Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Nàng tiên cá xác định rõ mục tiêu liền bơi tới bên cạnh Triển Đế, vươn cánh tay thon dài mịn màng như ngọc ra ôm lấy eo của anh ta. Đôi chân mượt mà trắng như tuyết dễ dàng đạp đứt những cây rong rêu đang bám chắc kia. Nàng tiên cá gắng sức nâng người mình lên, đồng thời kéo theo Triển Đế nhanh chóng ngoi lên trên mặt nước.

Triển Đế dường như đã bị tiên cá mê hoặc. Anh trông như một con rối đã đánh mất linh hồn, ngẩn ngơ mặc cho người khác thao túng.

Rào rào…

Hai người cùng lúc ngoi lên khỏi mặt nước, một lượng không khí lớn tràn vào phần phổi khô khốc khiến cho Triển Đế bị sặc ho điên cuồng, đồng thời kéo tinh thần anh quay trở lại. Tiểu Tịnh Trần bất giác vỗ vào sau lưng anh, nhìn Triển Đế gần như ho ra cả phổi, Tiểu Tịnh Trần lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ!”

Triển Đế liên tục lắc đầu, mặt đỏ đến gần như vỡ cả mạch máu: “Khụ… Cảm ơn… Khụ… Cảm ơn em đã cứu anh. Anh tên là Triển Đế, còn em?!”

Tiểu Tịnh Trần nhếch hai bên khóe miệng, đôi mắt to xinh đẹp cong thành hình lưỡi liềm: “Tôi tên là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần!!”

Triển Đế ngây người nhìn Tiểu Tịnh Trần dưới ánh trăng đang nở nụ cười ngọt ngào chân thành, có cảm giác trái tim mình như bị một thứ gì đó bao bọc lại, chủ động tìm kiếm tiết tấu với tần số phù hợp và hoàn mỹ nhất, không chịu sự khống chế của anh nữa.

Khi đó Tiểu Tịnh Trần mười hai tuổi, là một đứa ngốc phải mất hai năm mới nhớ được các chữ số Ả Rập, chính xác là một học sinh lớp bảy!

Triển Đế hai mươi tuổi, là đứa con cưng chưa từng chịu khổ, chưa từng chịu vất vả, chưa từng trải qua khó khăn, hai học vị cử nhân, là một Thượng úy Trung đội trưởng!

Bốn mắt nhìn nhau, trong giây phút cuối cùng của đêm Thất Tịch!

Triển Đế chăm chú nhìn Tiểu Tịnh Trần đang ở gần trong gang tấc. Anh cứ ngẩn người, hoàn toàn quên mất phải phản ứng. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, nghi hoặc nghiêng đầu. Ông chú này... chắc không phải sặc nước đến độ trở nên ngốc nghếch rồi chứ?!

Tiểu Tịnh Trần giơ tay lên, ngón tay mềm mại chọc vào quai hàm Triển Đế. Trong đầu Triển Đế lập tức lóe lên vô số hình ảnh nữ chính vuốt ve gương mặt nam chính, trái tim anh bỗng đập rộn ràng, máu chảy nhanh tích trữ ở trong não lấp kín những tế bào não đang sục sôi. Chỉ số IQ của anh lúc này… ước đoán sơ bộ… còn thấp hơn mấy phần trăm so với Quả Cà lúc mới chui ra từ vỏ trứng.


Ngón tay chỉ còn cách hai má anh hai centimet thì dừng lại. Triển Đế thấp thỏm, trái tim đã nhảy lên đến tận cuống họng rồi.

Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, cúi đầu nhìn nước sông không còn dập dờn quanh ngực nữa, cô bé nghi hoặc hỏi: “Dưới nước có thứ gì đó?”

Triển Đế đờ đẫn chớp mắt: “Cái gì?”... Mặt anh chợt biến sắc, hét lên: “Nguy rồi, nhanh lên bờ thôi, trong nước có cá sấu.”

Mẹ kiếp, con cá sấu đáng ghét phá hỏng cả bầu không khí, ông đây gặp được người đẹp mang lại cảm giác mối tình đầu dễ dàng lắm sao a a a a a!

Tiểu Tịnh Trần kinh ngạc ngẩn người ra, rồi nhìn bờ sông còn cách mình một đoạn khá xa. Với tốc độ của cô bé, lên được bờ trước khi bị cá sấu cắn không hề khó, nhưng nếu phải kéo thêm một người đàn ông trưởng thành... Đương nhiên cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề là ông chú này rõ ràng đã bị thương, cho dù có lên được bờ, cá sấu bị mùi máu tanh hấp dẫn cũng đuổi đến tận cùng không chịu buông tha, đến lúc đó ngược lại sẽ làm liên lụy đến mấy đứa trẻ trên đất liền.

Tốc độ chuyển động não bộ của Tiểu Tịnh Trần hơi chậm, vẻ mặt trông có vẻ ngơ ngác ngây ngốc. Trong quá trình cô bé hiểu ra điểm quan trọng trong chuyện này, Triển Đế nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đó của cô bé còn tưởng rằng người đẹp này đã bị cá sấu dọa cho sợ. Anh không khỏi đau lòng, dịu dàng nói: “Không sao, không sao đâu, em ở phía trước, anh ở phía sau, chúng ta nhất định có thể lên bờ trước khi cá sấu đuổi kịp.”

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu (?!) của Triển Đế.

Nghỉ ngơi lâu như vậy, tinh thần cũng đã quay lại, Triển Đế bị nhìn chằm chằm có chút xấu hổ. Mặt anh đỏ lên, nhưng đồng chí Thượng úy đang ngượng ngùng lại nghe thấy người đẹp nọ mở miệng thẳng thắn nói: “Cháu đương nhiên có thể lên bờ được, nhưng mà trước khi chú lên được bờ, nhất định sẽ bị bọn chúng ăn thịt.”

Triển Đế: “...” Người đẹp à, em thẳng thắn quá rồi, trái tim tui thật lạnh, thật lạnh, cho dù có đập nhanh hơn nữa cũng không thể ấm áp trở lại!

Triển Đế bị Tiểu Tịnh Trần vô tình bắn tên độc khiến cho mình đầy thương tích chợt thấy rùng mình. Anh đột nhiên đưa tay kéo Tiểu Tịnh Trần về phía sau, đồng thời mượn dòng chảy do cô bé chuyển động để xoay người, đá một phát vào con cá sấu đang lao đến. Con cá sấu da dày thịt béo mặc dù bị đạp phải lùi ra sau một chút, thế nhưng do tác dụng của phản lực mà Triển Đế cũng bị đẩy lùi ra xa bờ hơn.

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, anh vội vàng đẩy Tiểu Tịnh Trần về phía bờ: “Nhanh lên, nhanh vào bờ đi, sau khi lên được bờ, em sẽ được an toàn.”


“Vậy còn anh?” Tiểu Tịnh Trần hiếm khi lại chủ động quan tâm tới một người ngoài không mang họ Bạch.

“Anh ư?” Triển Đế sửng sốt, đôi mắt phản chiếu ánh trăng và ánh sao sáng đến mê người: “Không cần lo lắng đâu, anh rất lợi hại đó.”

Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, nghiêm túc nói: “Anh rất yếu.”

Răng rắc…

Trái tim pha lê yếu đuối mỏng manh của một pho tượng đá có tên là Triển Đế đã bị tan vỡ rơi đầy xuống đất, lại vẫn còn bị người ta tàn nhẫn dùng mũi chân nghiền nát thành từng mảnh vụn!

Tiểu Tịnh Trần kéo Triển Đế đang cứng đờ như một người máy cũ kỹ ra phía sau mình, đồng thời dưới chân đạp nước, lưng cô bé dán lên lồng ngực của Triển Đế đẩy anh nhanh chóng trượt về sau: “Quả Cà, lên!”

Tiếng nói vừa dứt, một con cá sấu to vừa trồi lên khỏi mặt nước liền bị một thứ gì đó không rõ tên mạnh mẽ lôi xuống đáy sông, đồng thời mấy con cá sấu khác cũng thân hình chao đảo, giãy giụa chìm xuống nước. Nước sông cuồn cuộn như được đun sôi, bùn lắng dưới đáy sông bị khuấy lên khiến nước sông trở nên đục ngầu.

Triển Đế kinh ngạc trợn mắt, hoàn toàn không hiểu rõ tình huống, chỉ ngây người nhìn Tiểu Tịnh Trần mặt không chút biểu cảm (ngây ngốc theo thói quen), rồi lại ngó nước sông bị khuấy động như dời sông lấp biển. Mặt nước dần dần yên ả trở lại, bốn con cá sấu khổng lồ lần lượt nổi lên khỏi mặt nước...

Triển Đế sợ hết hồn, tập trung toàn bộ tinh thần cảnh giác, nhưng đợi hồi lâu, đám cá sấu cứ như đã chết, trước sau không hề động đậy. Triển Đế không nhịn được tiến lên trên rồi thò tay ra, cẩn thận chọc một con cá sấu gần mình nhất...

Mẹ kiếp! Không ngờ lại ngất rồi???

Toàn bộ bốn con cá sấu im lặng bất tỉnh. Con mẹ nó đây là tác phẩm của ai đây?


Còn phải hỏi sao? Ngốc quá đi!

Triển Đế ngơ ngác nhìn Tiểu Tịnh Trần, trong lòng phức tạp và khó chịu không sao nói hết. Sống trên đời hai mươi năm, cuối cùng cũng đã gặp được cô gái có thể khiến trái tim mình đập thình thịch. Kết quả lại là em gái thâm tàng bất lộ (che giấu tài năng), lại còn anh dũng hơn cả người đàn ông như anh, làm cho khí phách nam nhi của anh hoàn toàn không có đất dụng võ, thật tổn thương lòng tự trọng mà!

Bỗng nhiên nước sông phía sau ào ào rung động, có một thứ gì đó to lớn vừa xông ra khỏi dòng nước. Triển Đế thu lại ánh mắt đang ngắm nhìn em gái, trong ba phần xoắn xuýt kèm theo ba phần buồn bã, lại khó mà kiềm chế được bốn phần rạo rực, theo bản năng quay đầu lại, nhưng lại bị dọa phải hít vào một ngụm khí lạnh.

Một nửa thân con mãng xà khổng lồ đang nổi lên trên mặt nước, chiếc miệng to há rộng ra, hai chiếc răng nanh ở hàm trên vừa khéo chọc vào trước trán anh...

“Quả Cà, anh ta bị thương rồi, em không được dọa anh ta!”

Quả Cà lập tức ngậm miệng lại, lưỡi rắn thè ra: “Khè khè… khè…”

Liên tiếp chịu kích động và nguy hiểm, Triển Đế cuối cùng cũng không chống đỡ được với cơ thể đã gánh vác đến cực hạn, mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.

“Anh rất yếu.” Đây là câu nói cuối cùng hiện lên trong đầu anh khi Triển Đế mất đi ý thức.

Hóa ra anh thật sự rất yếu!

Triển Đế vừa ngất đi, cơ thể còn chưa kịp chìm xuống liền được đuôi của Quả Cà quấn lấy. Tiểu Tịnh Trần quay người bơi về phía bờ sông. Trên bờ sông, thiếu niên và ba người em trai, em gái của cậu ta vẫn đang đợi ở đó. Bởi vì cách quá xa nên bốn người không hề biết sự nguy kiểm ở dưới đáy sông.

Để không khiến những đứa trẻ này hoảng sợ, Quả Cà quấn lấy Triển Đế luôn ẩn mình trong làn nước, chỉ để đầu Triển Đế lộ ra khỏi mặt nước nhằm tránh bị ngạt. Đến bên bờ, Tiểu Tịnh Trần một tay đẩy Triển Đế lên trên, sau đó nhặt chiếc vòng trọng lực trong vùng nước cạn lên đeo lại.

“Anh... anh ấy bị thương rồi!”

Triển Đế nằm thẳng đơ trên mặt đất, phần quần ở bắp chân bị cắn tan tành, vết thương máu thịt lẫn lộn, dòng máu đỏ thẫm chầm chậm rỉ ra thấm đẫm mặt đất. Thiếu niên lập tức cởi áo mình ra đè lên vết thương của Triển Đế, vội vàng nói: “Tiểu Quân, mau đi gọi người tới.”


“Vâng, vâng.” Tiểu Quân gật đầu liên tục, xoay người chạy đi. Tiểu Tịnh Trần chống một tay từ mặt sông nhảy vọt lên trên bờ, khắp người nhỏ nước như trời mưa. Cô bé vắt nước dính trên mái tóc dài, chậm rãi nói: “Với tốc độ của cậu ta, trong vòng nửa tiếng cũng không thể tìm được người.”

Thiếu niên: “... Vậy phải làm thế nào?”

“Đợi.”

“Đợi?” Thiếu niên không tin nổi, giọng nói không tự chủ được mà cao lên, ở nơi đồng không mông quạnh trống trải này nghe ra tương đối khiếp người.

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, ngồi xuống đất bắt đầu đi giày lên đôi chân trần của mình. Giày bị rơi xuống nước trong lúc cứu người, không biết rớt xuống chỗ nước bùn nào mà được Quả Cà phát hiện rồi ngậm lấy tha về cho cô bé.

“Như vậy sao được, anh ấy sẽ chết mất.” Quần áo mùa hè mỏng manh, cho dù có gập lại cũng nhanh chóng bị máu tươi thấm ướt. Triển Đế vì cứu Lạc Lạc và Thông Thông nên mới bị thương, nếu anh thật sự bị làm sao thì cậu thiếu niên này nhất định sẽ rất áy náy. Cậu ta dường như đã có thể nghĩ đến tiêu đề của tin tức nóng ngày mai: Sinh viên trẻ tuổi cứu được các em nhỏ rơi xuống nước, còn bản thân mãi mãi an giấc ngàn thu.

Ôi chúa ơi! Sau này còn ai sẵn lòng anh dũng cứu người không sợ nguy nan chứ?!

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nhìn cậu ta, chậm rãi bò qua, xé rách ống quần bên trên của Triển Đế, ngón tay ngâm trong nước trở nên trắng bệch sờ lên phần bắp đùi rắn chắc nhưng không to lớn… Thiếu niên đỏ mặt, theo bản năng khép chặt hai chân vào, đưa mắt nhìn về phía khác. Lạc Lạc và Thông Thông còn chưa hoàn hồn, nhưng không giấu nổi vẻ hiếu kỳ nhìn Tiểu Tịnh Trần đang rất nghiêm túc, rồi nhìn thiếu niên đang xấu hổ, rồi lại nhìn Triển Đế còn đang nằm hôn mê.

Mặc dù nhìn động tác có vẻ hèn hạ, nhưng tâm hồn của em gái hoàn toàn trong sáng, không chỉ tâm hồn, ngón tay, ánh mắt đều rất trong sáng. Sờ đến huyệt vị mình cần tìm, cô bé bỗng nhiên gập ngón tay ấn mạnh xuống: “Được rồi.”

Thiếu niên thấy tốc độ chảy máu của vết thương rõ ràng đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại vài tia máu. Cậu ta chớp mắt, rồi lại chớp mắt, ngẩng đầu chằm chằm nhìn Tiểu Tịnh Trần đang ngẩn người bình tĩnh ngắm trời. Cậu ta mở miệng, giọng nói lắp bắp hỏi: “Chúng ta… cứ chờ như vậy sao?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, nghiêm túc nói: “Anh cũng có thể nhảy xuống hồ để đợi, nếu bị đuối nước, tôi sẽ cứu anh.”

Thiếu niên: “...” Có người sắp chết đó bà chị ơi, chị có thể đừng bình tĩnh đến mức còn có tâm trạng nói đùa được không, lật bàn!

Xin thề với Phật Tổ, em gái thật sự không hề nói giỡn. Mỗi một chữ cô bé nói ra đều là những cân nhắc chân thật, hữu hiệu để đốt thời gian của bản thân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận