"À? Đệ có xe? Ah, đúng rồi, đệ là Ngày Mùa Thu mà, hừ, không biết lừa được bao nhiêu tiền, vậy mà mỗi ngày ở trước mặt ta khóc than. " Lê Thải Dĩnh đầu tiên biểu hiện kinh ngạc, sau đó là bừng tĩnh cuối cùng hóa thành một cái liếc mắt, thật sự thiên biến vạn hoá.
Dương Quang cười nói: "Đệ khóc than lúc nào? " vừa nói vừa dẫn nàng đi đến bãi đỗ xe sinh viên, lão sư có bãi đỗ xe riêng, thì sinh viên cũng vậy.
Dương Quang đi vào bên trong, gọi Lê Thải Dĩnh ở bên ngoài chờ một lát.
Lê Thải Dĩnh đứng bên cạnh bãi đỗ xe thấy 3 chiếc xe đi vào, hai chiếc xe đi ra, trong đó hai chiếc xe đi ra hỏi nàng muốn nhờ xe một đoạn, thì thấy Dương Quang đi ra.
Có lẽ cộng tất cả kinh ngạc đến bây giờ của đời nàng cũng không bằng ngày hôm nay, đầu tiên Dương Quang là Hacker lợi hại nhất thế giới "Ngày mùa thu ", sau đó thấy hắn không giống kẻ có tiền thì hắn nói mình có xe, bây giờ hắn đem xe ra...
Nhìn Dương Quang dắt chiếc xe của hắn đi ra trong nháy mắt, Lê Thải Dĩnh thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Xe rất mới cũng rất đẹp, có thể nàng vừa rồi đoán rất nhiều hãng xe nhưng không thể đoán nổi xe của hắn là xe đạp^^!
Nếu như trước đó nàng cho rằng là xe đạp, sau đó hắn bỗng nhiên lái ra chiếc BMW thì nàng vẫn kinh ngạc đấy, nhưng tuyệt đối sẽ không kinh ngạc lớn như vậy.
Dở khóc dở cười! Là bức tranh khắc hoạ tâm lý chính xác nhất đối với Lê Thải Dĩnh lúc này.
Mắt thấy Dương Quang tủm tỉm cười dắt chiếc xe đạp "xinh đẹp" đi tới, biểu hiện giống như chiếc xe của hắn cool nhất thế giới vậy, nàng bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đánh cho hắn một trận...
Bây giờ xe ô tô rất tiện nghi, căn bản có rất nhiều tính năng, đương nhiên không phải là thứ những sinh viên có điều kiện kinh tế bình thường mua được rồi-mà gia cảnh bình thường mới chiếm quân số đông đảo, cho nên chủ yếu phần lớn sinh viên vẫn đi xe đạp, rất ít người có thể sở hữu ình 1 chiếc xe ô tô.
Tuy Dương Quang đạp xe tốc độ có thể coi là rất chậm rồi, nhưng đối với người chưa từng ngồi qua xe đạp như Lê Thải Dĩnh, nó khiến cho nàng có cảm giác rất không an toàn. Vì vậy Lê Thải Dĩnh phải dùng tay ôm chặt lấy eo Dương Quang, thân thể hơi nghiêng dán sát vào lưng hắn , như vậy mới bớt sợ đi 1 tí.
Nhưng ngoài miệng vẫn reo lên: "Chậm một chút, chậm một chút, ta sắp té xuống rồi. "
Dương Quang thật ra có ý đùa nàng, cho nên nói mình có xe nhưng không rõ ràng, nhưng hắn thật không ngờ tốc độ xe đạp so với xe thể thao của nàng mà nói giống như tốc độ con rùa mà so với con ngưa, thế mà vẫn khiến nàng sợ hãi như vậy, cho nên khi Lê Thải Dĩnh đem cả thân thể dán vào lưng hắn, ôm chặt hắn, trong nội tâm hắn cũng không có một chút chuẩn bị, chỉ cảm thấy trên lưng truyền đến cảm giác mềm mại, xe tuy chạy rất ổn định, nhưng trong lòng nhịn không được rung động...
Trên đoạn đường này, rất nhiều người đều thấy được một sinh viên đang cười rất đẹp trai đạp xe chở một tuyệt sắc giai nhân , mỹ nhân ngồi sau lại mang áo quần công sở, cô gái xinh đẹp đoan trang như vậy vốn phải ngồi trong xe hiện đại , đằng này cô gái đó hiện tại nhắm chặt hai mắt, hai tay dùng sức ôm "Kỵ sĩ " kia , cả thân thể đều dán trên lưng hắn, trong miệng còn không ngừng la hét "Chậm một chút ah" .
Biết Lê Thải Dĩnh là mỹ nữ nổi danh toàn bộ trường học thậm chí toàn bộ Nam An Thành quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, cô gái ngồi đằng sau là người bình tĩnh , đoan trang đệ nhất mỹ nữ lão sư trường học sao? Quả thực lúc này Lê Thải Dĩnh giống như cô gái đang hướng bạn trai mình làm nũng.
Dương Quang nghe thấy nàng trách móc "Chậm một chút ", cũng đáp một tiếng "O kê", kỳ thật vận tốc căn bản cũng không thay đổi, một mực duy trì tốc độ như vậy đến bệnh viện.
Vừa mới tới, Lê Thải Dĩnh dùng đôi mắt to , xinh đẹp trừng Dương Quang, trước nhẹ nhàng gõ đầu hắn một phát, mới sẳng giọng: "Bảo đệ chậm một chút đều không nghe, thấy ta té xuống đệ mới vui vẻ có phải hay không? "
Dương Quang chỉ chỉ cửa bệnh viện cười nói: "Tỷ xem hiện tại cũng mấy giờ rồi? Còn nói đệ nhanh, nếu như chỉ một mình đệ, tám trăm năm trước đệ đã tới nơi rồi! "
"Cái gì? Ý của đệ ám chỉ ta làm vướng tay vướng chân đệ đúng hay không? " Lê Thải Dĩnh vốn trừng to mắt hiện tại càng thêm tròn.
" Đệ không có ý này nhé? Chúng ta đang thảo luận vấn đề về tốc độ, như thế nào lại thay đổi chủ đề ? " đối mặt nữ hài tử càn quấy Dương Quang cũng chỉ có cười khổ.
"Là đệ chê ta phiền toái, hừ. " nói xong thì dẫn đầu hướng bên trong bệnh viện đi đến.
Có lẽ cùng một người như đệ đệ của mình một chỗ khiến nàng đặc biệt cảm thấy nhẹ nhõm, cộng thêm một đoạn đường đối với nàng như "Sinh tử luân hồi ", Lê Thải Dĩnh cũng không có phát hiện, nàng lúc này rất giông như một cố gái trẻ đang làm nũng với bạn trai của mình...
Dương Quang thấy nàng đi rồi, đành phải lập tức đuổi theo, ở bên cạnh không ngừng giải thích, Dương Quang không phát hiện lúc này nơi khóe miệng Lê Thải Dĩnh nhếch lên một đường cong rất đáng yêu cùng giảo hoạt.
Hai người đi xem thương thế của hai nử sinh trước, thấy các nàng khôi phục rất tốt, an ủi vài câu rồi chuyển đến phòng bệnh Nghiêm Đông.
Phòng bệnh Nghiêm Đông thật đúng là náo nhiệt, ngoại trừ bạn cùng phòng như Vi Lương cùng Tiếu Hoài Thành, còn có Tiêu Tĩnh cùng Hoàng Đan Đan đều đang ở đây, Vi Lương còn nói nếu như hai người Dương Quang đến sớm một tý thì mới náo nhiệt, bạn cùng lớp cơ bản đều đã đến, bọn họ vừa mới rời đi, Quách Sảng cùng Tạ Na cũng vậy!
Dương Quang nghe Vi Lương nói đến Quách Sảng, trong nội tâm cũng cười thầm, người này xem ra trời sinh ra để làm loạn, ngày đó hắn không có bao lâu đã đem toàn bộ mọi người kích động, huyên náo gà bay chó chạy, còn chủ động tiếp nhận phóng viên phỏng vấn, tại trước cameras nước miếng bay đầy ra, ba hoa chích choè, lại làm cho người khác cảm thấy hắn nói đều là lời tâm huyết, không có nửa điểm giả dối, hắn không theo học khoa ngoại giao quả thực đúng là uổng phí nhân tài!
Lê Thải Dĩnh cùng mọi người chào hỏi, sau đó mới hỏi tình trạng của Nghiêm Đông.
Mọi người đối với chủ nhiệm lớp xinh đẹp đã có thêm nhận thức mới, ngày đó sau khi báo cho nàng, chưa có bao lâu thì lãnh đạo trường học cùng với nhiều cán bộ cao cấp đến, làm việc gọn gàng, ọi người hảo cảm cùng tín nhiệm.
Trên thực tế trước lúc phát sinh chuyện này mấy người Tiếu Hoài Thành cũng đã xem nàng vừa là lão sư vừa la một người bạn, hiện tại đối với nàng càng thêm tôn kính, tuy quan hệ rất tốt, nhưng dù sao cũng là lão sư, đệ tử trước mặt lão sư cũng có điểm không được tự nhiên lắm, cho nên mấy người Vi Lương vẫn thu liễm một tý, không giống Dương Quang tự nhiên vui đùa cùng nàng.
Cũng may mắn là như thế, nếu không bọn hắn thấy Dương Quang cùng Lê Lão sư cùng đi đã sớm mở miệng trêu chọc rồi!
Đối với Dương Quang đi cùng Lê Thải Dĩnh bọn hắn ngược lại không thấy cái gì kỳ quái, Dương Quang là người quái thai nhất mà bọn hắn biết, chỉ cần hắn nguyện ý thì cho dù là ai hắn cũng trở thành người bạn tâm giao được.
Dương Quang thấy Lê Thải Dĩnh đang tại hỏi Nghiêm Đông mấy vấn đề, đối với Vi Lương nói: "Các ngươi vừa rồi trò chuyện gì vậy? ta thấy thật vui vẻ nha? "
Vi Lương nghe xong thì hưng phấn lên, thấy có lão sư ở bên cạnh mới không có lớn tiếng hét lên: "Đang nói về sự kiện ngày đó, nghe nói rất nhiều quan lớn chính phủ cùng quân đội đều bị giam lỏng rồi, chỉ chờ đợi tổ quân đội Châu Á đến điều tra thẩm vấn, La tiểu tử kia cũng bị nhốt một mình ở phòng bệnh, cùng ngồi tù cũng không có cái gì khác nhau ha ha, nghe nói tứ chi của hắn bị thương rất nghiêm trọng, các đốt ngón tay toàn bộ nát bấy rồi, hiện tại y thuật tuy hiện đại nhưng nếu muốn chữa khỏi phải mất rất nhiều tiền, hắn phải đem toàn bộ tiền tham ô đi chữa bệnh ha ha ha. "
"Không biết trong đầu ngươi chứa cái gì nữa! Ngươi nói mấy lần rồi hả? Đến tận bây giờ mà còn nói hưng phấn như vậy, thật có tiềm chất của một bà tám. " Tiêu Tĩnh buồn cười nói.
Dương Quang cười nói: " Ký túc xá chúng ta sớm đã thành thói quen. " lại hướng Vi Lương hỏi: "Vậy bây giờ truyền thông Nam An có đăng những tin tức kia không vậy? "
Vi Lương tiếp tục hưng phấn nói: "Còn chưa có a, nhưng có tin tức đáng tin là những tổng giám đốc truyền thông cùng toà soạn báo sợ bị cấp trên điều tra, ngày mai nhất định phải đăng lên đấy, nghe nói còn có thể tăng rất nhiều số báo điều tra đem việc xấu của La tư lệnh phanh phui trước dân chúng! "
Hoàng Đan Đan thở dài nói: "Ai, lại là chiêu bỏ đá xuống giếng . "
Tiêu Tĩnh nói: "Bọn hắn không như vậy không được ah, cái đó không phải là chuyện đùa được. "
Tiếu Hoài Thành tổng kết nói: "Đều là như vậy, sống ở đời còn tiền còn bạc còn đệ tử, hết tiền hết rượu hết ông tôi. "
Dương Quang nghĩ thầm Quách Sảng phỏng vấn nhất định có thể đi lên, hắn sắp nổi danh rồi.
Lại hỏi Vi Lương mấy vấn đề, lúc này Nghiêm Đông cùng Lê Thải Dĩnh vừa ngừng nói chuyện, quay đầu đồng thời đối với Dương Quang reo lên: "Ta điểu(con b**i ta)-thằng này trước mặt đàn bà con gái mà thô tục quá- ngươi là đến thăm người bệnh hay đến khoác lác, đi đến cũng không hỏi thăm ta một cái. "
Mọi người nghe xong đều thấy buồn cười, Dương Quang cười nói: "Ngươi đã có một người chuyên trách hỏi han ân cần rồi, ta sao có thể sánh bằng a? "
Những lời này vừa nói ra Hoàng Đan Đan lập tức xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn mọi người.
Tiêu Tĩnh lập tức trêu chọc nói: "Tại sao ah, có người tốt với hắn như vậy a, còn có ý gì không đấy? " nàng ám chỉ chính là Hoàng Đan Đan luôn chiếu cố Nghiêm Đông, giúp hắn bưng trà rót nước cho ăn cơm, thậm chí đi WC đều dìu hắn đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...