Nhất Phẩm Cuồng Phi

"Tịch Nhan, muội?"
Lăng Ngữ Yên vừa bình ổn nhịp tim đập nhanh hơn còn chưa hồi phục, vừa kinh ngạc nhìn xem Nhị muội của mình.
Nghĩ thầm, nàng không phải rất thích Sở Mộ Thiên sao?
Theo cá tính của nàng, lúc này nên đau lòng muốn chết, buồn bã rơi lệ mới đúng a.
Như thế nào, lại có bộ dạng hờ hững như vậy chứ.
Chỉ là nghĩ lại, hai ngày trước Tịch Nhan ở trong rừng rậm tuyết vụ lạc đường bị yêu thú tập kích mà kinh sợ mất trí nhớ, mặc dù còn lưu lại một chút trí nhớ, nhưng thủy chung vẫn là quên mất hơn phân nửa.
Nghe nói nàng mới vừa tỉnh lại, thậm chí ngay cả tên của mình cũng không nhớ.
Nói như vậy, có phải bởi vậy nên nàng quên mất Sở Mộ Thiên, cho nên mới phải ứng lạnh nhạt như vậy.
Kể từ đó, nàng sẽ không đau lòng nữa.
Lăng Ngữ Yên cũng không biết nếu quên Sở Mộ Thiên, đối với Tịch Nhan mà nói, rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Dù sao ban đầu nàng là ái mộ Sở Mộ Thiên như vậy.
"Đi thôi, đại tỷ, chúng ta đi đại sảnh nhìn xem một chút."

Tịch Nhan mặc dù đối với việc từ hôn của Sở Mộ Thiên không có phản ứng quá lớn, nhưng dù sao nàng chưa từng thấy vị hôn phu trong truyền thuyết kia.
Dù là từ hôn, sau này Sở hà Hán giới, phân biệt rõ ràng, nàng cũng cần phải biết Sở Mộ Thiên rốt cuộc là loại người nào, mà khi còn sống ‘Lăng Tịch Nhan’ si mê không dứt đối với hắn đến chết mới thôi.
"Muội có phải có một chút ấn tượng với Sở Mộ Thiên hay không, cho nên vẫn có cảm giác với hắn. Tịch Nhan, muội yên tâm, mặc dù tỷ cùng Sở Mộ Thiên là thanh mai trúc mã. Nhưng hắn tuyệt tình như thế, tỷ là nhất định ra mặt cho muội."
Lăng Ngữ Yên kích động bắt tay Tịch Nhan, trong con ngươi trong suốt tràn đầy tình cảm quan tâm của một tỷ tỷ đối với muội muội.
Tịch Nhan cảm thấy ngực mình bị thứ gì đó đâm xuống, ánh mắt ân cần của Lăng Ngữ Yên khiến nàng nhớ lại tỷ tỷ kiếp trước, cười lạnh, thật là số mạng trêu người.
"Tỷ mặc dù là vì tốt cho ta, nhưng nếu trong lòng hắn không có ta, coi như tương lai ta gả cho hắn, cũng sẽ không lấy được hạnh phúc chân chính. Cưỡng cầu đồ không thuộc về mình sẽ không hạnh phúc."
Giọng nói Tịch Nhan nhẹ nhàng nói ra những lời này, mặt nàng bình tĩnh không giống như một thiếu nữ mười bốn tuổi cần có. Khiến Ngữ Yên bỗng nhiên sửng sốt.
Đối với ý tứ trong lời nói của nàng, mình giống như hiểu một chút, rồi lại cảm thấy mơ hồ không hiểu.
"Nhưng Tịch Nhan, muội không phải là rất thích Sở Mộ Thiên sao?"
Lăng Ngữ Yên chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Kể từ khi trải qua kiếp sinh tử đó, có rất nhiều chuyện ta đã nhìn thấu. Cho nên chỉ là hủy bỏ hôn ước, đối với ta mà nói cũng không có cái gì."
Tịch Nhan nhún nhún vai, âm thanh lành lạnh không nửa điểm bi thương. Điều này khiến Lăng Ngữ Yên rốt cuộc không phản bác lại nữa.
Buổi trưa dần dần qua, ánh mặt trời dần dần mất đi nhiệt độ của nó, bầu trời xanh thẳm, cũng dẫn theo một tia lạnh lẽo không thể kháng cự.
"Hiền chất, ta sợ con hiểu lầm rồi. Mặc dù ngày đó Cửu vương gia đưa Tịch Nhan về, nhưng hắn cũng chỉ là đúng dịp gặp phải Tịch Nhan mà thôi. Giữa bọn họ trong sạch, không có xảy ra bất cứ quan hệ nào."
Người nói chuyện là một nam tử trung niên khoảng năm mươi tuổi, trên trán lộ ra uy nghiêm của trưởng giả không giận tự uy.
Nhưng lúc này, cặp mắt sáng loáng lại rõ ràng ít đi vẻ bén nhọn thường ngày, đang kiên nhẫn nhìn thiếu niên mười bảy mười tám trước mặt giải thích.
Thật ra Lăng Thủy Hàn nói lời giải thích, ngay cả chính hắn cũng không tin tưởng trăm phần trăm.
Dù sao hôm đó khi Tịch Nhan trở về thì quần áo nàng xốc xếch cũng là sự thật.
Nếu muốn nói nàng thật không có bị Cửu hoàng tử Thương Nguyệt quốc Minh Huyễn Phong làm gì, xác thực không có sức thuyết phục.

Nhưng dù sao diện mạo nha đầu Tịch Nhan xấu xí, chắc Minh Huyễn Phong cũng không có hứng thú với nàng.
Khi tỉnh lại Tịch Nhan trí nhớ mất đi hơn phân nửa, đối với sự việc hôm đó mơ hồ rất nhiều, căn bản không có cách nào biết được chân tướng từ trong miệng nàng. Chỉ có lựa chọn tin tưởng lời nói của Minh Huyễn Phong.
"Bá phụ, nói cho cùng, là chất nhi không xứng với Tịch Nhan. So với chất nhi, Tịch Nhan nếu là đi theo hoàng tử Thương Nguyệt quốc này, hiển nhiên sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều. Chất nhi đưa ra chọn lựa hôm nay, cũng là vì nghĩ tới hạnh phúc của Tịch Nhan."
Một âm thanh ấm áp như gió xuân ở trong đại sảnh chậm rãi đáp lại.
Thiếu niên đứng trước mặt Lăng Thủy Hàn mặc bào phục màu thiên thanh, tuấn nhan rạng rỡ, khiến người ta liên tưởng đến từ ngữ Dương Chi Bạch Ngọc, giống như trân châu dưới ánh mặt trời.
Vẻ đẹp của hắn như châu như ngọc, không mang theo chút nào tỳ vết nào.
Mặc dù hắn ôn nhã lễ độ, nhưng con ngươi màu hổ phách của hắn thủy chung làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh nhạt xa cách.
Người này chính là đệ nhất công tử Vân Quốc, Sở Mộ Thiên.
"Này ——."
Mắt Lăng Thủy Hàn lộ ra vẻ khổ sở, nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận lời nói thiếu niên xác thực dao động mình.
Trước đây, hắn cảm thấy bộ dạng Tịch Nhan xấu xí có thể cùng đệ nhất công tử Vân Quốc, người kế thừa Minh Hội sơn trang - Sở Mộ Thiên kết thân đã là phúc khí đời trước tu luyện.
Mặc dù Minh Hội ơn trang chỉ là thương nhân, nhưng nghiệp vụ của bọn họ trải rộng cả Thương Huyền đại lục.
Chẳng những là ở tám Tiểu vương quốc, ngay cả Ngũ đại đế quốc cũng có phân trang của bọn họ.
Có thể nói Minh Hội sơn trang là phú giáp thiên hạ, tài lực đủ mua một cái quốc gia.

Ban đầu cũng chính bởi vì nhìn trúng một điểm này, vì nghiệp lớn tương lai của mình, Lăng Thủy Hàn mới có thể chọn trúng cái nhà thương nhân này.
Mà Minh Hội sơn trang cũng hết sức nguyện ý thúc đẩy cửa hôn sự này, dù sao trở thành thân gia của Trấn Quốc Công, đối với việc buôn bán của Minh Hội ơn trang sẽ có nhiều trợ giúp.
Quan hệ này chính là một giao dịch hộ trợ lẫn nhau, mọi người đều có lợi.
Vậy mà ai cũng không nghĩ tới Cửu vương gia Minh Huyễn Phong tự nhiên đâm ngang.
Mặc dù Lăng Thủy Hàn cảm thấy nếu Minh Huyễn Phong thật không giống với nam tử khác, coi trọng Tịch Nhan mà dẫn nàng trở về Thương Nguyệt quốc, dù là chỉ làm một tiểu thiếp ấm giường, không hẳn không thể a.
Nhưng là kể từ ngày hôm trước Minh Huyễn Phong đưa Tịch Nhan về, hắn từ đầu đến cuối không có mở miệng nói lên tính toán muốn Tịch Nhan với mình.
Cộng thêm hôm nay Sở Mộ Thiên lại cố ý từ hôn, khiến Lăng Thủy Hàn không khỏi lâm vào tình thế khó xử.
Ngộ nhỡ quay đầu lại gà bay trứng vỡ, hắn chẳng phải một chút chỗ tốt cũng không có được.
"Sở công tử thật đúng là thay ta suy nghĩ, ngươi đã nghĩ muốn thành toàn cho hạnh phúc của ta, nếu Lăng Tịch Nhan ta quấn lấy ngươi nữa, chẳng phải có vẻ quá mức vô lại rồi sao."
Vừa lúc đó, bóng dáng nguyệt sắc từ phía sau đại sảnh chậm rãi đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận