong lòng càng lúc càng mãnh liệt hơn, lý trí nói cho y biết, Yến Hoài Phong có thể lấy một cô nương là chuyện tốt, nhưng tình cảm vẫn không ngừng rầm rĩ trong lòng, không muốn hắn cùng người khác nói cười vui vẻ như vậy.
Tuy rằng trong lòng rối rắm, nhưng trên mặt vẫn trầm mặc, thỉnh thoảng cầm đũa gắp cho Yến Hoài Phong một ít rau, hoặc là tự mình ngồi ăn.
Yến Hoài Phong có khi liếc nhìn y một cái, thấy y cúi đầu ngồi ngay ngắn, không nói gì, vì thế lại quay đầu tiếp tục cùng Tần Ức đàm tiếu.
Đỉnh thuyền bỗng nhiên truyền đến tiếng động kỳ quái, Sở Việt nghiêm nghị ngẩng đầu, quát: “Người nào!”
Tần Ức cả kinh, chỉ nghe cửa sổ bị mở ra một nửa, một người nam nhân ló vào nửa khuôn mặt tươi cười, vô cùng nhiệt tình hô, “Ai nha Thập Tứ! Đã lâu không gặp, đều còn sống thật không dễ dàng nha, ai u.”
Chiếc đũa trên tay Yến Hoài Phong bay xẹt qua má hắn, hắn sợ hãi kêu một tiếng, Sở Việt cũng đã nhận ra hắn, thật sự không thể tưởng được lại là người này.
“Trường Nguyên?”
“Aha, ngươi vẫn nhớ rõ tên ta sao, như thế nào lại đến Trung Nguyên vậy? Có nhiệm vụ?” Trường Nguyên vừa nói, vừa cao hứng theo cửa sổ tiến vào trong phòng, hoàn toàn không nhìn đến hai người Yến Hoài Phong cùng Tần Ức, lập tức hướng Sở Việt bổ nhào tới.
Năm đó ở Quỷ Cốc, toàn bộ đệ tử đang chịu huấn luyện đều bụng dạ khó lường, chỉ có Trường Nguyên cùng y có cảm tình tốt nhất, Trường Nguyên là người có tính cách nhiệt tình cởi mở, ngay cả phương thức huấn luyện tàn khốc của Quỷ Cốc cũng không làm thay đổi được hắn.
Sở Việt ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đối với sự trợ giúp của hắn trong suốt những năm đó vẫn thực cảm kích, cảm tình giữa hai người cũng rất tốt.
Sau khi từ biệt tại Quỷ Cốc tưởng rằng sẽ không tái kiến, ai ngờ có thể gặp lại dưới tình huống như vậy.
“Quen biết?” Yến Hoài Phong thiêu mi.
Sở Việt gật gật đầu, “Là bằng hữu ở Quỷ Cốc lúc trước.”
Trường Nguyên thấy Sở Việt có vẻ rất cao hứng, liền nắm tay Sở Việt líu ríu nói không ngừng, nguyên lai do Thánh Môn giải tán, bọn sát thủ của Quỷ Cốc không còn nơi dụng võ, hắn chạy đến Trung Nguyên làm mấy việc áp tải linh tinh kiếm tiền.
“Còn ngươi Thập Tứ, ngươi hiện tại đang làm gì?”
“Y không phải tên Thập Tứ, y là Sở Việt.” Yến Hoài Phong bỗng nhiên ngắt lời nói.
“Nga nga, cải danh sao, rất tốt rất tốt. Vậy ta gọi ngươi A Việt đi.” Trường Nguyên cười đến như xuân phong quất vào mặt, liền cứ như vậy đổi giọng gọi Sở Việt là “A Việt”.
Sở Việt cùng hắn đàm tiếu thật vui vẻ, lời nói so với trước đây nhiều hơn rất nhiều, Yến Hoài Phong chưa từng thấy Sở Việt giống như vậy, lại nghe Trường Nguyên luôn miệng gọi A Việt A Việt, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.
Câu được câu không cùng Tần Ức nói chuyện, Tần Ức dù thanh cao tự giữ, nhưng chung quy cũng là người ở chốn phồn hoa, nghe lời nói nhìn sắc mặt vài lần liền hiểu rõ tình hình.
“Công tử? Công tử?”
Yến Hoài Phong hơi giật mình, “Tần cô nương nói cái gì?”
“Công tử, rượu của ngài… Thật chua.” Tần Ức che miệng, không biết có đang cười hay không. Nàng nguyên bản thấy Yến Hoài Phong nhất biểu nhân tài ngọc thụ lâm phong, tâm sinh muốn thân cận.
Không nghĩ tới Yến Hoài Phong vừa mời liền đồng ý, nàng cũng biết mị lực của mình cũng không nhiều như vậy, huống chi dung mạo Yến Hoài Phong còn vượt trội hơn nàng rất nhiều, cũng không phải loại người dễ bị sắc đẹp mê hoặc, hiện giờ nghĩ lại, tám phần chính là muốn làm cho người bên cạnh ghen.

Chẳng qua không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một kẻ dư thừa, Sở Việt còn chưa phản ứng gì, Yến Hoài Phong đã tự mình đảo ngược ghen tuông trước. Nghe lời trêu chọc của Tần Ức, Yến Hoài Phong cũng thật bất đắc dĩ.
Sở Việt cùng Trường Nguyên trò chuyện thật vui vẻ, Yến Hoài Phong không đành lòng cắt ngang, bốn người ở trong nhã phòng nho nhỏ hình thành bầu không khí thật quỷ dị.
“A Việt, ngươi nếu không có chuyện gì làm, không bằng ta mang ngươi đi dạo một chút, thành trấn xung quanh đây ta đều rất quen thuộc.”
Yến Hoài Phong đang cùng Tần Ức đàm thơ, nghe thấy lời này, nhịn không được cùng lặng lẽ xem phản ứng của Sở Việt. Sở Việt ảm đạm cười, có lẽ đã chú ý thấy ánh mắt của Yến Hoài Phong, ngừng một chút mới nói: “Không được, ta còn có việc, lần sau đi.”
Trường Nguyên vẻ mặt thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu, lại nói đâu đâu một hồi, mới nói phải đi về, lúc rời đi còn lưu luyến không thôi, dặn Sở Việt có rảnh nhớ phải đi tìm hắn.
Yến Hoài Phong nhân cơ hội hướng Tần Ức cáo từ, dưới ánh mắt ám muội của đối phương kéo Sở Việt rời đi, lúc này sắc trời đã dần tối, trên mặt hồ đèn dầu lung linh lóe sáng, trông rất đẹp mắt.
Yến Hoài Phong thuê một con thuyền nhỏ, hai người chèo thuyền du ngoạn trên hồ, tới một chỗ yên tĩnh vắng người, liền để mặc cho con thuyền tự trôi theo dòng nước.
“A Việt, ngươi chưa từng nói với ta ngươi còn quen biết người như thế.” Yến Hoài Phong đem Sở Việt dồn ép ở trong thuyền, vờ như không chút để ý nói.
Sở Việt chớp mắt nhìn, “Tần Ức cô nương rất đẹp.”
Yến Hoài Phong dừng một chút, ngữ khí của Sở Việt tuy rằng không chút phập phồng, nhưng đối với người dưới thân vạn phần quen thuộc này mà nói, vẫn cảm giác được nội tâm Sở Việt đã không bình tĩnh như mặt ngoài.
Nguyên lai ngươi cũng không phải thờ ơ… Yến Hoài Phong lộ ra ý cười giảo hoạt, thân thủ vuốt ve mặt Sở Việt, kề sát vào ngân nga nói: “Lông mi của nàng so với ngươi dày hơn….” nói xong hôn lên mi mắt Sở Việt.
“Mắt so với ngươi sáng hơn….” hôn lên con ngươi.
“Mũi so với ngươi thẳng hơn….”
“…”
“Nhưng sẽ không nấu cơm…”
“Sẽ không gác đêm…”
“Sẽ không đối với ta tốt như vậy…”
Chút lo lắng trong lòng Sở Việt nháy mắt trở thành hư không, lòng tràn đầy chỉ có hình ảnh người trước mắt.
Yến Hoài Phong xoắn xoắn tóc của y, cuối cùng hạ xuống một câu, “Tửu lượng của nàng tốt như vậy, làm sao có được vẻ nhiệt tình khi say giống như ngươi…”
Nghe được câu nói tràn ngập ý cười khiêu khích kia, Sở Việt nhưng lại không xấu hổ giống như xưa, ngược lại thân thủ ôm lấy Yến Hoài Phong, mạc danh kỳ diệu nói: “Thiếu chủ, lần sau không cần dùng loại biện pháp này. Tâm của ta luôn luôn chỉ có một mình Thiếu chủ.”
Bị nhìn thấu rồi…
“Làm sao bây giờ, ngươi toàn học được mấy chuyện xấu.” Yến Hoài Phong ấn Sở Việt xuống, ý cười tràn đầy.
Ánh trăng trên bầu trời lặng lẽ trốn vào đám mây, thuyền nhỏ theo sóng nhẹ dập dờn bồng bềnh, chở một đôi hữu tình nhân chậm rãi đi xa.
———————-
* Tây hồ thố ngư:
* Long tỉnh hà nhân:
* Tống tẩu ngư canh:
* Cua nhưỡng cam:
* Mật trấp ngẫu phiến:
* Tây hồ thuần thái thang: Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận