Nhật Quang Ái Nhân


Nam Cung Ngâm là gia chủ của Nam Cung gia, đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng cao thủ.
Dương Quang đối với Trữ Hải Cầm nói: "Làm liên lụy đến ngươi rồi. "
Nói xong chậm rãi quay người đi, vẫn không quên lưu lại lời nói: "Các ngươi về sau có gì không vừa mắt cứ đến tìm ta, đừng vô duyên vô cớ vũ nhục người khác, phải giữ phong độ của thiên kim thế gia chứ! " lời nói xuất ra nặng nề như vậy chứng tỏ Dương Quang đối với Nam Cung Vũ hai người quả thực chán ghét, lần trước nghe Lê Thải Dĩnh khuyên nhủ hắn còn sinh ra một chút thông cảm, giờ biến mất không còn sót lại chút gì.
Mãi cho đến khi bóng lưng Dương Quang biến mất từ thang lầu chỗ rẽ, ba người mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Những gì chứng kiến có thật không vậy? Không, phải nói, chuyện đã xảy ra có thật không vậy, bởi vì chẳng ai nhìn thấy nổi động tác của hắn, trong một nháy mắt, hắn không chỉ hóa giải Phong Lôi chưởng của Nam Cung Vũ còn đem toàn bộ cánh tay nàng điểm cho tê trần, đến tận bây giờ còn chưa khôi phục lại; kinh khủng hơn chính là sau đó có thể dùng tay trần tiếp được 3 ám khí của Đường Tiêm Tiêm, hắn đến tột cùng là cao nhân phương nào? Không chỉ Nam Cung Vũ cùng Đường Tiêm Tiêm đắn đo vấn đề này, Trữ Hải Cầm cũng đang miên man chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Thật lợi hại, nhất định phải đem hắn giới thiệu cho Lê Lạc Phong, Lê Lạc Phong nhất định sẽ khen thưởng mình ha ha, Trữ Hải Cầm giờ đây rất hưng phấn, nhìn qua hai cô gái xinh đẹp hơn mình, trong nội tâm khó tránh khỏi có một ít đố kỵ, thản nhiên nói: "Dương Quang đến nơi đây chữa bệnh cho ta, ta không biết giữa các ngươi xảy ra chuyện hiểu lầm gì, nhưng nếu như các ngươi còn muốn dây dưa không rõ, chúng ta tùy thời phụng bồi. " nói xong bước vào phòng, đem mình cùng Dương Quang bỏ chung 1 con thuyền.
Dáng vẻ lạnh như băng của Đường Tiêm Tiêm không còn bảo trì nổi, khẻ nhếch cái miệng nhỏ nhắn biểu hiện ra sự kinh ngạc của mình.
Nghe Trữ Hải Cầm nói hai người đều không có phản ứng gì, trong đầu đang suy nghĩ gì cũng không biết nữa, thoáng khôi phục lại bình thường, nhìn qua ám khí ngập lún vào tường xi măng ――đây là loại xi măng đặc biệt vốn có thể so sánh với độ cứng rắn của thép, sau đó mới nhấc chân hướng phòng mình đi đến. Lúc này lại đột nhiên "Ba~" một tiếng, hai chiếc kẹp tóc rơi xuống đất, mái tóc tung ra xõa trên vai, tuy vậy không có đứt 1 sợi tóc nào.

Xem hai cái kẹp tóc trên mặt đất , hai người không khỏi lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua ám khí đang cắm sâu trên tường ... ...
Ngày hôm sau mọi người cùng học vật lộn tự do những người được Dương Quang chữa trị khác với phần còn lại, một bên hưng phấn đi theo huấn luyện tập luyện hăng say, một bên thì lại khổ cực, đụng một cái nhảy dựng lên như bị điện giật.
Dương Quang đối với những động tác chiến đấu này không có gì hứng thú, bất quá hắn cũng không phải kẻ lười nhác, mà cũng tập theo mọi người! Xem mọi người đánh nhau chẳng ra bộ dạng gì cũng thấy thú vị.
Rất nhiều người tuy có luyện qua võ công, nhưng không phải tập luyện bài bản, không kể đến những người trong chốn võ lâm nội gia cao thủ, ngay cả những người luyện ngoại công cũng khó học được vật lộn tự do, bất quá Nghiêm Đông cùng Tiếu Hoài Thành lĩnh hội rất nhanh, Nghiêm Đông khi còn bé vốn luyện tập qua rất nhiều môn võ chính tông, ví dụ: Karate, Không thủ Đạo, Judo..., còn Tiếu Hoài Thành ngộ tính đặc biệt tốt, lại có một cơ thể vạm vỡ ―― đây chính là cơ bắp có được do chuyên cần rèn luyện quyền pháp, không phải nhờ tập thể hình mà thành! Cho nên hai người rất nhanh đều nắm giữ được các chiêu thức.
Buổi chiều trời rất nóng, có nhiều người mệt muốn xỉu, may mắn lớp Dương Quang luyện tập trong bóng râm mà không chịu cảnh phơi nắng, thành ra khỏe phây phây. Nhưng không phải lớp nào cũng may mắn như vậy, điển hình như lớp tài chính đây.
Lớp tài chính tuy tập luyện bên cạnh lớp quản lý tài nguyên nhân sự, nhưng ngay cả một góc bóng râm cũng không có, thấy lớp Dương Quang ở chỗ thoáng mát cười toe toét luyện quyền, trong nội tâm đố kỵ muốn chết, cộng thêm phải phơi nắng thời gian dài, khiến cho đầu óc nóng theo cả nghĩa bóng lẫn đen, dần dần không biết ai dẫn đầu ồn ào: "Dựa vào cái gì lớp chúng ta phải ở chỗ này chịu khổ còn lớp quản lý tài nguyên nhân sự lại được luyện tập trong bóng cây! " sau đó hùng hổ muốn lao qua chiếm chổ.
Huấn luyện viên lớp Tài chính tên là Cảnh Giang, cùng Lưu Hỏa Bình từ trước đến nay như nước với lửa còn từng xung đột vì nữ nhân , hiện tại phát hiện mục tiêu đệ tử lớp mình nhắm tới đúng là lớp của Lưu Hỏa Bình, lập tức suy nghĩ phương pháp có thể làm cho hắn xuống đài mà không bị thượng cấp trách phạt!
"Nếu vậy. " Cảnh Giang lên tiếng, "Các ngươi tìm mấy người đi qua khiêu chiến vật tự do với bọn hắn, thi đấu ba trận thắng hai trận xem như thắng, bọn hắn thua thì nhường chỗ ình... Không được nói là ta bảo như vậy! "

Mấy cái người cao to nghe huấn luyện viên lên tiếng, lập tức kêu gào phóng tới lớp Dương Quang.
Bọn Dương Quang đang luyện tập, chợt thấy ba con trâu mộng phóng tới lớp mình, mọi người lập tức dừng lại, kỳ quái nhìn bọn hắn, sau khi ba người đến nơi không thèm chào hỏi huấn luyện viên Lưu, con trâu thứ nhất hung hãn quát: "Này, chúng ta muốn chỗ này. "
Con thứ hai reo lên: "Chúng ta tới thách đấu. Bên nào thua thì lượn đi chỗ khác "
Con trâu thứ ba reo lên: "Huấn luyện viên Giang nói, ba trận thắng hai là thắng "
Con trâu một trừng to mắt vội la lên: "Huấn luyện viên dặn chúng ta không được khai ra ông ấy có liên quan? "
Con trâu thứ ba chợt bừng tỉnh, quay đầu lại lớn tiếng hô: "Ba trận thắng hai, không phải huấn luyện viên chúng ta nói. "
Bạn cùng lớp vui tươi hớn hở nhìn xem ba người, không phải là 3 con trâu mộng tại đó hát "Tam Ngưu chuyển ", cũng không nghe rõ chúng đang nói cái gì, nhưng Cảnh Giang tai thính cộng thêm có chủ đích từ trước, nên nghe rõ mồn một, lúc này lấy tay ôm mặt, thầm nghĩ tại sao lại phái ba con lợn này đi, quá mất mặt rồi...
Dù sao đã bại lộ, Cảnh Giang mang theo cả lớp đi tới, đối với Lưu Hỏa Bình nói: "Lưu huấn luyện viên, lớp chúng ta nhìn các ngươi vui vẽ luyện tập ở trong bóng râm, còn muốn chiếm dụng chỗ này, thật sự là không có thiên lý, cho nên chúng ta tới lý luận. "

Lưu Hỏa Bình sớm đã nghe thấy ba con trâu kia bô bô cái mồm, nên biết tỏng tên rùa đen khốn nạn này muốn làm gì, nghe hắn nói xong, nhíu mày nói: "Lý cái gì luận? Nơi này vốn là ai tới trước thì được. "
Lớp tài chính nghe xong lập tức ồn ào lên..., dựa vào cái gì các ngươi lai được luyện tập ở chỗ này còn chúng ta thì không, không công bằng.
Thấy lớp tài chính ầm ĩ lên..., lớp Dương Quang cũng không chịu yếu thế bắt đầu mắng trở lại, thoáng một cái cục diện trở nên hỗn loạn, hai huấn luyện viên lớn tiếng hô ngừng, mới khống chế được hỗn loạn.
Cảnh Giang nói: "Ngươi thấy đó, lớp chúng ta cũng không phải không nói đạo lý đấy, chỉ cần cho chúng ta một cái công bằng chúng ta lập tức rời đi. "
Lưu Hỏa Bình hiển nhiên không giỏi lý luận, nhíu mày nói: "Như thế nào mới công bằng? "
Cảnh Giang nói: "Đương nhiên là thi đấu vật lộn tự do rồi, hiện tại không phải là đang luyện tập cái này à, đúng lúc coi như giao lưu đi. "
Lưu Hỏa Bình thấy lớp tài chính nhiều người to lớn như vậy đương nhiên là không đồng ý rồi: "Công bằng chính là ai đến trước thì được, còn những cái khác thì không có chuyện gì để nói, các ngươi đi chỗ khác, ta muốn dạy tiếp. " thanh âm đã bắt đầu cao lên.
"Hừ hừ, ngươi nói nghe hay nhỉ, nguyên lai biết không thắng được cho nên muốn làm rùa đen rụt đầu mà thôi, xem ra sau này phải gọi ngươi là huấn luyện viên rụt đầu ha ha ha ha. " Cảnh Giang thấy không có hiệu quả, đã bắt đầu khích tướng. Vừa vặn chọc đúng điểm yếu của Lưu Hoả Bình .
Vừa mới nghe nói vậy, Lưu Hỏa Bình cũng mặc kệ phép khích tướng, lập tức cả giận nói: "Ngươi nói ai là con rùa đen, có bản lĩnh đến solo! "

Cảnh Giang thấy đã có hiệu quả, hưng phấn nói: "Ta mới không cùng ngươi đánh, hiện tại cho học sinh của chúng ta thi đấu".
Lúc này nhiều nam sinh trong lớp Dương Quang cũng reo lên muốn đánh, trong đó mấy người Vi Lương âm thanh lớn nhất, vừa rồi luyện tập ủ rũ như gà, hiện tại hưng phấn như thấy được mỹ nử!
Lưu Hỏa Bình như lữa đổ thêm dầu, không nhịn được nữa nên nói "Đánh thì đánh, gọi ba người đi ra! Quy định phạm vi hoạt động, ai ra khỏi đó coi như thua, cầu xin tha thứ cũng coi như thua. "
Cảnh Giang đợi chính là những lời này, lập tức gọi 3 con trâu mộng bước lên, mà Lưu Hỏa Bình kêu lên ba người luyện tập tốt đó là Nghiêm Đông, Tiếu Hoài Thành cùng Dương Hiểu Phát. Nghiêm Đông vốn định gọi Dương Quang, nhưng là thấy huấn luyện viên đã chọn xong cũng không muốn bỏ đi mặt mũi của huấn luyện viên , nghĩ thầm mấy cái trâu điên chính mình vẫn là có thể sử lý được.
Vừa chuẩn bị trận đấu , Dương Quang bỗng nhiên nói: "Các ngươi tới khiêu chiến nói chúng ta thua thì nhường chỗ, nhưng các ngươi thua thì thế nào? "
Mọi người nghe xong bừng tỉnh lại, thầm nghĩ quá nóng vội thiếu chút nữa đã bị ăn thiệt thòi, Cảnh Giang trong nội tâm mắng một cái, đến lúc này rồi vẫn có người cẩn thận như vậy, thật sự là gặp quỷ rồi.
Cảnh Giang thấy 3 con trâu mộng như vậy chắc sẽ không thua nên hứa hẹn nếu thua sau này nhìn thấy Lưu Hỏa Bình thì cung kính gọi hắn là đại ca, thời gian huấn luyện còn lại lớp tài chính luyện tập ngoài bóng râm.
Điều kiện này tất cả mọi người cơ bản đã hài lòng, lúc này tuyên bố bắt đầu, trận đầu do Tiếu Hoài Thành lên trước, đối thủ lại đúng là một trong 3 con trâu vừa nãy, trên người toàn cơ bắp, ba người tuy không phải huynh đệ, nhưng là rất cường tráng , người không biết còn tưởng rằng là huynh đệ đấy, trong nội tâm nghĩ thầm cha mẹ nào lại đẻ ra ba cực phẩm như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui