Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

“Nhà họ Triệu ta chỉ có độc đinh là con thôi đó, đồ đàn bà độc ác Triệu Hàm Như lại muốn cho nhà họ Triệu tuyệt tử tuyệt tôn!” Triệu Cương không kềm nổi cơn giận. Theo logic của hắn ta, nhà mình hại chết em trai em dâu là chuyện đương nhiên, nhưng Triệu Hàm Như muốn trả thù lại là lòng dạ rắn rết, đại nghịch1bất đạo.

Ánh mắt Triệu Minh Vĩ cũng đầy phẫn nộ: “Tất cả đều do nó đang gây khó dễ! Tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã ác độc như vậy, thật đúng là thứ lòng lang dạ sói, không xứng mang họ Triệu!”

Luật sư Trần ho nhẹ hai tiếng, hoàn toàn không muốn chen vào đến những ân oán trong gia tộc này: “Thời gian gặp mặt có hạn,8chúng ta không nên lãng phí thời gian vào chuyện oán trách không cần thiết này. Chúng ta không có bằng chứng thì nói những lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hiện tại người bị hại chủ yếu là ngài Khúc, không phải là cô Triệu. Nếu có thể, chúng ta nên ra sức tranh thủ sự thông cảm của ngài Khúc...”

Triệu Cương tức giận tới mức2nghiến răng: “Ngài Khúc? Chính là thằng bồ của con Triệu Hàm Như đó hả? Hắn ta và Triệu Hàm Như cùng một giuộc cả, đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”

“Khụ khụ, ngài Khúc là tổng giám đốc Tập Đoàn Hồng Hải.” Luật sư Trần đột nhiên có hơi thông cảm với Triệu Minh Vĩ. Sao lại nuôi được thằng con ngu như Triệu Cương chứ? Nhưng ăn4lộc của vua thì phải trung với vua, anh ta vẫn có ý tốt nhắc nhở: “Mặc dù cậu ấy cũng không thiếu tiền, nhưng dù sao chúng ta cũng chưa gây ra sai lầm lớn, cứ xin lỗi thành tâm với cậu ấy, thể hiện thành ý và lòng hối cải của chúng ta, chưa hẳn đã không được ngài ấy thông cảm...”

“Đúng rồi!” Triệu Minh Vĩ còn chưa kịp nói gì, Triệu Cương đã bừng tỉnh đại ngộ: “Hắn có thể ngủ với Triệu Hàm Như thì chắc chắn cũng có thể ngủ với Triệu Tuyết Như. Bố, bố mau bảo Triệu Tuyết Như cướp hắn ta đi...”

“Mày câm miệng!” Bản mặt già của Triệu Minh Vĩ đỏ bừng nổi giận nói. Mặc dù ông ta cũng có ý nghĩ này, nhưng còn có người ngoài ở đây, sao có thể dễ dàng nói ra miệng như vậy? Lão ta biết con trai của mình không được thông minh, nhưng không ngờ lại ngu đến mức mức này!

Không ngờ trên thế giới lại còn tên công tử bột cực phẩm như thế! Luật sư Trần liếc nhìn trời, đột nhiên có nỗi kích động muốn trả lại phí luật sư.

Triệu Minh Vĩ lẳng lặng ngồi trước cửa sổ hút hết điếu này đến điếu khác. Trước mặt con cái và luật sư, lão còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi giông bão. Kể từ khi biết người đàn ông bên cạnh Triệu Hàm Như là Khúc Nhạc, lòng lão đã không thể yên ả được nữa.

Lão ta dụi tắt một điếu thuốc, tay lại run run châm điếu khác. Hiếm khi có thời gian ở một mình, lão cũng không cần che giấu gì nữa.


Tập Đoàn Hồng Hải! Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như! Đây rốt cuộc có phải trùng hợp hay không?

Có phải bọn họ đã biết điều gì hay không?

