Có thể làm được đến vậy là Trác Dịch giỏi.
Nhưng có ngờ đâu Khương Sầm lại ầm ĩ yêu cầu bên cảnh sát điều tra kỹ hơn, thế mới lòi ra chuyện thuốc cấm không phải tự dưng xuất hiện.
Tuy vẫn chưa moi ra được Kỷ Lâm nhưng hắn chột dạ trong lòng nên chưa kịp để cho cảnh sát sờ gáy đã chạy đi tìm Trác Dịch cầu giúp đỡ.
Nếu để cảnh sát thật sự hỏi tới hắn, sự nghiệp hắn cố gắng bao lâu nay sẽ tan tành.
Đối với hắn việc bám lên Trác Đằng, nó cũng chỉ là một bước đi để giúp hắn đến với đỉnh cao của nghề, thoát khỏi hiện trạng bây giờ.
Hắn không điên đến mức nghĩ có thể đổi đời bằng cách làm Trác phu nhân như Trác Dịch vẫn luôn cho rằng.
Kỷ Lâm người này rất yêu nghề, vì được đến đỉnh phong sự nghiệp mà hắn đã cố gắng chịu tủi hờn nằm dưới thân người khác.
Thật ra tất cả mọi thứ hắn làm đều là vì cái nghề này.
Cho nên khi xảy ra chuyện hắn chỉ nghĩ làm sao giữ được mọi thứ hắn có mà bất chấp cả việc đắc tội Trác gia.
Này vẫn là không biết nên nói hắn thông minh hay ngu nữa.
Nhưng nếu hắn thông minh thì chưa chắc cuộc sống đã bấp bênh như vậy.
Cho nên không thể nói được gì, tất cả là do hắn tự làm tự chịu.
"Anh đã đạt được mục đích của mình rồi nhưng tôi thì phải đối diện với nguy cơ bị phong sát hoàn toàn.
Anh nghĩ tôi bám lên anh trai anh để làm Trác phu nhân à?"
Kỷ Lâm làm sao nhìn không ra khinh miệt trong mắt Trác Dịch.
Ban đầu chịu hợp tác với Trác Dịch là anh trai hắn an bài, để Kỷ Lâm đi hỗ trợ.
Nếu không vì nghĩ có thể được đến nhiều tài nguyên hơn thì hắn sẽ không làm đâu.
Hiện tại còn bị Trác Dịch lợi dụng xong đá đi như con tốt thí...!Xin lỗi, tốt thí đều có nhân quyền.
Mặc kệ Trác Dịch làm vậy có phải là muốn một hòn đá bắn hai con chim hay không, hôm nay hắn vẫn phải đòi lại ích lợi của mình.
"Dính với chất cấm không phải chuyện nhỏ.
Thật ra cho dù bị phong sát thì tôi vẫn có thể tiếp tục bám lên anh trai anh để làm Trác phu nhân nếu tôi có mơ tưởng hảo huyền đó."
Kỷ Lâm vừa nhắc tới ba chữ Trác phu nhân đã nhận được ánh mắt khinh khi của Trác Dịch thì trong lòng không khỏi cười uất hận.
Nhưng hắn lại gằn giọng nói: "Lòng dạ của Trác đại ảnh đế tôi xem như nhìn thấu.
Nhưng tôi nói cho anh biết, việc anh bày ra chuyện này tôi đều có ghi âm lại, thuốc cấm cũng là anh đưa cho tôi.
Nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ mang nó ra cho mọi người nhìn xem.
Đừng tưởng ai cũng thích bám lên nhà giàu các người, Trác Dịch.
Cho dù có phải đắc tội với Trác gia tôi vẫn sẽ cố gắng giữ lấy cái mình đã gầy dựng bao lâu.
Mặc kệ các người có nghĩ tôi hèn mọn cỡ nào.
Tôi cảm thấy bản thân mình còn hơn loại người vừa sinh ra đã có mọi thứ lại cứ thích dùng thứ ánh mắt khinh miệt nhìn đời như anh."
"Lời tôi đã nói xong rồi.
Anh tự nghĩ mà làm đi.
Tôi hiện tại không phải đang cầu anh mà là đe dọa anh.
Nếu chuyện này công khai ra, Bạch Thụy sẽ nhìn anh với ánh mắt nào, đó chắc là chuyện anh quan tâm đi nhỉ?"
Kỷ Lâm không đợi cho Trác Dịch đáp lời đã theo đường cũ rời đi.
Nói đến cùng Kỷ Lâm cũng không có hận Bạch Thụy như vậy.
Tất cả mọi chuyện hắn làm đều là vì sự nghiệp diễn xuất, không phải như nhiều người chỉ vì vinh hoa phú quý.
Kỷ Lâm cho rằng mình có năng lực nhưng không có cơ hội, không có thời thế cho nên mới chưa thể bước lên được con đường dẫn đến đỉnh cao.
Hắn không giống như Giang Bân hay cả Tiêu Hằng, hắn coi trong tài năng và sự nghiệp.
Cho nên khi đụng phải chuyện này, hắn không hề có chút nghĩ ngợi nào mà trước tiên hành động là để giữ lại chút ít những gì mình cố gắng mới có được kia.
Tiểu Sầm ở thời điểm Kỷ Lâm quay đi cũng đã chạy ngược trở về.
Trong lòng nó có bao nhiêu lại vạn phần khinh bi đối với loại người như Trác Dịch nói sao đều không nói hết.
Bởi vậy mới nói, chủ nhân của nó là người mang thụy nhan, may mắn đầy mình, làm sao có chuyện vừa mới ra ngoài đã gặp phải xui xẻo.
Xui xẻo đều là cái tên đầy mình tối tăm này mang đến cả.
Chưa nói phần thưởng của ai đó, chỉ việc bảo vệ cho chủ nhân toàn thân hạo nhiên chính khí không chút tạp chất kia đã đủ khiến cho nó căm hờn người này vô cùng rồi.
Còn muốn vấy bẩn chủ nhân nó nữa.
Không có cửa.
"Ủa Bạch Thụy, tiểu Sầm đâu?"
Sùng Minh nhìn thấy Bạch Thụy trở lại nhưng không thấy con vật nhỏ kia đâu thì không khỏi hỏi.
"Tiểu Sầm? Không phải nó ở với anh sao?"
Bạch Thụy bị hỏi thì đầy một mặt ngơ ngác nhìn hắn.
Bởi vì nãy giờ cậu đều ở cùng Tô Miện, đến cả Trác Dịch đều không thấy nữa cái bóng chứ nói chi là tiểu vật nhỏ kia.
"Mới nãy nó tỉnh lại không thấy cậu đâu, có lẽ là cũng không nhìn thấy Trác Dịch nên mới vội vàng chạy đi tìm cậu."
Sùng Minh khẽ ghé vào tai Bạch Thụy nhỏ nói.
Xong rồi hắn lùi về nói tiếp: "Anh chỉ cho nó đến phòng thay đồ tìm cậu.
Chẳng lẽ nó đi lạc?"
Nói đùa, con vật nhỏ kia lanh lợi như vậy, không thể có chuyện này được.
Ai biết hắn vừa nói dứt lời đã ở khóe mắt nhìn thấy tiểu vật nhỏ kia từ xa chạy về.
Nhìn cái điệu bộ nó ba chân bốn cẳng chạy như điên, vì luồn lách qua chân người khác mà mấy lần suýt bị đạp trúng, Sùng Minh gần như muốn nhảy dựng lên: "Cẩn thận! Cẩn thận!"
Nhưng hắn không nghĩ mọi người bị âm thanh của hắn quát lại càng thêm hoảng loạn.
May sao tiểu Sầm đã về được đến đây rồi.
"Hù chết ông rồi cái con này!"
Sùng Minh thiếu điều muốn nắm con vật nhỏ không biết thân biết phận kia lên đánh cho một trận.
Khổ nổi nó vừa trèo lên người Bạch Thụy đã giống như nổi điên không ngừng chít chít, làm hắn đực mặt ra không nói, làm sao có thời gian trách mắng nó.
Riêng Bạch Thụy thì càng nghe sắc mặt càng trầm tĩnh.
Không phải cậu không giận, chỉ là tâm tính cậu hơn người, càng không chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt.
Còn là chuyện nhỏ nhặt của một người không liên quan.
Những thứ mưu mô này chỉ là bản chất con người, cậu lại không phải người thường, đương nhiên sẽ không vì một chút vậy mà tức giận...!Không, có lẽ chỉ có những chuyện liên quan đến ai đó cậu mới có thể có phản ứng sinh động.
Đối với việc Trác Dịch bày mưu đặt kế như vậy cậu chỉ cảm thấy mức độ không ưa thích tăng thêm chứ không bất ngờ.
Nhưng thông qua chuyện này cậu mới thấu rõ rằng chỉ có cảm nhận của cậu mới đúng, cho dù là những thứ dùng mắt để nhìn vẫn không phải là sự thật hoàn mỹ.
Không dưng mà cậu chán ghét Trác Dịch, cho nên mặc kệ hắn làm gì cậu vẫn không thể thân cận.
Hiện tại Trác Dịch làm cái gì đều chỉ chứng tỏ được cậu không có sai thôi.
Trác Dịch cũng chẳng phải là gì của cậu để mà cậu phải tức giận.
Đến cảnh giới này của cậu, chỉ có nội tâm bình thản mới là điều đúng đắn nên duy trì.
Tiểu Sầm còn chưa đạt đến cảnh giới hóa hình đương nhiên nó sẽ bị những thứ tình cảm con người kia ảnh hưởng.
Bạch Thụy nhẹ vỗ về trấn an nó một lúc nó mới bình tĩnh lại.
Cậu không khỏi nghĩ, Trác Dịch người kia đầy thân khí vị xấu, tiểu Sầm vừa mới tu luyện rất dễ bị ảnh hưởng.
Cậu vẫn là nên ít cho nó tiếp xúc với hắn thì hơn.
May mà chỉ còn mấy ngày nữa là cậu quay xong rồi.
Bạch Thụy nghĩ vậy nhưng không biết rằng, chuyện vẫn còn chưa có kết thúc.
Và vẫn cậu còn phải dựa vào tiểu vật nhỏ kia nhiều lần nữa mới có thể triệt để thoát khỏi Trác Dịch ám toán.
Trác Dịch không biết công sức của mình đã bị vạch trần.
Bởi vì không muốn Kỷ Lâm phá hỏng chuyện tốt nên hắn buộc lòng phải bảo anh trai mình ra tay, giúp Kỷ Lâm thoát khỏi chuyện này.
Sau đó Kỷ Lâm có bị anh trai hắn đá đi hay không, rồi sự nghiệp của hắn ta thế nào không ai biết.
Chỉ biết sau đó một thời gian dài Kỷ Lâm đều như đá chìm đất biển, chẳng tạo nên nổi một cái gợn sóng.
Kỷ Lâm giống như đã nhận mệnh, an phận một thời gian cho qua sóng gió cũng như chờ đợi cơ hội.
Hắn vẫn còn chưa có từ bỏ dù nhiều người đều đã cho rằng thời của hắn ta xem như triệt để tan tành.
Thật chất ông trời chưa từng tuyệt đường sống của bất cứ ai.
Chỉ cần Kỷ Lâm còn chịu cố gắng, cơ hội vẫn sẽ đến với hắn ta mà không cần hắn phải đi đường ngang ngỏ tắt nào.
Có lẽ vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã đi sai đường.
Thời gian nhanh chóng trôi đi theo sự cố gắng của Bạch Thụy.
Mọi chuyện xảy ra gần đây cứ như không hề có ảnh hưởng chút nào đối với cậu, trong đầu Bạch Thụy lại chỉ toàn nghĩ mau mau hoàn thành quá trình quay phim.
Cuối cùng ngày đóng máy phần diễn xuất của Bạch Thụy cũng tới rồi.
Theo lý thì đoàn làm phim sẽ làm một bữa tiệc nhỏ tiễn Bạch Thụy ra quân thuận lợi.
Trong khi mọi người đang cùng Bạch Thụy cắt bánh kem chúc mừng thì tiểu Sầm nằm trong túi áo của Bạch Thụy cặp mắt đậu đen lại lom lom dòm ngó khắp nơi đầy sự cảnh giác.
Từ hôm nó nhận ra bộ mặt thật của Trác Dịch thì đã luôn như vậy.
Tuy rằng Trác Dịch giống như đã trở nên an phận hơn, cho đến tận hôm nay đều không có lẩm cái gì cả nhưng nó vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
Theo lý mà nói hắn ta sẽ không nên im hơi lặng tiếng như vậy.
Phải biết rằng hôm nay chủ nhân của nó sẽ rời đoàn.
Nó không tin hắn làm nhiều đến thế lại không thừa cơ hảo cảm của chủ nhân "vẫn còn" mà làm gì đó.
Bỗng nhiên tầm mắt nó đụng vào một đôi mắt đặc biệt mãnh liệt khiến nó mém thì nhảy dựng lên.
Đối phương chạm mắt với nó còn hớn hở nở một nụ cười đẹp trai tàn khốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...