Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Ngày 8 tháng 9 trời mưa.

Tại sao lại cho người khác phương thức liên lạc của mình, ngốc.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
4. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
=====================================

[Nhật ký quan sát thanh mai.]

Tất cả các bạn học trong phòng nhảy đều đang đồn là Đào Ấu Tâm vì Châu Triệt Ngôn mà cãi nhau một trận ầm ĩ với Tạ Nhiên.

Chờ người trong cuộc tỉnh táo lại mới phát hiện là hiểu lầm.

Đối với Đào Ấu Tâm mà nói, Châu Triệt Ngôn cũng không tính là bạn của cô bé, chỉ là Tạ Nhiên cứ luôn miệng nói "mặt lạnh chứng tỏ có thiếu sót về tính cách" làm khơi dậy ký ức tuổi thơ đau thương của cô bé.

"Anh Gia Thời, hôm nay em lại cãi nhau với bạn..." Giống như viết nhật ký, trong video Đào Ấu Tâm kể lại hết ngọn nguồn câu chuyện cho Hứa Gia Thời nghe.

Toàn bộ quá trình, Hứa Gia Thời không cần lên tiếng, chỉ cần đợi đến lúc cô bé kết thúc hỏi: "Cuối cùng thì sao?"

Nói tới đây, Đào Ấu Tâm cực kỳ kiêu ngạo hất cằm: "Cuối cùng em đã dùng những lời lẽ đanh thép dạy cho cậu ấy một bài học."

Hứa Gia Thời kịp thời tỏ thái độ: "Em giỏi ghê."

Sự ăn ý và ngầm hiểu nhau từ nhỏ đến lớn đã khiến Hứa Gia Thời rèn luyện được cách dựa vào giọng điệu của cô bé để phán đoán có cần thực sự an ủi hay không, tình huống giống như vừa rồi chỉ cần khen ngợi cô bé, tỏ vẻ ủng hộ, bé ngỗng ngốc nghếch sẽ mừng đến dựng lông đuôi lên cho mà xem.

"Có điều hình như Tạ Nhiên thù dai lắm, cậu ấy sẽ không đi mách Thất Thất đấy chứ?" Đào Ấu Tâm tự hỏi tự lời: "Không được, em phải nói rõ với Thất Thất trước."

Thấy cô bé muốn cúp điện thoại, Hứa Gia Thời không nhanh không chậm gọi cô bé lại: "Chờ một chút."

"Hả?"

"Danh sách yêu cầu kết bạn của anh đột ngột tăng lên là có chuyện gì?"


Người trong màn hình đột nhiên dừng mọi động tác, giống như bị lag: "Không phải là anh nói tùy em sao..."

"Cho nên em cho người khác phương thức liên lạc của anh." Cậu tổng kết như vậy.

Đào Ấu Tâm phồng má lên khoe khoang: "Kết giao bạn mới cho anh còn không được sao..."

Cậu lại không chút do dự nói: "Không được."

Hứa Gia Thời trực tiếp nói rõ, cậu sẽ không chấp nhận lời mời kết bạn của đối phương, điều này lập tức khiến Đào Ấu Tâm bối rối: "Xế chiều hôm nay cậu ấy còn hỏi em kìa."

Lúc đó cô bé lấy cớ Hứa Gia Thời đang bận chuẩn bị cho cuộc thi nên đối phương mới không hỏi thêm nữa.

"Vậy tại sao lúc đó anh lại nói tùy ý?"

"Anh nói là được, tùy em." Cậu nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

"Có gì khác nhau sao?" Đào Ấu Tâm mờ mịt không hiểu.

"Đương nhiên." Cậu hừ một tiếng: "Cho hay không là quyền của em chứ không phải quyết định của anh."

Đầu óc bé ngỗng ngốc nghếch hoàn toàn không load kịp: "Nếu anh không muốn kết bạn thì trực tiếp nói với em không cho là được rồi."

"Ồ, anh còn tưởng bé ngốc nào đó sẽ từ chối thay anh." Cậu cũng muốn biết trong suy nghĩ chủ quan của Đào Ấu Tâm có tồn tại ham muốn độc chiếm hay không. Kết quả rất rõ ràng, cậu thua rồi.

Lúc này Đào Ấu Tâm đã hoàn toàn buồn bực: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

"Tự mình giải quyết đi." Cậu định thấy chết mà không cứu.

"Anh Gia Thời, anh giúp em đi mà, em cam đoan sẽ không có lần sau đâu." Cô bé chỉ thiếu điều giơ ba ngón tay lên thề.

Chiêu nũng nịu này rất có tác dụng với Hứa Gia Thời, cậu đồng ý hỗ trợ giải quyết phiền toái lần này, điều kiện là phải nợ cậu một ân tình.

"Không thành vấn đề." Đào Ấu Tâm không chút do dự đồng ý, từ nhỏ đến lớn cô bé đã nợ Hứa Gia Thời vô số ân huệ, nhiều đến mức đếm không xuể.

Cô bé trả lời quá nhanh, căn bản không buồn bận tâm cân nhắc, Hứa Gia Thời bất mãn nhướng mày: "Đồng ý sảng khoái như vậy, khi nào thì em trả?"

"Em sẽ trả dần dần." Cô bé định chơi xấu.


Đối phương dẫn dắt từng bước: "Em nợ anh nhiều ân tình như vậy, em có thể làm gì cho anh?"

Cô bé nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Em không biết nữa, chỉ cần không phạm pháp, em đều đồng ý."

Đối phương yên lặng một lát, giọng nói cũng sinh ra biến hóa vi diệu: "Được, em nhớ kỹ lời mình nói đấy nhé."

Đào Ấu Tâm hồn nhiên không hề hay biết mình đã rơi xuống hố, còn vui vẻ vì đã giải quyết xong một chuyện phiền toái. Cô bé tắt video trở lại phòng ngủ, vừa bước ra cửa đã nghe thấy cô gái vui vẻ nói rằng mình đã được chấp nhận yêu cầu kết bạn: "Mọi người nói xem tớ phải chào hỏi với cậu ấy thế nào đây? Gửi biểu tượng cảm xúc có được không?"

Mọi người mỗi người một câu cho cô ấy lời khuyên nhưng Đào Ấu Tâm, người hiểu Hứa Gia Thời nhất lại dừng bước, yên lặng không nói.

Hứa Gia Thời thực sự đã chấp nhận yêu cầu kết bạn nhưng tại sao cô bé lại thấy hơi không vui nhỉ?

"Tâm Tâm, cậu về rồi à?" Người trong ký túc xá phát hiện cô bé đang đứng ở cửa, lập tức nhiệt tình gọi: "Mau mau mau, vừa rồi Châu Lan đang hỏi bọn tớ nên chào hỏi anh cậu thế nào, cậu là người hiểu rõ cậu ấy nhất, cậu đưa ra ý kiến thử xem."

Đào Ấu Tâm bước chân nặng nề đi vào ký túc xá, mỉm cười với mọi người: "Thế nào cũng được, anh ấy không thích nói chuyện phiếm lắm."

Châu Lan nghi hoặc nói: "Không thể nào, tớ thấy ngày nào hai người cũng gọi điện cho nhau cả tiếng đồng hồ."

Cô ấy không nhận được câu trả lời hiệu nghiệm từ trong miệng Đào Ấu Tâm, tự mình đắn đo một lúc lâu mới gửi đi mấy câu dí dỏm, đối phương gần như trả lời ngay lập tức. Châu Lan hưng phấn đến mức hét lên, cẩn thận nhìn kỹ lại, bên trên hiển thị một dòng chữ màu xanh lam [Trả lời tự động]: Không nói chuyện phiếm, có chuyện gì vui lòng để lại lời nhắn.

Sau đó Đào Ấu Tâm lén hỏi cậu giải quyết thế nào, Hứa Gia Thời trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình sang, nhìn toàn bộ khung thoại đều là tin nhắn trả lời tự động, cô bé lại cảm thấy hơi vui vẻ.

-

Đảo mắt đã đến ngày thứ năm đi tập huấn, ba Đào mẹ Đào mang theo hoa quả và quà vặt đến thăm cô con gái quý báu của mình.

Đào Ấu Tâm ngoài miệng ngọt ngào gọi "ba mẹ", nhiệt tình ôm bọn họ nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía sau.

Phó Dao Cầm lập tức vạch trần tâm tư nhỏ của con gái mình: "Đừng nhìn nữa, Gia Thời không tới."

Cô bé tỏ vẻ thất vọng, bĩu môi.

Bố Đào cười ha ha giải thích: "Thằng bé muốn huấn luyện cùng các đồng đội tham gia dự thi nên nhờ ba mẹ mang quà cho con này."


"Cái gì thế ạ?" Cô bé nghe thấy có quà thì lập tức hăng hái.

Ba Đào giơ tay lên chỉ: "Không phải mấy cục lông nhỏ con đang cầm trong tay đấy sao?"

Mấy phụ kiện lông nhỏ hình con mèo đẹp mà bóp cũng thích, Đào Ấu Tâm rất thích.

Sau khi gặp ba mẹ, Đào Ấu Tâm mang theo thu hoạch trở lại phòng ngủ, chia đồ ăn cho những bạn khác. Rất nhiều vũ đạo sinh có yêu cầu rất cao về đồ ăn, xin miễn đụng đến quà vặt, cô bé lại cố ý mang một ít đến phòng học, lần lượt chia cho các bạn trong lớp mỗi người một ít: "Mấy món này đã được chọn lọc kỹ lưỡng, không tính là đồ ngọt, mọi người cứ yên tâm ăn đi."

Lúc đưa đồ, mọi người đều khách khí nhận lấy và tỏ vẻ cảm ơn, đến lượt Châu Triệt Ngôn, cậu ấy không đưa tay ra, Đào Ấu Tâm cũng không để ý, lịch sự đặt ở bên cạnh chiếc cặp sách màu đen của cậu ấy: "Cho cậu."

Cảnh tượng này bị Tạ Nhiên đi ngang qua nhìn thấy, cậu ấy tức đến méo cả miệng.

Sau trận cãi vã ngày hôm trước, cả hai đều không muốn chủ động cúi đầu, Đào Ấu Tâm thực sự không hiểu Châu Triệt Ngôn là người như thế nào nhưng ít nhất cậu ấy chưa bao giờ nói xấu gì ngay trước mặt Tạ Nhiên.

Cô bé phát hiện thật ra Châu Triệt Ngôn không phải là người cao ngạo lạnh lùng mà là trầm lặng ít nói, không thích nói chuyện. Có lúc trong giờ học huấn luyện, cậu ấy sẽ âm thầm giúp các bạn học khác trải thảm tập yoga hoặc thuận tay mang rác trong phòng học đi.

Đây có thể chỉ là những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống không khiến người ta chú ý nhưng nó lại có thể chứng minh rằng cậu ấy không tệ như Tạ Nhiên nói.

Tối hôm đó Đào Ấu Tâm đang chụp ảnh bầu trời sao ở tầng dưới, đang định quay về thì bị một bóng người đi ngang qua làm cho giật mình, nhìn kỹ mới thấy là Châu Triệt Ngôn.

"Cậu ở đây làm gì thế?" Cô bé tò mò hỏi.

Đối phương dừng lại một lát, nhìn về phía cô bé, không trả lời gì đã bỏ đi.

Đào Ấu Tâm cũng không để tâm đến chuyện này, cho đến ngày hôm sau khi cô bé đến phòng học, nghe thấy những bạn học khác bàn tán: "Nghe nói Châu Triệt Ngôn làm mất dây chuyền, đi tìm suốt cả đêm."

"Cả đêm cũng không tìm được? Chắc là vì trời tối khó nhìn, sao không đợi đến sáng rồi hãy đi tìm?"

"Không biết nữa, hình như rất quan trọng, chắc là cậu ấy sốt ruột lắm."

"Cũng đúng." Nếu đã đi tìm suốt đêm tức là vật đó rất quan trọng, nếu đồ vật quan trọng bị mất nhất định sẽ không ngủ được.

Thì ra tối hôm qua Châu Triệt Ngôn ở bên ngoài tìm đồ.

Nhớ đến cảnh tượng tối qua, Đào Ấu Tâm cảm thấy Châu Triệt Ngôn và Hứa Gia Thời thực ra chẳng giống nhau chút nào, ít nhất lúc đối mặt với câu hỏi của người khác, Hứa Gia Thời sẽ không trực tiếp bỏ qua như vậy.

Chuyện này không liên quan gì đến mình, Đào Ấu Tâm chỉ hóng chuyện cho vui mà thôi, không ngờ đến buổi trưa, sợi dây chuyền lại tự động đưa tới cửa.

Gần sân tập có mấy con mèo hoang, Đào Ấu Tâm và mấy bạn nhỏ từng cho chúng ăn xúc xích nướng, giống như thường ngày, cô bé muốn đi vuốt ve đám mèo nhưng lại bất ngờ phát hiện ra trong miệng con mèo mướp đang ngậm thứ gì đó.

"A." Cô bé tò mò đưa tay ra, mèo mướp sợ hãi nhảy sang một bên, Đào Ấu Tâm lập tức nhẹ nhàng lại, từ từ đến gần: "Mèo con, em đừng sợ, chị từng đút cho em xúc xích nướng, em còn nhớ không?"

Đương nhiên con mèo nghe không hiểu, trả lời cô bé chỉ là bước chân không ngừng lùi về phía sau. Đào Ấu Tâm đuổi theo con mèo, con mèo nhảy lên trên hồ nước, đột nhiên kêu một tiếng rồi chạy đi như một làn khói.


Thứ vốn ngậm trong miệng nó rơi xuống nước, quả nhiên là một sợi dây chuyền.

"Thật sự là một sợi dây chuyền, không phải là dây chuyền Châu Triệt Ngôn vừa đánh mất đấy chứ?"

Đào Ấu Tâm cúi xuống nhặt lên, lúc cô bé lấy được sợi dây chuyền, cục lông cô bé đang cầm nghịch trong tay vô tình rơi ra ngoài.

"Cục lông của tôi!" Trong lòng cô bé quýnh lên, đưa tay ra vớt nhưng sóng nước đã đẩy cục lông ra chỗ xa hơn.

Đây là món quà Hứa Gia Thời tặng cho cô bé, không thể để mất được.

Với không tới, nhìn xung quanh cũng không tìm thấy thứ gì có thể sử dụng, Đào Ấu Tâm cau mày suy nghĩ một lúc, dứt khoát cởi giày ra, bám vào mép bờ ao lội xuống mò.

Nước không sâu nhưng cô bé vẫn vô tình làm ướt ống quần, Đào Ấu Tâm trở về ký túc xá thay quần áo thì bị bạn cùng phòng bắt gặp: "Cậu sao thế?"

"À, tớ vừa xuống hồ nhặt đồ, bị ướt." Cô bé thuận miệng giải thích rồi ôm quần áo vào phòng vệ sinh.

Buổi chiều lên lớp, Đào Ấu Tâm mang sợi dây chuyền tới phòng học, lén gọi Châu Triệt Ngôn: "Châu Triệt Ngôn."

Đối phương nhìn qua nhưng không nói gì.

Đào Ấu Tâm đã quen với cách giao tiếp như người câm của cậu ấy, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Đây có phải là sợi dây chuyền cậu đã đánh mất không?"

Khoảnh khắc cô bé xòe tay ra, Châu Triệt Ngôn vội vàng muốn lấy lại sợi dây chuyền từ trong tay cô bé, lật qua lật lại kiểm tra xem có bị hư hại gì hay không, trong mắt lộ rõ sự ngạc nhiên vui mừng khi mất đi mà tìm lại được: "Sao nó lại ở trong tay cậu?"

Cậu ấy cực kỳ hiếm khi mở miệng, giọng nói trầm hơn so với thiếu niên cùng độ tuổi khác một chút nhưng cũng rất êm tai.

Đào Ấu Tâm giải thích: "Vừa rồi tớ nhìn thấy một con mèo ngậm một sợi dây chuyền trong miệng, đoán là mấy viên ngọc lấp lánh ở bên trên đã hấp dẫn nó."

Mèo không có sức đề kháng với mấy viên ngọc lấp lánh, nếu không phải cô bé tình cờ gặp được cũng không biết nó sẽ tha đi đâu nữa.

Châu Triệt Ngôn nắm chặt sợi dây chuyền, nghiêm túc ngước mắt lên: "Đào Ấu Tâm, lần này tớ nợ cậu một ân tình."

Dáng vẻ kia của cậu ấy giống hệt mấy người thề thốt với ân nhân cứu mạng trong phim truyền hình, Đào Ấu Tâm bật cười, xua tay nói: "Không cần không cần, chuyện nhỏ thôi mà."

Bởi vì mèo con tự mình chạy tới, chỉ có thể nói là may mắn.

Cô bé tự nhận là tiện tay làm một việc tốt nhưng cô bé không biết câu chuyện qua mấy lời thêm mắm dặm muối của "người tốt bụng" đã biến thành Đào Ấu Tâm vì tìm lại sợi dây chuyền cho Châu Triệt Ngôn mà nhảy xuống hồ.

"Sợi dây chuyền là Đào Ấu Tâm lội xuống hồ nước mò về, hình như cậu ấy thích Châu Triệt Ngôn thì phải."

Lời đồn đã truyền đi như vậy đấy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui