Nhật Quang Ái Nhân


Lần huấn luyện quân sự này, Đan Đan thấy Nghiêm Đông luôn vô tình hữu ý che chở ình, cảm thấy trong nội tâm rất ngọt ngào, cái dây đàn luôn căng cứng trong nội tâm nàng giờ cũng đang rung động... Đón lấy khúc nhạc xuân tình chứa chan của người con trai bên nàng trong thời khắc sinh tử... Suốt đời này nàng không thể quên một màn đó là Nghiêm Đông dùng thân thể của hắn bảo vệ mình khi La Vĩ nổ súng... Nếu viên đạn chệch đi một chút, khiến hắn không còn trên cõi đời, thì mình phải làm sao bây giờ? Trời ạ! Nàng quả thực không dám nghĩ đến chuyện đó.
Luôn ở bên cạnh hắn, cho đến khi hắn không còn nguy hiểm đến tính mạng mới nhẹ nhàng thở ra, ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn đang say ngủ của Nghiêm Đông trên giường bệnh, nàng chịu không được trong nội tâm càng đối với hắn yêu say đắm, nhào tới, đem đầu vùi thật sâu vào lồng ngực của hắn, để cho nước mắt tự do chảy ra, mặc cho vạt áo của Nghiêm Đông đang bị thấm ướt, trong nội tâm thầm nghĩ, dù ình bị tổn thương cũng phải nắm chắc cơ hội trước mắt...
Buổi sáng Dương Quang theo thường lệ chạy bộ bên hồ Thuỷ Kính, thấy được Lê Thải Dĩnh thì tự nhiên qua nói chuyện.
Trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự này, Lê Thải Dĩnh mỗi ngày đều đến nơi này, đợi Dương Quang chạy xong thì cùng với hắn nói chuyện phiếm, giống như chị em ruột, cho nên những việc phát sinh trong huấn luyện quân sự cơ bản nàng đều biết.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này mỗi ngày hai người đều gặp mặt, không có giấu giếm cái gì cả, đối với nhau rất hiểu rõ. Lê Thải Dĩnh ở trước mặt Dương Quang đã hoàn toàn buông lỏng, không có chút nào mất tự nhiên, thậm chí có đôi khi tính tình trẻ con như em gái của Dương Quang vậy, nếu không ai thấy tình huống này thì đánh chết mọi người cũng không tin nàng có thể có tính cách như vậy đấy.
Bất quá Lê Thải Dĩnh vẫn không muốn nhắc đến gia đình của mình, khiến Dương Quang không có cách nào giúp nàng thoát khỏi bi thương, đành phải nghĩ biện pháp khác rồi.
Cảm giác được có người đang quan sát mình, Lê Thải Dĩnh không cần nhìn cũng biết là Dương Quang đã đến. Cũng không phải nàng đối với Dương Quang quen thuộc, mà là trên người Dương Quang có một loại hương vị dễ ngửi, thật giống như mùi cỏ non trong mùa xuân.
Dương Quang không nói gì, cũng không có nhìn nàng, mà là đưa ánh mắt nhìn về phía giữa hồ, Lê Thải Dĩnh cảm thấy hết sức tò mò, hắn hôm nay uống lộn thuốc sao? Hay là đang giả vờ ?
. Vì vậy ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy? Sao không nói gì? Có tâm sự? "
Dương Quang lại im lặng thêm 3 giây, mới quay đầu đối với nàng cười nói: "Đệ chỉ muốn thể nghiệm cảm giác của tỷ lúc ngẩn người như vậy, không thú vị gì cả, cũng không biết vì sao tỷ lại thích như vậy nữa ha ha. "

Thấy hắn tươi cười mới yên lòng, trong miệng lại sẳng giọng: "Đệ mỗi ngày đều đùa ta mới vui vẻ đúng không? "
"Những gì đệ nói là thật, tỷ ngẩn người như vậy làm gì? Tiểu hài nử lại giả trang thành lão thái bà, nếu còn như vậy nữa thì thật sự biến thành lão thái bà ha ha. "
"Cái đó gọi là thành thục! Hiểu hay không a? "
"Tốt, tốt, là thành thục, nhưng coi như tỷ thành thục, luôn ngẩn người như vậy cũng không tốt, không bằng tỷ cùng đệ chạy bộ a, chạy xong lại đến bên hồ ngắm cảnh, được không? "
Lê Thải Dĩnh nghe Dương Quang hỏi như vậy tim lập tức đập thình thịch, nàng hiện tại mỗi ngày đều tới nơi này kỳ thật cũng không phải giống như trước suy nghĩ về gia đình, mà là để được gặp Dương Quang.
Cùng với hắn ở một chỗ, cảm giác rất là thân thiết ấm áp, bất tri bất giác đã có đôi khi ỷ lại hắn, thật giống đèn bin, mỗi ngày không nạp điện thì không hoạt động bình thường được. Nàng tuy còn chưa tới mức độ như vậy, nhưng sáng sớm mỗi ngày lại thật sự có cảm giác chờ mong , ngay cả nàng cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng nàng vốn là lão sư của Dương Quang và không phải một cô gái mới lớn, nên rất dễ dàng điều chỉnh tâm trạng của mình, tự nhủ mình đôi khi đến bên hồ giải sầu theo thói quen, mà Dương Quang lại thường xuyên chạy bộ bên hồ vào mỗi buổi sáng, cho nên vô tình gặp gỡ là không tránh khỏi.
Bất quá hiện tại hắn rủ mình cùng chạy bộ, ngắm cảnh hồ, chẳng phải có thể cùng hắn lâu hơn một chút sao?-Rốt cuộc nội tâm nàng cũng không tránh khỏi rung động.
Tuy trong lòng thích muốn chết, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Chạy bộ mệt chết, lại đổ mồ hôi, ta mới không chạy. " nàng biết rõ Dương Quang sẽ không dễ dàng buông tha.
Quả nhiên Dương Quang nói tiếp: "Vận động giúp chúng ta kéo dài thanh xuân, ra chút mồ hôi thì có lợi cho sức khoẻ, tỷ cũng không cần chạy nhiều, cùng với đệ chạy vòng quanh hồ này là được, tỷ còn có thể ngắm cảnh nữa đó. "

Dương Quang tận tình khuyên bảo nhưng lại không biết Lê Thải Dĩnh trong nội tâm chờ chính là những câu này, nàng giả bộ như khó xử nói: "Có thể ngắm cảnh a. Cái này còn có thể miễn cưỡng chấp nhận..."
Dương Quang thấy nàng đáp ứng, không suy nghĩ nhiều, lập tức cao hứng nói: "Ngày mai chúng ta bắt đầu a, vẫn gặp ở chỗ này, nhớ rõ mang quần áo với giày thể thao, tỷ ăn mặc như thế này thì chạy làm sao được. "
"Tốt rồi tốt rồi, ta đã biết, đệ thật giông mẹ của ta a. " Lê Thải Dĩnh nói ra mẹ của mình, nghĩ thầm mẹ của mình cũng không còn để dạy bảo mình nữa rồi vì vậy có chút ảm đạm.
Dương Quang thấy nàng lại nghĩ đến gia đình, lập tức nói sang chuyện khác: "Hôm nay có mắc việc gì không? Không bằng cùng đệ đi thăm Nghiêm Đông. "
Lê Thải Dĩnh nghe Dương Quang hỏi, thầm nghĩ bây giờ không phải là đã có một đệ đệ sao? Làm gì yêu cầu xa vời như vậy? Thích thú lập tức khôi phục lại, cười nói: "Tốt, ta cũng đang muốn đi thăm hắn đây. "
Sau đó hai người trò chuyện về sự việc xảy ra trong huấn luyện quân sự, Lê Thải Dĩnh biết rõ Dương Quang rất giỏi về máy vi tính, hơn nữa thông qua tình huống, nhìn ảnh chụp góc độ rõ ràng có thể khẳng định những tác phẩm trên mạng là hắn làm, không nghĩ xảy ra tình huống đó hắn lại còn có thể nghĩ chu đáo như vậy, thật không biết đầu hắn chứa cái gì nữa,nếu không phải có hắn thì sao chính phủ biết được.
Nàng thích thú nói: "Ta biết rõ mấy cái trên mạng là đệ bày trò, trên mạng còn có thể hiểu được, nhưng để chính phủ biết đệ làm thế nào? "
Dương Quang cũng không muốn giấu diếm Lê Thải Dĩnh, nhìn nàng cười hỏi: " Dĩnh tỷ ngươi biết Hắc Bạch Sâm Lâm không? "
"Biết rõ ah, đây là diễn đàn liên minh Hacker lớn nhất toàn Châu Á, thậm chí toàn cầu a. " Lê Thải Dĩnh không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy.

"Vậy tỷ có biết trong Hắc Bạch Sâm Lâm có một Hacker mang nickname là 'Ngày mùa thu' không? "
"Biết rõ ah, cái này thì ai mà chẳng biết, hắn là hacker thần bí nhất, kinh khủng nhất, chưa từng có người thấy qua khuôn mặt thật của hắn đó. " Lê Thải Dĩnh vẫn không hiểu vì sao hắn lại nói đến vấn đề này.
Lúc này Dương Quang lại bất mãn nói: "Tỷ mới nói hai cái nhất, còn thiếu trẻ tuổi nhất với đẹp trai nhất nữa. "
"Ha ha, ai thấy qua hắn, làm sao biết hắn còn trẻ và anh tuấn được? Nói nhiều như vậy ta vẫn không hiểu ý của đệ nè? "
"Nhìn tỷ nói về hắn hưng phấn như vậy, nếu hắn hướng tỷ cầu hôn thì chắc tỷ sẽ đáp ứng phải không? " Dương Quang giả vờ bộ dạng bất mãn nói, không trả lời vấn đề của nàng.
Lê Thải Dĩnh nhìn thấy bộ dạng đó của Dương Quang, ý định tăng thêm đả kích, nói: "Nếu như bạch mã hoàng tử đó hướng ta cầu hôn, ta liền bất tỉnh, làm sao có thể không đáp ứng được? " nói xong còn cố ý lộ ra vẻ mặt ngọt ngào.
Dương Quang cười ha ha, nói: "Tốt, là tỷ nói ah, đệ hiện tại muốn cầu hôn tỷ."
Lê Thải Dĩnh vừa nghe thấy Dương Quang bỗng nhiên hướng nàng cầu hôn, hai gò má lập tức ửng đỏ, không có suy nghĩ dụng ý sâu xa của Dương Quang..., lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi... Nói bậy gì đấy. "
Dương Quang tiếp tục cười to, nói: " Dĩnh tỷ vừa rồi ngươi nói nếu như ngày mùa thu đến cầu hôn tỷ thì tỷ lập tức đáp ứng, giờ đệ cầu hôn vì sao lại không đáp ứng?"
Lê Thải Dĩnh chậm rãi khôi phục lại, nghe xong hắn nói, mới bừng tỉnh nói: "Đệ nói là... đệ...đệ là.."
"Đúng vậy a, đệ chính là Ngày Mùa Thu, ở Bắc phủ đệ có bạn rất lợi hại, cho nên mới truyền bá nhanh như vậy đó. " Dương Quang cười mỉm nói.
Lê Thải Dĩnh kinh ngạc mở cái miệng nhỏ nhắn ra, đỏ ửng trên mặt còn chưa có hết, hiện tại nàng rất đẹp, Dương Quang nhìn thiếu chút nữa nhịn không được muốn hôn lên má nàng một cái.

Để giảm bớt căng thẳng thần kinh của nàng, Dương Quang cười nói: "Đệ nói không có sai a, phải cộng thêm hacker trẻ tuổi nhất, anh tuấn nhất. "
Quả nhiên Lê Thải Dĩnh khôi phục lại, cười đánh hắn một phát, nhưng vẫn có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Đệ thật là Ngày Mùa Thu? "
"Đúng vậy a, không thể giả được ha ha, tỷ là người thứ nhất biết rõ đệ là Ngày mùa thu nha. "
Lê Thải Dĩnh nghe Dương Quang nói như vậy, rất kinh ngạc, trong nội tâm không khỏi có cảm giác ngọt ngào.
Dù sao nàng không phải là cô gái bình thường, hơn nữa hắn vô luận là biến thành cái gì, cũng vẫn không phải là đệ tử của mình sao? Nghĩ tới đây, Lê Thải Dĩnh rất nhanh khôi phục lại, cười mỉm nói: "Nguyên lai đệ là Ngày Mùa Thu, thật không ngờ đệ lại trốn đến trường học của chúng ta. "
"Đệ cũng không phải là trốn, đệ làm gì mà phải trốn? Đệ là người quang minh lỗi lạc mà haha! " Dương Quang cười nói.
"Biết rồi, là đệ quang minh lỗi lạc, không phải nói muốn đi thăm Nghiêm Đông ư, còn không đi? "
"Tốt, lập tức "
"Ta đi lái xe, đệ đợi tý. Ân? "
"Không cần, đệ có xe, ngồi xe của đệ a. " Dương Quang bỗng nhiên nói ra một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận