Lục Hướng Bắc cũng rõ ràng là không biết gì, vẻ mặt trở nên căng thẳng, lập tức chạy theo vào nhà vệ sinh, Đồng Nhất Niệm nôn thốc nôn tháo, anh ở bên cạnh quay vòng vòng lo lắng lại không biết nên làm gì, chỉ hỏi một cách ngốc nghếch: "Em thế nào rồi? Thật sự có rồi sao? Bao lâu rồi? Em thế nào rồi? Khó chịu lắm sao?"
Đồng Nhất Niệm làm gì còn sức để ý đến anh, vừa nôn vừa gật đầu, thể hiện đúng là có rồi, sau đó lại lắc đầu có ý là không khó chịu lắm.
Việc này làm Lục Hướng Bắc càng lo lắng, cô rốt cuộc là có ý gì đây? Rốt cuộc là có hay chưa có? Khó chịu hay không khó chịu đây? Đúng là làm anh lo chết mà!
Anh chỉ nghe nói phản ứng thai nghén rất khổ sở, khi cô mang thai Đô Đô và Đồng Đồng anh không ở bên cạnh cô nên vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối, lại càng thương cô gấp bội trong thời gian đó, vì thế nếu như lần này có thật, anh..
anh nên làm thế nào đây? Bỗng nhiên anh lại hoang mang, dù đối mặt với tội phạm cũng chưa bao giờ hoảng hốt như vậy.
"Vợ à..
Em nói gì đi?" Tay anh không biết nên làm gì, đành vỗ lưng cô dù biết rõ lúc này cô nôn đến trời đất điên đảo không thể nói được.
Đồng Nhất Niệm cười nhẹ, người đàn ông ngốc này, sao mỗi lần cô mang thai anh đều như não tàn vậy chứ? Lần trước khi sinh Đô Đô và Đồng Đồng còn ngất trong phòng sinh nữa, đúng là mất mặt.
Cuối cùng cô đã nôn sạch mọi thứ trong dạ dày, cô súc miệng rồi quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt đầy lo lắng của anh đang chờ câu trả lời của cô nên mỉm cười: "Cũng không biết có phải không nữa, em tự thử thì hình như là có rồi, còn chưa đi bệnh viện kiểm tra chắc chắn."
"Vậy là đúng rồi, sao em không nói với anh?" Anh thương cô lau nước ở khoé miệng cho cô.
Nói với anh sao? Chỉ có thêm loạn thôi! Cô nghĩ vậy trong lòng nhưng không nỡ đả kích sự tích cực của anh, chỉ cười uyển chuyển nói: "Chẳng phải là chưa chắc chắn sao? Lo anh lại vui mừng hụt." Cô đang nói thì trên mặt bỗng hoảng hốt: "Chồng à, phản ứng lần này còn lớn hơn cả khi mang thai Đô Đô và Đồng Đồng, em có cảm giác là con gái đó."
"Thật sao? Tốt quá rồi! Đi nào, chúng ta mau thông báo tin vui cho mọi người!" Anh hoàn toàn giống như lần đầu tiên làm ba vậy, biểu hiện và lời nói đầy vui vẻ và tự hào, dắt tay cô đi ra ngoài.
Khi họ lần nữa xuất hiện ở nhà ăn thì lúc này lại là một màn yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều hướng về họ, có vẻ là đang chờ họ tuyên bố tin vui.
Xác nhận tin này còn quan trọng hơn sinh nhật của Đàm Uyển sao?
Lục Hướng Bắc vô cùng đắc ý nhưng vẫn rất khiêm tốn, mày dương lên, chỉ gật đầu, giấu dưới sự bình tĩnh kia là sự kiêu ngạo khó có thể che giấu được.
Ông Lục vốn rất căng thẳng nhìn anh nhưng sau khi thấy anh gật đầu thì như thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông nói: "Tôi uống say rồi, không nhìn thấy gì cả, tôi lên lầu nghỉ ngơi đây."
Chờ ông Lục đi rồi, Lục Hướng Bắc mới bế Đồng Nhất Niệm xoay vòng trong phòng, lại còn cười ngốc nghếch, không nói gì chỉ xoay vòng.
Mọi người trong lòng hiểu rõ cũng cười theo.
Chỉ có Đồng Nhất Niệm nhìn cầu thang, ông Lục đã không thấy đâu nữa liền đấm vào vai Lục Hướng Bắc tỏ ý anh buông cô xuống, sau đó lại lo lắng nói: "Ba hình như không vui lắm, có phải có chuyện gì không?"
Lục Hướng Bắc hiểu cô cười: "Không có việc gì cả, em yên tâm đi!"
Còn ai đáng tin hơn anh sao? Tuy anh từng lấy việc lừa cô làm niềm vui nhưng cô biết anh nói không có chuyện gì thì nhất định không có chuyện gì.
Bên kia Trác Thần Viễn nói vào tai Loan Loan: "Vợ à, anh cũng muốn có một cô công chúa..
Ghen tị với Hướng Bắc quá!"
Loan Loan lườm anh ta, nói nhỏ: "Anh có được không đây?"
Trác Thần Viễn đen mặt, câu này đúng là tổn thương nghiêm trọng lòng tự tôn của đàn ông, trong mắt cô anh ra đã già vậy sao?
"Được hay không thì tối nay là biết thôi."
Đô Đô và Đồng Đồng vẫn luôn chú ý mẹ, lúc này liền chen đến bên mẹ, ngẩng đầu nhỏ hỏi: "Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ khó chịu sao?"
Đồng Nhất Niệm xoa mặt hai con, cười dịu dàng: "Không có, chỉ là ăn đồ ăn bị đau bụng thôi." Chuyện mang thai vẫn chưa nên cho các con biết thì hơn.
"Mẹ ơi, con nói cho mẹ biết, thức ăn rác không nên ăn đâu! Mẹ lại ăn vụng rồi đúng không?" Đồng Đồng ra vẻ khẩu khí như khi ba nói với thằng bé.
"Đúng đấy mẹ, lần sau đừng ăn linh tinh ạ! Phải ngoan!" Đô Đô cũng nói theo.
Đồng Nhất Niệm có chút không biết nên khóc hay cười, con trai ngày càng có phong thái người lớn, ba người đàn ông trong nhà đều bảo vệ cô như bảo bối vậy, nhưng cảm giác này đúng là rất rất hạnh phúc.
Đêm xuống nhà họ Lục đã sớm trở nên yên tĩnh, sinh nhật Đàm Uyển tất nhiên là phải trải qua thế giới hai người thuộc về bà và ông Lục, Trác Thần Viễn thì đã sớm kéo Loan Loan về phòng chứng mình bản thân còn được..
Còn Lục Hướng Bắc cũng sớm đuổi con trai về phòng rồi khóa cửa phòng ở cùng với vợ, cùng chia sẻ niềm vui có được công chúa.
Chỉ có phòng của Đô Đô và Đồng Đồng là chưa được yên tĩnh.
Đồng Đồng tắm xong đi ra thấy Đô Đô đang cầm điện thoại phụ trong nhà nói chuyện ở ban công.
Nhìn từ xa thì rất giống dáng vẻ của ba khi bàn chuyện làm ăn, thằng bé bỗng nhiên cảm thấy Đô Đô thật người lớn.
Thằng bé lén lút đến gần ban công nghe lén, chỉ thấy Đô Đô đang nói: "Chú Trác An, đã nói rồi đấy nhé, chú phải nghĩ cách để đưa cháu ra ngoài đừng để ba cháu biết đấy!"
Không biết chú Trác An bên kia nói gì, Đô Đô lại nói: "Không được đâu! Ba cháu là ai chứ? Ba biết cháu có tiền nhất định sẽ bị tịch thu ngay! Cháu mà không có tiền thì khi Đồng Đồng gây họa lấy gì mà đền cho em!"
Đô Đô kinh ngạc đến đây mới hiểu ra, thì ra tiền của Đô Đô là chú Trác An đưa! Tại sao chú Trác An lại đưa tiền cho anh? Thằng bé lén quay về chờ tra hỏi Đô Đô, hừ, cảnh sát nhỏ phải phá án thôi!
Nhưng trong lòng thằng bé lại cảm động vì câu nói của Đô Đô "khi Đồng Đồng gây họa lấy gì mà đền cho em!", đúng là anh em mà.
Nhưng có cảm động thì cũng không làm lung lay quyết tâm phá án của thằng bé, còn nữa, có tiền thì sao Đô Đô lại kiếm một mình mà không cho thằng bé kiếm cùng chứ? Chú Trác An tại sao lại thiên vị Đô Đô mà không yêu thằng bé chứ?
Vì thế sau khi Đô Đô đi vào, thằng bé ngồi nghiêm chỉnh bên giường ra dáng chỉ về ghế phía trước mặt, mặt hung dữ: "Đô Đô, anh còn muốn giấu em sao?"
"Giấu em gì cơ?" Đô Đô cười hi hi, để điện thoại xuống, có chút mất tự nhiên.
"Hừ, em biết hết rồi, tiền của anh là từ chỗ cú Trác An, anh không nể anh em gì cả, tại sao lại kiếm tiền một mình chứ?" Thẳng bé cố ý tỏ ra rất tức giận ép buộc anh trai.
Đô Đô thấy thằng bé tức giận đành nói thật: "Được rồi, anh cho em biết vậy, tiền đó thật ra là có một lần công ty chú Trác An quay MV cho một ca sĩ, cần một đứa trẻ, có một hôm thứ bảy vừa hay mẹ mang anh đến công ty chú Trác An chơi."
"Còn em thì sao, sao em lại không đi?" Đồng Đồng cảm thấy lỗ to rồi, bình thường thằng bé đều đi cùng với Đô Đô, sao vào một ngày quan trọng như vậy lại tách khỏi anh trai chứ?
"Ngày hôm đó em chẳng phải nói là đi công ty rất chán nên muốn đi Trường Thành với ba sao?"
"Trời ơi!" Đồng Đồng hối hận chết mất! Đi Trường Thành cái gì chứ! Trường Thành vẫn ở đó có chạy đi đâu đâu, nhưng tiền thì đã chạy mất rồi.
"Đúng rồi, vậy anh quay MV đó ba mẹ có biết không?"
Đô Đô đắc ý lắc đầu: "Không biết, hôm đó mẹ bàn chuyện với phó tổng công ty chú Trác An, anh chơi ở văn phòng chú Trác An, nhắc đến chuyện này anh đã bảo chú giữ bí mật cho anh rồi! Khi đi quay vừa hay ba cũng đi Pháp, có một hôm em và ông nội đi câu cá, anh nói không đi thế là chú Trác An đến tặng đặc sản cho nhà chúng ta, sau đó đưa anh đi chơi, tối đó anh còn không về nhà nữa, em có nhớ không? Chú nói giữ anh ở lại nhà họ Trác chơi, quay hai hôm mới xong."
Đồng Đồng nhớ ra đúng là có chuyện này, Đô Đô tối đó không về, thằng bé ngủ một mình trong phòng còn có chút không quen..
Không ngờ lại là đi kiếm tiền.
"Vậy chú chịu giữ bí mật cho anh sao?" Đồng Đồng cảm thấy người lớn đều là người không đồng nhất.
Đô Đô vội gật đầu: "Vốn là không chịu, nói là phải kí hợp đồng, cần có người lớn đồng ý mới được, anh phải xin rất lâu chú mới đồng ý, nói là dù sao cũng là thân thích nên thôi, coi như là cho anh tiền tiêu vặt..
Kết quả anh vốn muốn dùng để mua thứ mà ba mẹ không cho mua vậy mà lại thành tiền bồi thường cho em!"
Đồng Đồng nghe vậy lại cười hì hì: "Đô Đô, lần này để em đi đi, dù sao em và anh cũng giống nhau, em cũng muốn kiếm tiền! Hơn nữa, quay MV chính là người nổi tiếng, chú chắc chắn cho anh rất nhiều tiền, chắc anh chưa tiêu hết đâu nhỉ? Anh chắc chắn là còn tiền nhỉ!"
Đô Đô cười thần bí, không lên tiếng.
Vậy là vẫn còn tiền rồi?
Hai thằng nhóc lăn lộn bàn bạc xem ai sẽ đi.
Cuối cùng, anh trai đã nhượng bộ, nhường cơ hội kiếm tiền này cho em trai, Đồng Đồng lại lo lắng: "Anh nói ba lợi hại như vậy, nhìn thấy chúng ta trong MV liệu có nghĩ đến chúng ta kiếm được tiền không?"
"Em đã bao giờ nhìn thấy ba xem MV chưa? Không chỉ ba mà cả nhà chúng ta đều không xem, cả ngày toàn là tin tức, phim dài tập." Đô Đô nói một cách chắc chắn.
"Ừm..
Cũng đúng." Đồng Đồng tỏ vẻ tán đồng, bỗng nhiên lại nhớ ra một chuyện: "Đô Đô, còn một chuyện, anh phải giúp em."
Nói xong liền nói thầm vào tai Đô Đô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...