Một mùi thơm ập tới, lão ta lập tức phản ứng lại, lập tức dụi tắt điếu thuốc trong tay, đổi thành vẻ mặt cười khiêm tốn: “Lý đổng.”

“Đừng gọi tôi như vậy,“ Người phụ nữ mặc trà phục màu lam nhạt, tóc dài được vấn sau gáy, trước ngực còn đeo một chuỗi tràng hạt, trông vô cùng tĩnh mịch xuất trần. Bà ta thản nhiên liếc nhìn Triệu Minh Vĩ, ánh mắt chứa vẻ trào phúng không hề che giấu: “Tôi không phải đổng sự nữa rồi.”

Triệu Minh Vĩ cười xấu hổ, dù sao cũng lâu lắm rồi không liên lạc, quan hệ giữa lão ta và Lý Tịnh cũng không thân thiết cho lắm, cũng không nắm chắc được tình hình hiện tại của bà ta là gì. Cam tâm tình nguyện nhường đường vì con trai ư? Hay là căm hận cậu con trai đã cướp đi quyền thế của mình?

Người ngoài vẫn luôn có hai chiều phỏng đoán tranh luận không ngừng. Lão ta không thể phân biệt. Nói dài nói dai nói dại, lão ta chỉ đành lúng túng cười gượng hai tiếng: “Quen miệng, không sửa ngay được.”

Sự xấu hổ của ông ta lại khiến sắc mặt Lý Tịnh hòa hoãn lại. Lão già Triệu Minh Vĩ này không đủ thông minh cơ trí, cũng không có năng lực gì, đây là khuyết điểm của lão ta, cũng là ưu điểm của lão ta.

Loại người như lão ta rất dễ khống chế, bởi vì năng lực của lão ta có hạn, cho dù lão ta có tâm tư riêng thì cũng không gợi nổi sóng gió gì lớn. Có lẽ trước đây bà ta sẽ rất ghét loại ngu ngốc như vậy, bây giờ lại cảm thấy ngu cũng rất được, ít nhất sẽ không giống mấy ngọn cỏ đầu tường gió chiều nào xoay chiều ấy, mới chẳng được bao lâu đã ngả theo hướng người khác.

“Lại có chuyện gì muốn làm phiền tôi đây?” Lý Tịnh ngồi xuống, rót cho mình một tách trà, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, trông vô cùng vui mắt: “Nói thật với ông nhé, trước khi tôi bị đá khỏi tập đoàn thì cũng đã bị mất hết quyền lực rồi. Bây giờ tôi chỉ có thể an phận yên ổn sống nôt quãng đời còn lại thôi, những chuyện khác tôi sẽ không nghĩ nhiều làm gì nữa. Ông muốn tôi giúp một tay, chưa hẳn tôi giúp được đâu.”


“Lý đổng, chuyện này chỉ có bà mới có thể giúp thôi...” Nước mắt Triệu Minh Vĩ rơi đầy mặt.

Lý Tịnh giật mình, cuống quýt đỡ Triệu Minh Vĩ suýt chút nữa là quỳ trước mặt mình lên:“Đang yên đang lành, ông khóc cái gì vậy?”

Phụ nữ như bà ta bị con trai đoạt quyền, bất hòa với chồng, hiện giờ ngày ngày chịu đựng cảnh chồng con không về nhà mà còn không khóc. Ấy thế mà đàn ông đàn ang như Triệu Minh Vĩ lại khóc trước, thật là quá buồn cười.

“Lý đổng, tôi cầu xin bà mau cứu con của tôi! Tôi thật sự không còn cách nào khác!” Triệu Minh Vĩ khóc lóc sụt sùi kể lại chuyện Triệu Cương đắc tội Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như. Nhưng qua miệng lưỡi của ông ta, Triệu Cương quả thật là một cậu trai ngây thơ lương thiện, sao có thể dính vào vụ án như vậy. Tất cả đều là bị người ta hãm hại.

Người hãm hại thì lão ta không cần nói cũng biết, không phải Khương Nam Sinh thì chính là Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như.

Lý Tịnh cười lạnh, “Con ông muốn giết con trai tôi, ông lại còn đến chỗ tôi xin xỏ? Triệu Minh Vĩ, rốt cuộc là ông ngu hay tôi ngu đây?”

Triệu Minh Vĩ đau khổ vật vã nói: “Hiểu lầm thôi, tất cả đều là hiểu lầm thôi. Với lá gan của Triệu Cương thì sao dám giết người chứ? Tôi chỉ muốn tìm cơ hội giải thích cho Khúc tổng thôi. Khúc tổng có thành kiến với nhà tôi cũng là bởi vì cậu ấy và Triệu Hàm Như có chút tình cảm, nên khó tránh khỏi có hơi thiên vị.”

“Nào chỉ là hơi thiên vị, quả thật là lệch hẳn về một bên.” Lý Tịnh giễu cợt, mặc dù không quen Triệu Hàm Như, nhưng chỉ xét việc Khúc Nhạc vì cô mà không hề để đến mặt mũi của cha mẹ mà xé bỏ hôn ước, bà ta đã không thể nào thích cô rồi.

Thái độ của Lý Tịnh đã cổ vũ Triệu Minh Vĩ: “Lý đổng, Triệu Hàm Như là con gái của em trai tôi, chẳng lẽ bà thật sự muốn cho nó làm con dâu sao?”


“Vậy tôi còn cách nào sao?” Lý Tịnh ánh mắt trĩu xuống: “Trước đó cũng không phải chưa từng ép Khúc Nhạc. Tôi cảm thấy Tiêu Khả Nhi rất tốt, lại còn có thể giúp ích? Vậy mà nó nói không cần là không cần, lại cứ khăng khăng thích Triệu Hàm Như! Sự phản đối của tôi hoàn toàn chẳng có sức ảnh hưởng. Đừng nói là tôi, cho dù là bố ruột thì nó cũng không thèm để mắt đâu. Nó chính là loại người bạc tình bạc nghĩa như vậy đó, lợi dụng bọn tôi xong là thẳng chân hất cẳng như vậy đó, hoàn toàn không thấy được điểm tốt của bọn tôi, càng không nể mặt bọn tôi đâu.”

Lý Tịnh cảm thấy mình đã nhìn thấu đứa con trai này, lòng cũng bị nó làm tổn thương hoàn toàn rồi, lúc tiện tay đặt chén trà lên trên bàn, hàm ý thoát tục cũng yếu đi vài phần.

Vừa nhắc tới Khúc Nhạc, bà ta không thể kìm được oán giận, thậm chí sự oán hận của bà ta với đứa con ruột này còn vượt qua ông chồng và đứa con riêng.

“Ông muốn tôi giúp ông, vậy ông thử dạy tôi xem phải giúp thế nào? Nảo tôi đi cầu xin nó sao? Bình thường từ trước đến nay nó toàn trừng mắt lạnh lùng nhìn tôi, ông còn trông cậy vào nó sẽ nghe lời tôi à?” Lý Tịnh cười lạnh, trong lòng cực kỳ căm phẫn: “Tôi không mở miệng còn đỡ, tôi mà mở miệng thì nó sẽ càng dồn con ông vào con đường chết, ông có tin hay không?”

“Lý đổng, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, thật sự không muốn để nó chịu tiếng oan thay cho người khác...” Triệu Minh Vĩ không hề từ bỏ, vẫn khóc lóc khổ sở cầu khẩn.

“Chịu tiếng oan? Con của ông từ trước đến nay ăn chơi, chỉ sợ không phải là gánh tiếng oan mà cậu ta mới thật sự là chủ mưu đó?”

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Lý Tịnh, Triệu Minh Vĩ câm nín hồi lâu, chỉ có thể chột dạ giải thích: “Đúng là nó có hơi chơi bời, nhưng bản chất vẫn là đứa trẻ ngoan.”

“Bản chất của hai chúng ta cũng là người tốt đấy thôi.” Lý Tịnh cười giễu, hoàn toàn không nể mặt Triệu Minh Vĩ.

Triệu Minh Vĩ quả thật bị bà ta làm thẹn đến đỏ bừng cả mặt.

“Được rồi, chuyện của ông tôi đã biết, tôi sẽ tìm cơ hội nói với nó.” Từ sau khi bị Khúc Nhạc đoạt quyền, Lý Tịnh vẫn luôn rầu rĩ không vui. Triệu Minh Vĩ thành tâm xin giúp đỡ khiến lòng bà ta rất dễ chịu, sau khi trút hết bực bội trong lòng thì liền đồng ý.


“Đúng rồi, ngày mai Tập Đoàn Hồng Hải có bữa tiệc. Triệu thị và Hồng Hải trước đó cũng có làm ăn qua lại, tôi sẽ gửi cho ông một tấm thiệp mời, tự ông cũng trước tìm một cơ hội đánh tiếng trước với Khúc Nhạc, để tránh cho nó nghi ngờ với ông và tôi.” Lý Tịnh châm một ly trà rồi uống.

“Cảm ơn Lý đổng! Cảm ơn Lý đổng!” Triệu Minh Vĩ biết tính cách của Lý Tịnh. Người phụ nữ này là người cố chấp đến gần như điên cuồng, chỉ cần là chuyện bà ta muốn làm thì nhất định sẽ dốc hết sức để làm, dù chuyện đó chẳng có ích lợi gì với bà ta thì bà ta vẫn sẽ tiếp tục.

Nếu bà ta đã đồng ý, hẳn là sẽ dốc hết sức giúp mình đúng không?

Triệu Tuyết Như nhìn Triệu Minh Vĩ nóng nảy tới tới lui lui ở trước mặt, cố nén tâm trạng mất kiên nhẫn: “Bố, bố muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi!”

“Khúc Nhạc của Tập Đoàn Hồng Hải, con biết không?”

Triệu Tuyết Như đang sửa sang móng tay dừng lại, cười như không cười nhìn Triệu Minh Vĩ: “Bố, bố quen sao?”

Triệu Minh Vĩ thở dài “Nếu bố mà quen thì đã tốt. Tương lai của anh con nằm trong lòng bàn tay của cậu ta, con cũng không thể ngồi không được, phải nghĩ cách cho anh con mới được.”

Triệu Tuyết Như thổi móng tay, không hề lo lắng nói: “Con thì nghĩ được gì chứ, ai bảo chính anh ấy không chịu kém ai? Tự mình gây ra họa thì tự mình đi mà giải quyết. Anh ấy rơi vào bước đường ngày hôm nay còn không phải do bố mẹ quen...”

Trước đây chuyện gì cô ta cũng phải nhường Triệu Hàm Như, bây giờ chuyện gì cũng phải suy nghĩ vì Triệu Cương. Đôi bố mẹ thiên vị này bao giờ mới có thể thực sự nghĩ cho đứa con gái là cô ta đây?

“Đủ rồi, đủ rồi! Bây giờ con nói những thứ này thì có ý nghĩa gì? Con đừng quên nhà họ Triệu chúng ta chỉ có nó là con trai!” Triệu Minh Vĩ bực bội phất tay. Lão ta ta biết đứa con gái trước giờ vẫn luôn xem thường anh ruột. Đương nhiên với độ ăn chơi của Triệu Cương, người để hắn vào mắt cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Con trai thì ghê gớm lắm sao? Dựa vào cái gì mà bố mẹ đều chiều chuộng dung túng anh ấy? Có đầy nhà con gái tiếp quản gia nghiệp! Chẳng lẽ cứ là con trai thì nhất định sẽ mạnh mẽ hơn con gái sao?” Triệu Tuyết Như không phục nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui