Bầu trời trong suốt xanh thẩm, áng mây sáng trong như lụa trắng, ánh mặt trời óng ánh như hoa vàng.
Ở trong một cái sân nhỏ đơn sơ, Diệp Lâm mặc một bộ y phục nguyệt sắc kiểu dáng đơn giản, trên đầu tóc đen chỉ quấn bằng một cây trâm bạch ngọc không có điêu khắc gì, đem tóc dài tùy ý buộc lên.
Lúc này là buổi trưa, vì vậy khí hậu thật là ấm áp mát mẻ.
Cả người nàng lười biếng như con mèo loại nằm trên trường đằng đặt ở trong sân, ngẩng đầu lên khép hờ hai mắt, cảm nhận mặt trời chiếu sáng khắp người.
Suy nghĩ trong không nhàn hạ như thân thể, mà là như sóng triều cuồn cuộn, nàng đem tin tức hai ngày rồi mình biết được sửa sang lại một phen.
Hai ngày trước, vốn là nàng cùng tỷ tỷ và Tư Hàn Lâm bị nổ tung trong nhà bỏ hoang. Nhưng không ngờ mình lại không giải thích được xuyên qua đến cái nơi gọi là Thương Huyền đại lục này.
Khi tỉnh lại, mình suýt nữa bỏ mạng ở trong miệng con yêu thú Ngân Báo.
Sau nàng lại được Cửu vương gia tuấn mỹ tuyệt trần từ Thương Nguyệt quốc tới Vân quốc du ngoạn cứu giúp, hơn nữa tự mình đem nàng đưa về Trấn Quốc Công phủ.
Nàng mới biết, thì ra mình là Nhị tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ ở Vân Quốc.
Chỉ là, thân phận của nàng nhìn như tôn quý thật ra thì cũng không đại biểu mình có huyết thống cao quý.
Bởi vì xuất thân của nàng, hết sức ám muội.
Mười bốn năm trước, mẫu thân của Lăng Tịch Nhan là một nha hoàn của Trấn Quốc Công Phủ, bởi vì Trấn Quốc Công Lăng Thủy Hàn uống say lâm hạnh nàng.
Sau đêm đó qua chín tháng mười ngày, Lăng Tịch Nhan ra đời. Mà mẹ đẻ của nàng bởi vì khó sanh mới chết, Trấn Quốc Công mặc dù không thích nữ nhi này, nhưng cuối cùng cũng là máu mủ ruột thịt của mình, liền để nàng nhận tổ quy tông, trở thành Nhị tiểu thư trong phủ.
Có lẽ bởi vì cỗ thân thể này còn có một chút trí nhớ, cho nên có lúc ở trong đầu Diệp Lâm sẽ hiện ra một số hình ảnh khi Lăng Tịch Nhan còn sống.
Cho nên nàng mới biết gương mặt của Lăng Tịch Nhan trước tám tuổi rất là thật đáng yêu, Trấn Quốc Công khi đó cũng rất thương yêu Lăng Tịch Nhan.
Cũng liền hứa hôn cho nàng với đệ nhất công tử Vân Quốc Sở Mộ Thiên.
Chỉ là sau tám tuổi nàng tại sao lại biến thành bộ dáng xấu xí như vậy, có lẽ là nhớ lại quá mức khổ sở, cho nên cổ thân thể này tự động loại bỏ đoạn ký ức âm u.
Mặc dù còn có chút không quen, nhưng Diệp Lâm cũng chỉ có thể chấp nhận, từ nay về sau nàng chính là Lăng Tịch Nhan này.
Vậy mà nàng xuyên qua này không giống với ý nghĩa xuyên qua bình thường, trên cái đại lục này tràn đầy các loại lực lượng giả tưởng thần kỳ, trên phiến đại lục này, phải có các loại linh thuật thần kỳ, khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tiêu hóa được.
Mà phổ biến nhất, chính là trên phiến đại lục này vô luận một quốc gia nào đó, cơ hồ đều là đệ tử của Ngũ Đại Gia Tộc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Căn cứ tự thân huyết mạch thuộc tính mà lựa chọn tu luyện ở môn hạ của gia tộc đó. Giống như kiếp trước nàng xem qua mấy cái tiểu thuyết võ hiệp kia, chỉ là ở vẻ bề ngoài mà thôi.
Linh thuật của mình tu luyện đến cấp năm cũng đã là cường giả trong gia tộc kia, nếu ở tuổi còn trẻ tu luyện đến Thiên Cực, như vậy không nghi ngờ chút nào, hắn chính là thiên tài trong bổn tộc.
Nàng nghĩ tới, lúc ban đầu nam tử trẻ tuổi đi theo bên cạnh Minh Huyễn Phong gọi là Dật Phong, nhìn hắn đi lên chỉ là chừng hai mươi, nhưng thật giống như có linh thuật rất lợi hại.
Căn cứ vào năng lực hắn có thể chi phối đất đá, Tịch Nhan liền suy đoán hắn là linh thuật sư hệ thổ của Thổ gia tộc một trong năm đại gia tộc trong đại lục này. Có thể được Cửu vương gia coi trọng, chắc tu vi của hắn cũng hết sức lợi hại.
Mà Cửu vương gia Minh Huyễn Phong của Thương Nguyệt đế quốc, nàng lại suy đoán không ra rốt cuộc thuộc tính của hắn là gì, hơn nữa linh thuật tu luyện đến mấy cấp.
Nghĩ tới đây, Tịch Nhan mở mắt ra, nhìn tay của mình, đem năm ngón tay co duỗi lại giãn ra mấy lần, lại không cảm thấy trong cơ thể mình có cái lực lượng gì.
Mà chủ nhân Trấn Quốc Công Phủ Lăng Thủy Hàn, cũng chính là phụ thân cổ thân thể này bởi vì là đệ tử trực hệ của Thủy gia tộc một trong năm đại gia tộc, cho nên con em trong nhà đều lấy tu luyện linh thuật Thủy hệ làm chủ.
Hơn nữa con trai duy nhất của Trấn Quốc Công, cũng chính là đại ca của nàng Lăng Vân Phong, lúc mười tuổi linh thuật đã tu luyện đến cảnh giới cấp năm đại viên mãn.
Tiếp đó, hắn cũng chỉ chờ cơ hội để tấn thăng lên cấp bậc Thiên cấp.
Những thứ này không có liên quan quá lớn với nàng, hơn nữa nàng cũng biết địa vị của mình ở trong phủ thậm chí ngay cả nha hoàn cũng không bằng.
Nếu không, nàng cũng sẽ không bị an bài ở tại trong sân hoang tàn này.
Nếu như không phải nàng bị hủy dung, có lẽ vẫn có thể lấy được mấy phần tình thương của cha từ Lăng Thủy Hàn.
Nhưng là bây giờ ngay cả nghĩ cùng không nghĩ tới.
Hôm nay bởi vì nàng được Minh Huyễn Phong đưa trở về, cho nên có thể nhìn rõ ràng người trên kẻ dưới trong phủ đều kiêng kỵ khách khí với nàng mấy phần.
Nếu không, nàng chỉ sợ không có thời gian thanh nhàn như bây giờ.
Điều này cũng khó trách Lăng Tịch Nhan sẽ tích cực theo đuổi Sở Mộ Thiên, đối với Lăng Tịch Nhan mà nói, Sở Mộ Thiên đồng nghĩa với việc là hi vọng của nàng, có thể đem nàng từ trong nơi tối tăm không ánh mặt trời này mang đi ra ngoài.
Chỉ là Lăng Tịch Nhan ngu ngốc này làm sao biết, ban đầu Sở Mộ Thiên ước hẹn nàng ở rừng rậm tuyết vụ, rõ ràng chính là đối với nàng chán ghét đến cực hạn, nếu không, như thế nào lại muốn thiết kế hãm hại nàng chết.
Đang lúc nàng vẫn còn sửa sang lại những tin tức này, cửa viện đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra, nghe ra người đẩy cửa mang theo vài phần nóng nảy, ngay cả tiếng bước chân vội vàng như thế.
Tịch Nhan đem tầm mắt dời về phía cửa, liền thấy một thiếu nữ áo trắng khoảng mười sáu tuổi tràn đầy lo lắng đi về phía nàng.
Nga mi thúy đại thiển, minh mâu thu thủy thanh*, khiến nàng cả người nhìn qua giống như một đóa bạch ngọc liên xinh đẹp, khiến nam tử nhìn không khỏi động lòng.
Mà thiếu nữ này chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với Lăng Tịch Nhan, Trấn Quốc Công Phủ đại tiểu thư Lăng Ngữ Yên.
Nghiêm chỉnh mà nói, cả Trấn Quốc Công Phủ, cũng chỉ có nàng mới quan tâm Lăng Tịch Nhan.
Hơn nữa Lăng Ngữ Yên từ khi ra đời tới nay, chính là miệng ngậm chìa khóa vàng lớn lên. Cũng bởi vì mẫu thân của nàng có huyết mạch cao quý, vì vậy Lăng Thủy Hàn sủng ái nàng nhất.
Cho nên khi nàng ra đời, liền thỉnh cầu Hoàng thượng ân chuẩn cho nàng cùng Nhị hoàng tử Hách Liên Tử đính hôn.
Mà trong lòng người Vân Quốc đều biết rõ, Nhị hoàng tử Hách Liên Tử là con trai ruột của Hoàng hậu, vừa là linh thuật sư thuộc tính Hỏa hệ cấp bốn, vì vậy nhất là người có hi vọng trở thành người thừa kế ngôi vị Hoàng đế tương lai.
Có thể nói, thân phận tương lai của Lăng Ngữ Yên, chính là Hoàng hậu kế nhiệm tôn quý nhất Vân Quốc.
"Tịch Nhan, không xong. Sở Mộ Thiên bây giờ đang trong đại sảnh hướng phụ thân đại nhân từ hôn đấy."
Lăng Ngữ Yên khi biết tin tức, cơ hồ là dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này. Nàng vừa thở hổn hển không ngừng, vừa nói với Tịch Nhan.
"Hả? Hắn rốt cuộc không thể nhẫn nại nữa?"
Mi tâm Lăng Tịch Nhan chau lên, ánh mắt nhàn nhạt, cũng không nhìn ra một tia đau lòng bởi vì Sở Mộ Thiên từ hôn.
* Nga mi thúy đại thiển, minh mâu thu thủy thanh: lông mày dài và thanh, mắt sáng trong như làn nước mùa thu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...