Tiếng còi xe cứu thương phá tan màn đêm yên tĩnh, mang Triển Đế đang thoi thóp cùng ba đứa trẻ vì bị rơi xuống nước mà bắt đầu lên cơn sốt nhẹ, cộng thêm một thiếu niên không ngừng cảm ơn rối rít rời đi. Tiểu Tịnh Trần nhìn theo đèn xe cứu thương đã đi xa, ôm lấy cánh tay Bạch Hi Cảnh, tựa vào người anh: “Ba ơi, ba đến thật là nhanh.”
Bạch Hi Cảnh vươn tay ôm lấy vai cô bé nói: “Xem ra sau này ba không cần lo lắng con sẽ lạc đường nữa rồi.”
Tiểu Tịnh Trần nhoẻn miệng cười khoe hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm nhìn lên mặt sông lóng lánh gợn lên từng đợt sóng nhỏ lăn tăn. Quả Cà nhô đầu ra, cái lưỡi dài màu đỏ nhẹ nhàng thò ra thụt lại: “Khè~ Khè~ Khè~”
Quả Cà không phải là Tiểu Tịnh Trần, nó ở núi rừng rậm rạp cũng sẽ không lạc đường, huống chi ở thành phố đã sống hơn bảy năm. Tuy bảy năm đó nó luôn bị nhốt trong hộp thủy tinh, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới sự quen thuộc của nó đối với hơi thở của thành phố này. Xuôi theo dòng sông, nó dễ dàng quay lại khu vực quay phim và tìm được Bạch Hi Cảnh. Tuy đồng chí mãng xà không thể nói chuyện, nhưng Bạch Hi Cảnh đủ thông minh, đoán già đoán non cũng hiểu được ngôn ngữ cơ thể kỳ quái của Quả Cà. Thế là anh dẫn theo xe cứu thương giống như thiên binh thần tướng hạ phàm cứu lấy những đứa trẻ rơi xuống nước đã được đưa lên bờ.
Triển Đế tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, phát hiện mình nằm trong bệnh viện, bên cạnh là mẹ anh đang khóc nức nở. Triển Đế vừa an ủi mẹ vừa đưa mắt quét một lượt quanh phòng bệnh nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng mình mong chờ. Anh cảm thấy có chút mất mát, trước sau vẫn không cách nào quên được nàng tiên cá xinh đẹp dưới đáy sông lúc ấy: gương mặt tươi cười chân thành ngọt ngào dưới ánh trăng, còn cả câu nói “Anh rất yếu” lạnh như băng (nghiêm túc).
Triển Đế bất giác nắm chặt tay, anh thật sự rất yếu. Tất cả mọi người đều nói anh là một thiên tài. Trước đây anh luôn rất tự hào vì điều đó. Thế nhưng lúc này đây, anh chỉ muốn cười, cười thật to… thiên tài! Có tác dụng quái gì? Vào thời khắc tính mạng thật sự gặp nguy hiểm, cái “thiên tài” của anh căn bản không có đất dụng võ, khi sắp chết chìm, anh thậm chí còn quên mất trong ủng của mình cất một con dao gấp có thể cắt đứt rong nước.
Triển Đế không khỏi xem xét kỹ chính mình lại lần nữa, ngoài những điểm số không hề có tác dụng kia ra, anh còn có gì nữa? Anh còn lại cái gì nữa?
Triển Đế âm thầm ném mạnh bản tính lỗ mãng và kiêu ngạo của chính mình xuống đất, vỡ tan tành, nghiền thành tro bụi, sau đó lại ghép lại từng chút từng chút một. Anh ta – đứa con cưng của trời quen được mọi người vây quanh cuối cùng đã dần dần lột xác, trở thành một quân nhân chân chính!
Trong lúc đó, Tiểu Tịnh Trần đã thu dọn xong hành lý, cùng Cha Ngốc lên máy bay trong sự vui vẻ đưa tiễn của đoàn làm phim.
Do phải vận chuyển món hàng Quả Cà này về thành phố S, ngồi máy bay dân dụng quá phi thực tế. Không còn cách nào khác, Bạch Hi Cảnh đành phải dùng đến máy bay tư nhân của mình. Cha Ngốc không để tâm tiền bạc, nhưng vẫn phải tính khoản nợ khó đòi khiến anh phải điều động binh lực này lên đầu Quả Cà.
Chiếc máy bay này là loại máy bay chở người cỡ nhỏ. Trong khoang máy bay, ghế sofa lớn sang trọng bị tháo ra chỉ chừa lại hai cái, vừa đủ để Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần ngồi, toàn bộ chỗ trống còn lại dành cho Quả Cà, tiện cho món hàng này có thể tự do di chuyển.
Hai người ngồi trên ghế lái và ghế lái phụ cùng lúc quay đầu lại, một người mặt tươi như hoa, một người mặt lạnh như băng: “Hey, Tịnh Trần. Lâu lắm không gặp, chú nhớ cháu chết đi được!”
Tiểu Tịnh Trần ngồi trên ghế sofa chậm chạp thắt dây an toàn, nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu lên, tặng hai người một nụ cười ngọt ngào: “Chào chú Đại Sơn, chào chú Tiểu Sơn.”
“Ngoan~!” Tiểu Sơn bật ra một chữ, thuận tay vỗ bốp một cái lên ót Đại Sơn, thành ra khiến âm cuối ngân lên thật dài. Đại Sơn bị đau, phẫn nộ kêu lên: “Em làm gì đấy, anh mới là anh trai của em!”
Tiểu Sơn nhún vai, nghiêm túc thao tác bảng điều khiển, lạnh lùng đáp: “Chưa rõ, em vẫn luôn cảm thấy em nên là anh trai mới đúng.”
Đại Sơn: “… #$%&”
Máy bay vững vàng cất cánh, bình yên vô sự đến thành phố S. Từ lối đi chuyên dụng ra khỏi sân bay sau đó đi tới bãi đỗ xe, Bạch Hi Cảnh vừa liếc mắt đã thấy chiếc Hummer như hạc giữa bầy gà của mình. Lái Hummer đi trong thành phố thật quá lộ liễu, nhưng không còn cách nào, nếu không dùng Hummer, có lẽ Bạch Hi Cảnh chỉ có thể dùng Limousine để vận chuyển Quả Cà, như vậy chẳng phải càng lộ liễu hơn sao?
Trừ ghế lái và ghế phụ bên cạnh, những ghế khác đều đã được tháo đi hết. Rõ ràng Hummer không rộng rãi thoải mái như máy bay, Quả Cà chậm rãi bò lên, vừa bò vừa “Khè khè… khè…” oán giận gì đó. Bạch Hi Cảnh không nhịn nổi nữa bèn đá lên đuôi của nó: “Nhanh lên chút, bãi đỗ xe chỉ phong tỏa trong mười phút, đợi lát nữa có người tới nhìn thấy mày, tao không chịu trách nhiệm đâu.”
Quả Cà: “…” Anh không chịu trách nhiệm thì liên quan quái gì đến nó chứ!
Nhìn Tiểu Tịnh Trần ngây thơ đứng bên cạnh xe chờ đợi, Quả Cà lặng lẽ tăng nhanh tốc độ, một lát sau đã nằm gọn trong xe. Bạch Hi Cảnh đóng cửa sau lại cái “rầm”, hài lòng ngồi lên ghế lái. Tiểu Tịnh Trần cũng ngồi lên ghế phụ bên cạnh, thắt dây an toàn. Quả Cà không hề do dự nghiêng đầu đặt trên bờ vai không hề rộng lớn của Tiểu Tịnh Trần, mệt quá đi.
Khi xe ra khỏi bãi đỗ, vừa vặn gặp xe ngược chiều tiến vào sau khi hủy bỏ phong tỏa.
Gặp đèn đỏ ở ngã tư, Bạch Hi Cảnh dừng xe lại. Một chiếc xe thể thao mui trần vô cùng lóa mắt đi tới dừng lại ở bên phải, ngồi trên ghế lái là một tên nhà giàu có kiểu tóc tạo hình giống như HKT*. Gã ta một tay cầm lái, tay còn lại ôm người đẹp nóng bỏng ngồi bên, tiếng cười dâm đãng vang lên cách ba con phố cũng có thể nghe được, tất nhiên cũng bao gồm Tiểu Tịnh Trần ngồi trong chiếc xe bên cạnh.
* HKT: Nhóm nhạc trẻ Việt Nam gồm ba thành viên Lý Tuấn Kiệt, Ti Ti, Hồ Gia Hùng được thành lập từ năm 2005.
Hummer cao hơn xe thể thao, Tiểu Tịnh Trần chụm hai tay lại bám lên cửa xe hiếu kỳ nhìn hai người họ. Sắc mặt Bạch Hi Cảnh ngay lập tức đen lại, anh nghiến răng nghiến lợi quay đầu sang, ánh mắt sắc bén xuyên qua bờ vai Tiểu Tịnh Trần phóng thẳng tới đôi cô nam quả nữ chỉ thiếu XO ngay trên đường kia. Giây tiếp theo, tầm nhìn của anh bị cản trở bởi một cái đầu rắn đang chậm chạp di động. Nhìn cái lưỡi thò ra, thụt lại nhanh chóng của Quả Cà, Bạch Hi Cảnh bình tĩnh lại, khẽ ngâm nga một khúc hát chờ xem bi kịch.
Ánh mắt của Bạch Hi Cảnh quá có tính xâm lược, dù chỉ là nhìn trong nháy mắt rồi biến mất nhưng cũng đã thu hút sự chú ý của tên nhà giàu kia. Gã ta quay đầu sang, vừa nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần ngây thơ, xinh đẹp đang bám trên cửa sổ giống như một con búp bê đáng yêu thì hai mắt liền phát sáng, liền vẫy cái giò heo: “Hi~!”
Tiểu Tịnh Trần là một đứa trẻ ngoan lễ phép, người khác chào hỏi bé thì cô bé tất nhiên sẽ chào lại, cho nên cô bé nâng bàn tay lên vẫy qua vẫy lại giống như một con mèo cầu tài. Tên nhà giàu kia rạo rực đến mức hai mắt tràn ngập ý xuân phấn hồng. Người đẹp nóng bỏng xanh mặt, hung ác nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần.
Đột nhiên ánh mắt của hai người đồng thời di chuyển từ trên mặt Tiểu Tịnh Trần tới phía sau cô bé Bất luận là mặt của tên nhà giàu đang kích động đỏ bừng hay của người đẹp nóng bỏng tức đến xanh mặt đều chuyển sang trắng bệch. Hai người hoảng sợ trố mắt, nghẹn họng trân trối nhìn cái đầu rắn đang chậm rãi nhô lên phía sau cô bé…
Quả Cà khó chịu thè lưỡi, u ám nhìn chằm chằm hai kẻ khốn kiếp dám thu hút ánh mắt của em gái, phá hoại tình cảm tương thân tương ái của nó. Trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi của hai người, Quả Cà bỗng nhiên há to miệng, lộ ra “nanh độc” sắc nhọn, “khè” một tiếng hù dọa.
Tên nhà giàu sợ tới mức trái tim co rút, liền đạp mạnh dưới chân, “vèo” xe thể thao dùng tốc độ tuyệt đối lao đi…
“Rầm” đâm rồi!
Trơ mắt nhìn chiếc xe thể thao trị giá trên một triệu đâm thẳng vào cột đèn giao thông, Bạch Hi Cảnh cũng có chút không nỡ nhìn. Anh nghiêng đầu, híp mắt, đối diện với đôi mắt bình tĩnh dửng dưng (?!) của Quả Cà, Bạch Hi Cảnh âm thầm dựng ngón cái, vỗ lên cái đuôi cuộn tròn của nó, một người một rắn đồng lòng tiếp tục tạo bi kịch cho tất cả các phần tử xấu xa dám đến gần em gái.
Oh yeah!
Tiến vào Kim Đỉnh, xe trực tiếp chạy thẳng vào hầm đỗ xe, cũng may thang máy ở đây đều là một tầng lên thẳng, không cần lo lắng giữa đường sẽ có người nhìn thấy con mãng xà to lớn Quả Cà này. Chỉ là cứ tiếp tục giấu giếm như vậy cũng không phải là cách. Quả Cà rõ ràng không phải là một con rắn an phận. Nó chỉ mong được dính lấy Tiểu Tịnh Trần cả ngày lẫn đêm, thế nên bị người khác nhìn thấy chỉ là chuyện sớm muộn. Đợi đến lúc dẫn đến khủng hoảng ngoài ý muốn khiến anh không kịp trở tay, không bằng quang minh chính đại để lộ sự tồn tại của nó ngay từ đầu, mọi người cũng sẽ nhìn lâu thành quen, ừ~ chính là như vậy!
Quả Cà vừa tiến vào, căn phòng lớn của Bạch Hi Cảnh tựa như trở nên chật chội trong nháy mắt. Bạn không biết con vật ngốc nghếch này sẽ lặng lẽ di chuyển tới đâu, cũng không biết lúc nào nó sẽ đột ngột nhảy ra dọa bạn giật mình. Chẳng qua chỉ đi rót trà rồi quay lại, khi ngang qua lối đi giữa sofa vốn không hề có trở ngại lại bỗng nhiên bị vấp, đương nhiên không đến mức ngã nhào, nhưng nước trà thì đổ khắp sàn… điều quan trọng chính là, trên sàn còn trải thảm ba tư lớn vô cùng đẹp đẽ…
Thảm ba tư bị ướt, đối với em gái thích ngồi chơi trên sàn không phải là chuyện tốt đẹp!
Bạch Hi Cảnh tức giận suýt lật bàn, cuối cùng anh dứt khoát dán tất cả đồ đạc trong phòng lên tường, không thể dán lên tường thì di chuyển đi. Dù sao thì sàn nhà phòng đọc sách cũng đã trống rỗng rồi, anh cũng không ngại tất cả các căn phòng khác đều như vậy. Sau đó hành tung của Quả Cà vừa nhìn là thấy ngay, nó không còn cách nào chơi trò trốn tìm với em gái nữa!
Khi Đại Sơn và Tiểu Sơn quay về, cửa phòng vừa mở ra, Màn Thầu liền trực tiếp chạy tới phòng em gái. Tiểu Tịnh Trần nghe thấy tiếng bước chân liền tới mở cửa, kết quả Màn Thầu vừa thò đầu vào bên trong thì liền dứt khoát xoay người nhảy về phía sau, tốc độ phải nói là vô cùng nhanh, mắt thấy cửa nhà đã ở ngay phía trước nhưng khi móng vuốt nhỏ bé chạm đến khung cửa, nó đột nhiên cảm giác chân sau căng thẳng “Oẳng!”
Màn Thầu đáng thương kêu lên một tiếng, bị Quả Cà ngậm lấy. Màn thầu kêu rên thảm thiết, ra sức giãy giụa. Đáng tiếc một con chó Husky sao có thể là đối thủ của một con rắn hung ác biến dị, vậy nên chỉ trong giây lát mà Màn Thầu đã bị cơ thể to lớn của Quả Cà quấn chặt lấy.
Do lăn lộn cùng Thái Bao trong thời gian dài, con Husky thông minh này cũng không thể cưỡng lại mà trở nên vặn vẹo. Nó có bản năng sợ hãi đối với những loài động vật ăn thịt hung ác đứng đầu chuỗi thức ăn thế này, nhưng cũng chưa sợ tới mức hoàn toàn không thể cử động được. Hơn thế nữa, nó coi Quả Cà là đồng loại của mình giống như Thái Bao, bởi vì nó biết, động vật được em gái nuôi dưỡng dù có hung ác hơn nữa cũng sẽ không làm hại người trong nhà.
Vậy nên Màn Thầu rất không có khí phách mà khuất phục rồi. Nó làm bộ đáng thương rên rỉ từng cơn khiến người ta đau lòng, hai mắt ngấn nước nhìn Quả Cà, bốn chân nó xòe ra, phơi bày cái bụng trắng nõn cho Quả Cà nhìn. Trên thực tế… đồng chí Màn Thầu đã bị Quả Cà quấn lấy chỉ chừa lại cái đầu, ngay cả chính nó cũng không thể nhìn thấy cái bụng của mình.
Đối với việc có thêm một “bạn chơi cùng” như Màn Thầu, Quả Cà tỏ ra rất hài lòng. Thế là sau một buổi tối chó và rắn cùng nhau trò chuyện, sáng ngày hôm sau, Quả Cà không thể chống lại “cám dỗ” của Màn Thầu. Hai con vật quấn quýt không rời xuống lầu với Tiểu Tịnh Trần, toàn thân rạo rực đi tập thể dục buổi sáng cùng cô bé…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...