Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc


Ngày hôm sau, Đồng Đồng đáng thương bắt đầu rèn luyện thể lực của thằng bé, mỗi ngày đều phải luyện hơn Đô Đô nửa tiếng.
Chiều tối hai ngày sau, Đô Đô hoàn thành rèn luyện trước, theo tiếng gọi của bà nội đã đi ăn đồ ngon trước, Đồng Đồng nhìn bóng lưng của Đô Đô mà mồ hôi và nước miếng đều chảy cả ra.
Còn thằng bé dưới giám sát của ba tiếp tục đứng tấn.
Thằng bé tỏ vẻ đáng thương chớp mắt mấy cái: "Ba ơi, đây là phạm pháp đấy, ba là cảnh sát sao có thể phạm pháp chứ?"
"Ba phạm pháp gì chứ?" Lục Hướng Bắc cảm thấy buồn cười.
"Ba đây là đang xử phạt thể xác, là phạm pháp đó!" Đồng Đồng quyết định lấy dũng khí kháng cự.
"Vậy sao? Con cũng biết nhiều đấy nhỉ!" Lục Hướng Bắc xoa đầu con trai, hoàn toàn lờ đi sự chống cự của thằng bé: "Nào, bắt đầu đi, nửa tiếng, ba đang nhìn thời gian đấy."
Đồng Đồng không nói được gì, đúng là bạo quân mà.
Đúng lúc này Đô Đô tay cầm một đùi gà chạy đến, vừa chạy vừa hô: "Ba ơi, ba ơi, mẹ gọi ba kìa!"
"Gọi ba sao? Có chuyện gì vậy?" Lục Hướng Bắc dường như đã nhìn được sự giảo hoạt trong mắt con trai.
"Con không biết ạ, ba đi xem đi!" Đô Đô lắc đầu, trốn tránh ánh mắt của ba.
Lục Hướng Bắc nghĩ một chút: "Được rồi, vậy thì con ở đây giám sát Đồng Đồng, một lần hai mươi cái, làm trước ba lần đi."
"Dạ dạ, được ạ!" Đô Đô gật đầu thật mạnh.
Lục Hướng Bắc cười thầm đi vào trong nhà, nghe tiếng Đô Đô đang đếm đằng sau: "1, 2.."
Sau khi lên tầng anh đi tìm Đồng Nhất Niệm luôn: "Đô Đô nói em tìm anh à?"
Đồng Nhất Niệm cười: "Đứa bé Đô Đô này cứ bắt em tìm anh, được rồi, vậy thì em đành nghe con trai tìm anh vậy!"
Lục Hướng Bắc cũng cười, ôm vai cô: "Đi nào, chúng ta đi nhìn xem con trai đang chơi trò gì!"

Vì thế hai người vào một phòng có thể nhìn thấy Đô Đô và Đồng Đồng, trốn sau rèm cửa nhìn trộm.

Họ thấy Đô Đô vừa đếm vừa nhìn vào trong nhà, còn cố ý đếm rất lớn tiếng, sau đó đột nhiên thay đổi vị trí với Đồng Đồng, nhét đùi gà vào mồm Đồng Đồng, còn mình thì đứng tấn.
Hai đứa thay nhau, một đứa mệt rồi thì dừng lại gặm đùi gà, đứa còn lại sẽ làm tiếp.
Thì ra Đô Đô cố ý dụ ba đi là muốn gánh vác cho Đồng Đồng, nghĩ là hai đứa nhìn giống hệt nhau chỉ cần ba không ở gần thì dù có giám sát từ trên tầng cũng không thể nhìn ra được.

Đồng Nhất Niệm thấy vậy cố nhịn cười trong lòng chồng mình, sợ bản thân cười thành tiếng còn cắn cả khuy áo trước ngực anh, cuối cùng mới hỏi: "Anh định thế nào đây?"
Lục Hướng Bắc ôm cô, nhìn hai đứa con bên dưới mỉm cười: "Có nhiều khi mèo cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt."
Đồng Nhất Niệm ngẩng mặt lên, có chút yêu kiều: "Vốn nên như vậy, cách giáo dục của anh với các con quá nghiêm khắc rồi, đừng nói ba mẹ mà đến em cũng có lúc thấy thương nữa, chỉ là ngại không muốn phá vỡ uy nghiêm của anh nên mới miễn cưỡng bản thân ở cùng chiến tuyến với anh thôi."
Dáng vẻ này của cô dù trải qua bao lâu vẫn luôn làm lòng anh ngứa ngáy, anh không nhịn được liền hôn lên môi cô: "Con trai ấy mà, tất nhiên cần phải nghiêm khắc rồi, nhưng chờ đứa con này sinh ra thì anh sẽ không nỡ giày vò như vậy nữa, con gái cần được cưng chiều, anh muốn ôm con trong tay thương yêu."
Đồng Nhất Niệm nghe vậy thì vẻ yêu kiều lại tăng thêm, trong giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: "Vậy em thì sao? Bàn tay anh có thể ôm được bao nhiêu người?"
Anh cười lớn: "Cuối cùng cũng đến lượt em ghen rồi, trước giờ toàn là anh ghen với con trai!"
"Anh còn chưa trả lời em đấy!" Cô cố chấp, quàng hai tay lên cổ anh, muốn một câu trả lời, ghen thì ghen, cũng không xấu hổ.
Ánh mắt của anh lay động dịu dàng, nhẹ nhàng hôn cô, thì thầm: "Em ngốc à, em vĩnh viễn là bảo bối mà anh thương yêu nhất, không ai thay thế được."
Thế còn tạm được.
Cô hài lòng cười nhẹ, kiễng chân lên, cánh tay dùng sức kéo đầu anh xuống, môi lưỡi lại quấn quýt, ánh tà dương chiếu đỏ cả khung cửa.
Bỗng lại nghe thấy tiếng Đô Đô hét lên: "Ba ơi, ba ơi, Đồng Đồng làm xong rồi! Có phải tiếp tục làm một lượt động tác nữa không?"

Lục Hướng Bắc buông vợ ra, nhìn xuống dưới, chỉ thấy hai đứa con trai cả người đầy mồ hôi.
Anh cười thầm, nói lớn xuống phía dưới: "Ừm, làm đúng nửa tiếng rồi vào nhà ăn cơm!"
"Ồ, vâng ạ!" Đô Đô trả lời nhanh chóng rồi vừa giục Đồng Đồng vừa lướt nhìn phía trên tầng: "Làm mau lên Đồng Đồng, làm xong là có thể ăn cơm rồi.

Ba nội hầm canh gà, còn một chiếc đùi gà phần em đấy!"
Lục Hướng Bắc có thể tưởng tượng rèn luyện còn lại chắc cũng là Đô Đô và Đồng Đồng cùng hoàn thành rồi, anh cũng không định truy cứu nữa, chỉ ôm eo vợ nói: "Đô Đô nhà chúng ta nghe nói rất có tiền, em có biết không?"
"Vậy sao? Thằng bé lấy đâu ra tiền chứ? Tiền lì xì của thằng bé em đều tịch thu hết rồi mà?" Đồng Nhất Niệm chưa từng chú ý đến vấn đề này, bởi vì Đô Đô trước giờ đều chưa từng tỏ ra có tiền trước mặt cô.
Lục Hướng Bắc cười: "Hôm nay anh đi nhà trẻ đón hai đứa, gặp được ba của Tiểu Vũ, anh ta nói với anh chuyện này.

Anh ta nói giữa bọn trẻ sao có thể tính toán rõ ràng được, chỉ là một đồ chơi mà thôi, đâu cần phải đền, muốn trả tiền lại cho anh, anh liền không hiểu gì, anh đã bao giờ cho tiền đền đồ chơi đâu? Sau đó anh đi hỏi giáo viên mới biết tình hình.

Ban đầu anh tưởng ba mẹ cho tiền nhưng họ nói là không cho, vậy nên anh chỉ đành điều tra, vậy mới biết thì ra nhà chúng ta có một minh tinh nhỏ, quay MV ở công ty của Trác An kiếm tiền đấy!"
"Hả?" miệng Đồng Nhất Niệm mở thành hình chữ O: "Cái này Đô Đô chưa từng nói với em bao giờ!"
Lục Hướng Bắc cười càng sâu: "Thằng bé muốn giấu tiền riêng sao có thể nói với em chứ?"
Đồng Nhất Niệm cau mày, trong mắt có vẻ lo lắng: "Vậy giờ làm sao đây? Đây không phải là chuyện nhỏ, anh định phạt Đô Đô thế nào đây?"
"Phạt gì chứ? Sao phải phạt?" Lục Hướng Bắc cười.

"Không phạt sao?" Đồng Nhất Niệm kinh ngạc, đây đâu phải phong cách của Lục Hướng Bắc!
"Không phạt!" Trong mắt Lục Hướng Bắc dâng lên vẻ tự hào: "Đây là chuyện tốt mà, hai đứa con này của chúng ta hình như đều thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi, cũng chín chắn hơn, đàn ông chính chắn là một chuyện tốt mà.

Đô Đô tuy còn nhỏ nhưng làm việc rất có chủ kiến, rất có phong thái người làm việc lớn, hơn nữa mới nhỏ như vậy đã biết quản lí tiền nong.

Chưa kể kiếm đượ tiền mà theo anh thấy còn không có tiêu lung tung, còn sẵn lòng lấy tiền ra cứu em trai, anh đánh giá rất cao tính cách này.

Nếu như bây giờ thằng bé đã có ý thức quản lý tiền nong thì cứ để thằng bé phát triển đi, chúng ta chỉ cần quan sát phía sau không để thằng bé đi theo hướng lệch lạc là được.

Anh thấy gia sản lớn nhà chúng ta về sau chỉ có thể trông chờ vào Đô Đô kế thừa thôi."
Đồng Nhất Niệm nghe vậy cũng tán thành gật đầu: "Anh nói đúng, vậy còn Đồng Đồng thì sao? Anh thấy thằng bé thế nào? Thằng bé này còn quỷ quái hơn cả Đô Đô đấy!"
Anh cười: "Đồng Đồng giống anh lúc nhỏ."
Lời còn chưa nói hết đã bị Đồng Nhất Niệm lườm cho: "Em thấy đúng là thế, thằng nhóc chuyên làm người ta đau đầu!"
Anh cúi đầu hôn lên mắt cô rồi cười: "Làm người ta đau đầu cũng làm người ra thương yêu không phải sao?"
Sự trách móc trong mắt cô lại càng sâu thêm, đấm nhẹ lên vai anh: "Bảnh chọe, ai thương anh chứ?"
Anh không tranh luận với cô, cô trước giờ đều vậy, khẩu thị tâm phi..

Anh chỉ cười bắt lấy nắm đấm của cô, nhìn hai đứa con lại thay vị trí cho nhau ở bên ngoài cửa sổ nói: "Đồng Đồng đúng là quỷ quái hơn Đô Đô, lại càng có cách nghĩ riêng hơn cả Đô Đô nhưng tính cách lại không được ôn hòa như Đô Đô, lại hay thích làm mấy trò quỷ quái, có hơi tùy hứng, về sau chắc không thích kế thừa gia nghiệp, cứ để xem đã, thằng bé lớn lên thích làm gì thì làm, chỉ cần không phải là việc xấu là được.

Nhưng con trai anh sao có thể làm chuyện xấu chứ!" Anh tỏ vẻ tự tin.

Đồng Nhất Niệm lườm anh: "Là con trai mình anh sao? Cũng là con em đấy! Em thấy về sau rất có khả năng làm cảnh sát giống anh đấy, bây giờ thằng bé đã gọi mình là cảnh sát nhỏ rồi kia kìa!"
"Làm cảnh sát cũng không có gì là không tốt! Anh sẽ ủng hộ!" Trong mắt anh có ý sâu xa.
Cô biết rõ anh thích làm cảnh sát, anh từ bỏ vốn là vi cô, tuy trước giờ anh đều không thừa nhận.
Cô không nhịn được lại ôm lấy eo anh: "Em cũng sẽ ủng hộ."
"Anh biết!" Anh nói một cách sâu sắc.

Một câu "em cũng ủng hộ" của cô không chỉ là cô ủng hộ Đồng Đồng làm cảnh sát mà cũng thể hiện việc cô luôn ủng hộ anh.
"Chồng à, em muốn trở về xem thế nào." Cô ôm eo anh, lắc lư nhẹ.
"Trở về đâu? Phía nam sao? Được thôi." Anh không cần nghĩ đã đồng ý luôn, thỏa mãn mọi nguyện vọng của cô là việc anh theo đuổi cả đời này, vì thế anh chưa từng do dự với bất kì yêu cầu nào của cô.
Mặt bên của cô dựa sát vào ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, nói nhỏ: "Chúng ta quay về phía nam, chờ sinh con xong rồi trở lại có được không? Em đã rất lâu không về thăm ba mẹ rồi, em muốn cho họ biết họ lại có thêm một đứa cháu nhỉ đáng yêu rồi..

còn cả..

em muốn ăn đồ ăn vặt chính tông của quê hương, nhớ không khí ẩm ướt ở đó, nhớ..

mùi hương nhà của chúng ta rồi." Căn nhà kết hôn của anh và cô vẫn lưu ở đó, cô gọi đó là nhà của chúng ta bởi vì ở đó có hổi ức trước kia của họ, dù là sự ngọt ngào mơ hồ ban đầu hay là sự đau đớn tâm can sau này thì cũng đều là một phần khắc cốt ghi tâm trong cuộc đời họ.
"Được, cũng lâu không gặp Di Đóa và Thành Chân rồi nhỉ? Còn cả Tiểu Đỗ nữa, con của họ không biết đã lớn thế nào rồi, còn cả Khang Kỳ chắc cũng có con rồi nhỉ? Em đúng là nên quay về thăm nhà rồi!" Vì anh là CEO của Đồng thị nên còn thỉnh thoảng quay về nhưng Đồng Nhất Niệm thì đúng là rất lâu không về rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận