Nhật Quang Ái Nhân


Dương Quang tiếp tục châm vào huyệt Dũng Tuyền giống như hồi nãy, Trữ Hải Cầm lập tức cả người cảm giác nóng lên nhất là ở tứ chi. Thu hồi kim châm, Dương Quang đầu tiên mát xa ở hai cánh tay nàng, hai lòng bàn tay to lớn hoàn toàn bao lấy 2 cánh tay thon nhỏ của nàng, từng dòng nóng lạnh xen lẫn nhau xâm nhập vào da thịt của nàng, lập tức khiến cho các tế bào của nàng có cảm giác tái sinh vậy.
Trong khoảnh khắc đê mê này Trữ Hải Cầm có cảm giác hơi chút buồn ngủ, nàng lập tức sử dụng thủ pháp để thanh tỉnh mình, nhưng cho dù nàng làm như thế nào cảm giác buồn ngủ vẫn ập đến.
Những người khác được Dương Quang mát xa đều có bạn bè xung quanh, tất cả mọi người nói chuyện thì không thấy buồn ngủ, mà Trữ Hải Cầm chỉ có một mình, Dương Quang lại không thích cùng người lạ trò chuyện, cho nên nàng sinh ra cảm giác buồn ngủ là rất bình thường.
Lúc nàng muốn ngủ, đột nhiên cảm thấy hai bàn tay ôn hòa lại mang một ít mát lạnh xoa bắp đùi của mình, vì vậy giật mình thanh tỉnh lại, cơ bắp lập tức kéo căng, Dương Quang cảm giác được, cười nói: "Không cần khẩn trương,nhanh chóng xong rồi. "
Trữ Hải Cầm nghe Dương Quang nói..., lúc này đã từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, nhớ tới Dương Quang đang vận công trị liệu ình mới bình tĩnh trở lại.
Nghĩ tới bắp đùi của mình đang bị một người không quen xoa bóp, váy mặc dù không có nhấc lên, nhưng hai tay lại ở trong quần, khiến cho hai bên má nàng ửng hồng, thân thể bắt đầu run run.
Lúc này Trữ Hải Cầm mặt như hoa đào, vai nhún, đùi hơi lộ ra, bộ ngực theo hô hấp của nàng cao thấp phập phồng, so với lúc đầu nhìn thấy thì hấp dẫn quyến rủ hơn nhiều.

Dương Quang thì giống như đầu gỗ, hoàn toàn không có có cảm giác, chỉ là hai tay cảm nhận được thân thể nàng biến hóa, rất nhanh đã mát xa xong đùi...
Thu công đứng lên, Dương Quang phát hiện Trữ Hải Cầm dùng một bộ dạng hết sức quyến rủ nằm trên ghế salon, đối với nàng cười cười nói: "Đã xong, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi nha. "
Trữ Hải Cầm cảm nhận được toàn thân sảng khoái, nghe Dương Quang muốn tạm biệt, lập tức đứng lên, mặt đỏ au vội vàng sửa sang quần áo, nhẹ nhàng nói: "Thật sự cám ơn ngươi, nếu không vội thì uống ngụm trà hãng đi? "
Dương Quang cười lắc đầu, tỏ vẻ không cần. Dương Quang đã nhìn ra nàng biết võ công, hơn nữa tu luyện Lê gia chính tông nội công tâm pháp, đáng tiếc luyện chưa thuần thục. Hắn tất nhiên là không nói ra suy nghĩ của mình rồi, vạn nhất võ công của nàng là học trộm hoặc người Lê gia lén dạy cho nàng mà bị hắn vạch trần chẳng phải bản thân hắn sẽ tự tìm phiền toái sao?
Trữ Hải Cầm nói: "uk, ta tiễn ngươi. " trong nội tâm lại thầm nghĩ: "Bề ngoài của mình lúc này rất khó coi sao?Tại sao hắn dù chỉ một lát cũng không ở lại! Hừ, tức chết đi được?
Tâm lý của những cô gái xinh đẹp chính là như vậy,họ luôn hy vọng người khác có thể chú ý đến nhan sắc của mình, nếu đối phương là người khác giới không tệ thì càng phải như vậy, dù cho nàng không hề yêu người ta.
Nếu là người khác giới tầm thường, nàng sẽ âm thầm trách cứ người ta, còn người khác giới đẹp trai hoặc muốn tiếp xúc với nàng, nàng sẽ xem người ta là dê xồm mà chẳng thèm ngó tới, biểu hiện ra ngoài càng cao ngạo, Trữ Hải Cầm chính là người mâu thuẫn như vậy.
Tiễn Dương Quang ra đến cửa, nàng vẫn đang trầm tư suy nghĩ, người này rốt cuộc là dạng người gì, sau khi vào cửa nhìn mình chằm chằm, tuy con mắt rất thanh tịnh sáng ngời, nhưng hoàn toàn không che dấu hắn rất thưởng thức vẻ đẹp của nàng, bất quá sau khi tiếp xúc da thịt, chính mình quyến rũ hắn lại chẳng thèm ngó tới, chẳng lẽ hắn đang sử dụng chiêu "lạt mềm buộc chặt"?

Lê Lạc Phong bảo mình lưu ý những nhân tài có trong trường học, có thể người này mình thật sự nhìn không thấu, hay là gọi hắn tự mình đến xem một chút đi, đúng lúc mình muốn gặp hắn. Nghĩ đến có thể nhìn thấy người mà mình yêu, là người thừa kế Lê gia tương lai, còn có thể để hắn mát xa như thế này... Ý nghĩ đó khiến má nàng càng thêm đỏ hồng, trên mặt nổi lên nụ cười càng ngọt ngào.
Ngay lúc Dương Quang cười khoát khoát tay, chuẩn bị xoay người, cửa phòng cuối hành lang bên trái đột nhiên mở ra, hai cô gái đi đến!
Dương Quang nghe được tiếng mở cửa, ánh mắt tự nhiên nhìn qua hướng đó, thấy rõ tướng mạo hai cô gái, không khỏi ngầm cười khổ..., thật đúng là oan gia ngõ hẹp ah! Hai cô nàng này không phải ai xa lạ,chính là Nam Cung Vũ cùng Đường Tiêm Tiêm.
Đường Tiêm Tiêm cùng Nam Cung Vũ sống trên tầng 4, xuống thăm một người em khóa dưới, thấy thời gian đã muộn chuẩn bị ra về, vừa ra khỏi cửa liền gặp được Dương Quang cùng một nữ sinh trong phòng đi ra, nữ sinh kia mặc áo ngủ, mặt hơi đỏ, giống như vừa động xuân tâm, tự nhiên lập tức nghĩ đến chuyện kia rồi.
Nam Cung Vũ cười lạnh nói: "Dương đại công tử, ta còn tưởng rằng ngươi rất thanh cao đấy, nguyên lai... Hừ hừ "
Đường Tiêm Tiêm chỉ lạnh lùng nhìn Dương Quang, hoàn toàn không nói gì.
Dương Quang thật không ngờ mình xui xẻo như vậy mới đụng phải hai người trong hoàn cảnh này, không có cách nào, đành phải dựa theo nguyên tắc trước sau như một ―― tẩu vi thượng sách. Cũng không thèm trả lời, cười nhạt một tiếng liền xoay người bỏ đi.

Nam Cung Vũ nói tiếp: "Nói không ra lời a, cảm giác bị người bắt gian tại trận không dễ chịu a? Hiện tại gian phu bỏ mặc dâm phụ, muốn cụp đuôi chạy trốn sao? Hừ hừ ~~" khi tuôn ra hai chữ "bắt gian" còn cố ý nhấn mạnh, cách nói rất khó nghe, cũng đem Trữ Hải Cầm ra mắng luôn.
Dương Quang không khỏi nhíu mày, cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên hắn muốn giáo huấn nữ nhân. Chuẩn bị mở miệng, Trữ Hải Cầm đã nhịn không được!
Trữ Hải Cầm nhìn thấy hai người rất xinh đẹp, thậm chí nghĩ làm sao có người xinh đẹp như vậy, một người nóng như lữa, một người lạnh giống như băng! Nghe thấy các nàng cùng Dương Quang biết nhau vốn đã giật mình, càng nghe các nàng nói chuyện càng cảm giác khác thường, cuối cùng phỏng đoán các nàng cùng Dương Quang từng có quan hệ tình cảm, nhưng ngay cả mình vô duyên vô cớ cũng bị lôi vào cuộc, ngoại trừ Lê đại công tử nàng chưa lúc nào bị người khác xúc phạm như vậy? Tự nhiên rất tức giận!
"Các ngươi dựa vào cái gì nói như vậy? " Trữ Hải Cầm cả giận nói.
"Ơ ~ có người đau lòng, tiểu mỹ nhân lớn lên thật đúng là tươi ngon mọng nước, ngay cả ta thấy đều muốn yêu thích, khó trách tên dâm tặc này đối với ngươi lưu luyến quên đường về đây này ~" Nam Cung Vũ vẫn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện . ( do ghen quá mà hehe )
Nói còn chưa dứt lời, Trữ Hải Cầm đã phóng tới Nam Cung Vũ, hai tay nhẹ nhàng vung lên, trong miệng quát: "Im ngay! "
Nam Cung Vũ cười lạnh lùng, "Động thủ sao, ta cũng có ý đó " một chưởng hướng mu bàn tay Trữ Hải Cầm đánh tới, đồng thời một chưởng nhắm vào bên hông nàng, khiến cho 1 tay của Trữ Hải Cầm bị đánh chệch hướng. Còn một tay đành phải thu về thủ thế, "phanh" một tiếng, thế công của Trữ Hải Cầm đã bị Nam Cung Vũ đơn giản đẩy lùi.
Nam Cung Vũ khinh miệt cười nói: "Hừ, chưởng pháp Lê gia, nếu như Lê Thiên Thu đích thân xuất thủ còn có thể được, ngươi nha, kém xa ~" nói xong lập tức hướng Trữ Hải Cầm tung ra chiêu Phong Lôi chưởng. Lúc này Trữ Hải Cầm còn chưa khôi phục lại, cùng Nam Cung Vũ so sánh thực lực hơn kém quá xa, chỉ thấy Nam Cung Vũ một chưởng này nhanh như điện,mạnh như cuồng phong bão táp hướng bụng của nàng đánh tới, Nam Cung Vũ muốn một chiêu phế đi Trữ Hải Cầm.
Tinh quang trong đôi mắt Dương Quang chợt lóe, trầm giọng quát: "Lẽ nào ra tay tàn độc đến vậy. "

Bỗng nhoáng 1 cái, thân ảnh liền xuất hiện giữa hai nử nhân.
Đường Tiêm Tiêm tưởng như thờ ơ lạnh nhạt, nhưng thực ra đang tính kế "bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng", nàng vốn sớm chuẩn bị tốt Đường gia độc môn ám khí trong lòng bàn tay, lúc này phóng tới bả vai Dương Quang. Ám khí xé gió lao đi với tốc độ rất nhanh, khiến người ta nhìn không ra quỹ đạo, điểm rơi của nó, nên rất khó để tránh né, quan sát động tác Đường Tiêm Tiêm đủ biết võ công của nàng cao cường đến mức nào.
Đường Tiêm Tiêm biết rõ Dương Quang không thể nào tránh thoát, nàng hoàn toàn có lòng tin này. Coi như hắn có luyện thêm mấy chục năm, khoảng cách gần như vậy, đổi lại là phụ thân của nàng Đường Trọng Bình —— cao thủ đứng thứ bảy trong hàng ngũ võ lâm thế gia, muốn tránh thoát phải tốn rất nhiều công sức, huống chi tiểu dâm tặc không chút danh tiếng này! Để cho hăn nếm đủ đau khổ, hướng chúng ta cầu xin tha thứ thì cho hắn thuốc giải, xem còn dám cùng chúng ta hung hăng càn quấy!
...
Dương Quang vừa đến chính giữa hai cô gái, chợt nghe âm thanh ám khí phóng đến, biết rõ Đường Tiêm Tiêm đã động thủ, nhưng hắn đối với ám khí kia không thèm quan tâm, tay trái như tia chớp điểm trúng lòng bàn tay đang đánh tới của Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ không phản ứng kịp, bàn tay vốn bị một ngón tay điểm trúng, một cỗ chân khí vừa nóng vừa lạnh xâm nhập vào kinh mạch, lập tức toàn thân khó chịu dị thường, thân thể định lui về phía sau, thì cánh tay đã tê rần, toàn bộ cánh tay giống như không thuộc về mình, đã mất đi cảm giác.
Dương Quang một kích đắc thủ, Đường Tiêm Tiêm vung ra ám khí đã thay đổi ba lượt phương hướng, cuối cùng hướng bả vai phóng tới, hắn nhìn cũng không nhìn ám khí, xoay người một cái đồng thời thân thể như kỳ tích tại lúc ám khí còn cách hắn vài tấc, hai ngón tay phải từ trong hư không vươn ra, nhẹ nhõm kẹp lấy ám khí, thật giống như dùng đũa gắp món ăn.
Không dừng lại ở đó, tay phải vung ra, ám khí bay theo hình vòng cung vượt qua Đường Tiêm Tiêm cùng Nam Cung Vũ bên cạnh, cắm ngập lún vào tường, sau đó thản nhiên nhại lại câu nói của Nam Cung Vũ: "Nếu như Nam Cung Ngâm hoặc là Đường Trọng Bình tự mình xuất thủ, còn có thể xem xét, các ngươi a, hừ, rối tinh rối mù! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận