Ta đi đến viện của Yue, nàng muốn bàn với ta vài chuyện riêng, ta lại cảm thấy hôm nay có lắm chuyện lạ, trước giờ có khi nào Yue bàn chuyện riêng với ta, ít nhất cũng phải có Sesshomaru bên cạnh nhưng bây giờ còn dặn hắn không được đi cùng
“Yue, tỷ gọi ta đến có chuyện gì?”
“là chuyện của ngươi” Yue nửa nằm nữa ngồi trên ghế quý phi, bên cạnh còn có đĩa mứt trái cây đây đủ màu sắc, nghe tiếng ta nàng chậm chạp bỏ quyển sách đang đọc dở xuống nhìn ta “Hitsugaya muồn cầu ngươi làm thiếp”
Ta nhíu mày khó chịu, đã có vợ mà dám công khai cầu thiếp, đúng là cặn bã “tỷ trả lời sao, đừng nói ta là tỷ đồng ý nha”
“ta là kẻ như vậy sao” nàng ngồi dậy đẩy mứt trái cây về phía ta, ta cầm nguyên đĩa thoải mái ăn
“Ta nói hắn nếu ngươi nguyện ý thì ta cho phép còn không thì đừng nhắc đến nữa”
Tà ồ một tiếng tiếp tục công cuộc ăn mứt, được vài miếng mới bỏ lại đĩa mứt trở lại chỗ cũ “cứ thẳng thắng từ chối, dù gì ta cũng sẽ không làm thiếp, ta không xài chung chồng”
“ngươi nói cứ như hắn là một món hàng vậy” Yue phì cười, nhẹ nhàng bỏ miếng mứt dâu vào miệng
“hừ chỉ là một tên ngựa giống mà thôi”
Nói xong ta hốt cả nắm mứt vào tay mới xin cáo lui, trên đường đi người hầu cung kính cúi đầu chào ta, ta không có tâm trạng cười đùa với mọi người như mọi khi chỉ gật đầu qua loa trở về phòng, mọi người nhìn sắc mặt ta biết ta đang không vui nên không nói chuyện thoải mái trước, hiểu chuyện làm bổn phận của mình
“tiểu thư Tatsu” nghe ai gọi ta liền đứng lại, nhìn thấy một tên lùn da xanh là như như người lun trong thần thoại bắc âu, ánh mắt hắn nhìn ta như vậy hèn mọn, ta liền lạnh lùng “ngươi là ai, ai cho phép ngươi vào viện của ta mà không có sự có phép của ta”
Hắn hừ khinh thường “bẩm, ta là hầu cận của thành chủ Hitsugaya thay mặt ngài ấy đến dâng sính lễ cầu ngài làm thiếp”
“cút” ta tức giận trừng hắn
“sao” hắn khinh ngạc nhìn ta, trong thấy sắc mặt âm trầm của ta ta run sợ, tay chân luông cuống lập cập nhưng vẫn cố bình bình nói chuyện với ta “ngươi cho rằng ngươi là ai, chỉ là một con người, được chủ nhân cao cao tại thượng của ta để mắt đã là may phước tám đời của ngươi rồi còn bầy đặt làm ra vẻ”
“ta bảo ngươi cút” đừng khiến lòng từ bị của ta lãng phí, nếu không ta không tự chủ được chém đầu hắn tại chỗ “ngươi không cút”
“hừ..chỉ là một con ngư…”
Hắn chưa kịp nói, ta đã dùm Yêu kiếm chém đứt đầu hắn, ánh mắt đầu lìa khỏi cổ nhìn ta đầy vẻ khinh sợ ngỡ ngàng
Người hầu phía sau hắn rùng mình, lùi về phía xa cách ta, nhìn thấy những lễ vật tầm thường hắn tặng ta, vòng tay vang, lược bạc, vòng cổ răng hổ càng khiến ta tức giận, ta là ai, là kẻ có sức mạnh gần như ngang bằng với yêu quái bậc cao, là nghĩa muội của phu nhân thành chủ, là sư phụ của Sesshomaru, một kẻ hầu người hạ mà dám mắng ta này nọ, ta là con người thì sao nhưng các ngươi không nhớ chính ta cũng là người góp phần chiến thắng 50 năm trước sao, dạo này ta không xuất kiếm tưởng ta là mèo nhỏ dễ khi dễ ư
“người đâu…” ta quát lớn chưa đầy một phút binh lính liền chạy đến, ai cũng đằng đằng sát khi, đây chính là binh lính yêu quái bán yêu ta thu phục được trên chiến trận, các ngươi nghĩ ta là con ngươi tầm thường sao, ta sẽ cho các ngươi thấy ta tầm thường đến mức nào “giết hết cho ta”
Thoáng chốc, dãy hành lang bằng gỗ đã ngập tràn mùi máu tươi của yêu quái, tay chân từng tên điều bị thiếu hụt, những cung nhân nhìn thấy sắc mặt âm trầm của ta điều nín thở giảm bớt sự hiện diện của họ, ta để tay lưng quay mắt hướng ngược lại với vũng máu tanh, ta chờ đợi kẻ chủ mưu tới, ta không tin thuộc hắn bị đối xử thế này sẽ không đến chất vấn
Và hắn đã đến lập tức, mắt trắng trợn như lồi nhìn thảm cảnh xảy ra, thuộc hạ của hắn đã chết sạch, chân tay bị chém không còn lành lặng cả tên người lùn hắn gọi cho việc chủ trì sính lề đầu đã rơi khỏi cổ, hắn trước khi chết còn không được nhắm mắt, ánh mắt sợ hãi to tròn mở hết cỡ
“Tatsu, nàng làm vậy là ý gì” hắn tức giận, ánh mắt đỏ ngầu trừng ta
Cây quạt trên tay ta xòe lớn hết cỡ, người hầu lẫn binh lính xung quanh chứng kiến cảnh đó liền ớn lạnh nhanh chóng lùi ra xa, chúng hiểu ta đang rất tức giận, không phải tức giận thông thường, mà là vô cùng giận dữ, có lẽ hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt đen tối của ta nên nghĩ ta là con người ngoài chém giết ra cái gì cũng vô dụng sao
“Hitsugaya kẻ đứng đầu của tộc hắc khuyển, tổng số dân trong thành là 1000 người và đang có xu hướng giảm, hiện tại có 10 vị thiếp 5 trai 4 gái và một vị chính phi chưa có đứa con nào, 40 năm trước cấu kết với yêu quái hổ mang gây phiền nhiễu cho người dân trong thành ta, chưa bao lâu lại dụ dỗ Kitsune bỏ độc vào thức uống của Sesshomaru và đổ tình dược vào trà của ta, 30 năm trước ngươi dám đốt kho lương thực ở phía đông của bộ tộc chồn đen, và cấu kết với dòng tộc miêu đối phó với bọn ta và hạ thuốc vô sinh lên chính vợ của mình… ngươi nghĩ bao nhiêu việc như thế ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý làm thiếp ngươi… ta nói cho ngươi biết đứng nói là thiếp ngay cả chính phi ta cũng không làm đơn giản…ngươi không xứng”
Hắn ngỡ ngàng, những việc hắn làm tưởng chừng là bí mật nay lại bị con người vạch trần, một chi tiết cũng không bỏ sót, ta khinh thường ban cho hắn mắt lạnh lùng bỏ đi, chiếc quạt đen vẫn còn phe phẩy chứng tỏ ta còn đang tức giận
Sát khí ở phía sau lưng ta đánh tới, ta không do dự xoay người ném ám khí giấu bên trong cây quạt, Hitsugaya không ngờ trong cây quạt lại có ám khí liền không tránh được, trúng ám khí ngay ngực phải, hắn phẫn nộ bị bởi con người làm bị thương, rút kiếm bay về hướng ta tức khắc tạo thành vòng lửa chém về ta. Ta không chịu thua sử dụng Yêu kiếm tạo một luồng lốc xoáy hướng về hắn, đánh bật lửa của hắn đánh trả lại cho hắn
Hắn nhanh chóng phá chiêu bụi bay mù mít, ta nhân cơ hội lấy cả Sơ nha kết hợp với Yêu kiếm “ THƯƠNG LONG PHÁ”
Nếu Inu no taisho sử dụng chiêu này thì sẽ có hai con rồng đen xuất hiện, còn ta là con người nên khi sử dụng chỉ có 1 con rồng phóng tới hắn, hắn không kịp đỡ liền bị chiêu của ta tấn công
Máu từ miệng hắn được nhổ ra ngoài, trên ngực càng chảy nhiều máu, hắn sờ đến vết thương sững sờ nhìn vết máu trong trên ngực lẫn trên tay, hắn… chủ thành bộ tộc Hắc khuyển nay lại bị thương bởi con người mà hắn khinh thường, con người hắn cố ý coi như con cờ định cưới nàng làm thiếp để chà đạp, hủy thanh danh của Inu no taisho vậy mà nàng dám làm hắn bị thương “KHỐN KIẾP!!!!”
Hắn hóa trở về nguyên dạng yêu quái, con cho màu đen mắt đỏ rực khát máu về phía ta, chết thật ta tức giận nên quên mất hắn tuy không mạnh bằng Inu hay Yue nhưng hắn cũng là đại yêu quái, nhưng không vì thế ta sợ, tra hai thanh kiếm vào vỏ, xòe cây quạt đen của ta quạt vài đường cơ thể ta liền nhự bổng bay lên không trung đối diện với hắn, cái này ta mới phát hiện cách đây cũng 1 năm thật không ngờ cây quạt có thể làm ám khí còn giúp ta có thể bay lượn giống yêu quái, bình thường ta không sử dụng nó bởi đi đâu ta đều được Sesshomaru đưa đi xem ra nay nó đã hữu dụng
Hitsugaya lại tiếp tục ngạc nhiên, cư nhiên một con người như ta lại có thể bay, ta sẽ cho người thấy việc đánh giá thấp đối thủ sẽ là kết cục thế nào, ta không đủ sức mạnh giết hắn nhưng làm hắn chật vật liền có thể
Hắn giơ móng vuốt sắc bén, định chém ta thành nhiều mảnh, ta nhanh chóng tạo một lớp chắn bảo vệ ta, rút Yêu kiếm tập trung sức mạnh, lưỡi kiếm màu bạc bây giờ đã đổi màu thành màu tím sẫm, nó như chất độc bao bọc lấy cây kiếm, từng giọt độc tí tách rơi xuống đất sủi bọt kế tiếp những chỗ dính độc điều bốc khói đen, người xung quanh thấy cảnh này không khỏi run rẩy nhanh chóng chạy lấy người, số còn lại báo cấp trên
Hitsugaya nhìn thấy cũng tránh không khỏi rùng mình, trên đời có thanh kiếm vậy sao, ngay tức khắc hắn lại hưng phấn, hắn muốn có nó và ta đã nhìn thấy sự tham lam trong mắt hắn
Ta lao đến chém mạnh về hướng hắn, hắn nhanh nhẹn né kịp mà vẫn tránh không khỏi những giọt độc trên thanh kiếm bắn tới, kiếm bộ long đen mượt trở nên xù xì xấu xí
Hắn tức giận vì ta làm bộ lông hắn yêu quí trở nên hư hỏng, gào lên tức giận lấy đuôi đánh ta, ta đỡ không nổi bị đánh rơi xuống đất, độ cao này nếu ta không chết thì cùng tàn phế, ta nhanh trí dùng quạt chóng đỡ, nâng đỡ ta, khi kịp đứng vững hắn nhanh như sấm kết tụ lửa trong miệng thành một khối cầu phóng về phía ta
“phong thương” giọng nói làm ta giật mình, xem ra ta làm khinh động đến bề trên rồi, chiêu phong thương đầy uy lực của Inu đẩy bay quả cầu lửa sắp tới ta, cả Hitsugaya cũng phát giác mình đã vô cùng thất lễ khi trên địa bàn chủ nhà mà dám làm loạn
Ta cảm thấy tình hình đã ổn nhẹ nhàng hạ xuống, vừa tiếp đất chân ta mềm nhũng xém chút nữa là ngồi bệch xuống, may mắn Sesshomaru kịp đỡ ta nên ta không làm ra hành động thất thố
“thành chủ, ngươi đang khiêu chiến với thành bọn ta sao” Sesshomaru lạnh lùng hỏi, mắt màu hổ phách sắc bén như dao nhìn kẻ đang chật vật cố đứng vững trên đất
“nàng ta to gan dám giết thuộc hạ ta tất nhiên ta phải đòi lại công bằng cho họ rồi”
Yue bây giờ mới xuất hiện, nàng uy nghiêm đi đến chỗ bọn ta không quên dùng sắc mắt phê phán hành vi vô lễ của Hitsugaya “ngươi có biết vì sao nàng lại giết thuộc hạ ngươi?”
Ta nằm trong lòng của Sesshomaru muốn được giải thích, chưa kịp đã bị Sesshomaru ép ngược trở vào
“ngươi nói xem tình hình ban nãy” hắn tùy tiện chỉ một người hầu có mắt trong sân tra hỏi
“bẩm… do thuộc hạ của thành chủ Hitsugaya đây dám nhục mạ tiểu thư Tatsu, tiểu thư đã nhân từ bảo bọn đi nhưng họ không nghe tiếp tục nói những lời khó nghe như là… là…” tên nô tài ấp úng không dám nói, liếc mắt nhìn ta trưng cầu ý kiến “nói đi, ta không sao”
Hắn lấy hết can đảm lớn giọng nói cho mọi người xung quanh cùng nghe “chỉ…chỉ là một con người được chủ nhân cao cao tại thượng của ta để ý nạp làm thiếp là phước tám đời của ngươi ròi còn bày đặt làm vẻ”
Không khí bỗng chộc trầm xuống, gần như là độ âm, ta ở gần Sesshomaru mà lạnh cầm cập không tự chủ kéo áo lại, Yue lẫn Inu thì mặc dù tức giận tuy không thể hiện ra nhưng khí tỏa quanh hai ngươi gần như làm ngộp thở tất cả yêu quái xung quanh, ngay cả Hitsugaya không thể chịu nổi, hắn thầm hận tên nô tài chết tiệt cái gì cũng phải giữ trong lòng tại sao lại nói huỵch tẹt ra như thế
Ta tuy là con người song địa vị ở thành này mọi ngươi chưa bao giờ bất mãn hay coi thường ta, ở thành này chỉ cần có nhân cách tốt và có sức mạnh và trí thông mình đầy đủ sẽ được công nhận, ta lại hội tụ đầy đủ nên cho đến hiện tại ta chưa bao giờ bị đối xử bất kính thế này, trong lòng có hơi ủy khuất, có lẽ ở đây quá tốt đẹp nên quên mất thân phận con người của mình khác biệt với yêu quái nên ta mới có hành động lỗ mãng như vậy
“Tatsu đúng là con người nhưng thành chủ Hitsugaya ta đành phải nhắc cho ngươi nhớ lần nữa, nàng chính là nghĩa muội của ta, sư phụ của Sesshomaru và là người góp phần cho chiến thắng 50 năm trước và ngươi nên nhớ chỉ những danh nghĩa thế thôi cũng đã đủ ngồi ở vị trí chính phi kia rồi, và ngươi cố tình không hiểu cố ý yêu cầu ta gả nàng làm thiếp định làm giảm uy danh của thành ta, ta vẫn im lặng bởi lựa chọn ai là quyền của nàng nhưng ngươi làm thế nào… đem một yêu quái thấp kém làm kẻ đưa sính lễ, sính lễ ngươi đưa chẳng khác gì mấy là bố thí… đã thế ngươi còn dám động thủ trên lãnh địa của bọn ta, có phải ngươi cảm thấy mình đã trở thành thành chủ nên chẳng coi ai ra gì…? Đừng nghĩ có Santoso làm con tin là có nghĩa ta không dám làm gì các ngươi”
Yue lạnh giọng nói chuyện, ta đứng không xa cũng cảm nhận được khí lạnh nàng toát lên, Hitsugaya đứng gần như vậy xem ra lãnh không ít, định mở miệng chỉ trích hắn một chút cho hả giận tự dưng đầu có chút choáng váng ngất xỉu vào người Sesshomaru
Khi ta tỉnh dậy cũng là 1 tuần sau, lại là căn phòng của Sesshomaru, hắn không thể đem ta trở về phòng ta được hay sao mà cứ để ta vào phòng hắn, ta có phải vợ hắn đâu, ta gồi dậy mệt mỏi dựa vào thành giường, Sesshomaru đẩy cửa đi vào, ánh trắng mờ ảo làm ta không thấy rõ khuôn mắt hắn, chỉ cảm thấy người trước mắt mình qua mức cao lớn lẫn uy nghiêm, mái tóc dài bạch kim của hắn dưới ánh trắng càng làm nổi bật vóc dáng và khuôn mặt chưa được ánh trăng soi sáng, càng khiến ta ngẩn ngơ trước tranh cảnh đêm xuân này
“mọi chuyện giải quyết sao rồi” ta khàn khàn giọng hỏi, chắn hẳn nhờ ta mà hai bên cạnh mặt nhau rồi
“không lâu nữa sẽ bắt đầu khai chiến”
Hắn chạm rãi đến chỗ ta rồi bồng ta ra khỏi phòng, ta còn ngạc nhiên không hiểu tại sao hắn lại làm vậy. nhanh chóng ta hiểu được, hóa ra là đem ta đi ăn sợ ta nằm trong phòng bí bách nên mới đem ta đến đây
Ban đêm hoa anh đào nở rộ, cơn gió thổi qua vô số cách hoa rơi khắp nơi tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp, ta thỏa mãn ngồi đó vựa vào lồng ngực hắn, mí mắt đã ngân ngấn nước mắt “Sess ngươi đừng tốt với ta như vậy, sẽ càng khiến ta không nỡ xa ngươi”
Hắn nghe thế ôm chặt lấy ta, trầm giọng hỏi ta “ngươi đi đâu?”
“Sess thời gian của ta bây giờ đã không còn nhiều, cố gắng chống cự thì chỉ đủ khoảng một năm là cùng, ta biết ngươi cũng rõ bệnh tình của ta nên đã tìm thuốc kéo dài sự sống cho ta nhưng Sess à không kéo giản được gì đâu”
Cơn gió lạnh thổi đến, ta mở mắt nhìn mấy món thức ăn đã được dọn lên, ta rời khỏi lồng ngực hắn chuẩn bị ăn, thật khó xử ta và hắn bao lâu nay cứ quan hệ mập mờ không rõ ràng, người yêu sao, không phải, ngươi lạ cũng không, hắn bao giờ đều lạnh nhạt ta không thể đoán tâm ý hắn, nếu ta mạnh dạn tỏ tình hắn đồng ý là chuyện tốt nhưng ngược lại thì sao, sẽ tạo ra tình huống rất xấu hổ và ta, hắn gặp nhau đều sẽ khó xử, ta trước kia cũng đã ẩn ý nhiều nhưng hắn vẫn trưng bộ mặt lạnh nhạt như vậy a đành ngậm ngùi qua chuyện nhưng bây giờ ta cảm thấy vậy cũng chả sao, đôi khi như vậy khiến ta yên lòng hơn
“ngươi câm miệng, đừng ăn nói hồ đồ” mặt hắn giờ đen đi rất nhiều, có vẻ hắn giận ta vì ta nói như vậy, ta nghĩ định nó gì nó nhưng nhìn hắn ta lại thôi, có nói gì bây giờ cũng vô ích
Thỏ nhân ngày lễ tặng cho các nàng hai chương lun nà, chúc cả nhà đọc chuyện vui vẻ nha:)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...