Khi không mang vòng trọng lực, tốc độ của Tiểu Tịnh Trần rất nhanh. Thế nhưng, tốc độ của tên trộm này cũng không hề chậm. Cậu ta rất quen thuộc địa hình xung quanh. Cậu ta chuyên dựa vào lợi thế địa hình để lách vào những con hẻm vắng người. Ngõ hẻm không ai lui tới thường chất đống không ít đồ đồng nát. Cậu ta thuần thục lách Đông lách Tây, cứ như muốn tìm đường sống mà lao đi. Sau vài lần lách người nhanh và gọn, có vẻ như cậu ta đã cắt đuôi được người đuổi theo... Nhưng chỉ có vẻ như mà thôi!
Vừa chạy như điên vài con phố xong, đồng chí ăn trộm mới dừng chân, thở hồng hộc như cá rời nước. Nghỉ được một lúc, mãi mới hít được một hơi, cậu ta bắt đầu cẩn thận kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Iphone 11 vừa ra mắt được vài ngày, đang trong thời gian hot. Sản phẩm mới tinh này chắc chắc sẽ bán được giá tốt. Chậc chậc, vớ được con dê béo rồi.
Đồng chí ăn trộm ước lượng chiếc điện thoại quý hơn vàng này. Cậu ta vừa đi vừa hát, sung sướng đi về nhà, không hề biết bản thân cuối cùng đã chọc phải rắc rối to đến thế nào. Haiz, tục ngữ nói: người vô tư luôn hạnh phúc, người biết càng nhiều chết càng sớm!
Tiểu Tịnh Trần là một kẻ mù đường, siêu cấp mù đường. Đuổi theo tên trộm cô bé phải nhìn thấy bóng người đó, nếu không thấy cô bé liền lạc đường. Vậy là, sau khi đồng chí ăn trộm nhờ vào lợi thế địa hình, nhanh nhẹn quẹo vài khúc quanh ngắn, do không thấy người nên Tiểu Tịnh Trần lập tức bối rối. Cô bé chỉ có thể ngơ ngác đứng ở giữa hẻm nhỏ, nhìn trước ngó sau không biết nên đi bên nào mới tốt.
Nhưng mà nếu mọi người cho rằng ngã tư hẻm nhỏ có thể làm khó cô bé thì... ngây thơ quá rồi đó!
Em gái cũng không phải đang đi dạo, vừa qua ngã tư đã không phân biệt được phương hướng. Cô bé đang đuổi theo người khác mà. Không thấy bóng người đó cũng chả quan trọng, trước giờ cô bé không sống qua ngày bằng mắt thường thôi đâu. Thế là, sau khi bản thân không thể biết rõ phương hướng, em gái hơi ngẩng đầu, nhắm mắt, mũi nhỏ chun lại, đôi tai rung rung, dáng vẻ đó như là sau lưng còn một cái đuôi bông xù không ngừng vung vẩy liều mạng tỏ vẻ dễ thương đúng thương hiệu Màn Thầu vậy.
Tiểu Tịnh Trần chỉ mới chạm mặt, tiếp xúc với đồng chí ăn trộm không quá mười giây. Thời gian lại qua lâu như vây, cô bé đã quên mùi của cậu ta. Nhưng không sao, trên tay tên trộm còn điện thoại của cô bé, vậy trên đó chắc chắc có mùi của cô bé, còn có mùi thuộc về cha - hương vị cô bé quen thuộc nhất. Trước đó điện thoại được Bạch Hi Cảnh ôm rất lâu, chỉ đến khi Tiểu Tịnh Trần về cha mới đưa cho cô bé.
Thế là, Tiểu Tịnh Trần không chút áp lực đuổi theo mùi hương thơm nức phiêu lãng chính hiệu của cha, chạy thẳng một đường đến đại bản doanh của đồng chí ăn trộm.
Nơi đó là một nhà xưởng bỏ hoang. Trên bãi đất trống trước nhà xưởng là những vật liệu kim loại gỉ sắt rơi lung tung khắp nơi. Cánh cổng rỉ đến mức như sắp mục ra được đóng chặt, trên xích khóa cổng cũng đầy gỉ sét. Tiểu Tịnh Trần nhăn mũi hít hà, lùi về phía sau hai bước, nửa người trên từ từ khom lại, tăng tốc độ lao thẳng về phía cổng sắt. Cô bé bỗng nhảy một cái, người bay lên cao, bàn tay túm lấy phần nhô ra trên cổng sắt, lật mình nhẹ nhàng hạ cánh xuống đất.
Tiểu Tịnh Trần đã vào trong, Màn Thầu bị ngăn cách bởi cánh cổng liền không vui. Nó đứng thẳng người, móng vuốt dùng sức cào cổng, gầm gừ: “Hú!”
Tiểu Tịnh Trần quay đầu trợn mắt nhìn Màn Thầu, mắt to chớp vài cái, do dự một lúc rồi nhanh chóng quay về phía cánh cổng. Hai tay cô bé cầm lấy xích sắt, dùng sức kéo một cái. Xích sắt bị ăn mòn đến mục nát kêu keng một tiếng rồi đứt lìa. Tiểu Tịnh Trần kéo cánh cổng sắt, Màn Thầu lập tức chầm chậm đi vào.
Tiểu Tịnh Trần nhìn dây xích đứt đoạn trên mặt đất, lại nhìn cánh cổng vừa được cô bé mở ra... Nghĩ, cô bé lao lực bay người qua cánh cổng sắt rốt cục vì cái gì đây!
Tiểu Tịnh Trần mang theo Màn Thầu tiến vào nhà xưởng. Khu nhà xưởng vừa tồi tàn vừa rách nát, bụi phủ trên đất dày đến một tấc. Không biết trước đó sản xuất gì, mà giờ chỉ thấy một loạt những đầu máy cũ kỹ được đặt trong căn phòng âm u. Tiểu Tịnh Trần bước đi không hề phát ra tiếng động. Màn Thầu cũng như trộm đi theo phía sau. Sau đó, một người một thú liền nghe thấy tiếng nói của tên trộm thực sự.
“Thế nào? Ngầu quá chứ còn gì, Iphone 11 đấy, vừa mới ra mắt được một tuần. Chà! Quả này ít nhất cũng phải bỏ túi được mười nghìn!”
“Số của mày lúc nào cũng đỏ như vậy, cái này tốt hơn đồ dỏm tao lấy được nhiều.”
“Thì đó, cũng không nhìn xem tao là ai! Nhưng mà nói thật, cô bé đó nhìn xinh lắm, nếu không phải nguyên tắc của ông đây là chỉ cướp đồ không cướp sắc, thì thật không nỡ chạy đi như thế, chẹp.” Tiếng nuốt nước miếng khoa trương mang theo ý cười dâm đãng vang lên.
“Được rồi đó mày, chém gió ít thôi. Không phải nói cô bé đó có mang chó theo sao? Với cái gan nát của mày thì đã sớm bị dọa cho ngu người rồi.”
“Chó thì chó, nhưng mà con chó đó ngoan lắm, tiếng gừ cũng rất uy phong.”
“Hú.”
“Đúng, đúng, chính là tiếng này... Ặc!” Giọng nói khoác lác đầy hưng phấn của đồng chí ăn trộm đột nhiêm im bặt. Cậu ta hóa đá trong chớp mắt, cứng ngắc xoay đầu lại như một cỗ máy gỉ sét đang phát tiếng “Kẹt... kẹt... kẹt“.
Khi nhìn rõ hình bóng của người vừa xuất hiện cách đó không xa, tên trôm kinh ngạc hô lên một tiếng, lập tức nhảy dựng lên, trốn sau lưng người bạn. Cậu ta kinh hoảng chỉ vào một người một thú, do quá khẩn trương mà lệch tông giọng, nói: “Cô... sao cô có thể tìm đến đây???”
Tiểu Tịnh Trần nhìn không chớp mắt vào chiếc điện thoại trên tay tên trộm, nghiêm túc nói: “Trả điện thoại cho tôi.”
“Hú...” Màn Thầu đã hạ thấp người xuống, chân trước duỗi thẳng, căng cơ lên, chân sau gập nhẹ, ánh mắt lạnh lùng nhắm vào tên trộm. Răng nanh nó hơi lộ ra ngoài, không hề che dấu uy hiếp và ác ý.
Đồng chí ăn trộm liền bị dọa khóc rồi, cậu ta nói: “Không phải chỉ trộm của cô một cái điện thoại sao, cần gì không khoan nhượng thế chứ. Có thể nuôi được con chó oai phong thế này, nhà cô nhất định rất nhiều tiền, tiếp tế cho bọn nghèo khó như chúng tôi không được sao? Cớ gì phải nghiêm túc thế hả, cớ gì chứ!”
Tiểu Tịnh Trần không hề bị lay động, tất cả cảm xúc của người không quen với cô bé chỉ là mây bay. Mục đích của cô bé chỉ có một, cô bé nói: “Trả điện thoại cho tôi.”
Đồng chí ăn trộm nhẹ nhàng nhổ một bãi nước bọt, con ngươi xoay tròn, cả người núp sau lưng đồng bọn, chỉ thò đầu ra, nhìn cô bé, nói: “Tôi có thể trả điện thoại cho cô, nhưng cô phải đồng ý với tôi, sau khi lấy điện thoại thì không được truy cứu nữa, càng không được đưa tôi vào đồn cảnh sát.”
Tiểu Tịnh Trần không chút do dự gật đầu đồng ý. Cô bé chỉ muốn lấy lại điện thoại, tất cả mọi thứ khác chỉ là mây bay.
“Trả cô!” Lấy được câu trả lời khẳng định, tên trộm bỗng vung tay, một chiếc điện thoại nặng có vỏ kim loại lóe sáng bay lên, vẽ lên một độ cong hoàn hảo trên không. Chỉ là, đường bay của vật không được chính xác lắm, điểm tiếp đất của nó cách cô em này hơi xa. Tiểu Tịnh Trần lập tức lao qua, vững tay tiếp được điện thoại. Thế nhưng, điện thoại vừa vào tay, cô bé cảm thấy lạ mà ngây ra một chút. Cảm giác cầm trên tay không đúng?
Cúi đầu nhìn cẩn thận, quả nhiên, cô bé liền muốn khóc. Vì sao mặt sau điện thoại có quả táo cắn dở lại biến thành quả cà chua cắn dở?
Coi cô bé là người mù sao?
Cảm thấy niềm tin thuần túy của mình bị người khác phũ một cách nghiêm trọng, Tiểu Tịnh Trần giận thật rồi. Cô bé bất ngờ ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang biến mất ở cửa sổ. Tên trộm và hai người bạn yêu nghề thế mà lại nhân lúc cô bé chú ý đến chiếc điện thoại dởm mà vội vàng chuồn mất.
Phía dưới cửa sổ là một con hẻm nhỏ chất đầy đồ đồng nát sắt vụn. Ba người giẫm lên con đường gồ ghề đầy các đống gỉ sét điên cuồng chạy trốn. Một người trong đó còn vừa chạy vừa cười, nói: “Kính Tử, mày xấu xa thật, cô bé đó chắc hận mày đến chết.”
“Ha ha, hết cách, anh đây đẹp trai thế này, không hận không được ấy chứ!” Đồng chí ăn trộm cười đắc ý đến mức tột cùng.
“Phì... đợi đến lúc phát hiện điện thoại là giả, cô bé đó chắc chắc muốn cắn chết mày!” Người bạn khác của cậu ta nhổ nước bọt, nói.
Kết quả là, đồng chí ăn trộm còn chưa kịp biểu đạt sự đắc ý của mình theo phiên bản nâng cấp thì một giọng nói mềm mại có chút quen tai đã nhẹ nhàng truyền đến: “Ba tôi bảo không được ăn lung tung, cho nên tôi sẽ không cắn cậu, nhưng tôi sẽ bảo Màn Thầu cắn cậu.”
Nghe thấy giọng nói quỷ dị như đang kề bên tai, ba người cùng lúc trượt chân, một người lảo đảo suýt ngã. Bọn họ đều kinh ngạc quay đầu, thế nhưng chưa nhìn kỹ gì thì đã thấy một bóng đen to lớn đổ xuống trước mặt.
“Á a a a a!!” Ba tiếng hét thảm như vang vọng đến tận trời, hai người bạn ở bên phải và bên trái tên trộm cùng ngã xuống đống ống sắt, đau đến nhe răng há mồm. Còn tên trộm đứng ở giữa thì may mắn ngã nằm trên mặt đất bằng, thế nhưng trên người cậu ta là một con Husky phiên bản khổng lồ. Một chân sói của Màn Thầu đạp trên ngực cậu ta, răng nanh sắc nhọn nhe ra để cách mũi cậu ta 5cm. Khoang miệng đầy vị tanh của máu bao phủ trên mặt cậu ta. Tên trộm bị phả hơi đến mức mắt trắng dã ra, nhưng cậu ta vẫn nắm chắc chiếc Iphone 11 gây họa trên tay.
Tiểu Tịnh Trần chầm chậm đi đến, dừng lại bên cạnh cậu ta, khom lưng tách những ngón tay cứng đầu của cậu ta ra, lấy điện thoại về. Sau đó cô bé nhét chiếc điện thoại cà chua cắn dở vào tay cậu. Động tác của cô bé rất nhẹ nhàng, mang theo sự nho nhã của nhừng người được giáo dục tốt. Thế nhưng lời nói ra thì...
“Cầm đồ của tôi còn dám lừa tôi. Màn Thầu, cắn cậu ta!”
“Hú ú...” Màn Thầu dứt khoát há mồm nhe răng ra, cắn vào vai tên trộm. Sắc mặt của hai bạn đồng nghiệp với tên trộm liền tái mét. Bọn họ khiếp sợ nhìn răng nanh đã lộ hết ra của Màn Thầu, trái tim nhỏ run cầm cập. Fuck! Con mẹ nó, ai dám nói con vật này là chó, bọn họ sẽ liều mạng với người đó!
Hai người đứng xem còn sợ đến hết hồn, càng đừng nói đến người đối mặt với bộ nanh của Màn Thầu là tên trộm. Cậu ta sợ đến vỡ mật, dùng sức lấy tay chống ở cổ Màn Thầu, cuống cuồng hét to: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Vị nữ hiệp này, xin tha mạng! Mạng người quan trọng không phải trò đùa, không đáng vì tôi mà đeo tội giết người đâu. Tuyệt đối không đáng đâu. Nữ hiệp à cô là Bồ Tát tái thế đại từ đại bi, xin hãy tha cho tôi lần này. Tôi đảm bảo sau này sẽ từ bỏ không làm chuyện xấu nữa, thật đó, thật đó...”
Mấy trăm chữ được phun ra tằng tằng, không ngắt nghỉ cũng không hề dừng lấy hơi. Tiểu Tịnh Trần chỉ nghe, ánh mắt bình tĩnh, khí thế bình thản, nhìn không hề giống khổ chủ có đồ bị trộm đang tức giận, cũng không có vẻ vui sướng khi bắt được tên đầu xỏ trộm đồ. Cô bé giống như một người bàng quan đặt mình ngoài thế tục. Thế nhưng không thể không nói, vận may của đồng chí ăn trộm quả thật bùng nổ. Một câu nói của cậu đã chọc trúng điểm quan trọng của em gái này đã. Đó chính là: Bồ Tát tái thế đại từ đại bi!
Trong chớp mắt Tiểu Tịnh Trần vui như mở cờ, búng tay tạch một phát. Màn Thầu đột nhiên dừng lại. Răng nanh sắc nhọn của nó đã đâm xuyên qua quần áo tên trộm, đâm nhẹ vào da thịt của cậu ta. Màn Thầu liếc mắt nhìn mặt mày đang phát sáng như Phật quang phổ độ chúng sinh và nụ cười từ bi của cô bé, rồi lặng lẽ há miệng buông tên trộm ra.
Nó hận bất cứ thứ gì liên quan đến Phật Tổ, kể cả chữ viết!
Màn Thầu lui người ra, tên trộm mềm nhũn cả người, nằm trên mặt đất. Quần áo cậu ta ướt đẫm mồ hôi. Lấy mắt thường cũng có thể thấy vết máu đang loang ra trên vai áo. Mặc dù con sói không đớp cậu miếng nào, nhưng răng nanh nhọn sắc đã đâm xuyên qua da cậu ta, chảy chút máu là bình thường.
Đồng chí ăn trộm từ từ hồi tỉnh, vẻ mặt đau đớn ôm vai co người thành hình tròn. Hai người bạn của cậu ta cuống quýt chạy đến đỡ cậu ta dậy, hoảng hồn nhìn Tiểu Tịnh Trần, không dám di chuyển bước chân.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt, mãi mới phản ứng. Khi cô bé đang định xoay người rời khỏi thì không ngờ có một đám người kéo nhau đi ra từ hẻm nhỏ. Bọn họ đều ăn mặc tùy tiện như lưu manh, hơn nữa mỗi người đều trông như hung thần. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là bọn họ người nào người nấy đều giơ cao dao bổ dưa hấu dài nửa mét trên tay!!!
Tiểu Tịnh Trần trợn tròn mắt! A Di Đà Phật, cái là tình huống quái gì đây hả cha ơi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...